Trúc Mộc Lang Mã

Chương 55: Lửa giận vô cớ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lòng Phó Nhất Kiệt điên cuồng nhảy lên, nó không biết mình nói câu cuối cùng vào điện thoại đã đủ nhỏ chưa, Tưởng Tùng đứng phía sau nó đã lại đây từ lúc nào, liệu có nghe thấy hay không?

Nghe thấy rồi liệu có liên tưởng gì không?

Đáng lẽ ra, nói với anh trai mình là em nhớ anh, hẳn không phải chuyện gì kỳ quái, nhưng nó đã không nhớ được mình rốt cuộc dùng giọng điệu thế nào để nói ra…

Nếu như là người khác, nghe thấy một câu như vậy e rằng sẽ chẳng có ý nghĩ dư thừa gì, nhưng người nọ lại là Tưởng Tùng.

“Nói chuyện xong chưa?” Tưởng Tùng hỏi nó.

“Ừ.” Phó Nhất Kiệt đáp một tiếng, không nói gì nữa, nó cứ cảm thấy với cường độ tim đập của mình hiện giờ, mở miệng ra một cái, tim có thể cứ thế bắn ra đập vào mặt Tưởng Tùng luôn.

“Ăn gì không?” Tưởng Tùng sờ bụng, “Hôm nay vật lộn cả ngày rồi, cảm giác mình cũng gầy đi.”

“Tớ mời cậu,” Phó Nhất Kiệt suy nghĩ, “Đi ăn xiên nướng, nhân tiện mang một ít về ký túc.”

Xiên nướng ngoài cổng trường thật sự chẳng ra sao, kém xa so với quán ở Đại Thông mà Phó Khôn hay mua cho nó, đều là người mặc trang phục Tân Cương, nói chuyện lưỡi bắn tanh tách, nhưng lại chẳng nướng ra được mùi vị như thế.

“Ăn không ngon,” Phó Nhất Kiệt tuy nói là ăn không ngon, nhưng đảo mắt cái vẫn đã cho bốn năm xiên vào bụng, “Ria mép của người anh em Tân Cương này là dán lên cũng nên.”

Tưởng Tùng cầm xiên thịt dê cười nói: “Tớ thấy tớ dính ria mép lên cũng đến đây nướng được, bắn lưỡi đảm bảo bắn giỏi hơn anh ta.”

“Bắn thử nghe xem nào.” Phó Nhất Kiệt cười, giờ nó đã thả lỏng hơn không ít, Tưởng Tùng thoạt nhìn không có gì bất thường, huống hồ là Tưởng Tùng cũng không biết nó thích con trai, trên lý thuyết, kể cả có nghe thấy cũng không thể nhạy cảm tới mức liên tưởng tới nó và anh nó.

Tưởng Tùng hít vào một hơi, hắng giọng một cái, bắt đầu bắn lưỡi tanh tách nói: “Phó…”

Còn chưa nói ra được hết một câu, một miếng thịt dê trong miệng đã bị bắn ra ngoài, rơi xuống đất, cậu ta ngây người: “Đệt, kỹ thuật như thật.”

“Lưỡi cậu có kỹ thuật không tệ đấy, còn phóng được cả ám khí.” Phó Nhất Kiệt cười nửa ngày, suýt nữa thì sặc.

“Lưu manh.” Tưởng Tùng nói, khóe miệng mang theo nụ cười.

“Cái gì?” Phó Nhất Kiệt ngơ ngác.

“Thật hay giả đấy?” Tưởng Tùng lại gần nó, vẫn đang cười, “Người lớp bốn đã đọc Phế Đô mà còn trong sáng thế?”

Phó Nhất Kiệt kịp phản ứng, chép miệng: “Phải đấy, làm sao so được với người lớp bốn dã chê Phế Đô “ở đây cắt bớt 45 chữ” chán được chứ.”

“Ai!” Tưởng Tùng không tìm được câu gì để quặc lại ngay, không thể làm gì khác hơn là chỉ kêu một tiếng, quay người lại mua thêm 20 xiên thịt dê, chuẩn bị mang về cho mấy đứa ở ký túc xá ăn.

