Trục Vương

Quyển 2 - Chương 8




Chương 8:

Nhan Tử Liêm rốt cuộc cũng chọn Thẩm Hạc Hiên và Yến Tư Không làm thị độc cho thái tử, đây không ngoài suy nghĩ của mọi người.

Thái tử Mộc vừa tròn mười ba tuổi, đến các học kỳ thực đã chậm mất mấy năm, cũng bởi vì năm nay mới được sắc phong. Tuy Trần Mộc là con trưởng nhưng mẫu phi chỉ là cung nữ, không phải thân thích của hoàng tộc nên trong cung mẫu tử hai người bị ghẻ lạnh suốt nhiều năm. Hoàng hậu dưới gối không con, hoàng đế thì luôn muốn lập con của sủng phi nhưng lại bị các đại thần phản đối. Vua tôi đề bạt nhiều năm, Tạ Trung Nhân cản trở từ bên trong, Nhan Tử Liêm thì liều mạng giằng co với lão, chiến hỏa tranh giành đế vị từng khiến triều đình như ngồi trêи đống lửa, bao nhiêu người vì thế mà đánh mất tương lai thậm chí là tính mạng mới bảo vệ được truyền thống "có đích lập đích, không đích lập trưởng" này.

Đây là chuyện trước khi Yến Tư Không làm quan nên y không có cơ hội tận mặt nhìn thấy chiến hỏa tranh giành đế vị kia.

Chỉ là, lập thái tử rồi không có nghĩa là hắn có thể kế vị an ổn, đương kim thánh thượng lên ngôi, nay còn chưa được bốn mươi, thời gian dài đằng đẵng tuyệt không phải con đường bằng phẳng cho tiểu thái tử dễ đi.

Nay Thái tử Mộc tổng cộng có năm vị giảng sư, trong đó Nhan Tử Liêm cầm đầu, lần lượt theo thứ tự nội các là Vương Sinh Thanh cùng Tả thị lang bộ Lễ rồi đến Đại học sĩ các Long Đồ Hoắc Lễ, xuống dưới nữa chính là hai thị độc Thẩm Hạc Hiên và Yến Tư Không.

Nhan Tử Liêm thân là Đại học sĩ nội các, công vụ nặng nhọc, phần nhiều là trêи danh nghĩa, còn Vương Sinh Thanh thuộc phái của Tạ Trung Nhân, được Tạ Trung Nhân xếp vào để theo dõi Thái tử, thực tế giảng chính chỉ có Hoắc Lễ cùng Thẩm, Yến hai người.

Điểm này, trong triều ai ai cũng rõ.

Trước khi làm quan, Yến Tư Không bỏ hai ba năm để điều tra lý lịch, quê quán, đảng phái của các quan viên lớn nhỏ trong triều, không chỉ có quan kinh mà các quan quan trọng ở Tuần phủ, Tuần Án, các phủ châu huyện cũng bị y nắm rõ. Tuy không thể coi là tường tận nhưng đã hiểu đại bố cục trong triều. Sau khi vào viện Hàn Lâm, y lại bỏ nhiều thời gian ra đi tìm hiểu tới lui tất cả các công văn, còn dùng hơn một năm quan sát tận mắt nên hiểu tương đối rõ ràng tình hình quan liêu ở Đại Thịnh, y có thể dùng thời gian ngắn như vậy để có được sự tán thưởng của Nhan Tử Liêm cũng bởi vì y thăm dò được thích ghét của Nhan Tử Liêm, kỳ vọng và băn khoăn của lão. Nay có thể đứng ở Đông Cung chỉ là bước đầu tiên của y, mà bước này đi được, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.

Đứng một lúc liền nghe nội giám triệu hai bọn họ.

Nhan Tử Liêm dẫn hai người vào Đông Cung, quỳ xuống đất thỉnh an: "Thần, tham kiến Thái tử điện hạ."

"Chúng thần tham kiến Thái tử điện hạ."

Xa xa đỉnh đầu truyền tới thanh âm trong trẻo của thiếu niên: "Tiên sinh, thỉnh đứng lên." Hắn ngưng một lúc rồi lại nói: "Hai vị cũng đứng lên đi."

Lúc này Yến Tư Không mới đứng lên, ngẩng đầu trông xa. Trêи chủ vị là một thiếu niên cực kỳ tuấn mỹ đang ngồi, da trắng như sứ, đôi ngươi như mực, dù là tiếp kiến triều thần trong cung mình nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, còn nhỏ tuổi mà đã toát ra uy nghi đế vương.

"Ban ghế cho tiên sinh." Thái tử Mộc nói.

Hai nội giám bên trong liền vội vàng mang ghế tới trước người Nhan Tử Liêm, sau khi nói cảm ơn, Nhan Tử Liêm liền ngồi xuống.

"Nghe nói mấy hôm trước điện hạ bị phong hàn, mong điện hạ nhất định phải bảo trọng quý thể."

"Đa tạ tiên sinh, ta đã không còn gì đáng ngại."

