Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 138: Ikeda hối hận




Ở trung tâm thành phố Phụng Nguyên, trên đường cái lớn chếch sang phía nam một chút, có một khu đất nhỏ, trong khu ấy cây cối um tùm với năm tòa nhà nằm gọn trong đó. Tiểu khu này được bảo vệ nghiêm ngặt, ra vào đều bị kiểm tra gắt gao. Đây chính là một tiểu khu cao cấp của thành phố Phụng Nguyên, và nhà khách đối diện nó gần như toàn bộ đều là nơi ở của các chuyện gia và đại diện của các công ty nước ngoài cư trú lâu dài tại Phụng Nguyên. Ikeda cũng sống ở đó.

Ngay khi Phương Minh Viễn khởi hành đi tới sân bay đón khách, trong căn hộ cao cấp của Ikeda xuất hiện một vị khách người Hoa Hạ.

-Mẹ kiếp!

Ikeda không ngừng đi lại trong phòng như một con chó điên. Tòa án Phụng Nguyên đã đưa tin tới, La Định đã gửi đơn tố tụng lên tòa án ngày hôm qua, chính thức khởi kiện Ikeda lên quan tòa. Cái này không có gì, Ikedakhông hề lo lắng tòa án Phụng Nguyên sẽ có phán quyết ngoài ý muốn, cùng lắm là bắt y xin lỗi rồi bồi thường cho La Định ít tiền là xong. Như vậy cũng không là gì hết, cùng lắm cũng chỉ hơi mất mặt một chút, còn về khoản tiền bồi thường thì càng không là gì hết! Vài trăm nhân dân tệ, đối với nhân viên cao cấp của công ty như y, số tiền này không bằngmột ngày lương, ở Nhật Bản uống ít rượu cũng nhiều hơn số tiền này.

Nhưng y làm thế nào mà lại đi gây sự với “rắn địa phương” kia chứ? Lại còn là “con rắn” có thế lực mạnh nữa! Tôn Lập, tay luật sư của y vừa thông báo cho y biết một tin xấu. Thiếu niên hôm đó ở cục cảnh sát đã chửi rủa là sẽ cho hắn mất sạch thanh danh kia chính là nhân tài kiệt xuất của hệ thống siêu thị bán lẻ ở Phụng Nguyên, cổ đông lớn nhất siêu thị Carrefour của nhà họ Phương.

Ikeda đến Phụng Nguyên cũng đã hai năm rồi, đương nhiên không thể không biết tí gì về hệ thống siêu thị Carrefour nổi tiếng nhất Phụng Nguyên, hơn nữa hiện giờ siêu thị Carrefour đang được giới truyền thông vô cùng chú ý, các kênh truyền thông lớn đều rất đang quan tâm tới đàm phán của siêu thị Carrefour và tập đoàn Carefour, rất nhiều kênh truyền thông dự đoán nếu tập đoàn Carefour thu mua thành công thì đây sẽ là một khoản thu mua vượt quốc gia lớn nhất tỉnh Tần Tây từ khi cải cách mở cửa đến nay, tổng kim ngạch ít nhất cũng phải vượt qua hai trăm triệu nhân dân tệ. Còn nhà họ Phương ít nhất cũng có được định mức 50% trở lên, cũng có nghĩa là một trăm triệu nhân dân tệ!

Tuy nói rằng đối với Tokiwa Shiji đã tồn tại gần ba mươi năm mà nói thì con số này cũng không đến mức kinh người lắm, nhưng với tiêu chuẩn của Hoa Hạ thì đây quả là một con số kinh người.

Hơn nữa Ikeda cũng nghe nói qua, nhà họ Phương có ảnh hưởng rất lớn trong tỉnh Tần Tây, có quan hệ khá tốt với không ít cán bộ chính phủ, cũng có tiếng tốt trong lòng dân chúng, đi lại thân thiết với nhà quyền quý buôn bán của HongKong, trong thành phố Phụng Nguyên cũng là một đại gia buôn bán nổi tiếng, hiện giờ lại có quan hệ với tập đoàn Carefour, sức ảnh hưởng đương nhiên lên như thuyền lên theo nước.

