Trong Thôn Có Một Cô Nương

Chương 153: Thê chiến thê theo




Mặc kệ ở ngoài biên quan quân tình khẩn cấp làm sao, mặc kệ phản đảng các nơi tàn phá làm sao, từ khi Chính Sóc Đế đăng cơ tới nay thì đây là lần đầu tiên hắn được ăn mừng lễ tân niên, vì vậy mà được tổ chức cực kỳ long trọng.

Thời gian mãn tang tiên đế chưa hết, nên đây không phải là thời điểm thích hợp để trắng trợn chúc mừng. Tuy nhiên với Chính Sóc Đế mà nói, Nhị hoàng tử là cái kẻ vừa mới giết cha rồi lại giết anh để có được ngôi báu, sao đáng giá để hắn phải thủ tiết.

Trong hoàng cung được trang hoàng hết sức nguy nga lộng lẫy. Hai bên đường đi vào cung đều treo lơ lửng những chiếc đèn lồng màu đỏ cực lớn. Đêm tối vừa buông xuống, ánh đèn đã được thắp sáng lên đỏ rực, từ trên nhìn xuống cứ như có vô số con rồng rất lớn, chạy quanh bên trong cung điện. Những ai được ở trong đó đều thấy một màu sáng rực, khiến cho nhiều người còn không biết màn đêm đã buông xuống. Tất cả đều được phủ lên một màu sắc rực rỡ.

Vào đêm trừ tịch, Chính Sóc Đế mở đại yến chiêu đãi quần thần. Sơn trân hải vị, ca múa mừng cảnh thái bình, cung nhân vào ra tấp nập không ngừng. Bên trong đại điện Chính Đức đã không còn một chỗ ngồi. Vậy mà nhiều người còn tưởng rằng Chính Sóc Đế xuất thân từ dân gian, dĩ nhiên sẽ hiểu được rõ nhất bách tính khó khăn như thế nào. Phải nhớ, mặc dù hiện nay thiên hạ đã được định yên, nhưng bách tính đã phải trải qua rất nhiều năm liên tục chiến loạn, có rất nhiều người dân nghèo khổ. Vậy nên cảnh tượng tiêu xài như vậy rất không phù hợp. Điều này khiến cho một người trung thực như Văn Thừa tướng không khỏi bất mãn.

Lục Nguyên Sướng mới vừa phải chịu trách phạt, nên muốn tỏ ra biết điều bằng cách chuyên tâm làm việc. Nhưng Chính Sóc Đế tựa hồ không xem việc nàng tự ý lĩnh binh vào thành là việc gì quá lớn. Trên bàn yến vẫn tỏ ra cực kỳ thân thiết như cũ, trái một câu cậu, phải một câu A Nguyên, liên tục nâng chén chúc rượu. Khiến cho cả Tống Định Thiên cùng Lục Nguyên Sướng càng ngày càng phải cẩn thận từng li từng tí một.

"Từ thuở nhỏ Trẫm đã là một đứa trẻ mồ côi, may nhờ có cậu chú coi chừng. Khi ở trong quân lữ, thì lại có biểu ca A Nguyên chỉ dẫn. Trẫm có được như hôm nay, không thể không kể công lao của hai nhà Tống Vương. Văn thừa tướng trung nghĩa, một mực sống vì lẽ công bằng trung thực, không bị tư tưởng 'Lệ đế' đầu độc, góp phần làm bình ổn triều chính, nên cũng là người có đại công với xã tắc. Hôm nay là ngày hội cuối năm, trẫm lấy rượu ngon này, kính các chư vị đang ngồi đây, cầu nguyện cho thiên hạ Thái Bình, Đại Chu phục hưng, dân bốn phương thần phục!" Khi đã uống đến tận hứng, Chính Sóc Đế đứng dậy nâng chén, thoả thuê mãn nguyện mà nói lên những lời nói thật hùng hồn.

