Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 571: Án bằng vũ




Cái gì mà Dung Dung, Dung Dung hoài. Phải gọi là chị Dung, chị Lâm.

Lâm Dung bỗng nhiên phản ứng lại, vẻ mặt oán trách:

- Dù sao thì tôi cũng đã tốt nghiệp Đại học, cậu mới học cấp ba, nếu không gọi chị, tôi sẽ nhéo mũi cậu.

Cô chỉ nhỏ hơn Lâm Liên hai tuổi, khi gặp Phương Minh Viễn, ưu thế về tuổi tác vẫn khá rõ. Hơn nữa tiếp xúc với Phương Minh Viễn nhiều, cô cũng biết Phương Minh Viễn thường rất hiền hòa, đối với những người xung quanh thì nói nói cười cười, đùa vui một chút cũng không có gì đáng giận.

Phương Minh Viễn xoa xoa mũi, nhìn Lâm Dung từ trên xuống dưới vài lần, trong lòng thầm cười, nếu thật muốn tranh luận, Lâm Dung dường như nên gọi mình là anh rể, như cách nói trong dân gian thường gọi những cô em vợ, hình như là “Em vợ là chiếc áo bông bên người anh rể, nửa bên mông anh rể là cô em vợ”.

Lâm Dung bị Phương Minh Viễn nhìn ngắm thì trong lòng có chút sợ hãi, đối với quan hệ giữa Phương Minh Viễn và chị Lâm Liên, cô có chút cảm giác khác thường. Mấy năm qua, trong nhà vì chuyện hôn nhân của chị cô, quả thật có chút đau đầu. Tính cả tuổi mụ thì Lâm Liên đã hai mươi lăm tuổi, Hoa Hạ những năm chín mươi, nhất là ở tỉnh Tần Tây, những cô gái như vậy chắc chắn được gọi là đã lỡ duyên. Trong nhà những năm gần đây đã giới thiệu cho Lâm Liên khoảng hơn ba mươi đám, nhưng Lâm Liên hoặc là không đi hoặc là mượn cớ đến chỗ Phương Minh Viễn để trốn tránh, hoặc là có đi nhưng cũng không có kết quả gì.

Lâm Liên bây giờ, trong những thanh niên tài giỏi ở tỉnh Tần Tây, cô rất nổi tiếng, không chỉ ở dáng người xinh đẹp, hơn nữa năng lực cũng khá xuất sắc, quan trọng hơn là trong mắt những người này, cô có địa vị trong sản nghiệp của nhà họ Phương, vậy là đủ để ngang hàng với Tôn Chiếu Luân, thậm chí có lúc tiếng nói của cô còn thay mặt đại diện cho ý kiến của nhà họ Phương, đây chính là một điểm rất quan trọng.

Nhà họ Phương hiện nay, trong tỉnh Tần Tây, chắc chắn là gia tộc buôn bán số một, chưa nói hiện tại các chi nhánh của siêu thị Carrefour gần như đã trải rộng thành một dải dài trên khắp đất nước, hàng năm có thể mang đến rất nhiều lợi nhuận cho nhà họ Phương. Chính là nhà máy điện tử góp vốn hợp tác với công ty cổ phần Thế Gia Nhật Bản, sau khi trải qua mấy kỳ xây dựng thêm, đến nay cũng đã là xí nghiệp lớn nổi tiếng trong thành phố Phụng Nguyên, hàng năm đều có thể tạo ra tỉ giá hối đoái tương đương thu vào rất đáng khả quan, cha của Lâm Liên nhờ vậy cũng trở thành nhân vật nổi tiếng trong sự nghiệp chế tạo điện tử ở tỉnh Tần Tây.

