Trọng Sinh Vi Tiểu Ca Nhi

Chương 75-1




Chương 75:

Editor: Pún.

Mưa phùn bay dày trời, giống như bình phun sương trắng xóa cả một mảnh trời, gió thổi mạnh, trong gió mang theo hơi lạnh.

Đại Hoàng và Tiểu Hoàng im lặng nằm co ro trong phòng, dê mẹ nằm sấp dưới mái hiên, cũng không vào nhà.

Trương tam ca nhi tỉ mỉ dạy Quý An Dật cách cắt đo quần áo như thế nào, bước này cũng không quá khó, học bốn năm ngày, thì cơ bản có thể tự mày mò.

Bước tiếp theo chính là xe chỉ luồn kim và may quần áo, đây mới là thử thách thật sự.

"Quý ca nhi ngươi đừng khẩn trương, đừng cầm kim chặt quá, như vậy sẽ dễ cầm hơn, nó không nặng, không rơi đâu." Trương tam ca nhi cười nhắc nhở một câu.

Y cảm thấy cầm kim rất dễ, sao tới lượt Quý ca nhi lại biến thành rất khó? Y nghĩ mãi không ra.

"Quý ca nhi thiếu mất sợi gân này." May xong một bộ quần áo nhỏ, Vương Bảo Nhi cắn chỉ, vừa nhìn quần áo vừa nói tiếp một câu.

Mấy hôm trước Quý An Dật nói muốn học may quần áo với Trương tam ca nhi, đúng lúc gần đây cũng không bận, Vương Bảo Nhi nghĩ cũng nên may cho con mấy bộ quần áo, nên nói với Quý A Cường, kêu y lên trấn mua một ít vải dệt mềm mại về.

"Hai người nhìn thử, cái này được không?" Tự mình mày mò y cũng không yên tâm, Vương Bảo Nhi kêu Trương tam ca nhi và Quý An Dật đều lại đây nhìn thử.

Y may những đường may rất nhỏ rất dày, chỉ sợ đâm đau con. Quần áo của trẻ con khó làm hơn so với người lớn, mới chỉ làm một món nho nhỏ, mà ước chừng y phải làm mất năm ngày mới xong, cổ cũng sắp gãy, lâu rồi y không may tỉ mỉ như vậy.

Quý An Dật cầm bộ quần áo nhỏ trong tay lật qua lật lại xem. "Ca, ngươi may bộ quần áo này rất đẹp, mềm mại, không hề đâm tay." Thử tưởng tượng một đứa bé trắng trẻo bụ bẩm mặc bộ quần áo này, trong lòng hắn nháy mắt mềm thành một đoàn.

"Đường may này thích hợp để trẻ em mặc nhất, nhưng hơi khó may, lại tốn thời gian. Đối với đường may này ta cũng không rành lắm, nhưng thuê giày cho mấy đứa nhỏ thì tốt hơn một chút." Xem xong, Trương tam ca nhi đưa bộ quần áo nhỏ lại cho Vương Bảo Nhi.

Trong lòng Vương Bảo Nhi cũng an tâm hơn, mặt mày hớn hở cầm bộ quần áo nhỏ nhìn thêm vài lần, lúc này mới thỏa mãn cất đi, đứng dậy.

"Ca, ngươi nghỉ ngơi một chút, xoay xoay cổ một chút." Quý An Dật ngồi bên cạnh nhắc nhở một câu.

"Ngươi cũng đừng miễng cưỡng mình, đồ ăn ngươi nấu lạ và ngon hơn nhiều so với bên ngoài rồi, chuyện may vá thiếu một chút, cũng là đương nhiên, nào có ai mà cái gì cũng tốt." Vương Bảo Nhi đứng lên, vỗ vỗ vụn vải trên người, duỗi duỗi thân thể.

Trương tam ca nhi nghe thấy, cũng tiếp một câu. "Đúng rồi, Vương Bảo Nhi nói rất đúng."

Trước kia lúc y học may, a ma nói đầu óc y ngu ngốc, nhưng cũng tốt hơn so với Quý ca nhi bây giờ, chỉ có thể nói, ở phương diện này y thiếu một ít thiên phú trời cho.

Dừng một chút, Trương tam ca nhi còn nói. "Nhị ca phu của ta cũng không biết may, nhưng đồ ăn hắn nấu rất ngon, chuyện may vá trong nhà đa số là do Đại ca phu ta làm, Nhị ca phu chỉ bận rộn chuyện trong nhà."