Hai người hàn huyên mấy câu, Nhan Tử Liêm mới vào chủ đề chính, lão nói: "Hai người này là thị độc lão thần chọn cho điện hạ, bọn họ đều là tân Tiến sĩ năm ngoái, tài hoa hơn người, trong đó..." Lão liếc Thẩm Hạc Hiên: "Thanh danh của Thẩm Hạc Hiên, chắc điện hạ đã nghe qua."

Thái tử Mộc gật đầu một cái: "Nghe nói ngươi là tài năng hiếm thế đỗ được tam nguyên, nay gặp, quả nhiên khí độ bất phàm."

Thẩm Hạc Hiên khom người đáp: "Vi thần bất tài, đa tạ Thái tử điện hạ."

"Vị Yến Tư Không này, được vua khen trêи lễ kinh diên, giảng bài cao thâm lại không mất đi phần thú vị."

Ánh mắt thái tử Mộc dừng lại trêи người Yến Tư Không mà có phần hiếu kỳ quan sát trêи dưới một phen: "Ta cũng biết, nghe nói ngươi sẽ giảng chút dã sử kỳ văn*."

*Kỳ văn: Chuyện lạ.

Yến Tư Không cười: "Khiến điện hạ chê cười rồi."

"Lão thần chọn hai người này, một là bọn họ quả thật có thực tài, hai là bọn họ còn trẻ tuổi, so với lão thần và Hoắc đại nhân thì có lẽ điện hạ cảm thấy thoải mái hơn." Có vài lời mặc dù Nhan Tử Liêm không nói ra nhưng trong lòng hai bên đều hiểu rõ. Nền móng cho vị trí thái tử đang lung lay sắp đổ nên phải bắt đầu bồi dưỡng thế lực mình thật sớm, mà Thẩm Yến hai người bối cảnh trong sạch lại tiền đồ vô lượng rất thích hợp với chuyện này.

Thái tử Mộc gật đầu: "Sau này, làm phiền hai vị rồi."

Hai người chắp tay, cùng đáp: "Thần không phụ thịnh vọng của điện hạ."

Nhan Tử Liêm vuốt râu mỉm cười.

Yến Tư Không thấy thái tử cứ luôn lén quan sát hai mắt mình, trái lại vẫn trấn định như thường. Thuở nhỏ dung mạo y xuất chúng, đối với sự chú ý quá độ của người ngoài đã thành thói quen mà y cũng đang quan sát thái tử Mộc, y phải nắm chặt tiểu hoàng tử trong thâm cung này vì đây là thứ y đặt cược nhiều nhất vào tương lai.

-------------------------------------------------

Sinh thần hoàng thượng sắp tới, công việc biên soạn đã đến hồi cuối, rốt cuộc Yến Tư Không cũng có ngày được về nhà sớm, nghỉ ngơi hơn nửa ngày.

Nhưng y không trở về nhà mà đi mua hai bầu rượu ngon rồi trực tiếp đến Phong phủ.

Thị vệ giữ cửa không biết Yến Tư Không là ai nên dựa theo lệ cũ liền trực tiếp cự tuyệt: "Đại nhân, có chút đắc tội, thân thể thế tử nhà tôi không khỏe, không thể gặp khách, mong đại nhân lượng thứ."

Yến Tư Không cười đáp: "Ta đến không phải để cầu kiến." Y giơ bầu rượu trong tay lên: "Chỉ là đi ngang qua đây liền nhớ tới thế tử điện hạ mời ta uống một vò rượu ngon nên trả lễ lại, định đáp lễ điện hạ thôi. Ngươi đưa hai bầu rượu này cho hắn là được."

"Thế tử nhà ta xin miễn lễ vật."

"Chỉ là hai bầu rượu thôi, cái gì mà lễ chứ?" Yến Tư Không cười ha hả: "Không sao, ta để rượu ở cửa, nếu thế tử điện hạ coi thường thì cứ ném đi." Nói xong liền tiêu soái rời đi.

Thị vệ cai cửa chần chờ nhìn Yến Tư Không rồi lại nhìn sang bầu rượu, nhất thời không rõ chủ ý.

Yến Tư Không về đến nhà liền có một nam nhân khoảng tầm bốn mươi, mặt mũi xấu xí đi ra chào đón, Yến Tư Không bèn nói: "A Lực, tối nay chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn."

Nam nhân tên A Lực gật đầu một cái, khua tay múa chân, hóa ra hắn không biết nói chuyện.

Yến Tư Không cười nhạt, ung dung đáp: "Đúng, có khách sắp tới."

Y đã hạ quyết tâm.

Đối đãi với Phong Dã, y không thể chủ động xu nịnh cũng không thể hời hợt quá mức, hai người đã không còn hồ đồ như hồi nhỏ, nếu để Phong Dã cảm thấy y có mục đích khác thì tình hữu nghị xưa giữa bọn họ vốn đã bị thời gian hao mòn đi sẽ ngay lập tức tan thành mây khói.