Trúc Mộc Lang Mã

Chương 80: Phó Nửa Chén trúng gió rồi




“Em muốn… làm anh.”

Câu này của Phó Nhất Kiệt nói ra trắng trợn rõ ràng, còn lộ ra vô liêm sỉ trần trụi và không biết xấu hổ là gì, Phó Khôn quả thực không có cách nào hình dung được cảm giác lúc mình nghe thấy hai chữ “làm anh” thốt từ miệng đứa em trai lúc nào mình cũng ca ngợi là nghiêm túc thận trọng học tập tốt hạnh kiểm tốt, chỉ có lúc uống say mới lộ ra một bộ mặt ngu ngốc.

Câu này lấy ra chửi người thì thôi, làm thì làm, nhưng lần này người ta muốn làm cậu, lại còn có ý định biến thành hành động.

Chuyện này không thể nhịn được!

“Dựa vào cái gì?” Phó Khôn biết mặt mình chắc phải đỏ tưng bừng, tai còn nóng.

“Không dựa vào gì cả, dựa vào anh đã đồng ý với em rồi.” Bàn tay Phó Nhất Kiệt đưa vào trong áo phông cậu, dùng ngón tay vẽ vòng trên eo cậu.

“Có rắm!” Phó Khôn hất tay nó ra, nhảy xuống khỏi đùi nó, chỉ vào nó nhỏ giọng mắng, “Anh đồng ý cho em… làm anh từ lúc nào?”

Hai chữ này vừa mới nói ra khỏi miệng, Phó Khôn lập tức nóng bừng cả người, mặt còn chỉ thiếu điều thành chảo dầu sôi tách tách.

“Anh nói, đến ngày em cao hơn anh, anh sẽ đáp ứng em một chuyện, chuyện gì cũng được,” Phó Nhất Kiệt duỗi dài chân, “Đây là nguyên văn, không sai một chữ nào.”

“Vậy em cũng phải xem là chuyện gì chứ!” Phó Khôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Em cũng có bắt anh trần truồng chạy ngoài đường đâu,” Phó Nhất Kiệt chép miệng, suy nghĩ rồi nói, “Chuyện này kiểu gì hai ta chả phải làm, hay là… anh muốn làm em?”

“Ngậm miệng em lại đi tổ tông,” Phó Khôn xông tới bịt miệng Phó Nhất Kiệt lại, “Chúng ta đừng ở giữa nơi bốn phía gió lùa, nói những chuyện nên chui vào chăn nói thế này được không?”

“Thế anh cứ suy nghĩ từ từ đi, tối hai ta chui vào chăn nói,” Phó Nhất Kiệt nói trong tay cậu một câu, rồi thè lưỡi ra liếm lên bàn tay cậu, “Ăn cơm.”

Phó Khôn đã ăn no, vốn hôm nay Phó Nhất Kiệt đột nhiên xuất hiện, còn mang theo tin tức của mẹ cho cậu, chuyện này đã làm cho cậu không có cách nào suy nghĩ thuận lợi được, kết quả ăn một bữa cơm Phó Nhất Kiệt còn cho cậu một câu như vậy, cậu giờ ngoài ngồi bên bàn sững sờ, thì não bộ như bị nhấn nút tạm dừng.

Phó Nhất Kiệt vẫn ổn, nó đã có mấy ngày làm bước đệm, hôm nay ngoài vui sướng được nhìn thấy Phó Khôn làm cho nó không phanh được xe mà chỉ muốn đùa giỡn lưu manh ra, thì không ảnh hưởng tới gì khác, khẩu vị vẫn tốt, đồ ăn còn lại trên bàn cơ bản rơi hết vào bụng nó, cuối cùng còn húp sạch nước canh cá.