Hơn nữa không chỉ có như vậy, nhà họ Phương còn tham gia vào cả lĩnh vực du lịch, ngành bất động sản, buôn bán thương mại, kiến thiết đường cao tốc, cửa hàng bán thương phẩm của huyện Bình Xuyên, bởi vì trên tuyến đường cao tốc Thần Phụng kéo dài, sau đường xe cao tốc đường bộ Thần Phụng, kinh doanh lại càng náo nhiệt. Hiện giờ giá thuê quầy hàng ở nơi này đã lên đến giá trên trời, nhà họ Phương hàng năm đều có thể thu vào cả trăm triệu từ nguồn thu này.

Người phụ nữ như vậy, nếu có thể lấy về nhà, có thể xuống bếp được hay không thì không biết, nhưng để đưa về nhà, rước được vào khuê phòng, nếu ra bên ngoài mà giới thiệu, càng được nở mày nở mặt. Cưới được Lâm Liên cũng có nghĩa là có thể ngồi được lên con thuyền lớn của nhà họ Phương, đối với sự nghiệp phát triển của gia đình cũng có lợi ích rất lớn. Chỉ cần nhà họ Phương nể mặt Lâm Liên, khẽ giơ tay một chút, chi ra chút tiền nhỏ qua kẽ hở ngón tay thì cũng đủ để bọn họ trở thành người giàu có ở tỉnh Tần Tây.

Đừng nói Lâm Liên, ngay cả Lâm Dung, người đến mai mối cũng sắp chật ních cửa rồi. Nhưng Lâm Liên trước sau vẫn chưa chọn được ai.

Đối với cách làm của chị mình, Lâm Dung thật ra có thể lý giải được. Quen vớiPhương Minh Viễn rồi, nhìn nhóm thanh niên được gọi là tài giỏi này, ai cũng đều là địa vị không ra gì. Hai mươi lăm tuổi lên làm Trưởng phòng, vậy thì có là gì? Đi theo Phương Minh Viễn, ngay cả Bộ trưởng Hoa Hạ Lâm Liên cũng biết vài người. Còn chuyện tuổi còn trẻ mà đã rất thành công trong sự nghiệp, trong số đó có ai bằng Phương Minh Viễn không? Trong những người thành công có ai hơn Phương Minh Viễn không? Hơn nữa trong số những người này, có mấy người yêu chị thật sự, mà không phải vì đủ loại lợi ích sẽ có được sau hôn nhân?

- Dung Dung, cầm báo hôm nay lại đây.

Phương Minh Viễn nhìn lại, cô bé ngốc còn muốn cao hơn hắn một cái đầu, không bắt cô gọi hắn là anh rể đã là tốt lắm rồi.

Lâm Dung bị Phương Minh Viễn nhìn lại thì trong lòng thấy sợ hãi, vì vậy không dám kháng nghị thêm gì nữa, ngoan ngoãn cầm tờ báo ngày hôm nay đặt lên bàn nói:

- Tin quan trọng tôi đã giúp cậu tìm ra rồi.

- Ừ.

Phương Minh Viễn một tay cầm chén cà phê đưa lên miệng, một tay cầm tờ báo trên bàn lên xem, chỉ vừa nhìn thoáng qua, suýt nữa làm cà phê trong miệng phun ra – trên đầu trang báo, vị lãnh đạo nào đó Chủ nhiệm Ủy ban Thể dục thể thao quốc gia ở Hoa Hạ hùng hồn tuyên bố trong buổi triển lãm triển vọng hai mươi năm bóng đá Hoa Hạ, rằng đội bóng đá nam của Hoa Hạ trong World Cup năm 1998 sẽ lọt vào vòng chung kết, World Cup2002 sẽ tiến vào vị trí trong danh sách 16 nước, trước những năm hai mươi của thế kỷ này sẽ giành vị trí trong top tám.

- Khụ khụ khụ...

Phương Minh Viễn ho lớn đứng dậy, Lâm Dung thì bị phản ứng của hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng vuốt vuốt sau lưng hắn.

