Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 52: Trận chung kết (1)




“Mấy thứ này là cái gì?” Từ Uy nhìn Tào Nhất Lâm mang một thùng đồ từ trong bếp đi ra.

“Nguyên liệu đó.” Tào Nhất Lâm bỏ đồ vào cốp sau xe.

Từ Uy tò mò mở ra xem, “… Đây là, đây là… nguyên liệu em cần?” Đống này… Đó là hành tây sao, cái kia hình như là ớt… nói chính xác là ớt héo.

“Đúng vậy. Em chuẩn bị xong rồi, lên đường thôi.” Tào Nhất Lâm nhiệt huyết đầy mặt, vác cặp lên vai bước vào trong xe.

Từ Uy phản ứng kịp cũng lên xe, ngồi xuống ghế lái, “Em đang nói đùa à?”

“Sao chứ?” Tào Nhất Lâm không rõ nguyên cớ.

“Em xác định những thứ kia là nguyên liệu em cần, không phải định vứt đi chứ?” Từ Uy xác nhận lần nữa.

“Đương nhiên. Mau lái xe đi, đi sớm một chút tránh kẹt xe.” Tào Nhất Lâm hào hứng thắt chặt dây an toàn, nhìn về phía trước.

Từ Uy không thể làm gì khác hơn là khởi động xe, “Em muốn dùng… nguyên liệu này nấu ăn sao?”

“Vâng… Hôm nay Thiết Đầu có lẽ sẽ không tới sân thi đấu được, cậu ấy bảo hôm nay có công việc rất quan trọng phải làm.” Tào Nhất Lâm cố gắng chuyển chủ đề nói chuyện, tránh để Từ Uy dọc đường cứ hỏi mãi về chuyện này.

Từ Uy gật đầu, trong xe im ắng một lúc, “…Em xác định em muốn dùng thứ này nấu ăn?”

“Hôm trước anh đã ăn rồi đấy thôi.” Tào Nhất Lâm hy vọng hắn có chút lòng tin với mình.

“Anh hồi nào… Em đừng nói với anh là ngày hôm đó…” Từ Uy vừa định phủ nhận thì đột nhiên nhớ tới sự khác thường của Tào Nhất Lâm ngày đó.

“Đúng vậy, anh khen ngon, nhưng lại ăn đến nỗi bội thực đó.” Còn gọi cả bác sĩ.

“Ngày đó… em đã dùng loại nguyên liệu này nấu sao?”

Tào Nhất Lâm gật đầu.

“…Sao lại muốn dùng những thứ nguyên liệu không tươi này nấu ăn?” Hôm đó hắn quả thực không hề ăn ra bất cứ cái gì dị thường, mùi vị cũng rất không tệ, chỉ là…

Tào Nhất Lâm kể lại chuyện gặp phải ở chợ ngày đó một lần. “…Vì vậy, em nghĩ rằng cộng hưởng mỹ thực, là mỹ thực ai cũng đều có thể ăn được.”

“Vậy thì cố gắng lên nhé!” Nghe Tào Nhất Lâm nói như vậy, xem ra cậu cũng có suy nghĩ của riêng mình.



Tuyển thủ dự thi hôm nay mặc dù chỉ có năm người, nhưng khán giả đến xem thì đông hơn so với hai lần trước. Vì vậy toàn bộ sân thi đấu đều là người.

Năm tuyển thủ đã vào vị trí, nam nữ MC cũng lên sân khấu, vẫn là hai người cũ.

“…Tiếp theo xin được giới thiệu đôi chút về chín vị giám khảo…”

Tào Nhất Lâm nhìn về phía chỗ ngồi của các giám khảo, phát hiện Hoàng lão tiên sinh cũng ngồi ở đó, thật là lợi hại… Tám vị giám khảo khác đều là lần đầu tiên nhìn thấy, hơn nữa theo MC giới thiệu thì đều mang quốc tịch nước ngoài.