"Dù sao nhàn rỗi cũng không có việc gì là, ta cứ luyện thử cũng được." Quý An Dật nhặt miếng vải lên, tiếp tục tập luyện.

Hắn đã nói muốn may cho ngốc tử một bộ quần áo mùa hè.

"Từ từ sẽ được, chuyện may vá này là đang khảo nghiệm tính kiên nhẫn của người may đấy, không thể gấp, chú ý tay, đừng để bị đâm." Vương Bảo Nhi đứng bên cạnh nhìn nhắc nhở một câu. "Không nên cầm kim như vậy, ngươi đừng cầm chặt quá, chủ yếu là dựa vào ngón tay cái và ngón tay trỏ, đừng để ba ngón tay kia vô giúp vui. Thả lỏng một chút, đừng khẩn trương, ai, tay của ngươi. . . . ."

Vương Bảo Nhi chỉ định đứng xem, nhưng cuối cùng cũng phải bắt tay vào dạy.

"Vương ca nhi để ta làm hai bộ quần áo nhỏ cho đứa nhỏ đi." Tay Trương tam ca nhi có hơi ngứa ngáy.

Chỉ sợ đời này hắn sẽ không thể có con. . . . . .

"Ừ làm đi." Vương Bảo Nhi cười đáp ứng, sau đó tiếp tục bắt tay vào dạy Quý An Dật.

Qua một lúc, Vương Bảo Nhi hỏi. "Tìm được cảm giác chưa?" Y khom thắt lưng như vậy, mệt mỏi quá.

Để đồ trên tay xuống hoạt động thắt lưng đang mỏi nhừ, đứng dậy đi lại vài vòng ở trong phòng.

"Có một chút cảm giác." Ít nhất cũng học được cách lấy kim như thế nào, nhưng vẫn có hơi run run, cũng may cũng coi như là có chút tiến bộ nhỏ nhoi, không vội từ từ sẽ được, Quý An Dật tự an ủi mình trong lòng.

Ngoài trời mưa dường như lớn hơn một chút, từng giọt từng giọt rơi xuống dồn dập, vang lên tiếng 'lách tách'.

Trong lòng Quý An Dật dần nổi lên chút nôn nóng, nhưng nghe tiếng mưa rơi, hắn cũng dần dần bình tĩnh hơn.

Làm xong chuyện, Trương tam ca nhi dọc theo mái hiên đi vào phòng bếp, rót ba chén nước nóng bưng vào phòng. "Hôm nay trời mưa to rất lạnh, làm ấm tay đi."

"Tay cứng hết cả rồi." Vương Bảo Nhi ngồi bên cạnh nhìn thấy, đưa tay cầm lấy tay Quý An Dật. "Lạnh quá, mau ủ ấm đi. Ta thấy trời cũng phải mưa thêm hai ngày nữa mới hết."

Trương tam ca nhi uống hết một chén nước ấm, nói. "Rau dưa và lúa nước ngoài ruộng đều đang lớn, bây giờ mưa là tốt. Năm trước rơi mấy trận tuyết lớn, năm nay thật đúng là mưa thuận gió hòa."

"Ừm. Mùa đông bốn năm trước, suốt cả mùa đông không có một trận tuyết, năm sau mưa cũng ít đi, thiếu chút nữa thành khô hạn, dòng suối nhỏ kia của thôn ta cũng gần cạn theo, quá nửa đêm mà ai cũng thức vì gánh nước tưới cho ruộng, may mắn cuối cùng ông trời cũng rơi một trận mưa to, nghe nói hôm đó rất nhiều thôn dân đứng trong mưa vừa khóc vừa cười." Nhớ lại chuyện cũ này, lại nhìn bây giờ, trong lòng Vương Bảo Nhi cũng thấy an ủi hơn.

Lại vất vả thêm vài ngày nữa khiêng về đây, sau này có không tốt, thì cuộc sống vẫn tốt hơn nhiều so với trước kia.

"Hai tháng kia thật là quá bết bát." Lúc đó y mới vào Lý gia không lâu, chỉ gặp đúng một năm đầu như vậy, cuộc sống ở Lý gia thì đa số đều trải qua như đúc, aiz. . . . . . Đều là chuyện đã qua, bây giờ nghĩ cũng không được gì. Trương tam ca nhi thu lại tâm tư của mình, cầm chén để sang một bên, tiếp tục thuê bộ quần áo nhỏ trong tay.