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Toàn thể quần thần cùng bái lạy, miệng hô lên phụ họa theo.

"Tốt lắm! Quần thần đều đồng lòng, lẽ nào không làm cho thiên hạ bình an được!" Chính Sóc Đế thấy bách quan đều tỏ ra thần phục thì tất nhiên là hào khí vạn trượng. Cái sự thô bạo cùng hùng tâm đã phải ẩn nhẫn đến hai mươi năm kia, vì bị men rượu kích thích mà nhất thời không thể che dấu nổi.

Người không hiểu biết tất nhiên là sẽ bị khuynh đảo trước vẻ hoàng gia uy nghi của Chính Sóc Đế. Nhưng người thông minh thì lại không khỏi liếc mắt một cái. Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu ngày mới rõ được lòng người. Thường thì người ta sẽ muốn hết lòng nâng đỡ một người thất ý, một kẻ tầm thường. Bởi nếu làm được như thế triều đình còn không phải vẫn đang trong tay mình hay sao? Nhưng mấy tháng này triều đình liên tục tàn sát đẫm máu, vậy nên cách thể hiện khí phách như vậy của hoàng thượng đã làm cho không ít người có chút hoảng sợ, thậm chí mơ hồ cảm thấy nguy cơ sắp xảy ra.

Vua nào triều thần nấy. Bây giờ bên trong triều đình, vẫn là tiền triều cựu thần như cũ, cho dù họ đã có rất nhiều công lao ủng hộ cùng tạo lập triều chính, nhưng đến cùng vẫn không phải là người do chính Chính Sóc Đế tự tay đề bạt. Ngoại trừ ba nhà Tống, Vương, Lục, cùng với thuần thần như Văn Thừa tướng, những người khác đều có có khả năng sẽ bị xuống ngựa.

Dĩ nhiên là, mặc kệ tương lai quần thần sẽ có phản ứng ra sao, còn ở tại lễ mừng trang trọng như thế này, phần lớn triều thần cũng sẽ nhận lấy ban thưởng. Căn cứ vào biểu hiện mấy tháng trước đây mà ban thưởng sẽ không giống nhau.

Việc hai nhà Tống, Văn làm thông gia, đã trở thành sự thực. Để ban thưởng quân ân, Chính Sóc Đế đã đặc biệt ban chỉ thành hôn. Mà thân cùng là người nhà với mẹ đẻ, Chính Sóc Đế ban ân ấm cực kỳ lớn khi cho hai con trai của Vương Siêu được làm hầu tước.

Bản thân Lục Nguyên Sướng phạm tội lớn, tuy Chính Sóc Đế chỉ phạt bổng một năm mang tính chất tượng trưng, thế nhưng hắn lại muốn tự tay bồi thường. Chỉ một cái vung tay lên, đem mười hai bình phong điêu khắc được gắn ngọc Lưu Ly cùng mạ vàng chuyên dùng cho việc thờ cúng được lưu lại từ tiền triều, liền rất nhẹ nhàng ban thưởng cho Lục gia, mà danh nghĩa lại là lễ ra mắt cho Trứng Gà.

Nhóm bình phong này, quả thật là hi thế trân bảo khó gặp. Chúng đã được lưu giữ ở trong cung đình của Đại Chu gần hai trăm năm nay rồi. Đây là chiến lợi phẩm từ thời thái, tổ lập quốc. Thái, tổ đều cực kỳ yêu thích. Trải qua các các đời Hoàng Đế cũng đều hết sức trân trọng, yêu quý. Ai ngờ lại bị Chính Sóc Đế lại vung tay như vậy được. Thực tế này khiến cho quần thần hít thở không thông.

"Tiểu nữ không có công với đất nước, sao có thể nhận trọng thưởng này được. Vi thần xin hoàng thượng hãy thu hồi lệnh này lại!" Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì vội vàng quỳ xuống cầu xin.