“Kêu cái gì,” Phó Nhất Kiệt cười, “Cậu nói thử xem mười năm nay cậu rèn luyện thế nào mà bồi dưỡng được mình thành tên lưu manh rồi.”

“Bí mật,” Tưởng Tùng làm mặt nghiêm túc rất khoa trương, “Đợi cậu lớn rồi tớ nói cho cậu biết.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì nữa, nó cảm thấy lời Tưởng Tùng nói cũng không chỉ là đùa một câu như vậy, kể từ lần thổ lộ trước lúc chuyển trường của Tưởng Tùng, hoặc là trước cả lần thổ lộ đó, cuộc sống của Tưởng Tùng đã chú định không giống với người khác.

Hiểu biết của nó về Tưởng Tùng đều dừng lại ở lúc lớp bốn, nó không biết sau đó Tưởng Tùng đã trải qua những gì, giống mình, hay là không giống.

Thời gian mười năm, đủ để thay đổi một người, ví như chính nó.

Xiên nướng có mùi vị không ra sao vẫn được đám người ở ký túc xá vốn đã bị tập quân sự hành hạ tới mức ngày nào cũng chỉ muốn nằm trên giường rên hừ hừ khá là hoan nghênh.

Ngũ Bình Sơn rất từ tốn, cầm hai xiên vừa ăn vừa cảm thán, chờ cậu ta cảm thán xong một tràng, Hứa Hào đã ăn xong ba xiên.

Lưu Vĩ ôm quyển sách nằm tựa trên giường đọc, chưa từng liếc mắt một lần về phía mấy người bên này.

Phó Nhất Kiệt vốn không muốn để ý tới cậu ta, nhưng dù sao cũng ở cùng một phòng, Phó Khôn cũng đã dặn dò nó phải sống hòa thuận với bạn học, nó vẫn cầm hai xiên tới bên giường Lưu Vĩ: “Ăn thử không, mùi vị cũng bình thường thôi, có điều so với đồ ăn trong nhà ăn vẫn…”

“Ăn không ngon mà các cậu còn mua về mời?” Lưu Vĩ khép sách lại, ngắt lời nó.

“Ăn ngon còn thật sự không đến lượt cậu đâu,” Tưởng Tùng đi tới cầm xiên nướng trong tay Phó Nhất Kiệt đưa cho Ngũ Bình Sơn và Hứa Hào, “Xiên nướng vừa đứng trước mặt cậu là đều khóc òa lên.”

Lưu Vĩ cười gằn một tiếng không nói gì, cúi đầu tiếp tục đọc sách chăm chú.

Phó Nhất Kiệt không nói gì, ngồi trên giường dưới của Tưởng Tùng, Phó Khôn chắc chưa bao giờ nghĩ tới nếu như trong ký túc xá có một kẻ, không hiểu là không biết nói chuyện hay não bị lọt nước cọ toilet vào thì phải làm thế nào, nó không giống Tưởng Tùng, có tâm trạng gì đều để lên mặt, nó lại lười mở miệng, nếu đổi thành Phó Khôn, người này không biết đã bị cà khịa thành thế nào từ lâu.

“Ai, tập quân sự được một nửa rồi,” Hứa Hào vỗ vỗ lên giường trên trống không của mình, “Vị này sao vẫn chưa tới nhỉ?”

“Chắc là có việc,” Ngũ Bình Sơn vừa lau miệng vừa nói, “Mong là có người thích chơi cờ đến.”

Ngũ Bình Sơn thích chơi cờ vây, nhưng độ thuần thục của mấy đứa trong phòng đối với kỹ năng cao siêu này đều là con số âm, lúc nhìn thấy cờ vây, phản ứng đồng điệu đều là ngũ tử kỳ*, cho nên cậu ta vẫn chưa hề tìm được bạn chơi cờ cùng, chỉ có thể ngày ngày bày bàn cờ ra chơi một mình.

“Có người yên tĩnh đến là được.” Lưu Vĩ lại nói thêm một câu.

“Hào Hào!” Tưởng Tùng chỉ vào Hứa Hào, “Chỉ có cậu là ồn ào nhất!”