Phó Khôn không nhịn được sờ lên bụng nó, trước đây cậu đã từng sờ, Phó Nhất Kiệt ăn rất khỏe nhưng ăn xong sờ lên bụng nó, cũng chẳng thấy bụng tròn lên, chẳng biết cả đống thức ăn kia đã đi đâu hết.

“No căng.” Phó Nhất Kiệt thoải mái ngả người về phía sau ngửa đầu lên.

Phó Khôn liếc mắt nhìn, Phó Nhất Kiệt đang mặc áo phông cổ rộng, ngửa mặt lên như vậy, xương quai xanh và cổ đều kéo ra đường nét khêu gợi, cậu hơi hơi muốn liếm hai cái, nhưng vẫn nhịn xuống, đứng dậy đến trước cửa sổ gọi em gái tính tiền.

Ăn cơm xong Phó Khôn đưa Phó Nhất Kiệt đi giao hàng, là một hội nghị cỡ lớn của công ty nào đó, muốn mua không ít cây xanh để trang trí hội trường.

Tiểu Hồ đã sắp xong chậu cây, lúc Phó Nhất Kiệt lên xe thì sợ hết hồn, mấy hàng ghế sau đều bị dỡ ra, dùng gỗ dựng một cái giá hai tầng, để đầy chậu hoa, trên ghế ngồi cũng có không ít vết bùn, máy điều hòa cũng không bật lên được nữa.

“Chỉ mới một năm không gặp mà anh đã hành cái xe này thành thế này rồi?” Phó Nhất Kiệt vỗ xe.

“Hết cách rồi, xe nhỏ đành phải vậy thôi,” Phó Khôn khởi động xe, “Có lúc nhiều hàng anh phải chạy mấy chuyến, nếu mà gấp còn phải gọi xe taxi, sang năm quay vòng được thì mua con xe tải nhỏ.”

Phó Nhất Kiệt nhìn cậu không nói gì, thời gian một năm, Phó Khôn gầy đi đen đi, mà sức chịu khổ trong xương vẫn còn, lúc nói ra câu này vẫn hời hợt như chẳng xá gì.

“Chuyện của em thế nào?” Phó Khôn lái xe ra đường lớn rồi thì hỏi một câu.

“Khai trương được một thời gian, cũng được,” Phó Nhất Kiệt nghiêng đầu, nhìn Phó Khôn chăm chú, “Tưởng Tùng cũng tới giúp em.”

“Lã Diễn Thu cung cấp thiết bị coi như cổ phần đúng không,” Phó Khôn đưa tay gảy lên mặt nó.

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt cười, “Không có cô ta hỗ trợ thì không khai trương được nhanh thế.”

“Mấy hôm trước răng anh hơi nhức, không biết là nhạy cảm hay là sâu răng nữa, bác sĩ Phó có thời gian không khám cho tôi cái?”

“Giờ còn nhức không?”

“Giờ?” Phó Khôn nhăn răng lộp cộp mấy cái, “Giờ không nhức.”

“Đó là vì nhớ em rồi,” Phó Nhất Kiệt trả lời như thật, “Không cần khám, anh nhìn em nhiều vào là khỏi, tốt nhất là sờ thêm mấy…”

“Mở cửa kính ra.” Phó Khôn ngắt lời nó.

“Làm sao?” Phó Nhất Kiệt ngơ ngác, con đường này nhiều bụi, nó vẫn luôn đóng cửa kính.

“Mặt em to quá, không nhét nổi trong xe, mở cửa kính để bớt ra ngoài đi.” Phó Khôn liếc mắt nhìn nó.

Phó Nhất Kiệt cười, cười mất cả buổi: “Anh sao lại cứ thế.”

Đưa hàng một chuyến cùng Phó Khôn, áo trên người Phó Nhất Kiệt đã bị mồ hôi thấm ướt.

Đội nắng giữa trời ba mươi độ không che không chắn dỡ hàng, giúp sắp xong chỗ hoa, bận rộn hơn một tiếng, hai người mới trở về trên xe.