"A Nguyên, chúng ta là người một nhà không thể nói là hai nhà được. Trứng Gà là cháu gái của trẫm, đây cũng chỉ là một chút đồ vật làm sao lại là không thể? Ngươi cũng đã vì ta xả thân chiến đấu trên chiến trường, phải đổ máu, phải hao phí tâm cơ. Vì vậy mà một tấm bình phong thì cũng không đáng phải nhắc tới!" Chính Sóc Đế dửng dưng như không mà nói.

Một người ngạo khí như Lục Nguyên Sướng, vậy mà nghe được lời ấy lại không khỏi mồ hôi lạnh nhỏ giọt. Nàng lại lập tức cúi đầu lại bái, lo sợ đến mức tái mét cả mặt mày mà ra sức từ chối: "Vi thần là chi thần của Đại Chu, là một tướng quân của hoàng thượng. Vì Đại Chu mà mở rộng biên giới đất đai, vì hoàng thượng mà làm cho thiên hạ yên ổn. Những việc này là bổn phận của vi thần. Hoàng thượng quan tâm đến tiểu nữ là phúc khí của tiểu nữ. Thế nhưng tuổi tác của Trứng Gà vẫn còn quá nhỏ, làm sao nhận được phần tôn vinh này được. Vi thần khẩn cầu hoàng thượng thu hồi lại lệnh!"

"Hoàng thượng chăm lo cho con cháu là phúc phận của bọn họ. Nhưng bình phong được điêu khắc bằng ngọc lưu ly mạ vàng này lại là thứ quá mức quý trọng, Trứng Gà làm sao có thể đủ tư cách được hưởng đây? Hoàng thượng, lão thần đề nghị, không bằng hãy đổi thành chút vật tầm thường, dỗ cho hài tử cao hứng là được rồi." Tống Định Thiên vội vã tán thành. Không cần nói ra cũng hiểu được ban thưởng này của Chính Sóc Đế là quá mức không bình thường, vạn vạn lần không thể nhận.

"Trẫm thân là ngôi vị hoàng đế, làm vua thì không thể hai lời được. A Nguyên, ngươi hãy lĩnh chỉ tạ ân đi thôi!" Chính Sóc Đế bị từ chối một lần nữa thì mặt mũi có vẻ không nhịn được nữa, lúc này ngữ khí đã không khỏi lạnh đến ba phần rồi.

"Vi thần kinh hoảng vạn phần, thứ lỗi cho vi thần khi không dám lĩnh chỉ." Lục Nguyên Sướng dập mạnh đầu lên trên tảng đá hoa cương của đại điện, hết lần này sang lần khác. Chỉ một lúc sau cái trán của nàng đã sưng đỏ thành một mảng.



"Việc làm này của hoàng thượng sợ là không thích hợp." Văn Thừa tướng thấy hai bên giằng co mãi không xong đành phải đứng ra khuyên bảo: "Người xưa nói: 'Vì là quân giả, vô tư muốn, kỵ túng dục'*. Hoàng thượng tức là thánh quân, thưởng phạt phải phân minh. Mấy tấm bình phong điêu khắc bằng ngọc lưu ly mạ vàng này là đồ vật không phải người bình thường có thể hưởng dụng được. Nếu cứ tùy ý ban thưởng như vậy, nhất định sẽ để cho thiên hạ chê trách, như vậy thì làm sao cho Thái Bình hầu xử lý được đây?"

Văn Thừa tướng không dám nói trắng ra, nhưng tâm ý trong lời nói đã cực kỳ sáng tỏ. Quân mãi sẽ là quân, mà thần mãi chỉ là thần, vị trí đã rất rõ ràng, không thể lẫn lộn. Cho dù Lục Nguyên Sướng có lập được công lao trác việt đến đâu thì cũng không đủ tư cách được nhận đồ vật này của thái, tổ.