Ngay khi MC giới thiệu đến Hoàng lão tiên sinh, thì khu truyền thông dưới sân khấu đột nhiên vang lên một giọng nói bất hoà, “Tuyển thủ Hoàng Thịnh Thu là con ruột của Hoàng lão tiên sinh, để ông ta làm giám khảo không tốt lắm thì phải?”

Nói xong, trên sân tức thì huyên náo hẳn lên.

“Con trai dự thi, bố làm giám khảo quả thực không công bằng.”

“Phải đó, quan hệ bố con phải tị hiềm chứ.”

Tiếng phản đối dần nhiều hơn.

Hai MC không ngờ sẽ có người thực sự hỏi đến vấn đề này, vội nhìn về phía ban giám khảo.

“Nếu mọi người đã có hoài nghi như vậy, không biết ban giám khảo có phương pháp gì để giải quyết không ạ?” Nam MC hỏi.

Trưởng ban giám khảo, “Phó hội trưởng Hiệp hội ẩm thực thế giới” Johansson tiên sinh cầm micro lên nói, “Giám khảo trong mỗi một giải đấu AC đều do rút thăm quyết định, Hoàng lão tiên sinh là một thành viên trong ban giám khảo, đương nhiên cũng có tư cách tham dự. Hơn nữa giám khảo của mỗi giải đấu đều có học trò tham gia, những lần trước cũng không có tình huống gì gọi là tị hiềm. Với lại quán quân giải đấu AC cũng không phải do một người quyết định, có phải là con cháu hay không không ảnh hưởng đến tính khách quan của giải đấu AC. Thân là giám khảo AC thì ở trên sân thi đấu chỉ có một thân phận, việc này mọi người không cần lo lắng, xin mời tiếp tục.”

“Ờm, được rồi, vậy thì xin mời các tuyển thủ, bắt đầu!” Nam MC trực tiếp tuyên bố.

Trong lúc các tuyển thủ bận rộn, nam nữ MC để sân khấu không nguội đi vẫn như trước tìm chủ đề trò truyện.

“Các tuyển thủ đều đã bắt đầu xử lý nguyên liệu rồi, thật đúng là rất căng thẳng a, không biết năm nay sẽ xuất hiện dạng mỹ thực gì đây.” Nữ MC nói.

“Đúng vậy, hơn nữa chủ đề năm nay là ‘Cộng hưởng mỹ thực’, loại chủ đề không giới hạn nguyên liệu này có lẽ là được các tuyển thủ yêu thích nhất nhỉ. Để chúng tôi đi xem các tuyển thủ chọn thứ gì làm nguyên liệu nấu ăn nào… Đầu tiên là tuyển thủ Phong Sơn, trước mặt anh bày rất nhiều trái cây, lẽ nào đây là chủ đề của anh ấy sao? Dùng trái cây màu sắc sặc sỡ, hương vị đặc biệt để nấu ăn sao? Thật đúng là khiến người ta không đoán ra được anh ấy rốt cuộc là định làm những gì…”

“Vâng, tất cả mọi người đều thích trái cây, xem ra đây chính là cách hiểu của tuyển thủ Phong Sơn về cộng hưởng mỹ thực a.” Nữ MC tiếp lời.

“Tiếp theo là Hoàng Thịnh Thu tiên sinh, các đầu bếp trong nước chắc có lẽ đã không còn xa lạ với anh nữa, nắm trong tay phương pháp chế tác các món ăn Mãn Hán toàn tịch chính thống nhất, dung hợp với khẩu vị của người hiện đại, tiến hành gia công, nỗ lực đã hoàn mỹ còn muốn hoàn mỹ hơn, trước đây tôi và bạn bè từng ăn ở Ngự Thiện Mãn Lâu một lần đấy.” Nam MC nói.

“Thật sao? Mùi vị thế nào?”

“Mùi vị đó đúng là khiến người ta muốn quên cũng không quên được a. Có cơ hội đề nghị cô đến đó nếm thử nhé.”