Về phần tin tức này, Phương Minh Viễn đúng là xì mũi coi thường. Người khác tin hay không, hắn không biết, xem ra bản thân vị lãnh đạo này nếu không tin chính lời nói của mình thì sao ông ta lại dám mạnh miệng nói ra ngay trước giới truyền thông như vậy.

- Thật ông ta dám mạnh miệng quá.

Phương Minh Viễn không thể không nhớ tới một truyện cười đã từng xem qua lúc trước.

Trên thảo nguyên, một con trâu đực chạy như điên nói với con trâu cái đang thản nhiên ăn cỏ:

- Chạy mau, lãnh đạo đến đấy.

Con trâu cái đang ăn rất vui vẻ không hiểu, hỏi:

- Lãnh đạo đến đây thì liên quan gì đến tôi? Hắn là người, tôi là trâu, hắn lại không quản việc chúng ta ăn cỏ.

Trâu đực sốt sắng không ngừng cào móng xuống nên đất nói:

- Lãnh đạo đến không liên quan gì đến cô, điều quan trọng là lãnh đạo thích chém gió.

Trâu cái nghe xong thì hoảng sợ, cũng vội vàng đứng dậy lao đi, vừa chạy vừa hỏi trâu đực vẻ khó hiểu:

- Lãnh đạo thích chém gió, nhưng vì sao anh lại chạy?

Trâu đực nghiến răng nghiến lợi bất đắc dĩ nói:

- Vấn đề là lãnh đạo thích múa đao, lại còn thích “bóp trứng” nữa.

- Nhìn thấy cái gì vậy? Phản ứng mạnh như vậy, lúc uống cà phê cậu không thể cẩn thận một chút được sao?

Nhìn Phương Minh Viễn ho đến nỗi đỏ cả mặt, Lâm Dung có phần đau lòng nói.

Phương Minh Viễn đang ho xua xua tay, ra hiệu với Lâm Dung rằng hắn không sao.

Phương Minh Viễn nhìn phần tin được Lâm Dung khoanh tròn trên trang báo. Nói thật, kiếp trước hắn ghét nhất chính là phải xem những tờ báo như thế này của Hoa Hạ, tất cả đều là những lời nói rỗng tuếch, một ngày rốt cuộc đều là sự yên bình giả tạo. Nếu như chỉ đọc báo của họ bạn sẽ cho rằng người dân Hoa Hạ đã không phải chỉ là như vậy, thậm chí còn hơn thế nữa, sống cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Mà nhân dân các nước khác trên thế giới đều đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ngoài động đất, sóng thần, còn có súng đạn với vô số các vụ án.

Nhưng nếu kinh doanh buôn bán ở Hoa Hạ thì không thể không biết chính phủ Hoa Hạ thay đổi thất thường, quỷ thần khó lường, mâu thuẫn lẫn nhau, nhiều chính sách oái oăm, trời cũng không biết lấy ở đâu ra, khi nào thì sẽ xảy ra sự cố.

“Trong công viên Đường Khánh, ngày mai sẽ tuyên án vụ nhân viên siêu thị Carrefour đụng người rơi xuống nước”, một mẩu tin không lớn lắm thu hút sự chú ý của Phương Minh Viễn.

Mẩu tin không dài, chỉ có mấy trăm chữ, Phương Minh Viễn lướt xem rất nhanh. Sự tình cũng rất đơn giản, chính là người nhân viên tên Bằng Vũ làm ở siêu thị Carrefour, trong công viên Đường Khánh ở thành phố Phụng Nguyên. Anh ta vô ý đụng vào một người làm người đó rơi xuống nước, tuy anh ta cũng lập tức nhảy xuống cứu nhưng vẫn làm người kia gãy xương bắp chân, trên người bị nhiều thương tích. Người đó kiện Bằng Vũ lên tòa, yêu cầu anh ta bồi thường tiền thuốc men, tiền bồi dưỡng, tiền bảo vệ quản lý, cả tiền chăm sóc con cái, v.v... đủ các loại phí, tổng cộng là một trăm nghìn tệ, thế nhưng Bằng Vũ kiên quyết nói rằng anh ta chỉ nhìn thấy người kia rơi xuống nước nên lao xuống cứu, chứ căn bản khôngphải anh ta đụng làm người đó rơi xuống nước.

