Trục Vương

Quyển 5 - Chương 37




Chương 37:

Thủ phụ Nội các kế nhiệm Nhan Tử Liêm - Hoắc Lễ không chịu được bị hoạn quan làm khó đủ đường, ngồi ở vị trí đầu quần thần chưa đầy một tháng đã vội vã từ quan.

Thần Các coi trọng luận tư bài bối*, phía trêи đi, phía dưới mới được đẩy lên. Lúc Nhan Tử Liêm còn nhiệm chức, sau khi cách chức Vương Sinh Thanh liền một tay nắm quyền Nội các, cho nên năm vị quan Các đều là người của lão. Nhưng bây giờ lão đã mất, Hoắc Lễ còn khó cứu vãn đại cục chứ đừng nói tới chỉ còn lại một vài người. Mắt thấy phái quan trí thức sắp bị huyết tẩy, Tam Phụ lúc trước không muốn nhận vị trí Thủ phụ, Nội các liền rối loạn hoàn toàn.

*Luận tư bài bối: Căn cứ vào thâm niên, bối phận lớn nhỏ để quyết định cấp bậc, đãi ngộ cao thấp,...

Cục diện này chính là sự kỳ vọng của Tạ Trung Nhân. Lão toan tính xếp hoạn quan vào Nội các, nhưng Chiêu Vũ đế lại tỏ thái độ khác thường, không chấp nhận người lão tiến cử.

Yến Tư Không nhạy cảm phát hiện ra tên chó hoàng đế này tuy rằng ngu ngốc, nhưng suy cho cùng vẫn không chìm trong tửu sắc mà đánh mất lý trí cuối cùng. Cái gọi là Thuật đế vương, chính là ở chỗ chế hành*, lão lại lười triều chính, coi thường cuộc sống của nhân dân, nhưng đối với kim loan bảo tọa dưới đáy ʍôиɠ thì lại ôm khư khư không muốn bỏ, sẽ không ngồi nhìn Tạ Trung Nhân độc chiếm đại quyền.

*Chế hành: Giữ cho hai bên ở trạng thái cân bằng

Vì vậy mặc dù Tam Phụ lúc trước từng nhận chức Thượng Thư Công Bộ ở các Long Đồ - Vương Vấn Ngữ từ chối nhiều lần nhưng vẫn bị Chiêu Vũ đế bày mưu tính kế, leo lên vị trí Đại học sĩ.

Nhìn đủ cảnh Tạ Trung Nhân bức ép triều thần, mưu hại trung lương, rốt cuộc Yến Tư Không cũng tìm thấy được chút hy vọng trong tuyệt vọng. Chuyện này nói rõ Chiêu Vũ đế không hoàn toàn tin tưởng hay cố kỵ Tạ Trung Nhân, đến cùng lão vẫn sẽ không để hoạn quan nhúng chàm vào quyền lực của lão, mà Tạ Trung Nhân càng thần thông quảng đại thì sẽ càng đánh mất đi sự cưng chiều của Hoàng đế.

Đương nhiên, Tạ Trung Nhân hầu hạ Chiêu Vũ đế nửa đời người, rõ tính nết lão như lòng bàn tay, cũng biết thấy tốt thì lấy, Vương Vấn Ngữ nhậm chức thủ phụ chính là ám chỉ lão nên thu tay. Bây giờ quan viên trí thức bị liên lụy đã đến gần trăm, dù cho Nhan Tử Liêm có khởi tử hoàn sinh, phái quan trí thức cũng không có ngày trở mình. Những chuyện phải làm tiếp theo là ba chuyện hệ trọng có thể giúp Chiêu Vũ đế vui vẻ --- thuế biển Giang Nam, binh quyền Đại Đồng và ngôi vị Thái tử --- Những thứ chúng làm đều không ngoài ba chuyện này.

Rất nhiều năm sau đó, Yến Tư Không hồi tưởng lại những gì đã xảy ra vẫn có thể nhớ rõ y như mới.

Tiết trời cuối hè đầu thu oi nóng khó chịu, nhưng y lại không cảm giác được một chút nóng bức nào, bởi vì tất cả những chuyện xảy ra xung quanh lúc nào cũng mang đến cho y một cảm giác ớn lạnh thấu xương, tựa như có một lưỡi đao vô hình mà sắc bén kề ngang trước cổ, cứa vào da thịt, có thể uống máu y hiến tế bất cứ lúc nào.

Trong tình hình không ai dám ngọ nguậy, bộ Hộ đưa ra bản nghị án về thuế biển mới, nâng thuế biển Giang Nam lên gấp đôi.

Về phần vụ án Phong gia mưu phản bị gác lại hơn nửa tháng, vụ án chưa được tra rõ nhưng Chiêu Vũ đế đã đột nhiên hạ thánh chỉ, vô luận hai người có nhận tội hay không, Phong gia kiên thủ Đại Đồng hơn ba mươi năm, lập công cái thế cho Đại Thịnh vẫn chịu kết cục bị khí thị* đoạt tước, tịch biên di tộc. Song, có lẽ lo Hiền phi và công chúa Vạn Dương, cũng có lẽ sợ người trong thiên hạ nói xấu, Chiêu Vũ đế nể tình Phong Kiếm Bình có công đánh lui địch mà "nhân từ" không giết cả.

*Khí thị: Thi hành tử hình ở nơi đông người.

Nhưng hơn hai trăm cái miệng trêи dưới Phong phủ vẫn không còn đường sống, hành án sau thu- Xử trảm sau ngày giỗ của Thái hậu và đại hôn của công chúa Vạn Dương.