“Vâng, nhất định rồi. Ấy, thức ăn của tuyển thủ Tào Nhất Lâm nhìn có vẻ không được tươi lắm, cá cũng đã bắt đầu bốc mùi hôi rồi, là do không chuẩn bị tốt sao?” Nữ MC kỳ quái hỏi.

Nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tào Nhất Lâm trên sân, toàn là những thức ăn héo rũ, không khỏi khiến một số người rất tức giận, không xem trọng giải đấu AC đến như vậy, đem những nguyên liệu này tới lại còn muốn nấu thành mỹ thực.

“Việc này… có lẽ chỉ có thể hỏi chính anh ấy mới biết được, có điều, đúng là hơi đáng tiếc… A, Yamaguchi tiên sinh lần này chuẩn bị mực, không biết anh ấy định dùng thứ này làm gì đây? Chỉ nhìn vào nguyên liệu thật sự rất khó đoán ra thành phẩm sau cùng của họ a.” Nam MC nói.

“Vâng…”

“Sau đây là tuyển thủ Lạc Vĩ, anh ấy cũng chuẩn bị hải sản, đó là cá bơn phải không?” Nữ MC không chắc lắm nhìn nam MC.

“Phải, đó là cá bơn. Ca bơn chất thịt mềm mịn trắng tinh, vị tươi ngon béo ngậy, không biết tuyển thủ định dùng nguyên liệu này làm ra ‘Cộng hưởng mỹ thực’ thế nào nhỉ?”

“Cuối cùng là tuyển thủ Hoàng Thịnh Thu, anh ấy chuẩn bị thịt bò, thịt bò có thể nói là loại thịt mà người trên toàn thế giới yêu thích, nó được xem là một loại nguyên liệu mang tính quốc tế được bình dân hoá. Trong lúc các tuyển thủ đang chuẩn bị, chúng ta có thể nhìn thấy cách xử lý nguyên liệu khác nhau của họ, có thể xem đây là một lớp học nấu ăn nhỉ. Ai ai cũng đều tập trung vào những việc trước mắt, bầu không khí này mặc dù căng thẳng, nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn.”

“Đúng vậy, trong lúc các tuyển thủ đang bận việc, chúng ta hãy phóng vấn ban giám khảo trước về cách nhìn của họ đối với chủ đề năm nay như thế nào nhé.” Nữ MC đi tới bên cạnh Johansson hỏi, “Xin hỏi chủ đề ‘Cộng hưởng mỹ thực’ muốn biểu đạt điều gì ạ?”

“Cô có thể xem nó như là loại khẩu vị mà mọi người đều yêu thích, hoặc là tinh hoa Trung Tây kết hợp, dung hợp thành mỹ thực, chủ đề này không có giải thích cố định, chủ yếu là xem mọi người lý giải thế nào thôi.” Johansson đơn giản giải thích.

“Vậy thì ngài cho là kiểu liệu lý nào có thể lấy được năm điểm từ trong tay ngài ạ?”

“Liệu lý căn bản là phải tìm được hương vị vốn có của nguyên liệu. Hơn nữa nó cũng không khác gì với hoá học, chính là một phương pháp làm nóng dung hoà lại tất cả các mùi vị, có thể trực tiếp khiến tôi được tận hưởng trên từng giác quan, tôi sẽ cho năm điểm.”

“Tốt lắm, cảm ơn Johansson tiên sinh.”

“Xin hỏi Hoàng lão tiên sinh, đối với việc Hoàng tiên sinh tham gia giải đấu AC lần này, ngài nghĩ rằng anh ấy có thể thu được thắng lợi cuối cùng không ạ?” Nam MC hỏi.

“Mục đích của AC là ở chỗ giao lưu học hỏi, cho dù không thể chiến thắng, nhưng là thông qua giải đấu này nó có thể học được thứ gì đó, tôi nghĩ vậy là đủ rồi.”