Trùm Tài Nguyên

Quyển 2 - Chương 182: Kỳ ngộ




Lúc này Vương Chí cùng Triệu Tự An đã lần lượt chạy về Ủy ban nhân dân quận, Ủy ban nhân dân quận vẫn còn làm việc.

Vương Chí lập tức liền tập hợp các quan viên trong Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, truyền đạt rõ ràng ý kiến của lãnh đạo thành phố, yêu cầu các cán bộ toàn lực phối hợp với công tác của Ủy ban nhân dân quận , ra sức thực hiện dự án nhà họ Quách đầu tư ở Ly Sơn. Đây không chỉ là công tác thu hút đầu tư, mà còn muốn xem nó là nhiệm vụ chính trị hạng nhất, bất cứ kẻ nào nếu trong quá trình làm việc xuất hiện sai phạm gì, khiến cho Vu Thu Hạ bất mãn và phản cảm, sau này sẽ bị Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận nghiêm trị!

Triệu Tự An tuy rằng đối với loại này hành vi phỗn tay trên của gã cảm thấy cực kỳ bất mãn, nhưng lúc này cũng im lặng, chỉ tỏ vẻ toàn lực ủng hộ quyết định của Quận ủy. Yêu cầu các ngành có quan làm công tác chuẩn bị tốt nhất, bất cứ lúc nào chuẩn bị triển khai đàm phán.

Bí thư Quận ủy và Chủ tịch quận ý kiến nếu đã thống nhất lời nói, hiệu suất công tác chính phủ tự nhiên tăng lên. Ngày hôm đó, có thể nói là Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Ly Sơn có một ngày bận rộn nhất trong mấy năm qua, đến tám giờ tối, trên lầu Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận vẫn còn sáng đèn, đa số nhân viên đều không thể không ở lại tăng ca thêm giờ nhằm hoàn thành nhiệm vụ mà Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận truyền đạt.

Kỳ thật tất cả công tác chuẩn bị, Triệu Tự An, dưới sự chủ trì của Uỷ ban nhân dân quận đã hoàn thành khoảng bảy tám phần. Nhưng Vương Chí đâu dễ dàng xem nhẹ mục đích chính trị tối cao của dự án mà Vu Thu Hạ đầu tư, như vậy công tác chuẩn bị là làm bao nhiêu cũng không đủ. Triệu Tự An cũng chỉ có thể yên lặng mà nhìn đại gia Vương Chí vội chỉ huy vòng quanh.

- Chủ tịch quận Triệu, lúc này đây thu hút đầu tư có không thành công, có thể lấy được nhiều thành tích hay không, còn phải xem anh đó.

Vương Chí nói với Triệu Tự An đây thâm ý. Kỳ thật không phải gã không muốn đến công tác chủ đạo đàm phán, nhưng gần đây vì một chuyện An Minh Phong, Vương Chí là đứng ở trên lập trường phản đối xử lý An Minh Phong, chuyện này Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận mọi người đều biết, khó giữ được việc này ngày sau có thể rơi vào tai Phương Minh Viễn hay không. Tình hình của mình như vậy, xuất hiện trong quá trình đàm phán, không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa Thứ hai, gã cũng không quen thuộc lắm với chính sách và nhiệp vụ thu hút đầu tư này. Khư khư cố chấp mà gia nhập vào, nếu là dẫn tới hiệu quả gì không tốt, chẳng phải là toàn bộ thành lỗi của gã sao? Chẳng bằng không cần nhúng vào, bí thư quản cán bộ, Chủ tịch quận quản kinh tế, cho dù lấy được thành tích gì, Chủ tịch quận cũng là lãnh đạo bí thư, một phần công lao đều không thoát khỏi tay gã.

Triệu Tự An gật gật đầu, lấy ra bao thuốc lá, gắn một điếu lên miệng, hút một ngụm, lúc này mới nói:

- Bí thư Vương, thu hút đầu tư của nhà họ Quách vào Ly Sơn, chính như theo như lời anh, là sự kiện quan hệ đến nhiệm vụ phát triển kinh tế trọng yếu của khu vực tôi năm nay, đồng thời cũng là một nhiệm vụ chính trị quan hệ đến chúng ta và nhân vật cao cấp trong giới thương mại Hongkong, tôi thấy trên vai áp lực rất lớn.

Vương Chí quả thực hận đến muốn gãy hàm răng. Vương Chí không phải đồ ngốc, thu hút nhà họ Phương đầu tư cầu may, cuối cùng thuyết phục được nhà họ Quách đầu tư đúng là Triệu Tự An tính toán, cả mấy ngày trời. Giờ việc đến trước mắt còn vờ muốn rút lui có trật tự, nói trắng ra là còn không phải đoán chắc Vương Chí sẽ không tự thân xuất mã đàm phán, phải cậy vào Triệu Tự An, cho nên đem chỗ tốt trước mặt đến cho mình. Nhưng công khai như thế, lại bày ra rõ ràng trước mặt Vương Chí, lại là chuyện khó ứng nhất.