Mưa phùn rơi nửa ngày, tới chạng vang mới từ từ ngừng lại, nửa đêm gần sáng sớm đột nhiên bắt đầu mưa dồn dập, mãi cho đến sáng sớm, mưa liên tục vài trận một hồi dừng một hồi mưa.

Rau dưa trước nhà mọc rất tốt, đứng dưới mái hiên, trông về phía đồng ruộng ở xa xa, mà giống như đang đứng trong một màng sương dày đặt, cánh đồng lúa xanh mướt trải dài như một thảm cỏ xanh còn mang theo vài phần tình thơ ý họa.

Tiểu Hoàng nghẹn ở trong phòng vài ngày, không biết sao trời vẫn luôn mưa đứt quãng, kiên nhẫn của nó cũng dần hao hết, bây giờ nó nhịn không được, cho dù trời vẫn mưa cũng muốn chạy ra ngoài chơi đùa.

"Tiểu Hoàng quả thật kém xa Đại Hoàng, không thể nhìn ra là cùng một mẹ sinh ra." Vương Bảo Nhi nhìn Tiểu Hoàng đang làm càn chơi đùa trong mưa, thì nhịn không được nở nụ cười.

Đủ linh tính, lại thích ầm ĩ yêu làm nũng, lúc cần nghe lời vẫn rất nghe lời, giống như một đứa nhỏ.

"Gâu gâu." Đang nói đến nó, Tiểu Hoàng liền sủa về hướng Đại Hoàng, giống như đang nói gì đó.

Đại Hoàng chậm rãi đứng lên, đi đến bên chân Quý An Dật, 'tạch tạch', sau đó, vọt vài màn mưa, cùng với Tiểu Hoàng chạy vào núi.

"Trời mưa mà vẫn vào núi à?" Trương tam ca nhi lúng ta lúng túng hỏi.

Quý An Dật tiếp một câu. "Tiểu Nhị hay dẫn chúng đi chơi quanh núi vài lần, không có chuyện gì đâu. Ta đoán chắc Tiểu Hoàng đang muốn ăn thịt xương."

Từ lúc đi vào sau núi, học được cách bắt dã vật, Tiểu Hoàng bây giờ vẫn còn đang phát triển rất khí thế, muốn ăn thịt xương đều tự vào núi bắt, đương nhiên, xương heo nấu trong nhà nó cũng sẽ không buông tha.

Vài ngày luyện châm từ tấm vải bố lộn xộn, cuối cùng Quý An Dật cũng thành thạo hơn một chút, chỉ là đường kim vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu không ra hình dạng gì.

Buổi tối Vương Tiểu Nhị ôm vợ, vui vẻ nói với hắn. "Vợ, ca ta nói, gần đây ngươi học làm quần áo rất chăm chỉ" Trong giọng nói mang đậm sự thỏa mãn.

Quý An Dật không biết tiếp lời này như thế nào cho tốt, hàm hồ trả lời một câu. "Được rồi, được rồi, bận rộn cả ngày, mau ngủ đi. Làm xong đương nhiên ta sẽ đưa cho ngươi mặc."

"Vợ ngươi làm chậm một chút, ta không vội đâu, kim đâm vào tay đau lắm phải không." Vương Tiểu Nhị vuốt vuốt tay Quý An Dật, ngón tay cái thô ráp của y vuốt ve qua lại lên xuống ngón tay của hắn.

Ngứa như vậy. Quý An Dật rụt tay để ra sau lưng. "Không đau. Mau ngủ đi, ngủ ngon."

"Aiz." Vương Tiểu Nhị đáp lời, ôm vợ vào lòng chặt hơn một chút, qua một lúc, y còn nói. "Vợ. Kỳ thực, ngươi mua quần áo cho ta, ta cũng rất vui."

Cuối tháng năm, mắt thấy trải qua mùa mưa đồng ruộng đã được tưới đều, lúa trổ đã trổ bông từng hạt căng tròn, rau dưa và cây nông nghiệp ngoài đồng, từng đám từng đám đều rất có sức sống.

Quý An Dật học suốt một tháng, cuối cùng cũng có một chút thành quả, có thể bắt tay vào may quần áo.