* Vì là quân giả, vô tư muốn, kỵ túng dục: Người làm vua thì phải vô tư, biết tránh lòng ham muốn (đại loại như thế).

Còn Lục Nguyên Sướng, trong khi cái trán chạm vào nền đá hoa cương lạnh lẽo thì trong tim lại càng lạnh giá hơn. Động tác này của Chính Sóc Đế, không thể nghi ngờ là nâng đỡ để chờ ngày giết. Hắn không ngừng thêm ân cho nàng, nhằm khiến cho nàng bị quần thần xa lánh, bị thiên hạ thóa mạ. Nếu như hôm nay nàng nhận tấm bình phong này, sợ là sau này chuyện ban thưởng vượt cấp sẽ lại còn lục tục đến nữa. Đến khi đó, nàng mang trên lưng cái danh vì được yêu nên mới được thưởng, cũng là gánh thêm trên người biết bao hiềm khích.

"Văn Thừa tướng nói rất có lý, là trẫm quá đường đột. A Nguyên mau đứng dậy đi thôi." Chính Sóc Đế tỏ ra rất biết nghe lời phải. Chỉ là bên trong khóe mắt lại như nói ra hết sạch. Động tác này của hắn có rất nhiều thâm ý. Nếu là nhận, chính là nâng đỡ để chờ ngày giết, nếu là không nhận, thì lại để cho Lục Nguyên Sướng phải biết rõ ràng vị trí của mình. Bọn họ vĩnh viễn chỉ là một thần tử, vĩnh viễn phải nghe hiệu lệnh của mình.

Một hồi ban thưởng mà như trò khôi hài rồi cũng kết thúc, lần thứ hai ca múa lại nổi bên trong cung điện. Bởi vì Chính Sóc Đế ân thưởng dày nặng, nên quần thần không khỏi hưng phấn. Tất cả đều ăn uống hết sức hào hứng, cụng chén cạn ly, dường như triều đại rực rỡ nhất đã thực sự giáng lâm. Bao nhiêu lời a dua nịnh hót cùng tuôn ra như mây trôi nước chảy hướng về phía Chính Sóc Đế mà dâng trào.

Lục Nguyên Sướng kín đáo hướng về phía Văn Thừa tướng ngỏ ý cảm ơn, Văn Thừa tướng cũng hiểu ý mà khẽ gật đầu. Nàng lại quay đầu, nhìn về phía Tống Định Thiên thì phát hiện lúc này Tống Định Thiên đang tỏ vẻ đăm chiêu.

Cứ như vậy cho đến tận nửa đêm, Chính Sóc Đế mới dẫn dắt cả đám quần thần lên trên thành lầu Chính Dương môn để tiếp thu bách tính hành lễ. Trên bầu trời rực rỡ khói hoa, như một rừng hoa tươi cùng nở rộ, hoa này chưa rơi xuống, lại có một vùng trời hoa khác mở ra, đem toàn bộ bầu trời phía bắc rực lên ánh sáng màu đỏ. Cùng với đó là lời tung hô của bách tính như thủy triều dâng. Từ trên cao này phóng tầm mắt ra nhìn thấy toàn bộ tòa thành kinh sư phồn hoa mà cảm thấy tâm của thiên hạ đều vì ta, sao lại không làm cho người ta cảm xúc dâng trào, bầu nhiệt huyết sục sôi được đây.

Pháo hoa bay rợp trời, cuối cùng cũng đến lúc phải hết. Đến tận canh tư tiệc yến mới tan, quần thần ai nấy đều trở về nhà.

Lục Nguyên Sướng hộ tống Tống Định Thiên, hai người cùng cưỡi ngựa chạy chầm chậm trong làn gió lành lạnh dọc theo phố lớn. Cả hai người đều không có ai nói gì, bầu không khí có chút trầm thấp. Cho tận đến khi nhìn thấy phủ đệ của Trấn Bắc Quận Vương, Tống Định Thiên mới nhẹ giọng hỏi: "A Nguyên, có phải là ngươi đã cảm thấy lão phu sai rồi hay không?"

