Trúc Mã Nhà Tôi Ghét Huyền Học

Chương 8: Điện toán [1] vượt ngục không ưa chuộng




Cặp mắt Tiểu Sơn sáng lên, “Cậu nhìn thấy tờ rơi dán ở cửa tiệm bán vé số không? Khoảng chừng ba mươi triệu đó!”

Cố Ninh liếc nhìn cậu ta, rồi nhàn nhạt hỏi: “Tiểu Sơn, cậu có biết cái gì gọi là ‘Sát kiến uyên ngư giả bất tường’ hay không?"”

Tiểu Sơn bối rối, “Điện toán vượt ngục không ưa chuộng [2]? Điện toán gì? Rồi vượt ngục gì? Tại sao không ưa chuộng?”

[2] Câu Tiểu Sơn nói đọc là [chājiànyuèyùdebúxiāng], còn câu Cố Ninh nói đọc là [chájiànyuānyúzhěbùxiáng].

Cố Ninh: “…”

“Câu này có nghĩa là mọi người đều đứng bên cạnh ao nước, người khác đều không nhìn thấy, mà chỉ một mình cậu có thể nhìn thấy mấy con cá dưới nước, từng con mập như thế nào, nghĩ xem con nào thích hợp đem hấp con nào thích hợp đem kho, đây tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt, cách xui xẻo không xa mấy.”  [3]

[3] Đây là câu nói của Liệt Tử, dùng để ví với việc có thể truy xét biết được việc riêng mà người khác muốn che dấu, hay không muốn công khai là không tốt, hoặc có thể là không tốt lành gì.

“Công việc của chúng ta, không tính là kẻ lừa đảo, những người thật sự có chút tài năng, thì đều có một bộ quy tắc từ tổ tông truyền lại, có một số việc có thể làm, có một số việc không thể làm, nếu cậu dám làm bậy, tự nhiên sẽ có người đến thu dọn cậu.”

Tiểu Sơn tò mò, “Ai? Chẳng lẽ còn có cục quản lý thời không gì đó sao? A không đúng, không phải chuyện thời không. Là người mặc đồ đen sao? Ách cũng không phải chuyện người ngoài hành tinh. Văn phòng thế giới âm phủ? Ách cũng không phải chuyện ma quỷ. Vậy nên gọi là gì?”

Cố Ninh cười mà không trả lời, dùng ngón tay búng một đồng xu vừa mới xem bói ở trên bàn, đồng xu xoay tròn một vòng.

Khi đồng xu sắp nằm xuống, thì lại xoay sang hướng khác một cách kỳ lạ, Cố Ninh lanh tay lẹ mắt, xoay đồng xu về hướng ban đầu trước, dùng ngón tay để nó không di chuyển nữa.

Sau đó cầm một đồng xu khác xoay, lúc đồng xu sắp tác quái, thì Cố Ninh lại đè nó nằm về một mặt.

Cố Ninh dùng hai ngón tay đè đồng xu, thấp giọng nói, “Không cho ngươi lật, cho ngươi tức chết.” Sau đó trực tiếp nhặt đồng xu, ném vào hộp bút trên bàn Tiểu Sơn.

Hai đồng xu vừa vào hộp bút, liền tựa như giận dỗi mà lật tới lật lui giữa hai mặt, lật đi lật lại mấy lần, làm cho hộp thiếc kêu lạch cạch.

Cố Ninh cong khóe miệng, mặc kệ nó, cầm tách trà đi tới bên cửa sổ ngắm cảnh.

Tiểu Sơn hoàn toàn không nhận ra sự khác thường, sự chú ý lại trở về với trang web, lướt Internet cả buổi, rồi quyết định mua mấy xu Càn Long thông bảo không biết thật hay giả, duỗi người nói, “Cố Ninh à, cậu lợi hại như vậy, thì giúp tôi tính xem lúc nào tôi mới có thể có bạn gái. Chuyện này có thể tính được chứ?”

Cố Ninh đứng bên cửa sổ nhấp một ngụm trà lớn, “Năm.”

“Năm gì chứ?” Tiểu Sơn không hiểu, “Năm năm? Năm tháng? Năm ngày?”

Cố Ninh: “Bốn, ba, hai, một.”

Cộc cộc cộc, có người gõ cửa.

Tiểu Sơn bị dọa sợ rùng mình, một giây tiếp theo, ném con chuột, nhảy cẫng từ trên ghế xoay, bay ra cửa như một chú chim nhỏ lộng lẫy. 

Mở cửa ra, nụ cười của Tiểu Sơn cứng lại, đứng bên ngoài cửa là Tiếu thiếu ăn mặc chỉnh tề.

Tiểu Sơn quay đầu lại, dùng khẩu hình miệng nói với Cố Ninh, “Đùa bỡn tôi?”

Sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười nịnh nọt, “Anh Tiếu, mời vào.”

Tiếu thiếu vừa vào cửa, sau lưng liền xuất hiện một người khác. Là một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt con nít, đôi mắt tròn, hai má có lúm đồng tiền sâu, mặc áo phông đi giày chạy bộ, ăn mặc như một học sinh.

Tiểu Sơn nhất thời lắp bắp, “Vị vị vị… vị này là?”

Tiếu thiếu mặt đầy vô tội, nói: “Tôi không đi cùng cô ấy.”

Cô gái kia hơi ngượng ngùng, rụt rè hỏi: “Em là sinh viên đại học U, bây giờ đang trong kỳ nghỉ, muốn tìm việc làm thêm, xin hỏi ở đây có tuyển người không?”

Tiểu Sơn lập tức đáp, “Tuyển tuyển tuyển, anh đang đợi em đấy, đã đợi bao nhiêu năm rồi, em mau vào đi!”

Cô gái:???

Tiếu thiếu:???

