Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 291: Huân chương Bogdan Hemeilini Nowitzki hạng nhất?




Bác Karimov mà Khodorkovsky nói đến là một ông lão thoạt nhìn đã gần sáu mươi tuổi, tóc hoa râm mà lại lộn xộn và quần áo có chút cũ nát, chứng minh tình trạng kinh tế của lão cũng không tốt, ống tay áo trái trống rỗng mang theo vài phần lạnh lẽo trong gió, hấp dẫn ánh mắt của ba người Phương Minh Viễn.

Ông lão ngồi trên một chiếc ghế thấp nhỏ, ở trước mặt trải một tấm vải, mặt trên bày một ít quân trang kiểu cũ và một ít huy hiệu của Liên Xô. Phương Minh Viễn trước khi đến Liên Xô, từng cố ý nhờ Sài Yên tìm cho hắn một phần tư liệu về huân chương huy hiệu của Liên Xô, hắn đã thuộc làu nội dung và ảnh chụp. Ở trong này, hắn thấy được có huy hiệu Lomonosov bằng vàng của chính phủ Liên Xô thưởng cho ở ngành khoa học lấy được thành tựu xuất sắc, huy hiệu bằng vàng, huy hiệu Ushinski bằng bạc, huy chương vàng của hội địa lý Liên Xô, huy hiệu Liedtke bằng vàng, còn có huy hiệu chiến thắng Nhật Bản và huy hiệu chiến thắng nước Đức trong chiến tranh vệ quốc.

Ông lão ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Khodorkovsky, chỉ chỉ những thứ trên tấm vải, lại không nói câu nào.

Khodorkovsky ngồi xổm xuống, nhìn thắng hai mắt ông lão nói:

- Bác Karimov, cháu biết bác có không ít huân chương muốn bán ra, nhưng vẫn chưa có cơ hội thích hợp. Hôm nay, cháu dẫn đến cho bác một ông chủ lớn, có lẽ những thứ bác cất giữ có thể một lần bán hết, nếu như vậy, bác cũng có tiền chữa bệnh.

Nghe La Tân nhỏ giọng phiên dịch, trong lòng Phương Minh Viễn có chút rầu rĩ, xem ra đây chính là một ví dụ của quyết định bị cuộc sống bức bách không thể không đưa ra. Trong mấy năm trước khi Liên Xô giải thể, không biết có bao nhiêu người gặp phải khốn cảnh giống như ông lão này.

- Bọn họ là quỷ Nhật Bản, hay là bọn Hàn Quốc Triều Tiên, cho dù chết đói, huân chương của ta cũng quyết không thể rơi vào tay bọn súc sinh đó!

Ông lão giọng khàn khàn nói.

Khodorkovsky cười bồi nói:

- Bác Karimov, cháu còn có thể không biết tật xấu này của bác sao, dẫn đến chính là người Hoa Hạ, không phải quỷ Nhật Bản và Hàn Quốc Triều Tiên gì đâu!

Ông lão lúc này đưa ánh mắt dừng trên người ba người Phương Minh Viễn, vươn tay nói:

- Đưa hộ chiếu của bọn họ cho ta nhìn xem!

Khodorkovsky đứng dậy, có chút khó xử nói với ba người Phương Minh Viễn:

- Bác Karimov là lão binh năm đó trấn thủ Siberia, từng đánh nhau với người Nhật Bản, đối với người Nhật Bản và người Triều Tiên đồng lõa gây chiến vô cùng chán ghét. Trong nhà cũng không có thân nhân gì, tuy rằng nói hiện giờ cuộc sống khó khăn, không thể không bán ra huân chương của lão thu thập, nhưng cũng tuyệt đối không bán cho người Nhật Bản và người Triều Tiên. Hai ngày nay có người Nhật Bản muốn mua những huân chương này từ trong tay lão, cho nên bác Karimov muốn xem hộ chiếu của mọi người.

Ba người Phương Minh Viễn lấy hộ chiếu ra, đưa cho Khodorkovsky.

- Ha ha, đối với lão Tây này, tôi thật ra có thiện cảm hơn mấy phần.

Ông lão Karimov tiếp nhận hộ chiếu cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó mới đưa hộ chiếu trả cho Korff nói:

- Tôi có một yêu cầu, tôi biết người Hoa Hạ bọn họ vô cùng kính trọng đối với tổ tiên, bọn họ nếu đồng ý lấy danh nghĩa tổ tiên để thề sẽ không bán những huân chương này cho quỷ Nhật Bản và Hàn Quốc Triều Tiên, như vậy tôi sẽ đồng ý đưa bọn họ đi xem bộ sưu tầm của ta.