"Không có. Chỉ là không thể sống đến vui sướng tràn ngập, không giống như tiểu tế đã mong muốn mà thôi." Lục Nguyên Sướng bình tĩnh đáp.

"Lão phu đã để cho ngươi phải chịu thua thiệt rất nhiều." Lúc này Tống Định Thiên có vẻ hơi già nua.

"Sao nhạc phụ lại nói lời ấy? Tiểu tế còn có Phù nương, như vậy là còn có hi vọng!" Lục Nguyên Sướng lạnh nhạt nói, nhưng trong lời nói rất có khí phách.

"Ai ngồi trên cái chỗ ngồi kia rồi cũng sẽ phải thay đổi, đều sẽ mệt mỏi, đều sẽ cô độc." Tống Định Thiên trầm giọng nói.

"Phú quý cũng chỉ là một giấc mộng. Nếu như con người ta không chết đi, thì mộng cuối cùng cũng phải đến lúc tỉnh." Lục Nguyên Sướng ngẩng đầu nhìn trời thì phát hiện ra, bởi vì cái tràng pháo hoa long trọng kia mà bầu trời đã bị một tầng khói pháo dày đặc bịt kín, khiến cho người ta không thể thấy rõ được trên trời đang có mấy ngôi sao đang nhấp nháy.

Lục Nguyên Sướng trở lại tiểu viện yên tĩnh với Cố Tiểu Phù. Từ trong phòng phát ra một ánh đèn le lói, trong nháy mắt tâm hồn đang lạnh lẽo của Lục Nguyên Sướng lại trở nên ấm áp. Nàng đi vào trong nhà. Đúng như nàng dự đoán, Cố Tiểu Phù vẫn tựa vào trên đầu giường đọc sách, để chờ đợi mình trở về.

"Phù nương sao không ngủ đi, trời cũng đã sắp sáng rồi, chúng ta còn phải tiến cung đây." Lục Nguyên Sướng đau lòng nói. Bàn tay của nàng cẩn thận giúp Cố Tiểu Phù đắp lại chăn.

"Lúc đầu hôm bồi Trứng Gà có ngủ được một lúc, nhưng đến nửa đêm tỉnh lại thì ngủ không được nữa." Cố Tiểu Phù nhìn theo cái bóng đang rửa mặt của Lục Nguyên Sướng không chớp mắt, dịu dàng trả lời.

"Trứng Gà ngủ có ngon giấc không?" Lục Nguyên Sướng cũng chỉ tắm rửa qua quít cho xong rồi lên giường ngắm nhìn khuê nữ của mình. Lúc này Trứng Gà vẫn đang ngủ say sưa, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng.

"Trứng Gà thật quá cơ linh, tuy chúng ta không nói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra, vậy nhưng hôm nay nàng vẫn rất trầm mặc, sợ là đã biết chút ít gì đó rồi." Cố Tiểu Phù nói với vẻ lo âu.



Tuy biết rằng sớm muộn gì rồi cũng đến một ngày Trứng Gà sẽ phải vì nhà mình mà phải làm chuyện gì đó, nhưng Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù đều không muốn để Trứng Gà phải hiểu biết quá sớm. Hai người chỉ mong sao cho Trứng Gà có được tuổi ấu thơ không buồn không lo, được vui sướng, hạnh phúc. Đây đều là những thứ cả Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù đều chưa từng có được.

"Trong bữa tiệc tối hôm nay, hoàng thượng đã ban thưởng bình phong điêu khắc ngọc lưu ly mạ vàng cho Trứng Gà." Lục Nguyên Sướng khẽ hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Trứng Gà một cái rồi mới xoay người lại ôm lấy Cố Tiểu Phù và nói.