Cố Ninh: “…”

Cô gái cầm trên tay bản sơ yếu lý lịch, lúc này đưa cũng không được, mà không đưa cũng không được, do dự hồi lâu, mới hỏi: “Vậy thì … tiền lương bao nhiêu? Khi nào thì bắt đầu đi làm?”

Tiểu Sơn cao hứng huơ tay múa chân, dẫn người đi vào trong, “Tiền lương em nói bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, bây giờ đi làm!”

Cô gái kia ngược lại lui về phía sau hai bước, cảnh giác dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa gạt mà nhìn Tiểu Sơn, còn lui nữa thì sẽ ngã từ cầu thang xuống.

Cố Ninh không nhìn nổi nữa, đi tới, kéo Tiểu Sơn qua một bên để cho cậu ta dựa vào tường, cầm hồ sơ xin việc trên tay cô gái xem, “Phương Nguyên Nguyên?”

Cố Ninh trông bình thường hơn nhiều, cô gái cuối cùng cũng không lui về phía sau, mà gật đầu một cái.

Cố Ninh xem qua lý lịch một lần, “Cậu ta thích nói đùa, không cần để ý tới cậu ta.” Thuận miệng hỏi Phương Nguyên Nguyên mấy vấn đề, sau đó nói, “Chúng tôi đang tuyển nhân viên lễ tân, nhân viên bán thời gian, phụ trách nghe điện thoại và một số việc vặt, tiền lương tính theo giờ, mỗi giờ 25, ngày nghỉ lễ gấp đôi, điều kiện của em khá phù hợp, nếu không có vấn đề gì thì ngày mai đi làm.”

Tính ra thì đãi ngộ này tốt hơn nhiều so với Phương Nguyên Nguyên mong đợi, lương cao hơn gấp đôi tiền rửa bát ở tiệm nướng ở bên cạnh, hai mắt Phương Nguyên Nguyên sáng lên, nói cảm ơn tạm biệt với Cố Ninh, rồi tung tăng đi xuống lầu.

Tiểu Sơn bị bỏ qua, biến thành một con chim nhỏ tức giận, hung hăng mổ về phía Cố Ninh, “Cố Ninh, bụng dạ độc ác nhà tư bản! Một giờ trả 25 tệ, cậu nói Nguyên Nguyên của chúng ta ăn gì uống gì trả tiền thuê nhà thế nào?”

Tiếu thiếu:???

Cố Ninh: “…”

“Cái đó,” Tiếu thiếu hắng giọng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tiểu Sơn và Cố Ninh, rồi chọn Cố Ninh tương đối bình thường hơn một chút, “Cô Cố, tôi muốn hẹn thời gian đi xem phong thủy một lần nữa, nhưng lần này không phải muốn mua nhà, là muốn nhờ cô xem công ty chúng tôi một chút.”

Tối hôm qua bị Sở Hiên phá rối một trận như thế, mà Tiếu thiếu lại trở lại sớm như vậy, Cố Ninh có chút bất ngờ, gật đầu đáp, “Được, hôm nay chúng tôi có thời gian. Bây giờ đi?”

Tiếu thiếu lập tức đồng ý.

Cố Ninh cầm túi lên, kéo Tiểu Sơn ra khỏi cửa, rồi khóa cửa lại.

Tiểu Sơn đi xuống cầu thang vẫn còn lẩm bẩm, “Tại sao không cho 50 tệ một giờ? Không được, em ấy nhất định sẽ cảm thấy tôi lòng dạ khôn lường.”

Cố Ninh liếc nhìn cậu ta, thầm nghĩ: Cậu ta còn biết?

“30? Hay là 35 đi.” Tiểu Sơn ngẩng đầu nhìn Cố Ninh, “Thêm tiền đi, lấy từ chi phí sinh hoạt hàng tháng của tôi.”

Ánh mắt của Tiểu Sơn rất chân thành, Cố Ninh có chút cảm động.

Tiếu thiếu vẫn lái chiếc Porsche kia của anh ta, Cố Ninh và Tiểu Sơn lái xe đi theo. Tiểu Sơn lái xe mà không hề tập trung, chiếc Mazda nhỏ tồi tàn như lướt trên sóng giữa dòng xe, vô cùng mạo hiểm, nếu không phải vì Cố Ninh không biết lái xe, thì thật sự chỉ muốn cướp lấy tay lái.

“Tiểu Sơn, cậu ít nhiều cũng bình thường một chút cho tôi đi.”

Tiểu Sơn tủi thân, “Cố Ninh, tại sao cậu lại để cho Nguyên Nguyên ngày mai đến làm? Bây giờ tôi đã bắt đầu nhớ em ấy.”

Cố Ninh: “…”

Tiểu Sơn tiếp tục, “Cố Ninh, cậu tính thế nào ra được Nguyên Nguyên sẽ tới?”

“Cái này có gì khó. Cậu năm nay có nhân duyên tới, trước kia tôi đã xem qua mệnh bàn của cậu, đúng lúc đến vào giữa trưa tháng này, cung phu thê cát tinh tụ hội, đào hoa vượng nhất, người đến ở giờ này, chắc là nhân duyên của cậu đi.”

“Nhưng mà Cố Ninh, cậu không chỉ tính giờ, mà cậu còn đếm ngược ba hai một chính xác, Nguyên Nguyên gõ cửa, chuyện này cũng quá đáng sợ.”

Cố Ninh sờ mũi của cô, “Thật ra thì ngoài chuyện đó ra tôi còn có một manh mối nhỏ khác.”

“Là gì?”

“Tôi vừa nãy đứng bên cửa sổ, nhìn thấy cô gái đó lên tầng hai của chúng ta, nhìn có vẻ là kiểu cậu thích.”

Tiểu Sơn: “…”