Trục Vương

Quyển 5 - Chương 21




Chương 21:

Từ lần Yến Tư Không phạt trượng quản gia Triệu Phong, lão quy củ hơn rất nhiều, thấy Yến Tư Không là khúm khúm núm núm, mọi chuyện đều báo cáo cho y.

Hôm nay, Triệu Phong dẫn trêи dưới toàn phủ đón năm mới đến, vừa vặn là tết âm lịch quan trọng nhất "tam tiết lưỡng thọ", người tới tặng quà đông như trẩy hội, đám nô bộc dọn dẹp từ ngoài vào trong, chỉ riêng mua đồ sắm tết cả ngày đã ra vào mấy nhóm.

Yến Tư Không nhìn trong phủ giăng đèn kết hoa, rọi trong con ngươi là riềm giấy đối xuân đỏ rực, không khí vui mừng ngập tràn từng ngóc ngách, nhưng y lại chẳng lây nhiễm được chút nào, bởi vì giờ đây trong đầu y trải đầy những suy nghĩ phức tạp không đếm xuể.

Y gọi Triệu Phong tới, hỏi xem đã gửi đồ tết cho phu nhân Thẩm Hạc Hiên chưa.

Triệu Phong cúi đầu khom lưng: "Đã gửi, từ sớm đã gửi, công tử yên tâm."

"Ngươi đi mời mẫu tử bọn họ đến phủ ăn tết, nếu nàng nhất quyết từ chối thì thôi."

"Vâng, lão nô đi ngay." Triệu Phong cung kính lui ra ngoài.

Yến Tư Không biết người này nhất định bằng mặt không bằng lòng, trong lòng e rằng cực hận mình. Ở phủ này, ngoại trừ A Lực ra, không ai có thể tin tưởng được.

Mấy hôm tết đến đương nhiên phải xã giao triền miên, chỉ ngẫm lại thôi cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, nhưng y vẫn cực kỳ chờ mong đêm giao thừa, bởi vì trước đó y và Phong Dã đã hẹn nhau cẩn thận, vào lúc trời tối vắng người, họ sẽ đến Yến phủ cũ gặp mặt, dù cho chỉ uống với nhau một chén rượu tân xuân.

-------------------

Đảo mắt đã là ba mươi tết, năm nào cũng giống như năm nào, triều thần và chúng hoàng thân đều phải dậy thật sớm, bồi hoàng đế đi cúng tổ tế thiên, ban đêm thì cùng nhau ăn mừng năm mới ở điện Thái Hòa.

Cuối năm nay trêи dưới triều đình phối hợp cực kỳ ăn ý, họ không gây sự ngày nào, không cùng đảng phái cũng có thể dối trá ngỏ lời chúc mừng lẫn nhau, bằng không gặp xui là chuyện nhỏ, chạm phải vảy rồng mới là chuyện lớn.

Trong tiệc tối Yến Tư Không thấy Phong Kiếm Bình gầy đi rõ rệt, nghĩ đến mấy ngày qua ông cũng bị dày vò giống như bao người khác.

Y cũng thấy Phong Dã, hai người đều liếc trộm nhìn đối phương mấy lần, nhưng từ đầu đến cuối lại không dám đối mặt. Nhớ nhung là loại cảm xúc khó che giấu, bọn y sợ bị người ta nhìn ra điểm bất thường.

Tiệc tối ca công tụng đức, ăn uống linh đình căn bản cũng giống mấy năm trước. Yến Tư Không không quan tâm, chỉ muốn mau chóng kết thúc, y muốn bên cạnh Phong Dã một mình.

Tiệc tối ăn được một nửa, triều thần rượu vào liền ngả ngớn hơn, Yến Tư Không cũng đứng dậy, đến chỗ đám người Nhan Tử Liêm mời rượu, kính một vòng, thấy bên Trần Mộc rốt cuộc cũng có khe hở liền nâng chén đi tới.

Trần Mộc uống đến mặt đỏ bừng, qua tối nay nó liền tròn mười lăm, là người trưởng thành, chẳng qua mấy năm nay nó đã mất đi dáng vẻ ngây ngô và non nớt của trẻ con, trổ mã thành anh tuấn cao ráo, khí vũ bất phàm, lại thêm tính cách thông minh mà trầm ổn, Yến Tư Không càng ngày càng thấy rõ khí chất đế vương cuồn cuộn trêи người nó.

Yến Tư Không rất ít khi dự cảm cái gì, y luôn chỉ tin vào phán đoán có cơ sở, nhưng y có một dự cảm, dự cảm rằng Trần Mộc nhất định sẽ thừa kế đế vị, quân lâm thiên hạ.

"Điện hạ." Yến Tư Không cung kính nói: "Thần đến kính điện hạ một chén rượu nhạt, điện hạ tùy ý." Nói xong liền ngửa đầu uống hết rượu trong ly.