Phó Nhất Kiệt chạy đi mua hai bình nước, Phó Khôn nhận lấy đổ nguyên cả bình vào bụng, sau đó bóp cái chai rỗng: “Đã.”

“Lần nào giao hàng cũng như thế à?” Phó Nhất Kiệt cũng ngửa đầu ực một mạch hơn nửa bình, mồ hôi trên người đổ ra càng nhiều, như thể mới đi từ dưới sông lên.

“Cũng không phải lần nào cũng thế, có lần thì có người chuyên phụ trách, dỡ hàng xuống là được không cần bày hộ,” Phó Khôn dựa vào ghế lái, cầm tờ giấy rách quạt phe phẩy, “Thật ra hôm nay không giúp bày cũng được, nhưng anh cũng vì phục vụ cho tốt sau này có khách quen.”

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt cầm tờ báo trong tay Phó Khôn qua, quạt ào ào cho anh, “Giờ về vườn à?”

“Không, chốc đi chợ một chuyến, mua ít thức ăn,” Phó Khôn liếc mắt nhìn nó, “Về nhà sơm sớm, tối ăn bữa to.”

Lúc nói ra hai chữ “về nhà”, Phó Khôn có cảm giác thoải mái lâu rồi không gặp.

Mẹ chắc chắn đã mua thức ăn, nhưng Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt vẫn chạy ra chợ một chuyến, mua một đống thức ăn nữa.

Gà vịt thịt cá mỗi loại cả đống, mất hai chuyến mới ôm lên xe, người bán còn tưởng hai người họ mua cho nhà hàng.

“Tủ lạnh chắc không nhét nổi,” Phó Nhất Kiệt nhìn một đống túi to trong xe, “Hỏng mất nhỉ?”

“Có em rồi mà,” Phó Khôn lên xe, “Không thì chốc mua thêm cái tủ lạnh chở về.”

“Anh thần kinh rồi,” Phó Nhất Kiệt nở nụ cười, “Em có ăn xả cửa, từng ấy cũng đủ em ăn ba ngày.”

“Vậy chắc không hỏng được,” Phó Khôn lái xe đi, “Đi siêu thị một chuyến.”

“Để làm gì?”

“Mua cho em ít đồ ăn vặt.”

Phó Nhất Kiệt nghe thấy câu này, vành mắt lập tức nóng lên, nó nhanh chóng nghiêng đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, cố sức căng mắt ra.

Lúc hai người xách một đống túi đi lên tầng, vừa mới đầu là chạy lên, sau đó thành chậm lại, đến tầng năm, Phó Khôn dừng lại trong hành lang.

Phó Nhất Kiệt cũng dừng theo, nó biết sao Phó Khôn lại làm vậy, nó không nói gì, cúi đầu chỉnh lại túi trên tay, có một túi đậu phụ trên đường đã rơi xuống đất đến ba lần, nó mở ra nhìn, đã rơi thành tào phớ.

“Một Khúc,” Phó Khôn nhỏ giọng nói, “Ôm anh một cái đi.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, đi qua dùng sức ôm chặt lấy Phó Khôn, tào phớ trên tay rơi xuống đất.

“Làm đậu phụ Tứ Xuyên cũng được.” Phó Khôn liếc mắt nhìn.

Trên tầng vọng xuống tiếng Một Nắm sủa, tuy nghe được là gọi từ trong cửa, nhưng âm thanh vẫn rất vang dội, còn mang theo tiếng ùng ục lúc nó sủa to.

Tâm trạng Phó Khôn có căng thẳng khó nói rõ, có điều lúc nghe thấy tiếng Một Nắm sủa vẫn không nhịn được cong khóe miệng lên, mẹ vẫn luôn nói tiếng ùng ục kia của Một Nắm nghe rất giống cút mẹ đi, gâu gâu gâu cút mẹ đi…

Nghĩ tới bố mẹ, Phó Khôn đột nhiên tăng tốc, mang theo căng thẳng phấp phỏm và nỗi nhớ xông lên tầng bảy.