Ikeda sau khi nghe được tin này, trong lòng vô cùng bồn chồn, cái này người khác không biết, chứ y sao có thể không biết sự coi trọng của Tokiawa Shoji đối với thị trường xuất nhập khẩu Phụng Nguyên. Nhật Bản đất chật người đông, tuy nông nghiệp phát triển nhưng cũng không cải thiện được việc thiếu thốn sản phẩm nông nghiệp, rất nhiều sản phẩm nông nghiệp phải nhập khẩu từ các quốc gia láng giềng. Hơn nữa ở Nhật Bản, giá thực phẩm nông sản rất cao, nhập khẩu nông sản từ nước khác có lợi nhuận tương đối cao.

Trước khi Hoa Hạ cải cách mở cửa, Nhật Bản chủ yếu dựa vào sự cung cấp sản phẩm nông sản từ Mỹ, sau khi Hoa Hạ cải cách mở cửa, Tikowa Shoji đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội hiếm có này được, rõ ràng so với phải vượt qua Thái Bình Dương đến Mỹ thì bất luận là phí vận chuyển hay là phí tổn gieo trồng thì Hoa Hạ đều chiếm ưu thế vô cùng rõ rệt, lợi nhuận mà Tokiwa Shoji thu hoạch được trong đó đương nhiên là càng khả quan hơn. Vì thế họ vô cùng coi trọng thị trường Hoa Hạ.

Quan trọng hơn cả là sang Mỹ nhập khẩu không thể thích như ở Hoa Hạ được, người Mỹ không giống với người Hoa Hạ, coi người Nhật Bản như thượng khách, ăn tốt ở tốt, đãi ngộ tốt, chỉ thiếu nước đưa lên bàn thờ như cúng tổ tiên nữa thôi. Hơn nữa nhận chức ở Hoa Hạ không chỉ các loại chi phí thấp, mà công ty còn có khoản trợ cấp kếch xù. Vì thế trong Tokiwa shoji, làm đại diện ở Hoa Hạ là một chức vụ màu mỡ. Để nhận được chức này Ikeda đã phải cố gắng rất nhiều. Nếu nói để công ty biết được những việc y gây ra ở Hoa Hạ khiến người dân bản xứ vô cùng phản cảm, thậm chí nhiều người Hoa Hạ đều biết tới, ảnh hưởng đến danh dự của công ty, những lãnh đạo cao cấp dự tính tiến thêm một bước mở rộng thị trường nhập khẩu ở Hoa Hạ rất có khả năng sẽ triệu hồi y về Nhật Bản, như vậy những ngày tốt đẹp sẽ rời xa khỏi y.

Nghĩ đến đây, Ikeda không khỏi có chút hối hận, lúc ấy sao mình lại một mực chắc chắn, quyết không nhận lỗi? Chính mình tuy rằng khinh thường người đó, nhưng phụ trách của công ty rõ ràng đã dặn đi dặn lại là khi tới Hoa Hạ không được bộc lộ ra thái độ kỳ thị người ở đó! Y đã ở Hoa Hạ hai năm, sao lại có thể quên mất? Lúc đó nếu như xin lỗi bồi thường, nói vài câu mềm mại có phải là xong rồi không!

- Mẹ kiếp! Đều do mấy tên đáng ghét đó, trông thì có vẻ nhu nhược yếu đuối, làm mình mất cảnh giác!

Ikeda liếc mắt nhìn Tôn Lập, thầm chửi trong bụng. Kỳ thực y nghĩ như vậy cũng không sai, Ikeda khi vừa mới tới Phụng Nguyên cũng rất tuân thủ kỷ cương pháp luật, chỉ có điều tiếp xúc lâu với bọn quan chức ở đây làm y phát hiện ra, ở Hoa Hạ, chỉ cần y thu phục được tụi quan chức này thì gần như muốn gì được nấy. Hơn nữa ở Phụng Nguyên y được hưởng rất nhiều đặc quyền, ví dụ vượt đèn đỏ, dừng xe nơi cấm dừng đỗ, đánh ai đó, chỉ cần một câu của bọn quan chức này sự việc liền được giải quyết. Thời gian dài, Ikeda đương nhiên là không thèm để tâm tới lời dặn dò khi xưa nữa.

- Ông Ikeda, hơn nữa theo tin tức tôi nhận được thì ở hiện trường khi đó còn có hai người Anh quốc, là nhân viên công tác trú tại Hoa Hạ của công ty Nokia Phần Lan và công ty sắt thép Albert của Luxembourg, lời làm chứng của họ sẽ rất bất lợi với chúng ta.

Tôn Lập lúc này cũng không còn được trấn tĩnh như lúc trước ở trong phòng hòa giải, trên mặt lộ rõ sự lo âu.

Lấy được họ tên và số điện thoại của Phương Minh Viễn, vốn định nhờ người điều tra địa chỉ và bối cảnh gia đình của Phương Minh Viễn xem có thể dùng thủ đoạn nào để xử lý tên tiểu tử không biết giời cao đất rộng này không. Tuy rằng hôm đó y cũng nhìn thấy Phương Minh Viễn ngồi xe đi, nhưng trong lòng Tôn Lập thì căn bản là không để ý đến. Ở Phụng Nguyên hiện giờ, đủ khả năng để có xe ô tô riêng tuy không nhiều nhưng đại đa số đều là những thương nhân thành đạt và quan chức cao cấp, nhưng dám động vào người Tây thì chả mấy ai. Dù là chủ tịch thành phố Phụng Nguyên cũng phải suy xét xem một khi trừng phạt Ikeda sẽ có ảnh hưởng tới hợp đồng nhập khẩu với Tokiwa hay không, càng phải suy xét xem có ảnh hưởng tới hữu nghị giữa hai nước Hoa Nhật hay không.

Chỉ vì một vụ tai nạn giao thông mà dẫn tới sự bất mãn của Tokiwa shoji, làm ảnh hưởng việc thực hiện hợp đồng, việc ngốc nghếch như vậy mấy ông lãnh đạo chắc chắn không thèm làm. Đừng nói là không có ai thiệt mạng, giả sử mà có người thiệt mạng thật thì cũng vẫn phải lấy đại cục làm trọng chứ? Hoa Hạ hiện giờ, một số quan chức hơi thông minh một chút đều có thể nhìn ra, từ nay về sau, nhiệm vụ chủ yếu của quốc gia là đặt lên hàng đầu việc thúc đẩy phát triển kinh tế, vậy thì có thể thu hút đầu tư, xúc tiến nhập khẩu, những cán bộ có thể làm tăng GDP mới có được tiền đồ rộng mở. Mà những điều này sao có thể rời được ngoại thương?

Nhưng buổi tối hôm trước, anh rể của y làm phó cục trưởng Cục Cảnh Sát thành phố Phụng Nguyên lại gọi điện thoại tới chửi y té tát đồng thời cảnh cáo y, không được có bất kì hành động bất lợi nào với Phương Minh Viễn. Nhưng nguyên nhân tại sao thì lại hàm hồ từ chối không nói, để hắn tự điều tra.

Tôn Lập mất cả ngày hôm qua để tìm kiếm, lợi dụng quan hệ thân quen của hắn ở cục cảnh sát, viện kiểm sát mới được biết, Phương Minh Viễn chính là cháu đích tôn, đại cổ đông siêu thị Carrefour của nhà họ Phương, sự kiện của Lê Cương thời gian trước chính vì hắn mà phát sinh. Tôn Lập dù sao cũng từng làm ở hệ thống cảnh sát Phụng Nguyên, sự kiện đó tuy giới truyền thông không đưa tin chi tiết, chỉ nói sơ qua vài câu, rất nhiều dân chúng Phụng Nguyên đã không để ý tới, nhưng trong hệ thống cảnh sát thành phố Phụng Nguyên và cảnh sát tỉnh Tần Tây thì như nổi lên cơn sóng gió lớn. Giám đốc sở cảnh sát của tỉnh Dương Quân Nghĩa dồn toàn bộ sự chú ý vào kết quả xử lí của cha con Lê Cương, còn những cảnh sát liên quan tới vụ phân cục của sân bay Phụng Nguyên cũng đều bị xử lý nghiêm khắc. Vụ này được xử lý mạnh tay và nhanh gọn có thể nói là hiếm gặp trong hệ thống cảnh sát tỉnh Tần Tây bao năm qua.

Tôn Lập càng điều tra tỉ mỉ trong lòng càng kinh hãi, khi y được biết Phương Minh Viễn còn qua lại với nhà họ Quách ở HongKong thì Tôn Lập hoàn toàn rơi vào trạng thái vô vọng. người tây tuy không dễ đụng vào nhưng khi liên quan tới đầu sỏ giới thương gia của Đài Loan, HongKong thì chính phủ cũng phải vô cùng thận trọng. Huống chi Ikeda chỉ là cán bộ cao cấp của Tokiwa Shoji còn Phương Minh Viễn lại có quan hệ với nhân vật trung tâm của nhà họ Quách, hai người này sao có thể đem ra so bì với nhau được.

Đặc biệt là khi y biết được hôm đó còn có hai người Anh Quốc có mặt tại hiện trường, trong đầu Tôn Lập bắt đầu trở nên mông lung. Y đã học bốn năm đại học ở thủ đô, tầm mắt rộng lớn, công ty sắt thép Albert lớn như thế nào y không biết, nhưng tập đoàn Nokia thì có nghe nói qua. Công ty đó không hề kém cạnh so với Tokiwa Shoji. Nếu hai gã người Anh này cũng ra tòa làm chứng vậy thì phải làm sao bây giờ?

Vì thế mới sáng sớm y bèn vội vội vàng vàng chạy tới chỗ ở của Ikeda, đem kết quả điều tra thu thập được thông báo lại cho gã, sau đó thương thảo một chút xem giải quyết ra sao, nhưng Ikeda lúc này trừ việc đi lại gào rít trong phòng ra thì chắc cũng chẳng có biện pháp nào tốt hơn!

-Mẹ kiếp, anh nói lúc đó cũng có mặt nhân viên cư trú tại Hoa Hạ của công ty sắt thép Albert và tập đoàn Nokia?

Ikeda bỗng rùng mình, đây là điều mà trước đó y không hề nghĩ tới. Tôn Lập không hiểu được tình hình của tập đoàn Nokia và công ty sắt thép Albert đã đành, Ikeda sao có thể kém hiểu biết như y được. Phải biết rằng rất nhiều công ty sắt thép Nhật Bản coi công ty sắt thép Albert là thần tượng của mình. Trong một nước nhỏ như Luxembourg mà có thể trở thành tập đoàn xí nghiệp sắt thép lớn nổi tiếng toàn Châu Âu, thậm chí là thế giới, đây chính là một kỳ tích.

-Đúng vậy, tôi cũng vừa điều tra được, họ là người Anh đang làm việc tại hai công ty này và tới Phụng Nguyên du lịch. Lúc đó là họ cùng với Phương Minh Viễn đưa người bị thương tới bệnh viện.

Tôn Lập giải thích.

-Ikeda lại thấy lạnh thêm vài phần, việc này còn quan hệ đến người Anh, là việc y không hề biết trước. Ikeda có thể không để ý tới người Hoa Hạ, nhưng lại không thể không để ý tới phản ứng của người Anh. Hiện giờ người nước ngoài cư trú dài hạn ở Hoa Hạ không nhiều, đại đa số đều sống ở thành phố lớn trực thuộc tỉnh, có thể nói là phạm vi rất nhỏ, vụ việc này mà truyền rộng ra khu người Âu Mỹ, những người ngoại quốc luôn tự cho mình là thân sĩ này, với loại hành vi kiểu này của mình bọn họ chắc chắn sẽ không vừa mắt. Vậy thì không chỉ danh dự của mình bị quét sạch mà đến công ty cũng bởi vậy mà long đong.

Ở Nhật Bản, Tokiwa Shoji tuy không được coi là công ty xuất nhập khẩu lớn nhưng cũng là công ty có lịch sử lâu đời, khách hàng trải khắp Âu Mỹ, nếu cán bộ cao cấp của công ty mà t máu lạnh như vậy không hề có chủ nghĩa nhân đạo, tất sẽ khiến những người Âu Mỹ kia cảm thấy không bằng lòng, tuy nhiên không nhất định sẽ ảnh hưởng tới hợp đồng của công ty nhưng chung quy thì vẫn không phải việc tốt đẹp gì. Có lẽ…còn bị công ty đối thủ lợi dụng.

Ikeda càng nghĩ càng kinh hãi, nếu thật sự như vậy thì đối với người khởi xướng chuyện này là y, công ty chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay, chắc chắn sẽ xử lý nghiêm khắc, thậm chí còn không thèm dùng đến y nữa. Đối với người đang trung niên như Ikeda mà nói, kết quả như vậy thật sự là đáng sợ!

Tôn Lập để ý thấy da mặt Ikeda vừa nãy còn đỏ ửng do phẫn nộ, không ngờ hiện giờ lại có chút tái đi, hai mắt nhìn đăm đăm.

-Ông Ikeda, theo tôi thấy thì cứ đáp ứng yêu cầu của họ La kia là xong, nhận lỗi bồi thường chứ cũng có phải thương gân động cốt đâu, chỉ cần nói vài câu xin lỗi, đối với ông cũng đâu có gì?

Tôn Lập thử hỏi,

-Ông Ikeda, nếu chính thức mở phiên toà thẩm tra xử lí, tuy rằng kết quả cũng không có khả năng thay đổi gì lớn, nhưng thời gian càng dài thì càng bất lợi cho ông. Thành phố tuy sẽ ngăn truyền thông lại nhưng nếu Phương Minh Viễn đưa chuyện này lên truyền thông của thủ đô hoặc Hong Kong, e là sẽ càng phiền toái hơn. Tốt nhất là nên hòa giải.

-Đúng đúng đúng, anh nói không sai, nên hòa giải! Tôi đồng ý nhận lỗi với bọn họ và bồi thường hết mọi tổn thất!

Ikeda hoảng loạn nói:

-Anh Tôn, tôi bồi thường họ một nghìn tệ, nhưng bọn họ từ giờ sẽ không được nhắc lại chuyện này nữa. Anh thấy thế có ổn không?

Nếu như trước khi Phương Minh Viễn xuất hiện thì với điều kiện này, Tôn Lập chắc chắn trăm phần trăm nhà họ La kia sẽ chấp nhận. Cho dù là họ không muốn nhận, y cũng tìm cách ép cho phải nhận. Một nghìn tệ đối với Ikeda chỉ là thu nhập trong mấy giờ làm việc của gã, nhưng đối với người dân Phụng Nguyên như La Định mà nói thì đây là vài tháng thu nhập của họ.

Nhưng hiện giờ Phương Minh Viễn đã nhúng tay vào, hơn nữa Ikeda còn đắc tội với hắn, chỉ với một nghìn tệ mà muốn dập tắt cơn lửa giận của người thừa kế đống tài sản hơn trăm triệu kia thì không khác nào muối bỏ biển.

-Ông Ikeda, nhà họ Phương kia phải làm sao?

Tôn Lập khó xử nói.