"Đây là đồ vật của thái, tổ chúng ta tuyệt đối không thể tiếp nhận!" Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì sợ đến mức khuôn mặt nhỏ cũng trở nên tái nhợt.

"Ta đã chối từ, ngươi cứ yên tâm." Lục Nguyên Sướng nói với vẻ thờ ơ mà không đem hiểm trạng ngay lúc đó kể lại thật tỉ mỉ cho Cố Tiểu Phù nghe.

Làm sao mà Cố Tiểu Phù có thể yên tâm được đây. Trước mắt nàng lại dị thường cảm tạ Tây Hạ đã tiến hành cuộc xâm chiếm. Nếu không có chuyện này thì làm sao Lục Nguyên Sướng lại có thể được vững vàng nắm giữ quân quyền, làm sao có lực để tự bảo vệ đây.

"A Nguyên, ta chưa bao giờ lại nghĩ rằng, sau khi vào kinh sẽ lại xảy ra nhiều chuyện gian nan đến như vậy. Còn không bằng ở Phần Thành, trời cao Hoàng Đế xa, ngươi cũng không cần cẩn thận chặt chẽ như bây giờ." Cố Tiểu Phù vì Lục Nguyên Sướng mà cực kỳ đau lòng. Nếu Lục Nguyên Sướng không phải vì việc giúp đỡ Tống Định Thiên tranh đấu giành thiên hạ, sợ là nàng đã cởi giáp về quê, tiêu dao tự tại từ lâu.

"Nói chuyện này để làm gì. Ta cũng sẽ không để cho bản thân mình xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không để cho các ngươi có chuyện gì được. Ta đã có bản lĩnh đánh vào vào tận kinh thành thì cũng sẽ có thủ đoạn toàn thân trở ra!" Nỗi nhục hôm nay, Lục Nguyên Sướng sẽ ghi nhớ sâu sắc ở tận đáy lòng.

Cố Tiểu Phù nhìn khuôn mặt kiên nghị Lục Nguyên Sướng bỗng dưng cảm thấy cực kỳ cảm khái. Đây là Lục Nguyên Sướng của nàng, người đã cùng mình đi tới hôm nay. Trải qua bao nhiêu mưa gió cũng chưa bao giờ đánh gục được ý chí kiên cường của người này. Nàng tuy là thân nữ tử, nhưng vẫn như trước chỉ dựa vào chính bản thân mình, vào đôi tay của mình. Vì chính mình mà mở ra được một vùng trời. Thậm chí nàng đã vì Đại Chu mà mang về sự an bình cực kỳ quý giá.

Cố Tiểu Phù rất kiêu ngạo, sau khi trải qua cảm giác đau lòng là tràn đầy niềm tự hào. Có bao nhiêu nữ tử có thể lập được chiến tích vĩ đại được như Lục Nguyên Sướng đây? Nàng đã vứt bỏ sự mềm yếu của nữ tử, vứt bỏ quyền được làm một nữ tử bình thường, để rồi gánh lên trên đôi vai của mình quá nhiều, quá nhiều gánh nặng. Mặc kệ là bất cứ lúc nào, bất kỳ ở đâu chỉ cần một câu nói kia của Lục Nguyên Sướng là Cố Tiểu Phù đều có thể cảm thấy vô tận an bình.

"Đã có ta ở đây, đừng sợ!"

Đưa tay vuốt ve khuôn mặt trẻ tuổi, hôn đôi môi mềm mại đã lâu không gặp, cùng gắn bó như môi với răng, tình ý giao hòa đến vô tận. Từ trước tới nay, mỗi khi gặp phải khó khăn trước mặt, Lục Nguyên Sướng vẫn để cho Cố Tiểu Phù luôn ở phía sau mình, tự thân yên lặng chống đỡ, để cho nàng hưởng thụ an toàn cùng yên ổn do Lục Nguyên Sướng mang đến. Nhưng từ nay về sau, Cố Tiểu Phù quyết định sẽ không còn làm cái việc trốn ra phía sau người này nữa, nàng muốn đứng bên người Lục Nguyên Sướng, hai người dắt tay cùng tiến. Thành công cũng được, thất bại cũng được, sinh tử không oán. Nàng chỉ muốn nói rằng cả đời này, ngươi thiếu nợ ta tình, ta trả lại ngươi yêu, duyên định tam sinh, không rời không bỏ.