Đồ trên tay hơi nhiều, qua cả buổi cũng không móc chìa khóa ra được, Phó Nhất Kiệt thấy mà cuống, đang định lấy chìa khóa của mình ra, cửa đã mở.

“Lâu không về nhà, chìa khóa còn không tìm được à?”

Mẹ thò đầu ra từ sau cánh cửa, Một Nắm như một cuộn len lăn ra, chạy quanh Phó Khôn vừa kêu vừa ra sức uốn éo cái mông phe phẩy cái đuôi.

Phó Khôn nhìn mẹ, Một Nắm cắn vào ống quần kéo cậu cậu cũng không thấy sợ, nhìn mẹ phải đến mười giây, mới nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Mẹ.”

“Đi chạy tị nạn đấy à?” Mẹ chép miệng, nhìn đồ trên tay hai đứa, “Bố cũng mới mua cả đống về kìa, mẹ đang còn không biết nên làm thế nào đây, giờ lại thêm đống nữa.”

“Mai hai ta xuống dưới tầng bày sạp.” Bố đi từ trong phòng bếp ra.

“Bố.” Phó Khôn vào nhà, lúc hít được mùi vị đặc trưng của không khí trong nhà, cậu cảm giác lòng dạ cho tới nay vẫn luôn lơ lửng trên không đã chân thật hơn.

“Gầy rồi,” Bố vỗ vai cậu, rồi nắm mạnh một cái, “Còn đen nữa, vất vả.”

“Không, là do trời nóng quá.” Phó Khôn cười, xách đồ đi vào bếp.

Phó Nhất Kiệt cũng vào theo, bỏ túi trên tay lên thớt.

“Sao anh lại hơi căng thẳng rồi?” Phó Khôn nhỏ giọng nói, “Làm sao bây giờ?’

“Không biết,” Phó Nhất Kiệt hít sâu vào một hơi, cắn môi, “Em còn căng thẳng hơn cả anh, vừa nãy lúc đổi dép còn suýt nữa ngã.”

Không nhìn ra được bố mẹ có căng thẳng như cậu hay không, Phó Khôn chỉ thấy ý cười trong đáy mắt hai người họ.

Đây chính là bố mẹ, bất kể thế nào, chỉ cần thấy con mình vui vẻ, là có thể mỉm cười chân thành từ trong lòng.

“Mẹ con bảo muốn sang cái vườn của con chơi, coi như đi chơi ngoại ô.” Bố vừa pha trà vừa nói.

“Đến ở nông gia nhạc bên cạnh hai ngày cũng được, chỗ đấy của con có mỗi cái vườn bé tí, toàn là trồng cây trồng hoa đến chỗ để chân còn chẳng có.” Phó Khôn ngồi xuống bên cạnh mẹ, “Mẹ mà muốn đi thị sát, thì phải mang nước đuổi muỗi theo, muỗi giờ to như con ruồi.”

“Cắn con không?” Mẹ hỏi.

“Cắn chứ,” Phó Khôn sờ chân mình, “Nhìn này, cả một mảng muôn hồng nghìn tía.”

“Thối thế mà còn cắn?” Mẹ tiến đến bên cạnh cậu ngửi.

“Ai!” Phó Khôn nhảy dậy, cười ngặt nghẽo, “Hôm nay giao hàng đổ mồ hôi, mẹ ngửi thử Một Khúc kìa, chẳng đỡ hơn con là bao.”

“Hai đứa nhanh đi tắm đi, mẹ nấu cơm.” Mẹ bịt mũi chạy vào bếp đuổi Phó Nhất Kiệt ra ngoài.