- Lão Tây này thật có chút thú vị!

La Tân vuốt cằm như có chút suy nghĩ nói.

Đối với yêu cầu như vậy của lão, mấy người Phương Minh Viễn ngược lại càng nhiều thêm mấy phần hứng thú, xem ra trong tay ông lão có lẽ thật sự có thứ tốt, nếu không người Nhật Bản luôn tinh minh sẽ không nhìn chằm chằm lão.

Ông lão Karimov nhìn thấy ba người Phương Minh Viễn gật đầu đồng ý, lúc này mới thu dọn quán nhỏ trước mặt, kẹp chiếc ghế nhỏ, Khodorkovsky bước lên giúp lão mang theo những đồ vật này, đoàn người theo con đường bên cạnh đi ra phía ngoài.

Đi cũng không bao xa, đã xuyên qua hai con đường, đi tới một phòng nhỏ của một tòa nhà ba tầng có vẻ cũ nát ven đường, trước cửa đã có hai người đang đứng. Phương Minh Viễn nhìn thấy rõ ràng, chính là người Liên Xô dẫn đường và người thanh niên tự xưng là nhân viên chính phủ huyện Hổ Hà mà bọn họ đã từng gặp ở trong cửa hàng, chỉ có điều người Nhật Bản kia cũng không ở đó. Nhìn thấy ông lão Karimov trở về, hai người lập tức đi tới đón.

Hai bên đối mặt, người thanh niên kia ngẩn người, gã thật không ngờ, ở nơi này không ngờ lại chạm mặt mấy người Phương Minh Viễn.

- Bác Karimov, vị bằng hữu Hoa Hạ này muốn xem huân chương của bác thu thập.

Người Liên Xô kia lớn tiếng nói.

Mấy người La Tân liếc mắt nhìn nhau, liên tưởng đến vừa rồi ông lão Karimov nói có người Nhật Bản muốn mua huân chương của ông đã bị cự tuyệt, mấy người đều nghĩ tới, có thể là người Nhật Bản nhìn thấy trong cửa hàng kia để gã tới mua giúp hay không.

- Ha ha, không nghĩ đến lại gặp mặt ở đây. Tôi nói, người Nhật Bản tên Fujita vừa rồi đi cùng các anh đâu rồi? Làm sao không đi cùng các anh chứ?

La Tân cố ý dùng tiếng Nga lớn tiếng hỏi.

Ông lão Karimov lập tức biến sắc, lấy thanh âm cực kỳ nghiêm khắc chất vấn người Liên Xô kia.

- Lão nói, lão không bán cho người Nhật Bản và người Triều Tiên, đối phương chẳng lẽ không biết sao? Người kia giải thích, gã không biết người Nhật Bản kia muốn mua, chính là người Hoa Hạ này nói muốn mua, hơn nữa nghe nói chỗ ông lão Karimov có. Ông lão Karimov lại chất vấn gã, có phải vừa rồi quả thật có thương nhân Nhật Bản hay không, người kia thừa nhận.

La Tân phiên dịch cho hai người.

Ngô Giang Quốc quả thực muốn điên rồi, mấy người này làm sao bám riết không tha, đi đến chỗ nào cũng đều chạm mặt! Gã tạm xuống nhậm chức cán bộ, lần này có một thương nhân Nhật Bản đến huyện muốn đầu tư, bởi vì hiểu được một ít tiếng Nhật cho nên công tác tiếp đãi trong huyện liền giao cho gã. Nhưng gã thế nào cũng không nghĩ đến, không ngờ liên tục hai lần đều bị mấy người này phá hủy.

- Lấy ra giấy chứng nhận của anh!

Ngô Giang Quốc hùng hổ ngăn cản La Tân nói:

- Anh có biết hay không, loại hành vi này của các anh là bôi nhọ tổ quốc! Là đang phá hoại đại nghiệp kiến thiết của quốc gia! Tăng thêm phiền toái cho công tác của huyện!

Gã nói một phen, lập tức làm cho ba người Phương Minh Viễn không hẹn mà cùng nhíu mày. Phương Minh Viễn ghét nhất chính là loại cán bộ động một chút là chụp mũ phá hoại này, làm chút chuyện chó má gì cũng đều phải treo tổ quốc và đảng ở bên mép, chỉ cần chiến tích có lợi cho gã, lợi ích của những người khác đều phải nhượng bộ. Không phải chỉ là một người Nhật Bản dự định đầu tư xây dựng nhà máy thôi sao, ở vùng biên giới này có thể đầu tư bao nhiều tiền? Nghe giọng điệu của người này, quả thực phải cung kính với đối phương giống như với tổ tông. Chẳng lẽ người Nhật Bản này xem trúng con gái nhà ai, nếu người ta cự tuyệt, gã cũng sẽ cho là người ta phá hoại quốc gia kiến thiết sao?