- Bằng Vũ?

Trong đầu Phương Minh Viễn lập tức hiện ra một cái tên khác, “Bành Vũ”. Hiển nhiên người tên Bằng Vũ này không phải là Bành Vũ, thế nhưng chuyện này xem ra lại có chút na ná như nhau. Cũng là cứu người rồi bị người cáo lại là gây ra họa, phải bồi thường khoản tiền lớn. Một trăm nghìn tệ, ở Phụng Nguyên năm 1993, đây thật đúng là một khoản tiền lớn đủ làm những người lao động bình thường mất ăn mất ngủ, phải nhịn ăn nhịn uống tám đến mười năm.

- A? Ngày mai đã xét xử rồi à?

Lâm Dung nói nhỏ, giọng kinh ngạc. Phương Minh Viễn quay đầu nhìn cô, vừa mới đây cô thay hắn xem qua tin tức thế nào vậy? Lâm Dung ngại ngùng thè lưỡi, ban nãy quả thật là cô đã sơ suất không chú ý tới.

- Chị biết chuyện này?

Phương Minh Viễn nói ngay.

- Biết. Xảy ra nửa tháng trước.

Lâm Dung nhỏ giọng nói.

- Người tên Bằng Vũ này là Phó quản của chi nhánh trong thành phố Phụng Nguyên. Sắp tới tổng chi nhánh vốn định thăng chức cho anh ta. Kết quả cũng chỉ vì chuyện này mà phải gác lại. Hứa Anh có điều tra qua về Bằng Vũ, anh ta là người Duy Nam, học Đại học ở Phụng Nguyên, sau khi tốt nghiệp Đại học thì vào siêu thị Carrefour làm việc. Bởi vì anh ta làm việc rất cần cù chăm chỉ, hơn nữa có nhiều đóng góp lớn, trong bốn năm mà đã được làm Phó quản chi nhánh. Hơn nữa người này rất tốt với các đồng nghiệp trong chi nhánh, ai cũng nói anh ta bị oan.

Phương Minh Viễn biết, người tên Hứa Anh mà Lâm Dung vừa nhắc đến là nhân viên phòng nhân sự của siêu thị Carrefour. Khi Lâm Dung còn học Đại học đã từng thực tập ở phòng nhân sự của siêu thị Carrefour, quan hệ của cô ở đây cũng rất tốt. Hiện tại hai người họ vẫn thường xuyên gặp nhau.

Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát. Đối với vụ án này, hắn cũng có chút hứng thú. Trong vụ án Bành Vũ ở kiếp trước, tuy rằng làm xôn xao dư luận nhưng kết quả cuối cùng là trước phiên tòa xét xử lần hai, hai bên đã tự hòa giải, Bành Vũ rút đơn kiện. Mà kết quả hòa giải cuối cùng chính là đến năm năm sau khi Phương Minh Viễn ra đi, cũng không ai biết. Chẳng qua là có người nói lại rằng Bành Vũ sửa số tiền bồi thường bốn mươi nghìn tệ ban đầu thành mười nghìn tệ. Vì chuyện này mà Bành Vũ bị mất việc, không thể không rời khỏi thành phố Giang Ninh, đi về đâu thì không rõ. Nhưng vụ Bành Vũ kết án như vậy là không rõ ràng, ảnh hưởng tạo thành cũng rất lớn.

Vụ Bành Vũ ở kiếp trước, hắn không tự mình trải qua, như vậy án Bằng Vũ ở kiếp này, hắn thật sự muốn thấy, xem xem kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.