Mẹ dằn vặt làm xong một bàn đầy đồ ăn, tất cả đều là món Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt thích ăn, mẹ vô cùng có cảm giác thành tựu đứng bên bàn vỗ tay một cái: “Đồng chí Phó Kiến Quốc, đồng chí nói xem đồng chí có phúc lắm đúng không.”

“Phải đấy.” Phó Nhất Kiệt cúi người xuống ngửi từng món trên bàn một lần, cầm đùi gà ra gặm.

Thức ăn hôm nay thơm ngào ngạt, mãi thật lâu cho tới nay, chẳng biết có phải mũi nó mất đi khứu giác, tới hôm nay tự nhiên khỏi, nói chung mùi thơm thức ăn làm nó trong chớp mắt đã trở về cuộc sống một năm trước.

“Đúng,” Bố nghiêm túc gật đầu, đi lấy chai rượu ra từ trong tủ rượu, “Làm tí ti nhỉ?”

“Bố vẫn uống rượu à?” Phó Khôn cởi trần cầm khăn bông vừa lau tóc vừa nói, “Không phải bảo là không cho uống rượu à? Đừng để lại viêm dạ dày cấp.”

“Một năm nay có uống mấy đâu, làm tí thôi,” Bố ngồi xuống, nâng cốc rót, “Bố với hai con trai bố lâu lắm không uống với nhau rồi.”

Bữa cơm này ăn mất gần ba tiếng, phá kỷ lục thời gian ăn cơm dài nhất trong lịch sử ăn cơm nhà họ.

Bố bình thường không nói nhiều, nhưng hôm nay lại nói được rất nhiều, nói hai câu là lại nâng chén cụng vào chén Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt, cụng xong mới nói tiếp.

Lúc uống rượu với bố, Phó Nhất Kiệt rất thành thật, bố cụng chén nó một cái, nó lại cầm lên một chén.

“Em đủ rồi đấy,” Phó Khôn nhìn chén nó, “Đừng có chốc nữa vừa nôn vừa hát.”

“Tửu lượng của Nhất Kiệt thực sự là luyện cũng không luyện được, bó tay rồi,” Mẹ chống cằm, mẹ ăn không nhiều, hôm nay vẫn luôn chống cằm nhìn hai đứa con trai, trong ánh mắt lộ ra đủ loại cảm xúc phức tạp, nhưng Phó Khôn có thể nhìn ra được ý cười trong mắt mẹ.

“Vậy Nhất Kiệt uống ít thôi,” Bố chỉ vào Phó Khôn, “Đến con.”

“Bố cũng thế,” Phó Khôn cười cầm chén cụng với chén bố, “Nốt chén này thôi, hôm nay bố cũng uống nhiều rồi đấy.”

“Xem,” Bố cười, vỗ vai mẹ, “Thánh rượu không cho tôi uống.”

Mẹ liếc mắt nhìn bố: “Mẹ thánh rượu cũng không cho ông uống.”

“Rồi, nốt chén này,” Bố cụng mạnh chén vào chén Phó Khôn, hai cái chén keng một tiếng lanh lảnh, bố ngửa đầu uống nốt chỗ rượu còn lại, lúc đặt chén xuống, hai mắt đã hơi ửng đỏ, nhìn Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt, “Bất kể thế nào, con trai, sống tốt! Hai đứa cố gắng, bố mẹ không cần gì cả, chỉ mong hai đứa sống tốt là được.”

Phó Nhất Kiệt không nói gì, cũng ngửa đầu uống hết rượu trong chén, rượu chậm rãi theo cuống họng rơi xuống, mang theo hơi nóng rực, giọt rượu cuối cùng rơi vào miệng, nó vẫn ngửa đầu, như thể bị dừng hình.

“Bố, bọn con biết, biết mà.” Phó Khôn nắm chén, bố vẫn luôn không biết cách biểu đạt, nếu không phải đã uống rượu, nhất định sẽ không nói ra được như vậy, dù hơi lộn xộn, nhưng vẫn khiến vành mắt cậu nóng lên.