- Bôi nhọ tổ quốc? Phá hoại đại nghiệp kiến thiết của quốc gia? Có phải muốn chụp mũ không?

La Tân không nghĩ đến, Phương Minh Viễn lần này không ngờ đứng ra trước, hơn nữa lời lẽ lại sắc bén như vậy, không để lại cho đối phương chút thể diện. Gã sửng sốt một chút mới tiếp lời:

- Đúng vậy, theo ông lão nhà chúng ta nói, Đông Bắc lúc trước khi nhị quỷ tử trưng thu lương thực, cướp cô gái Hoa, chính là một bộ mặt đáng xấu hổ này. Làm cho người ta nhìn mà muốn ói! Hận không thể gặp mặt liền bóp miệng nhổ hết tám mươi tám cái răng, lại còn đạp thêm một đạp cho răng suốt đời không mọc lại được!

- Nhổ hết tám mươi tám cái quá ít, dù thế nào cũng phải nhổ được một ngàn tám trăm cái, để nó nhận rõ qi mới là tổ tiên của nó, không quên nguồn cội!

Võ Uy cũng không chịu yếu thế nói. Một cán bộ huyện nho nhỏ cũng dám khoa tay múa chân với mình, không ngờ còn là vì người Nhật Bản, điều này càng làm gã cảm thấy tức giận.

Ngô Giang Quốc sắc mặt đỏ bừng sợ hãi há miệng, gã thế nào cũng không nghĩ đến, ba người này không ngờ dám nhục mạ cán bộ như gã, nói gã là Hán gian, hơn nữa còn sắc bén mà không lưu lại cho gã chút thể diện như vậy.

- Mày mày mày... Bọn mày ba tên điêu dân này! Những gì bọn mày đã làm là đang phá hoại quan hệ hữu nghị Hoa- Nhật!

Ngô Giang Quốc giọng điệu trách cứ nói.

- Cút! Bằng không ông đây ở chỗ này cho mày một cái tát!

La Tân bước lên trước một bước, trợn mắt nhìn nói. Điêu dân, danh xưng này vẫn là lần đầu tiên rơi xuống trên đầu của gã. Hơn nữa là một tiểu nhân vật của một huyện ngay cả cấp Cục còn không đến. Theo động tác của La Tân, ba người Trần Trung cũng bước lên trước mấy bước.

Ngô Giang Quốc sợ hãi lùi lại hai bước, chụp mũ, giở trò múa mép khua môi gã còn làm được. La Tân nếu thật sự động thủ, đừng nhìn gã nhỏ hơn La Tân đến chục tuổi, nhưng trong lòng gã không nắm chắc một chút nào.

“Rác rưởi khoe khoang khoác lác!” Phương Minh Viễn thầm nghĩ trong lòng. Ngoại trừ chụp mũ quy kết ỷ quan cậy thế, chính là vuốt mông ngựa và suy xét tâm lý của thủ trưởng, bản lĩnh gì cũng không có.

Đã không còn người quấy rầy, mấy người Phương Minh Viễn cuối cùng đã có thể tiến vào nhà của ông lão Karimov. Phòng của ông lão ở tầng hai, trong nhà vô cùng cũ nát và trống trải, chỉ có một ít đồ dùng thoạt nhìn đều cũ kĩ. Nhưng mấy người từ dấu vết trên sàn nhà có thể nhìn ra được, có một số địa phương vốn hẳn là phải bày gia cụ.

Ông lão Karimov sau khi để mấy người ở phòng khách, tự mình đi vào trong buồng. Chỉ chốc lát, ôm ra một thùng gỗ trung bình đi ra, để lên trên bàn.

Mở thùng ra, bên trong là một đám hộp gỗ nhỏ. Ông lão cầm lấy một hộp gỗ trên cùng đưa cho Khodorkovsky. Khodorkovsky lại đưa hộp gỗ cho Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn mở hộp ra, bên trong rõ ràng đặt một chiếc huân chương. Hắn cẩn thận đánh giá một chút, không khỏi bật thốt ra:

- Đây là huân chương Bogdan Hemeilini Nowitzki!

Trong ánh mắt đục ngầu của ông lão Karimov hiện lên một đạo hào quang, trầm giọng nói một câu.

La Tân nói:

- Ông lão nói đây là huân chương... gì đó hạng nhất!