Sống lưng Trần Mộc thẳng tắp. Trong tối nó thân mật với Yến Tư Không, nhưng trước mặt người ngoài lại cực kỳ trang trọng và rất biết kiềm chế, nó chỉ cười nhạt, nâng chén: "Đa tạ tiên sinh, năm nay lại làm phiền tiên sinh tiếp vậy."

"Có thể dạy học cho điện hạ là phước đức ba đời của thần."

Hai người trò chuyện khách sáo, đại thần xung quanh cũng thừa cơ vỗ ʍôиɠ ngựa. Sau khi uống hai chén, Trần Mộc kéo Yến Tư Khong sang một bên nói chuyện, đám đại thần liền thức thời tản ra.

Trần Mộc liếc về phía Phong Dã, cau mày nói: "Con nghe nói Phong Dã nhục mạ người, là thật sao?"

Yến Tư Không cười đáp: "Nói quá rồi, điện hạ đừng tin vào mấy lời đám thái giám kia nói, bọn họ gặp mèo rừng cũng muốn nói thành lão hổ."

Trần Mộc nửa tin nửa ngờ: "Con không cho phép ai bắt nạt tiên sinh. Nếu tiên sinh có gì khó xử, nhất định phải nói với con."

Yến Tư Không cảm động nói: "Điện hạ quan tâm thần như vậy, thần có bị người khác bắt nạt, trong lòng cũng cực kì mãn nguyện."

Trần Mộc cười, hạ giọng nói: "Chờ đến ngày con làm Hoàng đế, trêи đời này không ai có thể bắt nạt người."

Yến Tư Không thầm thở dài, trêи mặt chỉ có thể ra vẻ bình thản.

Trần Mộc trầm ngâm một hồi, lại nói: "Con thấy Phong Dã kia cứ là lạ, đây chắc không phải lần đầu hắn và người bất hòa nhỉ?"

Yến Tư Không muốn tránh cái đề tài này nhưng Trần Mộc lại không chịu buông tha, y không thể làm gì khác hơn là nói: "Ta và thế tử chỉ gặp chút hiểu lầm, nhưng cũng không phải chuyện lớn." Y nhỏ giọng ám chỉ: "Chúng ta vẫn phải lấy đại cục làm trọng."

Trần Mộc hơi nhíu mày, dừng một chút lại nói tiếp: "Con còn nghe được mấy thái giám kia nói..."

Trong lòng Yến Tư Không thầm cảm thấy không ổn.

"Nói..." Trần Mộc liếc Yến Tư Không, thăm dò: "Nói người và Phong Dã đồng tính gì đó."

Yến Tư Không cười khúc khích: "Điện hạ tin sao?"

Trần Mộc tựa hồ thở dài một hơi, cũng cười: "Quá hoang đường nhỉ."

"Quá hoang đường, mấy thái giám kia ấy, bị mất "cái đó", lại thêm lâu ngày ở thâm cung nên miệng còn nhảm hơn cả nữ nhân. Điện hạ nhớ giữ khoảng cách với mấy tên hoạn quan này." Yến Tư Không thâm ý hướng về phía Tạ Trung Nhân chép miệng.

Trần Mộc nói: "Yên tâm, con vẫn luôn đề phòng bọn chúng."

Ở một đầu khác trong đại điện, Phong Dã như có điều suy nghĩ nhìn hai người trò chuyện vui vẻ.

------------------

Khi Yến Tư Không hồi phủ thì trời đã khuya. Tuy rằng tửu lượng y cực tốt nhưng giờ đây cũng không tránh khỏi ngà ngà say, chẳng qua y vẫn vô cùng tỉnh táo, mỏi mệt vì cả ngày chưa được nghỉ ngơi cũng không thắng được khát vọng muốn lập tức gặp mặt Phong Dã.

Y sai tôi tớ pha nước, tắm rửa xong liền uống hai chén trà giải rượu.

Đến giờ Dần, trong phủ đã yên ắng, Yến Tư Không mới thay trang phục đêm, rời khỏi phủ bằng vườn sau, đến nơi ở cũ.

Đêm giao thừa, trêи đường không lấy một bóng người, nếu lỡ bắt gặp cấm vệ tuần đêm thì cũng bị y tránh được. Y lặng lẽ chạy tới dưới chân tường nơi ở cũ, trèo tường vào. Khi hai chân nhẹ nhàng chạm xuống đất, y không khỏi cảm thấy buồn cười, về nhà mình lại chẳng khác nào tên ăn cướp.

Còn chưa chờ y đứng vững chân, chợt cảm thấy chiều không khí đằng sau có phần quái dị. Vừa định xoay người, cổ tay y đã bị một đôi tay có lực chụp lấy, hai tay lập tức bị vặn ra đằng sau, giữ thật chặt, eo thì bị một cánh tay sắt ôm trọn, ép y dán lên lồng ngực dày rộng ấm áp.

Vang bên tai là tiếng cười đùa: "Tiểu mâu tặc* từ đâu tới? Dám cả gan tự tiện xông vào dinh thự của mệnh quan triều đình."