“Tớ có tội!” Hứa Hào nghiêm túc cúi người một cái với cậu ta, sau đó như đi ăn trộm rón rén bưng chậu vào buồng tắm, “Tớ đây sẽ đi tắm không ồn ào.”

Phó Nhất Kiệt tắm xong leo lên giường trên, lúc này mới phát hiện ra người mình mỏi ê ẩm, nó gác chân lên thành giường, lấy điện thoại ra gửi cho Phó Khôn một tin nhắn.

Trong ký túc xá có một tên rất đáng ghét, như thể ngày nào cũng không thuận khí ấy, mở miệng ra là khẩu nghiệp.

Tin nhắn của Phó Khôn gửi lại rất nhanh, tẩn nó.

Chưa chờ cho Phó Nhất Kiệt trả lời, Phó Khôn lại gửi thêm tin nữa, mua cái củ cải đưa cho nó.

Phó Nhất Kiệt ôm điện thoại di động, nằm trên giường cười ngây ngô một lúc lâu.

“Nhất Kiệt,” Hứa Hào ngồi ở giường dưới đối diện gọi nó một tiếng, “Cho tớ mượn điện thoại di động được không? Tớ hết tiền điện thoại rồi…”

“Gọi điện về nhà à?” Phó Nhất Kiệt xoay người trên giường, đưa điện thoại tới.

“Ừ, nói với mẹ là cách một ngày gọi một cuộc, hôm nay phải đi nạp tiền thôi,” Hứa Hào nhận lấy điện thoại rồi nhìn, “T618* à, được đấy chứ, đẹp.”

Phó Nhất Kiệt cười không nói gì, cái điện thoại này là Phó Khôn mới vừa mua cho nó, nó không có yêu cầu gì về điện thoại cả, gọi được là được, máy nhắn tin màn hình đen trắng màn hình xanh đều được, cái trước đó của Phó Khôn vẫn chưa hỏng, nhưng Phó Khôn vẫn đi mua một cái màn hình màu, nói là nhìn thích hơn.

Trong mấy người cùng phòng ký túc xá chỉ có nó là dùng màn hình màu, Lưu Vĩ xưa nay chưa bao giờ gọi điện trong phòng, cũng không biết có hay không, cho nên bình thường Phó Nhất Kiệt rất ít khi lấy điện thoại ra.

Hứa Hào mới vừa ấn số để điện thoại lên tai chờ, điện thoại di động của Tưởng Tùng ở giường dưới đã reo lên.

“Cậu gọi số Tưởng Tùng đấy à?” Phó Nhất Kiệt với đầu ra nhìn xuống, Tưởng Tùng đang tắm, điện thoại vứt trên gối.

“Đâu,” Hứa Hào nhìn điện thoại, rồi gọi về phía nhà vệ sinh một tiếng, “Tưởng Tùng, điện thoại cậu kêu kìa!”

Tưởng Tùng mặc mỗi quần trong chạy từ nhà vệ sinh ra, trên người vẫn còn dính nước chưa lau khô.

Lúc cầm điện thoại lên, cậu ta ngây người, điện thoại kêu thêm vài tiếng nữa cậu ta mới nghe.

“Làm gì?” Tưởng Tùng hỏi một câu, ngừng mấy giây rồi cau mày nói, “Ông không có việc gì thì gọi về nhà tôi làm gì, có bệnh thì đi chữa đi… Đổi số? Không biết… chuyện đổi số làm sao tôi biết được, năm ngoái dọn nhà tôi cũng đâu có biết…”

Tưởng Tùng mặc cái quần shorts vào, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.

Phó Nhất Kiệt nằm sấp trên giường nhìn lưng Tưởng Tùng, sững sờ một lúc rồi mới nằm trở về trên gối.

Từ lúc Phó Nhất Kiệt đến trường, Phó Khôn ngày nào về nhà cũng cảm thấy chẳng có gì vui, cảm giác cuộc sống như thể bị thiếu mất gì đó, làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.

Trước đây cậu đã từng nghĩ, nếu như Phó Nhất Kiệt không ở nhà nữa, mình chắc phải lâu lắm mới làm quen được, mà lại không ngờ sẽ khó chịu như bây giờ.

