Trúc Mã Trục Mã

Chương 11




Tích Thời: Mau lên mạng, mau lên mạng, mau lên mạng!

Luôn luôn là em gái ngây thơ: …

Tích Thời: Có rảnh không? Lên YY đi, Duy Mặc tới thử âm~

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Không phải đã xếp ngày hôm qua sao? Còn đùa giỡn mọi người à, nói đến là đến, không thích thì không đến sao?

Tích Thời: … Hôm qua xảy ra chút chuyện nên phải hoãn.

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Ít nhất cũng phải thông báo một tiếng chứ, hại chúng ta chờ lâu như vậy…

Tích Thời: Điện thoại di động của anh ấy bị trộm rồi, tối hôm qua phải ở đồn cảnh sát viết tường trình, lý do này có hợp lý không chuẩn bị sama!

Luôn luôn là em gái ngây thơ: 0.0 thật sao?

Tích Thời: Tôi cần phải lừa cô sao…

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Được rồi, tôi sai rồi… Nhưng mà, Tích Thời này, làm sao mà cậu biết được? Công quân thông báo cho cậu à?

Tích Thời: Cô quan tâm làm gì, rốt cuộc có nghe hay không? Hôm nay bận cả ngày, người ta còn muốn nghỉ ngơi.

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Ai nha~ Đây là tình yêu sao? Cậu còn chưa gả đi mà bạn học Tích Thời~

Tích Thời: … Nếu như lần tới tôi còn xen vào chuyện của cô thì tôi sẽ không gọi là Tích Thời!!!

Luôn luôn là em gái ngây thơ: Được rồi, được rồi~ Chỉ đùa chút thôi mà~ Tôi lên YY đây, số kênh cậu biết rồi đó, chính là của tổ kịch, chờ mong công quân của cậu~~

Lí Thời gửi số kênh cho Trần Duy Mặc rồi lên kênh treo sẵn, không bao lâu sau đã thấy có một nick trắng xuất hiện trong kênh.

“Duy Mặc, anh tới rồi!” Lí Thời lười đánh chữ, trực tiếp mở mic.

“Ừ, chờ chút, anh đi tìm mic.” Trên khung bình luận xuất hiện dòng chữ.

“A, được!”

Chỉ chốc lát sau, Trần Duy Mặc đã trở lại.

“Anh về rồi đây, em gái chuẩn bị là ai? Bây giờ có thể bắt đầu rồi chứ?”

“Tôi… Tôi đây…” Vừa mới nhìn thấy cái ID màu trắng duy nhất trong kênh “Không biết viết văn”, Tiểu Sơ run rẩy thay nick trắng thành màu đỏ, “Nè… Tôi có thể hỏi câu này không? Anh… Nhầm, công quân, anh là Viết văn kun mà tôi biết sao? Lộn… Tôi muốn nói tới vị tuyên truyền của kịch chúng tôi?”

“Hả?” Trong nháy mắt Lí Thời mới hiểu ra tại sao nhìn cái ID này lại quen như thế, đó chẳng phải là tuyên truyền bị ghép thành CP với cậu mấy ngày trước sao?

“Ừ, là tôi.”

Nói xong, trong kênh chẳng hiểu vì sao thoáng chốc yên tỉnh lại, vắng lặng vài giây rồi phát ra tiếng hét chói tai đầy hưng phấn của Tiểu Sơ.

“Oa oa oa~~~~ Viết văn kun, anh đúng là thâm tàng bất lộ!!!!! Thanh âm hay như vậy, lúc đầu sao không làm CV, ẩn núp lâu như vậy làm gì? Tích Thời, cậu giỏi lắm, tìm được một công quân không chỉ có giọng nói hay, kỹ thuật tốt, còn là tuyên truyền chuyên nghiệp độc quyền, quả thực dễ thương chết người, oa oa oa~~~”

Nghe được cái câu “giọng nói hay, kỹ thuật tốt” kia, Lí Thời không khỏi nghĩ sai lệch, “bùm” một cái mặt mày đỏ bừng, mau chóng cãi lại.

“Này, cô đang nói lung tung gì đó! Không phải muốn thử âm sao?”

“Ai nha, ai nha, thử âm gì đó đều là mây bay. Tích Thời, cậu xem đi, thanh âm như thế sao tôi có thể không muốn? Hơn nữa, tôi đâu đành lòng chia rẽ hai người. Viết văn kun khổ sở vất vả, yên lặng theo cậu lâu như vậy, còn nhẫn nhịn chua xót nhìn cậu hợp tác với người khác. Cuối cùng anh ấy cũng có thể chính thức lên ngôi, sao tôi có thể không muốn chứ~~ Anh nói có đúng không, Viết văn kun?”

“Cô… Cô thực sự là đủ…” Còn chưa nói hết câu, chợt nghe Trần Duy Mặc mở mic, thanh âm quen thuộc cứ như vậy truyền ra từ máy vi tính.

“Đúng, em gái chuẩn bị nói có lí.” Trần  Duy Mặc ở sau màn hình máy tính lặng lẽ giương khóe miệng.

“Đúng mà, đúng mà~ Vậy cứ quyết định dứt khoát thế đi~ Viết văn kun, từ hôm nay trở đi, anh chính là công quân của bạn học Tích Thời~~~”

“Cảm ơn sự tín nhiệm của chuẩn bị, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô.”

Tuy rằng Lí Thời không có dị nghị gì với quyết định này, có lẽ nên nói cậu được hợp tác với Trần Duy Mặc là chuyện tốt đẹp nhất, thế nhưng không biết vì sao cậu luôn có cảm giác bị bán đi.

Thoát YY, Lí Thời gõ tới Trần Duy Mặc.

Tích Thời: Á… Cái kia… Vừa rồi chuẩn bị nói lung tung, anh đừng để tâm nhé.

Không biết viết văn: Không có, anh thấy rất đúng mà. Anh rất vui khi được hợp tác với em.

Tích Thời: A, em cũng vậy, nhưng mà chắc là tới khi ra kịch, chúng ta lại bị gán thành CP T^T

Không biết viết văn: Em rất ghét bị gán ghép thành CP sao?

Tích Thời: Không phải, em thì không sao, đã bị gán ghép nhiều rồi, sớm thành thói quen…

Không biết viết văn: Anh có thể hiểu ý em thành em đang lo lắng cho anh không?

Tích Thời: A… Miễn cưỡng có thể hiểu như thế.

Không biết viết văn: Thực ra, chuẩn bị nói rất đúng…

Tích Thời: Hả?

Lí Thời đợi mãi mà không nhận được hồi âm, nhưng lại có một cuộc điện thoại.

“Duy Mặc?”

“Tiểu Thời, anh muốn nói, thực ra, anh thích em…”