Triệu Tự An hiện giờ tiến nhưng công, lui nhưng thủ. Gặp may chiến được thành tích cố nhiên là phải chia cho Vương Chí một phần. Nhưng cũng có thể mang phần lớn lỗi lầm đổ lên người Vương Chí. Nguyên nhân vô cùng đơn giản, Phương Minh Viễn bị đãi ngộ không công chính ở đồn công an Ly Sơn, còn chưa giải quyết xong, trong lòng người ta bất mãn, kéo dài đàm phán, thậm chí còn bỏ dở đàm phán cũng là chuyện bình thường, nhưng cản trở xử lý An Minh Phong, đúng là Vương Chí.

Kỳ ngộ! Không sai đối với Triệu Tự An mà nói, đây là một lần kỳ ngộ khó có! Nếu lúc này, giữa nhà họ Phương và nhà họ Quách đàm phán buôn bán, có thể cố gắng bài xích Vương Chí ra ngoài, như vậy mặc dù Vương Chí làm Bí thư Quận ủy có được chia một phần công lao, cũng không thể che dấu được công lao của mình, mặt khác rất có khả năng trên thành phố chú ý đến Vương Chí do sự kiện An Minh Phong, vì tránh xảy ra xung đột với nhà họ Quách và nhà họ Phương , mà điều Vương Chí đi. Cho dù là điều đến một vị bí thư khác, hay là chính mình thuận lý thành chương mà tiếp nhận chức vụ bí thư, lực ảnh hưởng của mình ở Ly Sơn đều được khuếch trương rõ ràng, địa vị cũng được củng cố thêm một bước.

Kỳ thật Triệu Tự An lúc này đây vô cùng chờ mong Vu Thu Hạ đến Phụng Nguyên. Từ sau cuộc nói chuyện đêm hôm đó với Phương Minh Viễn, Triệu Tự An và Phương Minh Viễn còn có vài lần điện thoại liên hệ, trong lòng gã rất rõ ràng. Phương Minh Viễn có hứng thú tương đối lớn đối với việc đầu tư vào Ly Sơn . Hơn nữa trong lúc này, Tôn Chiếu Luân và Ủy ban nhân dân quận Ly Sơn cùng các ban ngành tương quan cũng đang tiến hành đàm phán, Ly Sơn trở thành chi nhánh siêu thị Carrefour đầu tiên trong tỉnh,việc này đã gần như là ván đã đóng thuyền. Đương nhiên, chỉ cần tiền chưa rót xuống, không thể nói tuyệt đối không sai sót nhầm lẫn! Vương Chí làm sao không rõ đạo lý này. Không giống như An Minh Phong kém may mắn, bị cục trưởng Cục Cảnh Sát mắng: “con cháu trong nhà không sắp xếp cho ổ thỏa, ra ngoài chơi bời lêu lỏng, cuối cùng rước vạ vào thân, ngay cả mình cũng bị liên lụy.

Nhưng gã không thừa nhận cũng không được, đây quả thật là một lần kỳ ngộ, nếu có thể cùng Triệu Tự An đồng tâm hiệp lực mà đưa nhà họ Quách đầu tư vào Ly Sơn, như vậy năm nay, thành phố Phụng Nguyên , thành tích thu hút đầu tư hoàn thành sáng chói nhất. Khu Ly Sơn còn chưa xong, tuy rằng nói phần lớn công lao cho Triệu Tự An, nhưng chính mình cũng khẳng định sẽ được lợi. Mà nếu nói chính mình và Triệu Tự An đấu tranh nội bộ, làm việc này thất bại, Triệu Tự An cố nhiên phải chịu trách nhiệm, nhưng chỉ sợ chính mình càng đau khổ hơn.

- Chủ tịch quận Triệu, việc này quan hệ trọng đại, chẳng những là nhóm lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều chú ý hướng đi của chúng ta, ngay cả nhóm lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh cũng quan tâm tiến độ đàm phán của chúng ta, chúng ta cũng không thể phụ kỳ vọng của bọn họ. Trên vai áp lực rất lớn, không chỉ có là anh, tôi cũng vậy, chúng ta phải phải hóa áp lực thành động lực, lấy nhiệt tình bù đắp đến hoàn thành nhiệm vụ này.

- Tôi cũng không quen thuộc các vấn đề kinh tế, cho nên việc đàm phán sẽ giao cho Chủ tịch quận Triệu, đến sau này tôi làm đại quản gia, ổn định những người muốn cản trở cho Chủ tịch quận Triệu.

Vương chí gần như là trong nháy mắt, tức thì có quyết định, lời lẽ chính nghĩa nói.

Ly Sơn một vùng rộng lớn, tổng cộng có mười sáu con đường chính, sáu thị trấn, tám làng, tổng diện tích đất gần 1000 km2. Khu trung tâm tấ nhiên là kia mười sáu con đường đó, mà giữa mười sáu con đường lại lấy phố Tần Lăng và phố Ly Sơn và phố Hoa Thanh là trọng yếu nhất, các ban ngành của chính phủ Ly Sơn chính phủ và đại bộ phận khu buôn bán đều phát triển trên ba con phố này.

Năm 88 ở nơi này, tuy rằng đã không hề ít nhà cao, nhưng đều dưới sáu tầng, đa số là nhà trệt. So với huyện Bình Xuyên thị trấn cũng không bằng. Mặt đường cũng không rộng, tuy nhiên hai chiếc xe chạy song song cũng còn thừa. Đường cái lâu năm thiếu tu sửa, toàn ổ trâu ổ gà, trên đường các loại chiếc xe chạy hỗn loạn.

- Ngựa! Ngựa!

Bị Phương Minh Viễn ôm vào trong ngực Tình Nhi gác đầu lên vai hắn, nhìn bên đường thấy xe ngựa chở gia súc bèn hưng phấn kêu lên.

Vu Thu Hạ nhìn theo ánh mắt của cô bé, con ngựa đầy bụi đường, dáng vẻ già nua nặng nề của con ngựa thật sự là khiến người từng thấy ngựa bên Hongkong như cô khó có thể hứng thú.

- Chị Thu Hạ, đây là một lần hoàn cảnh khó gặp một lần, đừng nhìn nơi này hiện giờ có vẻ tàn tạ , nhưng em dám nói, mười năm sau, cũng chính là lúc gần năm 2000, nơi này trở thành du lịch thắng địa của Phụng Nguyên thậm chí của Trung Quốc , hàng năm có thể tiếp đãi hàng triệu khách du lịch, trong đó hơn phân nửa là du khách ngoại quốc. Gần đến lúc đó, khách du lịch hàng năm sẽ không dưới một tỷ!

Phương Minh Viễn chỉ vào dãy nhà trệt hai bên đường nói:

- Mà nơi này, là con đường chủ đạo của Ly Sơn. Mục tiêu chúng ta, chính là phục vụ những người trong tòa nhà cao tầng Kim Sơn, cung cấp chất lượng phục vụ du lịch tốt nhất cho bọn họ.

- Thật không rõ, sao em có thể khẳng định tương lai Ly Sơn nhất định sẽ huy hoàng như thế?

Vu Thu Hạ chịu không nổi mùi súc bên đường bay đến, bụm mũi nói.

Phương Minh Viễn tất nhiên không thể nói sự thật. Đây là hắn đã thấy số liệu báo cáo khách du lịch vào năm 2000 , cho dù là có sai lệch nhất định, tổng sản lượng này cũng là tương đối khả quan .

- Chị Thu Hạ chị nghĩ xem, nơi này đã là "thứ tám đại kỳ quan của Thế giới ", tượng binh mã là một trong những khảo cổ vĩ đại nhất thế kỷ hai mươi. Năm trước, tổ chức giáo khoa văn liên hiệp quốc đã xếp lăng Tần Thủy Hoàng bao gồm tượng binh mã đều vào "danh sách di sản văn hóa Thế giới " nó không chỉ là một phần văn hóa quý báu của nhân dân Trung Quốc, mà cũng là của toàn bộ nhân loại. Đây chính là văn vật công nguyên trước, đại biểu cho văn hóa Trung Quốc rực rỡ. Nơi này còn có hồ Hoa Thanh, đại biểu cho sức ảnh hưởng lớn của văn hóa đời Đường trong lịch sử Trung Quốc. Phụng Nguyên lại là con đường tơ lụa , điều này khẳng định có lực hấp dẫn lớn lao đối với người ngoại quốc quan tâm lịch sử cũng như là những người Trung Quốc, tiền nhiều nhưng ngu ngốc.

Vu Thu Hạ đấm vào vai Phương Minh Viễn, cười run rẩy hết cả người, sau một lúc lâu mới hỏi:

- Tiền nhiều chị có thể lý giải, ngu ngốc là sao?

- Bởi vì Trung Quốc vừa mới mở cửa, người thật sự hiểu biết Trung Quốc ở Âu Mĩ đã ít lại càng ít. Đương nhiên, hiểu biết người Âu Mĩ ở Trung Quốc cũng không nhiều như thế. Tin tức không đúng và rào cản ngôn ngữ, tự nhiên là đang ở sân nhà chúng ta càng chiếm ưu thế. Không biết, nói được khó nghe một tí, chính là ngốc.

Phương Minh Viễn cười nói

- Tuy nhiên cơ hội thật sự cũng không chỉ như vậy.

Sao?

Vu Thu Hạ tò mò nhìn Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn nhìn nhìn xung quanh, Trần Trung cùng với vệ sĩ Vu Thu Hạ đều cách ba người một khoảng, lúc này mới ở bên tai Thu Hạ nhẹ giọng nói:

- Chị Thu Hạ, chị thử nghĩ đến các siêu thị ở Hongkong đi.