Giờ đã được một tháng rồi, mỗi ngày cậu đẩy cửa phòng ngủ ra đều sẽ nhìn về phía bàn học theo thói quen, đầu tiên nhìn không thấy người rồi còn có thể liếc mắt qua sàn tatami một cái, sau đó mới phản ứng lại được, Phó Nhất Kiệt đã không còn ở nhà nữa rồi.

“Ai.” Phó Khôn ngồi xuống ghế sofa thở dài.

“Ai.” Mẹ ngồi bên cạnh cậu cũng đồng thời thở dài một cái.

“Nhớ cục cưng nhỏ nhà mẹ rồi đúng không.” Phó Khôn ôm vai mẹ.

“Có thể không nhớ chắc, nuôi ở nhà hơn mười năm giờ tự nhiên không được gặp thời gian dài như thế,” Mẹ dựa vào người cậu, lặng lẽ chỉ vào bố đang pha trà bên cạnh, hạ thấp giọng, “Hôm qua bố con đi ngủ nói mớ còn gọi Nhất Kiệt đây này.”

“Ngày mai con đưa bố mẹ ra ngoài chơi đi, mai cuối tuần, cũng vừa đúng lúc bố được nghỉ đúng không?” Phó Khôn vỗ lên chân mình, “Đưa bố mẹ đi xem phim rồi ăn một bữa ra trò, ăn món Nhật, ngồi trên tatami, xung quanh một vòng cô gái quỳ đưa đồ ăn…”

“Anh đừng có mới lái con xe van thì nghĩ mình là ông chủ, cả ngày tiêu tiền không đâu,” Mẹ đập cho cậu một cái, “Chỗ tiền kia của anh không phải cũng là thức ngày thức đêm kiếm được à, kể cả là nhặt được thì cũng phải cất đi đã.”

“Nhặt được thì nên trả lại chứ?” Bố nói.

“Ông đừng có đáng ghét nữa!” Mẹ lườm bố một cái, “Con trai ông muốn ăn sàn tatami kìa! Tôi đang tỉ dụ thế!”

“Con không muốn ăn sàn tatami…” Phó Khôn ngả đầu ra sau ghế sofa, “Ai…”

“Không phải chỉ là quỳ trên sàn tatami ăn thôi à,” Bố cầm ấm trà, “Ngày mai bố đi mua cái bàn thấp, bày vào trong sàn tatami trong phòng con, ba người nhà ta quỳ ăn một bữa không phải là cũng thế à, còn mất tiền ra ngoài quỳ cho người khác xem.”

“Ầy! Bố mẹ toàn nói cái gì không!” Phó Khôn hô to, “Cứ quyết thế đi, mai con đi ăn, bố mẹ thích đi thì đi, không phải con muốn cho hai người thả lỏng một lúc à.”

“…Quỳ thì thả lỏng thế nào được.” Bố nhấp ngụm trà.

“Bố, bố cố ý chọc giận con đúng không.” Phó Khôn phất tay, “Chuyện này để con quyết, quyết rồi.”

Phó Khôn chiều hôm sau tự cho mình nghỉ nửa ngày, đưa bố mẹ đi xem phim, rồi lại đưa hai người đi ăn đồ Nhật.

Nói là cho bố mẹ thả lỏng, thực ra thì cũng là để cho tâm trạng mình dịu lại.

Tuy tác dụng cũng không được rõ ràng lắm, nhưng ít ra lúc về đến nhà, bố mẹ đã không còn nhắc tới Phó Nhất Kiệt liên miệng nữa, mà là chuyển thành lải nhải rằng bữa này bỏ ra bao nhiêu tiền, mấy cái miếng cá để trên đá lạnh kia ăn sống có khi nào lại bị đau bụng không, kiểu đấy…

Phó Khôn ngồi trong phòng, đặt tờ giấy trắng ra định vẽ chơi một lúc.

Còn chưa nghĩ ra nên vẽ gì, điện thoại di động kêu, Tôn Vĩ.

“Tôn Tổng,” Phó Khôn nghe điện thoại, “Hôm nay sao lại rảnh gọi cho tôi thế này?”