Đầu tháng sáu, trải qua mười ngày cố gắng, vội vàng bận rộn trước sau, cuối cùng bộ quần áo đầu tiên của Quý An Dật cũng rực rỡ lên sân khấu.

Cũng mệt Vương Tiểu Nhị còn giữ nó giống như bảo vật, giấu thật kín.

Kỳ thực, bộ quần áo kia, cũng không hề đẹp.

Đường may vụng về vô cùng xiêu xiêu vẹo vẹo, đây là chuyện thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là kích cỡ, Quý An Dật quên đo đạc, cho nên mới nói, bộ quần áo này không chỉ không đẹp mà còn không vừa người.

Chạng vạng lúc ăn cơm, sau khi giặt giũ tắm rửa sạch sẽ, thừa dịp trời vẫn còn sáng, Vương Tiểu Nhị liền lôi kéo vợ về nhà, đóng kỹ cửa phòng, vui vẻ lấy quần áo mới ra mặc vào.

Quá trình mặc vào có chút gian nan. . . . . .

Quý An Dật ngồi bên cạnh mà cũng không nở nhìn thẳng.

May mắn trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Mất chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng mặc xong bộ quần áo mới vào người, Vương Tiểu Nhị vẫn hưng phấn như trước, mỹ mãn hỏi Quý An Dật. "Vợ, ta rất thích bộ quần áo này."

Nói xong, y cúi đầu trái nhìn phải nhìn, trên mặt đều là ý cười dừng cũng không được.

"Cởi đi, ta lên trấn mua cho ngươi hai bộ quần áo." Mặc bộ này ra đường còn không bị cười chết. Quả nhiên, việc này thiếu thiên phú thì vô cùng thê thảm. Ngược lại Quý An Dật cũng không có cảm xúc tiêu cực gì.

Vốn dĩ, hắn cảm thấy bản thân làm một nam nhân, thuê thùa may may vá gì gì đó, hoàn oàn không cần, chỉ là hắn đã đáp ứng may cho Tiểu Nhị một bộ quần áo mới, nên không kiên trì thì không được.

Xem ra sau này bọn họ còn phải dựa vào thợ may ở cửa hàng sống qua ngày.

"Vợ ta thích bộ quần áo này. Chỉ là hơi chật một chút, không thích hợp để làm việc, phải cất thật cẩn thận." Đây là bộ quần áo đầu tiên vợ may cho y. Cả người Vương Tiểu Nhị đều trở nên lâng lâng, cảm giác quá suиɠ sướиɠ.

Mặc bộ quần áo này thật khó, cởi ra đương nhiên cũng càng khó hơn. . . . .

"Vợ đến giúp giúp ta." Sợ làm rách bộ quần áo, Vương Tiểu Nhị không thể không đầu đầy mồ hôi xin sự giúp đỡ từ vợ.

Hai người ở trong phòng lăn qua lăn lại một lúc lâu, cuối cùng cũng cỡi được bộ quần áo ra mà không hề hư tổn gì cả.

Vương Tiểu Nhị nhanh chóng mặc xong quần áo, cầm bộ quần áo mới từ tay vợ, thật cẩn thận chăm chú gấp lại gọn gàng, để vào rương gỗ, không đặt ở dưới cùng, mà đặt ở chính giữa, cũng không biết y nghĩ gì, mà cười ngốc nghếch vô cùng, hai mắt sáng trong suốt.

"Vợ ta ngủ không được." Nằm trên giường, Vương Tiểu Nhị vẫn rất hưng phấn và kích động, giống như chiếc bánh nướng áp chảo lật qua lật lại trên giường.

"Ta biết ngươi không ngủ được." Vốn dĩ Quý An Dật cũng có hơi buồn ngủ, nhưng bị y làm ầm ĩ như vậy, cơn buồn ngủ cũng bay đi mất.

"Vợ sao ngươi biết ta không ngủ được?" Hiển nhiên, Vương Tiểu Nhị đã bộ quần áo mới đánh cho choáng váng.

Quý An Dật một đầu hắc tuyến, sau một lần Vương Tiểu Nhị xoay người, hắn thản nhiên trả về một câu. "Ngươi tính tính thử đi ngươi trở mình bao nhiêu lần rồi."

"Hắc hắc." Vương Tiểu Nhị cười hắc hắc, lại trở mình lại, ôm vợ. ""Vợ ta ngủ không được."

". . . . . ."

To be continued.