“Uống đi con!” Bố chỉ vào cậu.

Phó Khôn cười, uống cạn rượu trong chén.

“Ôi, cảm động quá cơ,” Mẹ chép miệng vài cái, đứng dậy, “Làm như sắp ra chiến trường tới nơi, thật ra là mượn cớ để uống chứ gì, Phó Khôn dọn!”

“Không thành vấn đề.” Phó Khôn cũng đứng lên, bắt đầu thu dọn bát đĩa trên bàn.

Bố ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, cầm bình trà nhỏ lên uống trà.

Phó Nhất Kiệt vẫn đang jpg. trên ghế, mẹ liếc mắt nhìn nó, hơi lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Em con bị trẹo cổ rồi à?”

“Bác sĩ Phó,” Phó Khôn lại gần, nhìn thấy nước mắt trong mắt Phó Nhất Kiệt, “Đi rửa ráy đi.”

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt không động đậy, một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mắt, nó nhanh chóng đưa tay lên lau, “Anh chủ Phó giúp em một chuyện.”

“Làm sao?” Phó Khôn hỏi.

“Đỡ đầu em…” Phó Nhất Kiệt cau mày, “Hình như trẹo thật rồi.”

“Ô, anh giỏi quá cơ!” Phó Khôn đưa tay ra đỡ sau gáy Phó Nhất Kiệt, chậm rãi đẩy đầu nó lại, “Đứng lên được không? Anh thả tay ra đây?”

“Phiền chết đi được,” Mẹ liếc mắt nhìn Phó Khôn, “Là trẹo chứ có gãy đâu!”

Phó Nhất Kiệt sờ lên cổ thử cử động, trước mắt hơi nhập nhòe, chắc là vì nửa chén rượu cuối: “Không sao, chắc là uống nhiều.”

“Không phải chắc, là chắc chắn, cụ chả có lúc nào là không uống nhiều cả, nhanh đi tắm rồi ngủ đi.” Phó Khôn thở dài.

Phó Nhất Kiệt đi rửa mặt, Phó Khôn ở trong phòng khách nói chuyện với bố mẹ, mẹ thi thoảng lại đưa tay lên nắm mặt cậu một cái: “Ở trong vườn con ăn cơm thế nào?”

“Dùng bát đựng lấy đũa gắp bỏ vào miệng ăn,” Phó Khôn khoát tay lên vai mẹ, “Giống lúc con ăn cơm ở nhà.”

“Cái thằng này sao ghét thế không biết?” Mẹ đẩy cậu ra, lại chép miệng mấy cái, “Chắc toàn nhét vào lỗ mũi, không thì làm sao mà gầy nhiều thế.”

“Sông lớn chảy về phía đông, sao trên trời ngoảnh về Bắc Đầu!*” Trong phòng tắm đột nhiên vang ra tiếng hát gần như là gào thét của Phó Nhất Kiệt.

*nhạc phim Thủy Hử 好汉歌 – Hao han ge – Hảo hán ca

Tay bố đang cầm bình trà run một cái, trà văng lên quần, bố nhanh chóng đứng dậy, giũ giũ quần liên tục.

“Ôi mẹ ơi!” Mẹ cũng giật mình, tay vỗ lên ngực, “Phó Nửa Chén trúng gió rồi!”

Phó Khôn cười ngặt nghẽo, đi đến vỗ lên cửa phòng tắm: “Em không bị làm sao đấy chứ?”

“Không sao,” Phó Nhất Kiệt đang rửa mặt, nước xối ào ào lên mặt, “Uống rượu của ta! Trên dưới thông khí không ho khan! Uống rượu của ta! Thấy hoàng đế không dập đầu!”

Phó Nhất Kiệt trở về phòng rồi, nằm trong phòng hát lung tung một đống bài tiếng Anh, chắc là úp mặt vào gối hát, nên giọng không quá đáng sợ.