“Anh chủ Phó!” Giọng Tôn Vĩ rất to, rõ ràng là đang cao hứng, “Mày đoán đi!”

“Tao đoán?” Phó Khôn cầm bút chì tùy ý vạch vài nét trên giấy, “Tao đoán hôm nay mày uống nhiều rồi.”

“Chán không!” Tôn Vĩ ợ một cái, “Huynh đệ! Anh em! Tôn Vĩ ca ca của mày hôm nay! Cuối cùng cũng hết khổ rồi!”

Phó Khôn lập tức phản ứng được, ngừng bút: “Chi nhánh về tay mày rồi?”

“Ừ!” Tôn Vĩ nở nụ cười, giọng cười to tới mức làm tai Phó Khôn cũng rung lên, ngứa ngáy, “Mai bắt đầu, chi nhánh số ba do tao toàn quyền phụ trách! Thế nào!”

“Đệt! Gọi Tôn Tổng lâu như thế, cuối cùng cũng có cái danh thật!” Phó Khôn cũng hô to, “Chúc mừng Tôn Tổng, trâu bò!”

“Khôn Tử, mày biết không, tao vui thật!” Tôn Vĩ đổi thành giọng thâm trầm, “Tuy tiệm cũng không phải của tao, tao cũng chỉ được trích phần trăm nhiều hơn trước đây thôi, nhưng dù sao cũng coi như một bước đúng không!”

“Làm tốt lắm, nắm chắc cơ hội,” Phó Khôn biết sau khi đi Tôn Vĩ rất khổ cực, ngày nào cũng đi sớm về muộn, cả ngày chui trong cửa hàng, không có chuyện gì còn phải cùng ông chủ ra ngoài ăn uống đánh bài, nhọc lòng vô cùng.

“Yên tâm, ăn Tết hai ta tụ họp ra trò.” Tôn Vĩ cười rất vui vẻ, “Thôi, không thèm nghe mày nói nữa, tao còn hai ván bài nữa, tối nay lại không được ngủ.”

“Vậy được, cúp máy đi Tôn Tổng.” Phó Khôn cười nói.

Cúp điện thoại xong, Phó Khôn tiếp tục vẽ, vốn là định vẽ người đẹp u buồn, nhưng tâm trạng bị Tôn Vĩ ảnh hưởng, cậu quyết định đổi thành Tôn Vĩ há miệng cười to.

Tôn Vĩ cực khổ hai năm nay, cuối cùng cũng có thành quả, Phó Khôn cũng không nhịn được mà muốn cười mãi, đây cũng coi như không để Lư Xuân Vũ chờ nó vô ích.

Vẽ phác họa xong đã gần 11 giờ, Phó Khôn lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện Phó Nhất Kiệt cả một buổi tối vậy mà không hề gọi điện thoại tới, cũng không nhắn tin.

Bình thường dù không gọi điện thì cũng ít nhất sẽ gửi tin nhắn chúc ngủ ngon.

Hết tiền điện thoại? Phó Khôn gọi vào số Phó Nhất Kiệt.

Điện thoại có tín hiệu, Phó Khôn nhíu mày, vẫn gọi được mà.

Điện thoại vang lên rất lâu, đầu kia mới nghe, giữa tiếng ầm ĩ, Phó Khôn nghe thấy một tiếng “Alo”.

Phó Khôn đơ người, đây không phải là giọng của Phó Nhất Kiệt, cậu đưa điện thoại ra trước mắt nhìn, không ấn nhầm số mà, cho nên hỏi một câu: “Cậu là ai?”

“Anh tìm ai thế!” Giọng nói đầu kia hơi lười biếng, nhưng rất nhanh đã đổi giọng, “Anh Khôn?”

“Ừ.” Phó Khôn đáp, đoán đây là Tưởng Tùng.

Điện thoại của Phó Nhất Kiệt sao lại ở chỗ Tưởng Tùng? Đã vậy hoàn cảnh xung quanh vừa nghe đã biết không phải ở ký túc xá, phía sau hình như còn có tiếng người đang gào hát.