Mặc dù đã đoán từ trước nhưng khi thực sự nghe được tin phụ tử Phong gia bị giáng tội chết, Yến Tư Không vẫn cảm thấy lạnh lẽo đến nghẹt thở.

Không có thứ gì trêи thế gian này bẩn hơn tâm địa của con người.

Không lâu sau, quả nhiên đến lượt Trần Mộc, Chiêu Vũ đế thậm chí còn lười cả tìm cớ, bởi vì lão biết không ai dám cãi lý với lão về chuyện "lập trưởng lập ái" nữa, chỉ bảo rằng Trần Mộc không đủ thông tuệ và đức hạnh nên phế bỏ Thái tử, lập nhi tử của sủng phi là Trần Xuân lên làm Thái tử. Dễ dàng như vậy, khinh mạn như thế, ngản ngớ nhường nào, không có tí gì là trang nghiêm của kẻ làm quân.

Sau khi Trần Mộc bị phế, Chiêu Vũ đế liền ban cho nó một đất phong ở phủ Lô Châu, cũng ban danh hào là "Sở vương". Nơi đó là đất giao giữa Thục Xuyên và Kiềm Châu, thế núi hiểm trở, nông canh bất lợi, lại lấy lý do là thân vương trưởng thành không được ở lại kinh, ép nó phải rời kinh trong hai ngày.

Đường đường là trưởng hoàng tử của vương triều Đại Thịnh, một người đã từng làm Thái tử, lại cứ vậy ôm oán hận đầy bụng, chật vật rời khỏi kinh.

Lời Yến Tư Không thành sấm truyền, cái hôm gặp mặt ở Đông cung chính là lời từ biệt giữa y và Trần Mộc.

Mắt thấy tất cả những người y kính yêu, chết cũng đã chết, tù cũng tù rồi, cách chức cũng đã cách, đi cũng đã đi, để lại y phải nịnh nọt cung phụng kẻ thù, mỗi ngày mỗi thời mỗi khắc đều thống khổ hơn cả chết. Y không biết ông trời còn muốn hành hạ y đến đâu, nếu y bị báo ứng vì làm chuyện xấu thì tại sao kẻ đại gian đại ác lại luôn được như ý nguyện?

Báo ứng của bọn chúng đâu?

Yến Tư Không đã không còn nước mắt, không còn tâm tình, ánh mắt khinh bỉ và lời nói châm chọc của những người xung quanh không còn khả năng khuấy động sóng lớn trong đáy lòng phẳng lặng của y nữa. Y biến mình thành bộ dáng mà y muốn cho Tạ Trung Nhân thấy, tự tay khắc từng đao lên chính da thịt mình, biến chúng thành một cái mặt nạ, một lớp áo giáp, che giấu con người thật ở sâu trong linh hồn.

Vì những cái tên nói ra là máu me đầm đìa này, y chịu nhục, y tham sống sợ chết.

Trải qua mấy tháng y cùng Xà Chuẩn mưu tính và chuẩn bị, cuối cùng cũng quyết định xong toàn bộ kế hoạch cướp ngục. Mỗi một cửa ải, mỗi người quan trọng, bọn họ đều xem xét và xác nhận nhiều lần. Vô luận xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ kết quả thu được là bị diệt toàn quân.

Bây giờ cách ngày thi hành án chỉ còn năm mươi mấy ngày. Hiện tại cái bọn họ phải quyết định là động thủ khi nào, mà có một thời gian khiến hai người không mưu mà hợp, đó chính là --- ngày thành thân của Yến Tư Không và công chúa Vạn Dương.

Ngày đó phải là ngày toàn thành xao động, phải là ngày thủ vệ nghỉ ngơi, phải là thời cơ dễ hoạt động ngầm và đục nước béo cò nhất. Đánh mất ngày này sẽ không còn cơ hội tốt để hạ thủ nữa.

Yến Tư Không và Xà Chuẩn nhìn nhau một hồi, đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến gần như ra nước mắt.

Y phải tiễn Phong Dã đến đất khách quê người, có lẽ đó là ngày xa nhau trọn đời. Thành thân với biểu muội Phong Dã ư, ha ha ha, buồn cười biết bao, buồn cười biết bao nhỉ!

Xà Chuẩn yên lặng nhìn y.

"Xà Chuẩn... ha ha ha...Xà Chuẩn à..." Yến Tư Không nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Kiếp trước chắc ta là một đại ma đầu yêu họa thiên hạ nên kiếp này mới chịu hết khổ sở. Ta đã bảo ta là sát tinh mà ngươi còn không tin, nhìn đi..."

"Nam Ngọc..." Xà Chuẩn trầm giọng nói: "Ngươi có thể đi với hắn."

Nụ cười khổ Yến Tư Không chợt cứng đờ.

Xà Chuẩn nhẹ giọng nói: "Đi với hắn đi! Cần gì phải báo thù mà dằn vặt mình như vậy, hiện tại buông còn kịp mà..."

"Không kịp nữa rồi." Hai mắt Yến Tư Không thất thần nhìn Xà Chuẩn, nhưng trong con ngươi rõ ràng lại chẳng còn gì cả, không còn ai hết: "Đại thù không báo, ta chết không nhắm mắt. Đời này chỉ có máu chó hoạn quan mới có thể giải nguyền sát mệnh của ta."

Xà Chuẩn nhắm hai mắt lại, đau lòng không thôi.

Chương 38: