Trùm Mãn Cấp Trọng Sinh Thành Quái Khóc Sướt Mướt

Chương 85: Viện nghiên cứu không gian đế đô (2)




Thích Miên dừng chân, nhìn chiếc xe cách đó không xa.

Đó là chiếc xe cùng ra khỏi thành với họ, lúc đó Thích Miên phát hiện không đúng chính là vì không nhìn thấy chiếc xe phía trước.

Lúc này cô dừng chân lại bởi vì thấy được một màn làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.

Mấy bộ xương khô nghiêng lệch vặn vẹo ngã vào trong xe, trong đó có một hai cái còn ở tư thế chạy trốn, trên xương cốt còn dính máu.

Phía sau thùng xe có một nữ dị năng giả đầy máu me, bị một đường dây xám thật mỏng manh treo giữa không trung. Tứ chi cô gái bị vặn vẹo tới mức tận cùng, ngưỡng mặt nhìn Thích Miên, nước mắt và máu chảy vào đầu tóc, trong giây lát bị lạnh kết thành băng.

Sương mù xám xuyên qua thân thể cô, ăn luôn cả nội tạng, máu nhuộm đỏ, làm ra hàng ngàn hàng vạn cái động, giống như dưỡng đồ ăn.

Cô ấy còn sống.

Sống không bằng chết.

Cô thấy Thích Miên, giống như thấy hy vọng, run rẩy, chảy nước mắt, phát ra thanh âm yếu ớt: "...... Giết tôi."

"Đau... Tốt......"

Thích Miên có chút ấn tượng với cô gái, là cô gái nhỏ chỗ đăng ký, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt hạnh thật thanh triệt, làm người rất thích. Bởi vì cô rất sợ lạnh nên cứ bọc mình trong cái áo lông cũ xù xù, những người khác ở chỗ đăng ký đều có ý tốt mà nhường vị trí cạnh chỗ nấu nước cho cô.

Lần này dù gió tuyết cô gái cũng muốn đi, bởi vì chồng cô đi đổi áo lạnh cho cô không trở về, anh ta ở trên chiếc xe cùng với Giang Hành Chu.

Lâm Ân lảo đảo, nôn ra một búng máu, tâm thần muốn nứt ra.

"Giết, giết... Ách......" Lại có một luồng sương mù xuyên qua bụng, cô gái nhíu mày phát ra tiếng rê.n rỉ.

Lâm Ân không thể tiếp tục nghe nữa, anh giơ tay, tinh thần lực cường mạnh tụ lại thành thật thể, hướng tới chỗ cô gái.

Thích Miên lại đi trước một bước mà nhảy lên, múa may trúc đao chém về phía trước, biểu tình lạnh lùng.

Đám sương mù xám đang gặm đồ ăn bị Thích Miên chớp mắt đánh tan, lại một đao, dây xám mỏng trói lấy cô gái cũng bị chặt đứt.

Thân thể cô gái bị rơi xuống nửa thước, lại lần nữa bị cột giữa không trung, cô gái thống khổ phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Lâm Ân hô to: "Dừng tay! Cô ấy đã không cứu được, đừng làm cô ấy thừa nhận càng nhiều thống khổ!"

Thích Miên không quan tâm, lúc anh nói những lời này, trúc đao đã xoay tròn, hàn quang xuất hiện, đường dây xám toàn bộ bị chặt đứt.

Sương mù còn lại chen nhau chạy trốn, Thích Miên bay đến ôm cô gái vào trong lòng ngực, cởi áo khoác mình ra bao bọc lại.

Cô gái thở ra một hơi thật dài, trong không khí lạnh hơi thở ngưng tụ lại thành sương trắng. Đầu cô dựa vào khuỷu tay Thích Miên, nhẹ nhàng cọ cọ: "... Ấm quá."

Lâm Ân nhìn không được, anh bước lên, ngón tay ấn vào giữa trán cô.

Cô gái như chậm rãi lâm vào một giấc mộng đẹp, cười rực rỡ, khép mắt lại: "Anh Nham..."

Thích Miên nhắm mắt, gỡ chiếc nhẫn trên tay cô gái xuống, lấy áo khoác bọc lại thật kỹ, dùng đao chặt mấy cành cây, nhéo Dưa Dưa bật lửa.

Lửa lớn hừng hực làm không khí nóng lên, tro tàn bay bay qua tóc hai người.

Lâm Ân không đành lòng nhìn về phía bên này, tóc càng thêm trắng.

"Loại dị chủng này biết dưỡng "đồ ăn", còn biết ăn như thế nào mới có thể làm "đồ ăn" không bị chết mau như vậy."

Thích Miên đem trúc đao nhét lại vào vỏ, trầm mặc: "Đừng quá khổ sở, anh cứu không được tất cả mọi người."

Lâm Ân im lặng gật đầu.

"Nhưng mà hiện tại thật ra có biện pháp tìm được bọn họ." Thích Miên cười khổ, "Có lẽ tính ra là tin tức tốt đi."

Cô để chiếc nhẫn kia lên lòng bàn tay, nhẫn được khảm không phải là kim cương, mà là một tinh hạch màu xanh nhỏ như hạt gạo.

"Dị chủng cấp ba "song sinh tử", cắn nuốt nhau mọc ra hai tinh hạch, có thể cảm ứng định vị lẫn nhau, giống như trước mạt thế có cái app định vị tình nhân."

Thích Miên mang nhẫn lên, trong tầm nhìn của cô, tinh hạch được khảm trên nhẫn phóng ra tia sáng màu xanh, tia sáng kia trong đêm đen chậm rãi nhảy nhót, kéo thành một đường dài, đi vào trong đêm tối.

Cô nâng bước đi về phía trước: "Chúng ta đi nhanh lên, "song sinh tử" chỉ có thể sử dụng vào ban đêm, trước khi hừng đông chúng ta phải tìm được tung tích bọn họ."

Giờ phút này, đằng sau một mặt tường bị sập một nửa, hai người đầy dơ bẩn đang ôm nhau run bần bật.

Người lớn tuổi hơn có dị năng ánh sáng, quầng sáng căng ra chống đỡ sương mù xám công kích, nhưng ánh sáng đã vô cùng mỏng manh, người kia được anh bảo vệ trong lòng ngực, là một thiếu niên mười mấy tuổi.

Bọn họ là quầng sáng duy nhất trong đêm tối, cũng bởi vậy, sương mù xám xoay tròn quanh họ, áp chế liên tục lên trên.

Thiếu niên khóc nức nở: "Anh Nham, chúng ta có thể bị chết nơi này hay không?"

"Đừng sợ." Phương Nham ôm cậu thật chặt, cằm tựa lên trên đỉnh đầu thiếu niên, "Anh ở đây, anh hứa đưa em về nhà."

Thiếu niên hận nói: "Đều do bọn họ! Nếu bọn họ mang theo em, chúng ta sẽ không bị nhốt ở chỗ này."

Cảm xúc của thiếu niên như muốn hỏng mất: "Anh Nham, là em liên lụy anh, nếu không phải họ bỏ em xuống, cũng sẽ không cần anh đến cứu em, nếu anh xảy ra chuyện, chị dâu nhỏ phải làm sao bây giờ?"

"Nói những lời này làm gì." Phương Nham trong miệng phát khổ, tìm tòi một hồi trong túi, phát hiện tinh hạch đã bị ăn sạch toàn bộ.

Ánh mắt anh ảm đạm xuống, thiếu niên nhạy bén nhận ra: "Có phải không còn tinh hạch hay không?"

"Không phải." Phương Nham miễn cưỡng nở nụ cười, vỗ vỗ đầu cậu, "Đừng sợ, anh còn một tinh hạch cấp ba, chúng ta đợi một chút, chờ trời sáng chúng ta sẽ không bị thấy nữa, như vậy có thể vừa đào tinh hạch vừa đi ra ngoài."

Giọng anh cực kỳ kiên định, cậu thiếu niên nghe vậy thả lỏng một chút. Phương Nham nhìn về chiếc nhẫn ở ngón áp út, ánh mắt dời đi, quả cầu sáng trong tay bỗng nhiên như đèn điện bị hư, lập lòe vài cái.

Phương Nham vội vàng ngưng thần, quả cầu ánh sáng ổn định lại, anh nhẹ nhàng thở ra.

"Anh Nham, chúng nó đang làm gì?" Thiếu niên kinh hô.

Chỉ thấy sương mù xám ngoài vầng sáng cấp tốc cô đọng lại, giống như có gì đó chỉ huy, tụ thành một cục thật đặc, bốc lên phía trên không chỗ bọn họ ngồi, hí điên cuồng.

Sắc mặt Phương Nham biến đổi đột ngột: "Không xong, chúng nó lại tới nữa!"

Anh không còn suy nghĩ nhiều nữa, nâng ngón tay lên cắn nuốt viên tinh hạch trên chiếc nhẫn, tinh hạch vào miệng là tan, dị năng vốn dĩ sắp khô cạn lại lần nữa trào dâng, quầng sáng tỏa ra, độ sáng cũng tăng lên gấp bội.

Nhưng theo sương mù xám cô đặc lại, ánh mắt anh càng thêm tuyệt vọng.

Anh đã không được, loại công kích này, ngày cả người đàn ông dùng bụi gai kia cùng cô gái có con gà liên thủ lại cũng không chống cự nổi. Tuy rằng đám sương mù xám này không bằng lúc đó, nhưng mà anh cũng không thể đối phó.

Anh có lẽ sắp chết, đứa con chưa chào đời, vợ anh, thân nhân...

2

Sương xám yên lặng, giống như thanh kiếm Damocles treo trên cao, bỗng dưng tuôn ra tiếng rít sắc bén, rơi thẳng xuống!

Anh thật sự sẽ chết!

Quầng sáng trong nháy mắt bị xé rách, Phương Nham tuyệt vọng nhắm mắt lại, lại nghe đến trên trán truyền đến âm thanh cọ xát sắc nhọn!

Phương Nham mở mắt ra, cách mắt anh chưa tới năm centimet là một thanh đao màu đen đang hung hăng chống lại mũi nhọn sương mù!

Hai bên chạm vào nhau, tiếng hét chói tai và tiếng cọ xát vang vọng trong đêm, tạo thành cuồng phong màu xám!

Sắc mặt Thích Miên dữ tợn, hốc mắt đỏ bừng, quỳ gối trên mặt đất, cánh tay nâng trúc đao đối kháng lực đạo khủ.ng bố kia.

Cho dù như thế, toàn bộ thân thể cô cũng bị ép xuống nửa tấc, đầu gối cùng chân bị chôn vào trong đất.

"Lâm Ân!" Thích Miên hô to, Phương Nham cùng thiếu niên chỉ cảm thấy bên hông căng thẳng, hai người bị một lực lượng vô hình kéo bay về phía sau, dừng ở bên người tóc bạc.

"Đội trưởng Lâm!" Phương Nham mừng như điên.

"Trốn đi!" Lâm Ân đẩy họ ra phía sau, xoay người đón nhận đám sương mù xám, từ vị trí vai trở đi mở ra bán cầu bảo vệ.

Sương mù xám cực kỳ phẫn nộ, hí lên muốn xé nát anh ra, nó không ngừng cuốn lên gió xoáy, nhưng với khiên bảo vệ của Lâm Ân lại không thể tiến lên được phân nào.

Thiếu niên kinh sợ mà nhìn hết thảy, đột nhiên kêu to ra tiếng: "Chị kia!"

Lời vừa thoát ra, sương mù xám đột nhiên cuốn lên, nuốt chửng cô gái mảnh khảnh cách đó không xa!