Phó Khôn và bố mẹ tới gần mười hai giờ mới rửa mặt đi vào phòng ngủ.

Lúc đóng cửa phòng lại, cậu không hiểu sao hơi hốt hoảng, cứ cảm thấy vào cánh cửa phòng này không được thản nhiên, như đi ăn trộm.

Bố mẹ thì ngược lại, không có phản ứng gì đặc biệt, như vô số lần từ nhỏ đến lớn, bố nói một câu “đi ngủ đi”, mẹ nói một câu “cục cưng ngủ ngon”, sau đó thì vào phòng.

Phó Khôn bật đèn phòng ngủ lên, Phó Nhất Kiệt nằm sấp trên gối, ôm gối cậu, có vẻ như ngủ rồi.

Cậu đi qua giật giật cái gối, không giật nổi, Phó Nhất Kiệt ôm rất chặt, còn dùng nửa người đằn lên.

“Một Khúc, thả ra.” Phó Khôn nhỏ giọng nói, vỗ lên mông nó một cái.

Phó Nhất Kiệt mê man mở mắt ra, lúc nhìn thấy cậu thì hình như hơi sững sờ, tiếp đó mắt trợn tròn: “Anh?”

“Ừ, sao thế?” Phó Khôn cởi áo ra chuẩn bị nằm xuống.

“Anh về…” Phó Nhất Kiệt đột nhiên ngồi dậy, ngơ ngẩn nửa ngày mới dựa vào ôm lấy người Phó Khôn, nhắm hai mắt nói khẽ, “Em ngủ mơ, em tưởng anh vẫn chưa về… là nằm mơ thôi…”

“Về rồi về rồi, không phải em đi tìm anh về à?” Phó Khôn cũng ôm lấy nó, nghiêng đầu hôn lên tai nó một cái, “Ngủ đi, anh ở ngay đây, em ôm anh ngủ, là chạy không thoát được.”

“Ừ,” Phó Nhất Kiệt nằm xuống ôm chặt lấy cậu, gác chân lên bụng cậu, “Sao anh không đẩy chân em xuống?”

“Thấy em đáng thương quá nên thưởng.” Phó Khôn cười.

Phó Nhất Kiệt cong chân, cà cà phía dưới người cậu: “Tiểu Tiểu Khôn uống say chưa?”

“Điên à,” Phó Khôn cười, đưa tay vỗ lên đùi nó một cái, “Đừng nghịch, mau ngủ đi.”

“Ngủ ngon, anh.”

“Ngủ ngon.”

Phó Khôn không uống say, chỉ là lâu lắm rồi cậu không uống như vậy, hơi choáng, nhắm mắt lại cảm thấy mình như đang ngồi trên thuyền.

Trong lòng rất chân thật, không cần nghĩ gì cả, ngày thường cậu nằm trên tấm giường gỗ nhỏ trong vườn ươm, trong đầu nghĩ ngợi lung tung, mà đều chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Giờ nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của Phó Nhất Kiệt ghé vào bên tai, cả người đều được thả lỏng.

Đây là giấc ngủ chân thật, yên bình lâu lắm rồi cậu chưa được cảm nhận.

Mình ngủ từ lúc nào, đã ngủ bao lâu, Phó Khôn đều không biết, nhưng cậu biết hình như mình nằm mơ.

Tình cảnh Phó Nhất Kiệt ở dưới nước ban ngày, lại theo cảnh trong mộng, từng tấm xuất hiện một lần nữa trong đầu cậu như pha quay chậm.

Tay không nhẹ không nặng xoa nắn trên người, từ ngực xuống bụng dưới rồi chầm chậm lướt xuống, hôn môi êm ái ướt át.

Phó Khôn cảm thấy nhịp thở mình dồn dập lên, trong cơn hưng phấn, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Cảm giác này cũng hơi chân thật quá rồi.