*Mâu tặc: hại nước hại dân

Yến Tư Không cười nói: "Ngươi định nộp ta lên quan sao?"

"Nộp lên quan thì ta không nỡ." Phong Dã khẽ cắn vành tai Yến Tư Không, bàn tay to lớn cách lớp vải áo di chuyển lên eo y, "Ta thẩm vấn ngươi là đủ rồi."

"Ngươi đang phạm tử hình đấy." Hô hấp Yến Tư Không trở nên gấp gáp.

"Đúng vậy..." Phong Dã xoay đầu Yến Tư Không lại, dùng sức hôn lên môi y. Nụ hôn ấy nồng nhiệt đến cháy bỏng, đủ để hòa tan giá lạnh của mùa đông. Hai người nhiệt tình mà thô lỗ ɭϊếʍ láp cánh môi đối phương , quấn lấy đầu lưỡi của người nọ, giống như muốn trút hết khát vọng vào trong cái hôn này.

Khi bọn họ thở hồng hộc tách ra, lửa ɖu͙ƈ hừng hực trong mắt nhau chính là phong cảnh duy nhất trong mắt ấy.

Phong Dã vuốt ve khuôn mặt lạnh buốt của Yến Tư Không, nói khẽ: "Bên ngoài quá lạnh, vào nhà thôi!"

Yến Tư Không chuyển nhà chưa được một tháng, đồ trang trí, đệm chăn và mấy thứ vặt vãnh trong nhà vẫn còn ở đây. Trong căn phòng mộc mạc này lưu giữ vô số hồi ức y và Phong Dã lén gặp mặt đêm khuya, cho dù là đại trạch xa hoa, ở trong mắt y cũng không bằng một nửa của nơi này.

Trong phòng đã sớm được đốt than, trêи bếp còn đang hâm rượu.

Yến Tư Không cởi áo bông: "Ngươi tới từ lâu rồi à?"

"Vừa tới thôi." Phong Dã cầm bầu rượu lên, rót rượu cho hai người: "Ngươi uống không ít rượu phải không?"

"Vẫn tốt lắm." Yến Tư Không nâng chén lên: "Mấy thứ rượu kia sao có thể so sánh với rượu của ngươi."

Phong Dã nhíu mày: "Chà, rượu của ta tốt chỗ nào?"

"Không biết có phải không, không ở rượu, mà ở người." Yến Tư Không dịu dàng nhìn chăm chú Phong Dã, khẽ nói: "Ta nhớ ngươi."

Trong lòng Phong Dã cũng cực kỳ xúc động, hắn kéo Yến Tư Không ngồi vào lòng mình: "Ta cũng nhớ ngươi, rõ ràng chúng ta ở cùng một thành trì mà gặp ngươi lại khó đến như vậy."

Yến Tư Không an lòng áp vào ngực Phong Dã, nâng ly chạm chén với hắn: "Cả đời chúng ta sẽ không như vậy đâu, có lẽ rất nhanh..."

"Suỵt." Phong Dã hôn lên má y: "Đêm nay ta không muốn nói "chính sự", ta chỉ muốn cùng ngươi trải qua đêm giao thừa."

Yến Tư Không uống cạn rượu trong chén, tiện tay ném chén đi, quay người ôm lấy cổ Phong Dã, đồng thời cũng ấn hắn xuống giường, mạnh mẽ ngăn chặn đôi môi kia.

Hai người vừa hôn vừa cởi y phục của đối phương, trong lòng là nhớ nhung trào dâng mãnh liệt, lúc nào cũng như dã thú muốn phá hủy lồng giam, lại phải dùng toàn bộ lý trí áp chế. Cái vị chờ mong cay đắng lấp đầy cõi lòng này, không phải người từng hưởng thì cả đời sẽ không thể hiểu được.

"Không nhi, ta cũng nhớ ngươi, rất nhớ ngươi." Phong Dã để lại một loạt dấu hôn trêи da thịt trắng nõn mà ấm áp của Yến Tư Không, trong miệng nỉ non lời tình ái.

Năm ngón tay Yến Tư Không xuyên vào mái tóc đen sậm của Phong Dã, đôi chân dài thì quấn lấy vòng eo gầy mạnh mẽ kia. Y liều mạng dán chặt vào Phong Dã, tựa như hận không thể hòa nó làm một thể mới có thể cảm nhận rõ ràng nhau, mới có thể tạm thời quên đi bóng tối vô biên xung quanh mình.

Bọn y thỏa sức giao hòa. Trong cơn kɧօáϊ cảm cực hạn và tối cao, họ cảm nhận được đối phương, cũng càng cảm nhận rõ chính mình hơn cả. Linh nhục kết hợp khiến bọn y cảm nhận được sự an toàn và thỏa mãn không cách nào nói ra, tựa hồ chỉ cần ôm nhau trong ngực là hoàn hảo, là vẹn toàn, là không gì không làm được.

Chương 22: