Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 194: Xây cảng Uy Giang




Nhưng ông Quách và Phương Minh Viễn cũng không muốn ngắt lời Vu Đông Phong.

Vu Đông Phong tận tình khuyên bảo, một phen thao thao bất tuyệt. Rốt cuộc cũng có tác dụng gì hay không, e là chỉ có trời mới biết được. Khi Vu Đông Phong dọn dẹp ra về cũng đã là bốn giờ chiều.

Ông Quách tủm tỉm cười nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Phương Minh Viễn. Hắn vừa xuống máy bay không lâu, có thể kiên nhẫn nghe Vu Đông Phong thao thao bất tuyệt thật không dễ dàng. Tuy hắn cũng có ngủ mấy tiếng trên máy bay, nhưng cho dù là ở khoang doanh nhân vẫn chật hẹp khó ngủ.

- Minh Viễn, cháu cảm thấy Vu Đông Phong thế nào?

Ông Quác tựa vào lưng ghế. Hôm nay thật ra ông muốn cho Vu Đông Phong quen Phương Minh Viễn, nếu Vu Đông Phong kho phải vội về Singapore ngay tối nay, ông cũng không muốn sắp xếp vào hôm nay.

- Đối với ông rất có lòng thành. Có thể nói không chỉ một hai lần mà ba lần nhắc nhở chúng ta về việc giá dầu mỏ thế giới đang ổn định, theo anh ta, sắp tới, giá không thể tăng cao.

Phương Minh Viễn dụi hai mắt buồn ngủ của hắn.

- Tận tâm? À ông còn chưa nói, anh ta với ông là chỗ quen biết, lại là bà con xa với chị Thu Hạ của cháu, nên khi gặp ông thật sự khách khí.

Phương Minh Viễn mỉm cười. Ông Quách đang ám chỉ cho hắn biết, Vu Đông Phong là người một nhà, có thể an tâm. Nhưng hắn chưa từng lo lắng về điều này, dựa vào việc ông Quách vào mưa ra gió trong thương trường Hong Kong này bao lâu, mắt nhìn người tất nhiên cao hơn hắn, hắn có thể an tâm dùng người, không cần vì chuyện này mà hao tâm tổn sức.

Ông Quách hỏi han về tình hình ở Mỹ nửa tháng qua, thấy Phương Minh Viễn không chịu nổi tới nơi mới thả hắn ra.

Phương Minh Viễn về khu nhà dành cho khách quý trong nhà họ Quách, ăn vài thứ, quay về phòng là ngủ ngay. Đến chín giờ sáng hôm sau, khi mặt trời chiếu thẳng vào cửa sổ, loáng thoáng có tiếng người từ phòng khách truyền đến, Phương Minh Viễn mới thức giấc, vặn vẹo một lúc mới xuống giường, đẩy cửa phòng ngủ ra.

- Anh Minh Viễn!

Tình Nhi vui mừng hét lớn, từ trong lòng Vu Thu Hạ nhảy xuống.

Vu Thu Hạ đang cùng Lâm Liên nói chuyện phiếm, lúc này cũng chú ý đến Phương Minh Viễn mới buông tay. Tình Nhi hăng hái đấn trước mặt Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn bế cô lên, so với lần gặp trước, Tình Nhi cũng không cao hơn nhưng nặng hơn nhiều rồi.

- Không cần, không cần!

Tình Nhi giãy giụa trong tay hắn, nói gì cũng không cho hắn ôm, khiến Phương Minh Viễn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

- Tình Nhi không cần anh sao? Anh đau lòng lắm đó.

Phương Minh Viễn buông tay, ngồi xổm xuống, lộ vẻ chán nản.

- Anh Minh Viễn, anh còn chưa đánh răng rửa mặt kìa! Mẹ nói, buối sáng thức dậy không đánh răng thì không phải trẻ ngoan.

Vẻ nghiêm trang của Tình Nhi khiến Phương Minh Viễn suýt nữa cười thành tiếng. Xem ra Vu Thu Hạ dạy dỗ cô bé rất thành công.

- Hơn nữa người anh Minh Viễn rất thối, còn Tình Nhi thì rất thơm! Em không thích người thối.

Nhưng lời nói của cô bé khiến Phương Minh Viễn dở khóc dở cười. Tối hôm qua quả là rất mệt nhọc, cơm nước xong hắn vốn không tắm rửa mà ngã thẳng xuống giường. Giờ là tháng sáu, sau một đêm, toàn thân tất nhiên có mùi mồ hôi.

Nhìn Phương Minh Viễn bộ dạng rất buồn cười. Vu Thu Hạ và Lâm Liên cười nghiêng ngã.

Sau khi Phương Minh Viễn rửa mặt và tắm xong, hai người vẫn còn nhìn hắn, lâu lâu lại bật cười một tiếng, rồi phá lên cười thật to, khiến không thể nói chuyện được nữa.

Hai mươi phút sau…

- Chị Thu Hạ, chị Liên, nếu còn đùa thế nữa tôi sẽ giận đấy.

Phương Minh Viễn lắc lắc đầu nói. Hai cô này cũng qá đáng thật, đã hơn hai mươi phút rồi, sao vẫn còn cười không dứt vậy. Cứ thấy mặt hắn là cười to. Lâm Liên thỉnh thoảng còn lấy tay đập xuống sô pha, cười đến khan cả giọng.

- Được rồi, được rồi, chị không cười nữa.

Vu Thu Hạ lấy tay đè bụng cười đến đau, liên tục xua tay nói. Cô nhân thấy Phương Minh Viễn đang giận, nên có chừng mực thôi. Lâm Liên cười đến mơ hồ, kéo Tình Nhi lại, nghiêng qua một bên không nhìn Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn thở phào một hơi, cuối cùng cái tai cũng được yên tĩnh.

Hôm qua, vì ông Quách đang đợi Phương Minh Viễn nên sau khi gặp nhau, Vu Thu Hạ vốn không kịp nói chuyện gì với Phương Minh Viễn, đã vội vàng lên xe về nhà họ Quách, sau khi nói chuyện với ông Quách và Vu Đông Phong xong là ngủ ngay. Thật ra lúc chiều Vu Thu Hạ có đến một lần, nhưng đúng lúc Lâm Liên nghỉ trưa.

- Minh Viễn, chị nghe Lâm Liên nói, trong nửa tháng ở Mỹ em cũng thu được không ít phải không?

Vu Thu Hạ vừa nói vừa đưa tay chạm vào cửa sổ. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào năm ngón tay mảnh khảnh của cô, khiến nó như pha lê trong suốt.

- Chị Thu Hạ, chị làm gì vậy?

Sau một lúc nhìn kỹ, Phương Minh Viễn hỏi không rõ nguyên cớ.

- Kịch bản!

Vu Thu Hạ tức giận nói. Thằng nhóc này không nói không rằng lại đem ra một kịch bản nữa, không ngờ lại chiếm được sự tán thành của Arnold Schwarzenegger và James Cameron. Bộ phim này, tất nhiên công ty Kumho cũng không thể bỏ qua. Hiện nay công ty điện ảnh Kumho cũng chỉ là một cái thùng rỗng, trong tay có vài kịch bản và tiến mặt phong phú, còn có nhân viên tài vụ và các quản lý, nhưng cho dù là diễn viên hay các phim hoàn chỉnh đều ít đến đáng thương. Vu Thu Hạ mấy ngày nay vì chuyện này mà khá đau đầu. Nếu các kịch bản được quay xong, công ty Kumho vẫn không thể hình thành một ekip riêng, như vậy việc phát triển công ty trong tương lai cũng chỉ có thể là một giấc mộng xa vời.

Chính cô trước kia cũng không biết gì, không ngờ vì nhận giúp thằng nhóc này quản lý công ty điện ảnh Kumho mà lại thế. Lúc trước công ty này chỉ là công cụ để hắn vơ vét của cải, nhưng sau khi làm được nửa năm, Vu Thu Hạ đã có cảm tình sâu nặng với công ty mình sáng lập ra. Có thể nói nó lập nên kỳ tích trong ngành điện ảnh Hong Kong, ừ khi thành lập đã đứng vào hàng ngũ các công ty điện ảnh hàng đầu, khiến mọi người có cảm giác thần phục, làm cho cô không khỏi sinh lòng quyến luyến.

Vu Thu Hạ cũng không nén được sự kích động, chính cô có thể phát triển công ty Kumho ra toàn cầu như công ty Fox không? Giúp điện ảnh Hong Kong ra khỏi châu Á, đặt chân vào nền điện ảnh Âu Mỹ?

Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười, quay lại phòng ngủ, chốc lát cầm quyển vở đi ra, đưa cho Vu Thu Hạ.

Vu Thu Hạ cầm kịch bản trong tay, chỉ lướt sơ qua mà đã bị nội dung của nó hấp dẫn.

Các phim đề tài điệp viên trên thế giới luôn hưng thịnh chứ không suy giảm, như loạt phim “007” làm hơn hai mươi bộ. Bộ phim này của Phương Minh Viễn, kế hoạch phải vận dụng máy bay chiến đấu, vũ khí hạt nhân, các vũ khí cấp cao, lại có sự tham gia của đạo diễn James Cameron và diện viên Arnold Schwarzenegger , phòng bán vé tương lai sẽ không thể nghỉ tay. “Lửa cháy cuồng phong” và “Tốc độ” cũng là các tác phẩm xuất sắc, xem nội dung kịch bản đã khiến cô mê đắm.

Phương Minh Viễn và Lâm Liên cũng không quấy rầy, ôm Tình Nhi lên sân thượng sưởi nắng, ngắm cảnh biển, nhân đó Phương Minh Viễn ăn sáng.

Hơn nửa ngày. Vu Thu Hạ mới thở phào, nhìn lại mới thấy phòng khách chỉ còn mình cô, theo tiếng cười của Tình Nhi mà tìm, đến ban công sân thượng chỉ thấy Phương Minh Viễn và Tình Nhi, còn Lâm Liên không biết đã đi đâu.

- Minh Viễn, hai bộ này em định khi nào khởi quay?

Vu Thu Hạ nghiêm túc hỏi.

- E là phải một hai năm. Diễn viên em tuyển cả rồi, nhưng các cảnh tai nạn phải yêu cầu kỹ thuật cao, hiện nay hiệu ứng đặc biệt không đạt được trình độ mà em cần, nữ diễn viên chính phải rèn luyện thêm một tí, nam diễn viên chính em vẫn chưa tìm ra.

Phương Minh Viễn thoải mái bắt chéo chân nằm trên ghế.

Vu Thu Hạ thở phào một cái. Vậy thì tốt. Hiện giờ công ty Kumho còn năm bộ phim đang quay hợp tác cùng các công ty điện ảnh Hong Kong khác, hơn nữa còn một bộ “Kẻ hủy diệt 2” và tương lai còn “Công viên kỷ Jura”, “Lời nói dối chân thật”. Tám bộ phim này cũng đã lấy hết nhân lực rồi. Nếu Phương Minh Viễn còn triển khai thêm hai bộ này, Vu Thu Hạ sẽ phát điên.

Cô nằm xuống cái ghế khác bên cạnh Phương Minh Viễn, thuận tay ôm lấy Tình Nhi, yên lặng, cẩn thận nhìn Phương Minh Viễn, trong lòng có chút tức giận

- Chị Thu Hạ, chị có ý gì chứ? Mặt em đâu có dơ gì?

Phương Minh Viễn không nhịn được lên tiếng.

- Ôi trời, chị đôi khi thật sự nghĩ, rốt cuộc đầu em lớn cỡ nào? Em còn nhỏ tuổi sao lại có nhiều kiến thức như vậy? Hơn nữa trình độ rất cao.

Vu Thu Hạ nói nhỏ. Trong gia đình Phương Minh Viễn, cho dù là ông Phương hay Phương Thắng đều không thể giáo dục ra một thiên tài như Phương Minh Viễn vậy, chính họ còn hoàn toàn không hiểu gì, sao có thể dạy cho con cháu. Thật ra không cần phải nói nhà họ Phương, ngay cả nhà họ Quách và nhà họ Vu, là đại gia tộc trong giới kinh doanh ở Hong Kong cũng không thể dạy dỗ được người nào như Phương Minh Viễn, còn nhỏ như vậy có thể lập danh ở nhiều lĩnh vực rồi.