Lục Nguyên Sướng bị Cố Tiểu Phù chủ động khiêu khích thì trở nên không kiềm chế nổi, hai người cũng đã từ lâu không có gần gũi. Nàng vươn mình lên, nhẹ nhàng áp ngực lên chỗ lồi lõm trên cơ thể của Cố Tiểu Phù mà cảm thấy thân thể này bắt đầu có hứng thú, nhìn thấy hai điểm trên cái yếm bất ngờ nổi lên, lập tức thân thể nàng nóng lên hừng hực.

"Đừng nghịch, Trứng Gà đang ở bên cạnh đây này!" Cố Tiểu Phù dùng ngón tay ngọc của mình chọc nhẹ lên cái chóp mũi cao thẳng của Lục Nguyên Sướng, nghịch ngợm nói. ngôn tình hoàn

"Là do ngươi đã trêu chọc ta trước!" Lục Nguyên Sướng thật không cam lòng. Cũng đã lâu rồi hai người không thân thiết.

"Trong bụng ta còn có một người đây, ngươi không sợ sao?" Cố Tiểu Phù quyến rũ cười. Đôi mắt hạnh mở to, bên dưới ánh đèn trông lại như càng trở nên long lanh hơn, lông mi thật dài trông chẳng khác gì cây quạt nhỏ vậy, lúc này chúng hơi rung động, cực kỳ trêu chọc trái tim Lục Nguyên Sướng.

"Ngươi chỉ biết bắt nạt người ta!" Lục Nguyên Sướng chỉ bị khiêu khích đến nửa vời. Nàng vừa tức vừa luống cuống, thế nhưng dù có tức thì cũng không thể làm được gì, cuối cùng cũng chỉ biết oan ức mà làm nũng.

Cố Tiểu Phù vuốt mớ tóc dài đã bị rối tung của Lục Nguyên Sướng. Mái tóc này không đen bóng, không tơ lụa, nhưng bên dưới ánh ánh sáng của ngọn nến, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ oan ức của người này rất là có nét tính của con gái. Vào những lúc như thế này, Cố Tiểu Phù đặc biệt hài lòng. Người đang ở trên người mình vậy nhưng là nữ tử của mình đó nha!

Cánh tay ngọc hơi dùng sức, Lục Nguyên Sướng được kéo xuống, được toại nguyện rồi. Rốt cục thì nàng cũng được nếm trải cái mùi thơm ngát say lòng người kia. Mật hoa cùng giao hòa, từng giọt từng giọt ý ngọt ngào thấm vào trái tim nhìn như rất kiên cường, nhưng kì thực lại rất mềm mại kia.

Cái lưỡi giao hòa, tóc dài dây dưa, tứ chi gắn bó. Thời khắc này nàng cũng không còn so đo nữa. Thậm chí sự trêu chọc vừa rồi lại càng làm cho Lục Nguyên Sướng cảm thấy hạnh phúc. Nàng khát khao rồi lại ôn nhu đòi lấy hết thảy vẻ đẹp của Cố Tiểu Phù, khiến cho Cố Tiểu Phù cũng vứt bỏ đi vẻ rụt rè cùng lý trí nên có, mà dấn thân vào với sự tụ hợp bên trong hồn xác.

"Cha, mẹ, các ngươi đang làm gì!" Trứng Gà trợn to hai mắt, nhìn chòng chọc vào hai người lúc này đã trở nên bán thân trần trụi.