“Em Tưởng Tùng đây, anh,” Giọng Tưởng Tùng không còn lười biếng nữa, nói rất lễ phép, “Nhất Kiệt đi vệ sinh.”

“Mấy đứa đang ở đâu thế? Sao giờ này vẫn đang ở ngoài?” Phó Khôn cau mày hỏi.

“Đi hát, cuối tuần mấy đứa cùng lớp ra ngoài chơi.”

“Biết tận hưởng nhỉ.” Phó Khôn nói.

“Cũng không phải, chỉ…” Tưởng Tùng đột nhiên lên giọng, “À, anh, Nhất Kiệt quay lại rồi, anh nói với nó đi…”

“Anh?” Giọng Phó Nhất Kiệt vang lên, tiếng nhạc xung quanh cũng nhỏ đi, hình như đã đi ra khỏi phòng.

“Em đang ở đâu đấy?”

“Trong phòng riêng quán ăn, ăn cơm xong vừa khéo hát được trong phòng riêng, nên hát.” Phó Nhất Kiệt trả lời, giọng hơi bất ổn.

“Giờ đã mấy giờ rồi, ký túc xá mấy đứa không đóng cửa à?” Phó Khôn cố nén lửa giận không đâu trong lòng, cậu nghe ra được Phó Nhất Kiệt có uống rượu.

Phó Nhất Kiệt hình như hơi ngỡ ngàng, hạ giọng xuống: “Không để ý thời gian.”

“Em mau chóng về ký túc xá ngay cho anh!” Phó Khôn không nhịn được lửa giận trong lòng nữa, rống lên, “Chơi vui nhỉ, uống mấy cân rồi? Lưỡi còn chẳng duỗi thẳng ra được nữa rồi đúng không!”

“…Em biết rồi.” Phó Nhất Kiệt nói, “Về ngay đây, về đến phòng thì gọi cho anh.”

“Không cần!” Phó Khôn quát.

Phó Nhất Kiệt bên đầu kia đã im bặt.

Phó Khôn quát xong lại cảm thấy mình hơi quá, mấy người bạn học cuối tuần ra ngoài ăn cơm hát hò hình như cũng rất bình thường, mình chẳng có chuyện gì cũng sẽ cùng bạn bè bạn học ra ngoài chơi, còn có khi cả đêm không về, con trai uống ít rượu hình như cũng chẳng có gì để nói, mình hồi tiểu học đã chấm mút tí rượu của bố….

Nhưng Phó Nhất Kiệt khác mình!

Phó Nhất Kiệt từ nhỏ đã ngoan ngoãn, tan học xong là về nhà, nghỉ hè hầu như cũng chỉ ở nhà đọc sách, đi ra ngoài ăn cơm uống rượu hát hò như vậy, mới là lần đầu trong trí nhớ của Phó Khôn.

“Một Khúc,” Phó Khôn hạ nhỏ giọng, “Không phải anh mắng em, anh chỉ… lo lắng cho em, em từ nhỏ đã là con ngoan, bỗng nhiên thả ra như thế, anh sợ em học phải tật xấu…”

“Biết rồi, giờ em về ngay.” Giọng Phó Nhất Kiệt rất nhỏ.

“Ừ, về ký túc rồi cũng đừng gọi điện nữa.” Phó Khôn nghe thấy giọng nó là lại thấy đau lòng, “Đi ngủ sớm đi, anh cũng không muốn giám thị em.”

Phó Nhất Kiệt cúp điện thoại nhìn thấy Tưởng Tùng thò đầu từ trong phòng ra, nó nhìn Tưởng Tùng hơi bực bội: “Sao lại tự nhiên nghe điện thoại hộ tớ?”

Tưởng Tùng ngây người: “Điện thoại cứ kêu, tớ cũng không nghĩ nhiều… Xin lỗi.”

“Không không, xin lỗi.” Phó Nhất Kiệt nói xong lại cảm thấy mình trách móc Tương Tùng rất vô lý, “Tớ cuống lên là vậy ấy mà, tìm người trút giận lung tung.”

“Anh cậu nói cậu à?” Tưởng Tùng cũng buồn bực, trước đó cậu ta nghe thấy giọng điệu của Phó Khôn đã biết không phải chuyện gì hay rồi, “Biết trước thì tớ đã không nghe, tớ thật sự không nghĩ nhiều thế.”