Phương Minh Viễn tỏ vẻ không có gì, nhún vai. Vu Thu Hạ hỏi vậy rất bình thường, vì trước mặt cô hắn chưa từng che giấu suy nghĩ người lớn của mình. Hắn tin rằng, vì Tình Nhi và vì quan hệ chị em của mình với Vu Thu Hạ, cô không có ý làm mình tổn thương.

- Sao chị Thu Hạ không mở sọ em ra để nhìn xem có gì khác người không?

Hắn đùa.

Vu Thu Hạ tức giật cốc vào đầu hắn:

- Không cần nói nữa, tên lộn xộn này. Chị đang nói chuyện nghiêm túc với em đó.

Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu Tình Nhi có vài phần năng lực như hắn thì tốt quá.

Hôm nay Vu Thu Hạ nói chuyện với hắn về kế hoạch của Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị xây dựng cảng ở Uy Giang. Sau nhiều ngày Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị phái nhân viên đến Uy Giang khảo sát, điều tra tỉ mỉ, tư liệu gởi đến khiến nhiểu người trong nhà họ Quách phấn khởi. Ba mặt Bắc Đông Nam của Uy Giang được Hoàng Hải bao quanh, đường ven biển tổng cộng gần một ngàn km, ước tính chiếm 33% đường biển của tỉnh Sơn Đông. Hơn nữa, bờ biển Uy Giang quanh co, có hơn ba mươi bến cảng ven biển, hai mươi doi, có nhiều bãi biển phân phối tuyệt vời, còn có một trăm mười bốn hải đảo, trong đó có tám mươi bốn đảo diện tích từ 500m2 trở lên. Tất cả số liệu này, không nghi ngờ gì nữa, một lần nữa xác định Uy Giang là một cảnh tốt khó có. Thật ra năm đó quân miền Bắc có thể bố trí quân cảng ở đây cũng đủ nói lên sự ưu việt của cảng này.

Chính quyền địa phương Uy Giang sau khi biết được Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị muốn đến xây cảng ở Uy Giang nên phái nhân viên đến điều tra đã tạo điều kiện thuận lợi. Hơn nữa, vì xây cảng là công trình lớn liên tục vài năm, thậm chí là mười mấy năm, nguy cơ tất nhiên phải lớn hơn công trình bình thường, Bí thư thành ủy và chủ tịch thành phố Uy Giang còn đồng ý trước mặt mọi người, tạo chính sách ưu đãi cho Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị, cam đoan thu hoạch sau này của Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị cũng không tệ.

Ngoài ra, sau khi biết được biện pháp thỏa hiệp của Phương Minh Viễn, nhà họ Quách tất nhiên động tâm. Uy Giang nằm giữa Hoàng Hải và Bột Hải, cũng khá gần Nhật Bản và Hàn Quốc, Hong Kong hàng năm có rất nhiều hàng hòa giao dịch với hai nước ấy, có thể có riêng cảng của mình ở Uy Giang, quả là việc đại cát của Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị, có thể tăng cường ảnh hưởng của Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị ở Đông Nam Á và Đông Á.

Dù sao, đối thủ cạnh tranh chính của Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị ở Châu Á là các công ty vận tải đường thủy từ Hàn Quốc và Nhật Bản, trong đó, chỉ riêng các tàu biển chở khách định kỳ từ Nhật Bản Mitsu OSK Lines và Kawasaki Kisen cũng đã là đối thủ chính. Ngành đóng tàu ở Hong Kong cũng không phát triển lắm, còn ngành đóng tàu ở Nhật Bản và Hàn Quốc đẫn đầu thế giới. Điều này tạo nên ưu thế của các công ty vận tải Hàn Quốc và Nhật Bản khi mua tàu mới. Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị khi mua tàu mới phải cần thời gian hơn các công ty vận tải Nhật Bản và Hàn Quốc.