"Thích Miên!" Lâm Ân biến sắc, giây tiếp theo, quả cầu tối xám kia chợt nổ tung, một ánh lửa bùng nổ từ bên trong!

Thích Miên dùng đao cắt ngang lòng bàn tay, lưỡi đao dính máu xoay tròn, nơi nơi nó đi qua, sương xám đều tan rã!

Dưới ánh lửa lộng lẫy, mấy người Lâm Ân lúc này mới thấy rõ được mọi thứ.

Giữa bầu trời toàn là mây xám đen xoáy tròn, phạm vi lốc xoáy càng ngày càng rộng mở.

Giữa trung tâm lốc xoáy vỡ ra một khe hở giống như một con mắt, giữa con mắt sương mù xám cuồn cuộn không ngừng trào ra, rơi thẳng từ trên trời xuống đánh úp về phía Thích Miên!

Sương mù xám như gió lốc bao phủ Thích Miên. Cô đứng giữa mắt bão, ngẩng lên nhìn hết thảy, ánh mắt thanh lãnh sắc bén, dường như tất cả đều không thể lay động tới cô chút nào.

Cô giơ đao lên, lại chém, mỗi đao rơi xuống đều là uy thế mạnh mẽ, chân thật, làm đám dị chủng vô cùng sợ hãi!

Sương xám kêu thảm thiết, không cam lòng mà xoay tròn qua lại, nhưng cuối cùng đành bại lui, chui xuống nền đất qua một khe động thật lớn.

Thích Miên cũng rũ tay xuống, đứng chống đao, thoáng rũ đầu, không ai thấy được biểu tình của cô.

Máu tươi không ngừng từ lòng bàn tay và trên miệng vết thương, chỉ chốc lát đã nhiễm đỏ một vùng trên tuyết.

Lâm Ân tiến lên: "Thích Miên, cô thế nào?"

Thích Miên ngửa đầu lên nhìn anh, hốc mắt cô đỏ bừng, khóe mắt ướt át. Thích Miên không nói một lời, tầm mắt nhìn về phía Phương Nham, thoáng lộ ra cái nhẫn cho Phương Nham nhìn, ánh mắt hỏi ý.

Phương Nham nhìn cái nhẫn, như ý thức được chuyện gì, mắt anh đỏ lên.

Lâm Ân hỏi: "Giang Hành Chu đâu? Anh ta đi cùng xe với các người, là người đàn ông dùng bụi gai."

"...... Đã chết." Phương Nham gian nan nói.

Lâm Ân vội hỏi: "Không có khả năng! Anh ta sao lại chết."

Phương Nham ách giọng: "Chúng tôi tới nơi này không bao lâu thì trời tối đen, sương mù xám nuốt đi vài người, Giang Hành Chu yểm hộ chúng tôi tới nơi đây, kết quả gặp phải tình trạng quái dị này."

"Anh ta và em gái liên thủ chống cự, nhưng sương mù xám kia quá mạnh, mạnh hơn vừa rồi rất nhiều, sương mù đâm xuyên qua anh ta. Trước khi chết anh ta đưa ra được hơn nửa số người, số còn lại đều bị cuốn vào lòng đất."

Phương Nham chỉ hướng xa xa, chỗ khe nứt vừa rồi sương mù xám trốn vào: "Chính là nơi đó, sương xám đưa toàn bộ bọn họ vào đó, không có khả năng còn sống."

Thích Miên nhìn cái động đen ngòm, vẫn không nói một lời, chẳng sợ nghe được Giang Hành Chu bị đâm thủng, ánh mắt cô vẫn bình tĩnh không có bất luận dao động nào, chỉ thoáng rũ mắt xuống, đứng thẳng lên.

Lâm Ân nhận thấy được một tia bất tường.

Trúc đao vung lên, cả người cô như con chim, khinh khinh phiêu phiêu bay lên.

"Thích Miên!" Lâm Ân kêu sợ hãi, "Đừng đi!"

Thích Miên bay tới phía trên động đen, giương đao, như sao băng rơi thẳng xuống!