“Cũng không sao, chỉ lo cho tớ thôi, trước đây tớ chưa đi chơi như vậy bao giờ,” Phó Nhất Kiệt đi vào trong phòng, cảm giác đầu lưỡi mình thật sự hơi quẹo đi, “Tớ về ký túc trước, tớ uống hơi nhiều rồi.”

Lúc đẩy cửa ra, Phó Nhất Kiệt hơi loạng choạng, Tương Tùng mau chóng đỡ tay nó: “Về luôn đi, giờ cũng chỉ là mới khai giảng chưa bao lâu thôi, sau này mà về giờ này chắc chúng ta cũng không vào được ký túc xá đâu.”

Cả phòng bảy tám người đều uống không ít, lúc ra khỏi quán đi về trường đều bước đi hơi loạng choạng.

Phó Nhất Kiệt và Tưởng Tùng đi cuối cùng, Tưởng Tùng vẫn được, không loạng choạng lắm, Phó Nhất Kiệt cảm thấy dưới chân hơi mềm: “Lần đầu tớ uống nhiều như thế.”

“Cậu cũng có uống bao nhiêu đâu, tớ ở đấy mà, cùng lắm hai ba chén,” Tưởng Tùng kéo tay nó, “Chắc cậu chưa uống rượu bao giờ đúng không.”

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt lúc ở trong phòng vẫn chưa cảm thấy gì, ra ngoài hơi di chuyển một cái, đầu đã hơi choáng váng, “Tớ mới chỉ liếm miệng chén bố tớ.”

Tưởng Tùng nở nụ cười: “Tớ mà biết trước cậu như vậy thì đã không rót rượu cho cậu rồi.”

“Thôi,” Phó Nhất Kiệt cũng cười, “Ai cũng uống, mỗi tớ không uống thì chán lắm, tớ… không muốn không giống mọi người.”

“Vậy à,” Tưởng Tùng kéo nó chậm rãi đi theo con đường nhỏ về ký túc xá, “Nếu có không giống thật cũng không sao, thế nào mà chẳng là chính mình.”

Lúc sắp tới ký túc xá, Phó Nhất Kiệt đá phải một khối gạch xanh nhô lên ven đường, lảo đảo ngã nhào vào bụi cỏ bên cạnh.

Tưỏng Tùng sợ hết hồn, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng nó định kéo nó lại, nhưng lại bị cùng kéo lảo đảo ra trước vài bước, Phó Nhất Kiệt dựa lên cột đèn đường mới cuối cùng cũng coi như không ngã xuống cùng nhau.

“Ôi, khó chịu quá,” Phó Nhất Kiệt dựa lên cột, cau mày, chân như thể nhũn ra, cứ muốn ngồi sụp xuống.

“Cứ từ từ đã.” Tưởng Tùng đứng trước mắt nó.

Phó Nhất Kiệt cảm thấy mọi thứ trước mắt hơi nhập nhòe, dạ dày cũng khó chịu, nó thực sự không hiểu được, tại sao Phó Khôn từ nhỏ đã thích uống rượu với bố.

Tửu lượng của Tưởng Tùng cũng không tệ lắm, giờ nhìn chẳng hề hấn gì, đứng bên cạnh lẳng lặng chờ nó.

Phó Nhất Kiệt tuy đang hơi choáng, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Tùng vẫn luôn dừng lại trên mặt nó.

Có lẽ là vì đã uống rượu, Phó Nhất Kiệt cảm thấy mình không tự kiềm chế được mình lắm, nó nghiêng đầu đi cười với Tưởng Tùng: “Tưởng Tùng.”

“Hả?”

“Cậu vẫn có ý với tớ đúng không?”

Tưởng Tùng có lẽ là không ngờ được nó sẽ hỏi một câu như vậy, hơi sững người, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, cũng cười: “Trong lòng cậu có người khác mà.”
*ngũ tử kỳ: bàn cờ giống cờ vây, ai đặt được một hàng năm quân cùng màu liên tiếp trước thì thắng

*T618:

t618