Khi các công ty đóng tàu có đột phá kỹ thuật mới tất nhiên đầu tiên phải cung cấp cho các công ty bản địa, điều này khiến cho không chỉ tàu thuyền của Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị mà toàn bộ ngành vận tải đường thủy Hong Kong, khi so với hai nước Hàn Quốc và Nhật Bản có chênh lệch không nhỏ.

Hiện nay trong ngành vận tải đường thủy, các công ty lớn cũng cạnh tranh kịch liệt, không ít công ty vận tải đường thủy Hong Kong đếu hy vọng tăng trưởng theo chính sách mở cửa của Hoa Hạ. Theo kinh doanh xuất nhập khẩu không ngừng mở rộng ở Hoa Hạ, tải trọng vận tải đường thủy cũng dần tăng theo. Nên ở đường ven biển của Hoa Hạ có cảng của riêng mình không thể nghi ngờ có tác dụng rất lớn với việc Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị mở rộng ở Hoa Hạ. Hơn nữa, tuy Uy Giang không nằm trong vùng vịnh Bột Hải nhưng cách Bột Hải không xa, nói cách khác, cách trung tâm chính trị của Hoa Hạ không xa, lại cách trung tâm kinh tế của Hoa Hạ là Thượng Hải cũng không xa. Vị trí này khiến ông Quách rất vừa lòng.

Đối với các điều kiện mả Phương Minh Viễn đưa ra lúc trước, ông Quách luôn phủ quyết. Loại đầu tư chính mình ngồi mát ăn bát vàng, còn bằng hữu thì gánh vác nguy cơ ông Quách rất xem thường. Tuy nhiên khi Phương Minh Viễn đã tin tưởng thì ông Quách cũng thuận thế đẩy thuyền thôi. Tương lai tài chính để xây dựng cảng Uy Giang, Phương Minh Viễn sẽ cung cấp 50%, được khống chế từ nhà họ Phương, 50% cổ phần này có thể tham gia vào cổ phần Quách Thị như ông Quách đã hứa cấp cho Phương Minh Viễn một ít cổ phần.

Như vậy chẳng những thỏa mãn hy vọng của chính phủ Hoa Hạ về yêu cầu khống chế cổ phần nội địa, giảm bớt lực cản trong thời gian đàm phán, đồng thời cũng có thể tăng thêm mối liên hệ giữa hai nhà Quách Phương.

Đối với đề nghị này của ông Quách, Phương Minh Viễn tất nhiên không có lựa chọn. Nhưng hắn biết cảng và ngành vận tải đường tải, trong lương lai Hoa Hạ, là những ngành công nghiệp kiếm được không ít, chỉ cần quặng sắt và container đủ khiến ngành vận tải đường thủy mỏi chân. Hơn nữa, đối với nhà họ Phương, có thể nắm giữ cổ phần của một cảng và một công ty vận tải đường thủy, rất có lợi cho sự phát triển sau này. Ít nhất theo hiện tại mà nói, xây dựng một nhà máy MD ở Phụng Nguyên, chỉ đầu tư xây dựng ban đầu, sau đó giao cho Tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị vận chuyển toàn bộ hàng hóa đến, như vậy không nghi ngờ gì có thể giảm bớt phí tổn cho nhà họ Phương.

Vu Thu Hạ hài lòng gật đầu nói:

- Thật ra những lời này phải do ông đến bàn với em, nhưng chị cảm thấy nói trước với em một chút cũng tốt. Ông nói, em đã khống chế cổ phần đầu tư thì nhất định lúc đàm phán em phải ra mặt để phát huy tác dụng. Đến thời điểm cuối cùng của cuộc đàm phán với Ủy ban nhân dân thành phố Uy Giang em cũng phải ra quân.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của phương minh viễn vốn đang hưng phấn lập tức xịu xuống, cười khổ nói:

- Chị Thu Hạ, việc thế này, em không phải người trong nghề, phụ trách lấy tiền là được rồi, chuyện khác không cần phải lo chứ?

Vu Thu Hạ buông Tình Nhi ra, cười tủm tỉm đứng dậy, vò đầu tóc Phương Minh Viễn thành ổ gà mới nói:

- Chuyện này chị không làm chủ được rồi, em đi thương lượng với ông đi.