Trung Cung Có Hỉ

Chương 32: Chàng điên rồi




Buổi tối, Luyện Nguyệt Sênh không ăn cơm, cũng không phải vì chuyện của Cao Ti, mà là buồn nôn khi nhìn thấy thi thể Băng Dao.

Tuy là lúc ấy nàng trấn tĩnh tự nhiên, vẻ mặt như thường, giống như người không có chuyện gì, nhưng chỉ nhìn một cái, cũng là bóng ma chôn trong lòng không thể xua đi.

Dù sao, nàng cũng là thiên kim tiểu thư, thường ngày sao có thể tiếp xúc đến những thứ kia.

Hiện tại nhiều chuyện như vậy, nàng không cho phép chính mình mềm yếu ở trước mặt người khác, kiên cường chống đỡ trong thời gian dài như vậy, rốt cuộc vẫn là không chịu nổi.

Luyện Nguyệt Sênh che khăn nôn khan một hồi lâu, Hồng Tư ở bên cạnh vỗ lưng nàng, Hoàng Dương bưng lên một chén nước ô mai, "Nương nương, trước uống chút nước ô mai, làm thông dạ dày."

Luyện Nguyệt Sênh nhận lấy, uống một ngụm, cũng không nuốt nổi.

Hoàng Dương lo lắng, "Cái này thì làm như thế nào." Ngập ngừng, "Nô tỳ đi kêu Chương ngự y đến đây kê thuốc an thần cho nương nương, cần phải ngủ một giấc đã."

Luyện Nguyệt Sênh gật đầu, để nàng đi.

"Nương nương, ngài muốn ăn cái gì sao?" Hồng Tư vỗ lưng Hoàng Hậu, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Luyện Nguyệt Sênh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt hơi ấm ức, "Bản cung không muốn ăn cái gì cả."

Hôm nay Chương ngự y không trực ban,  người đến là Tần ngự y trẻ tuổi, sau khi xem mạch, kê thuốc an thần thì lui xuống.

Sau khi uống dược, Luyện Nguyệt Sênh tựa lên đầu giường xem một quyển thoại bản, bên ngoài liền báo bệ hạ tới.

"Nàng không sao chứ?" Cảnh Diễm đứng cách sàng tháp ở sáu bước, mày nhăn lại.

Nàng hơi ngẩn ra, chợt nghĩ đến ý trong lời hắn nói, "Không sao ạ." Gấp quyẻn thoại bản lại, nhìn Cảnh Diễm, "Sao bệ hạ lại đến." Âm thanh nhàn nhạt.

Cảnh Diễm trầm ngâm, "Nàng..." Khẽ nhíu mày, "Trẫm nghe Triệu Hoài Sinh nói, chỗ hồ Bồng Lai vớt lên một khối thi thể, nàng đi qua nhìn."

"Đúng thế." Luyện Nguyệt Sênh gật gật đầu, không để ý lắm.

Cảnh Diễm lên trước một bước, "Không sợ sao?"

Luyện Nguyệt Sênh trầm mặc trong chớp mắt, ngước mắt nhìn hắn, "Thần thiếp vừa mới uống thuốc an thần, chuẩn bị nghỉ ngơi, sao bệ hạ lại đến chỗ thần thiếp?" Chắc sẽ không phải là vì nghe thấy việc nàng sợ hãi khi nhìn thấy thi thể, nên cố ý đến thăm nàng!

Vẻ mặt Cảnh Diễm có chút biến hóa, cũng không rõ ràng, hắn bước vài bước đến chỗ nàng, ngồi ở mép giường, vẻ mặt không thay đổi, "Trẫm sợ nàng nhìn thấy thứ kia thì sẽ gặp ác mộng." Ngừng chút, dường như muốn bỏ qua đề tài này, "Ngày hôm nay Trẫm nói với hoàng thúc, sẽ để cho hắn chọn vài cái thiếp thất trước, trong lúc đó sẽ đón Liễu tổ thái phi tới."

"Đây là biện pháp Bệ hạ nghĩ ra sao?" Nàng tựa vào đầu giường, đặt quyển bản thoại trong tay lên cái bàn nhỏ bên giường.

Cảnh Diễm yên tĩnh, con mắt có hoảng hốt, "Còn chưa có." Giọng nói hơi trầm xuống, "Cùng thế hệ đó, ngoại trừ mẫu hậu, chỉ còn lại Liễu tổ thái phi, những người Liễu gia cùng thế hệ cũng không thể tùy tiện động, lời nói của Mục Thành cũng không thể tin tưởng hoàn toàn."

"Bệ hạ hoài nghi Mục Thành nói dối?" Luyện Nguyệt Sênh không có phát hiện cảm xúc của hắn biến hóa, chăm chú hỏi.

Hắn lắc lắc đầu, "Không phải là cái này." Giơ tay nhéo nhéo mi tâm.

Luyện Nguyệt Sênh nhìn nhìn hắn, trầm ngâm nói: "Ngài không thoải mái sao..."

"Đầu hơi choáng váng..." Cảnh Diễm nhíu mày, ngẩng đầu lên, ngoài việc  choáng đầu, sao cũng hoa mắt?

Trong điện đốt một ngọn đènthủy tinh quấn cành, ánh sáng dìu dịu chiếu vào khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, tỏa ra sự ấm áp dịu dàng, mơ màng mê hoặc lòng người.

Đôi mắt như nước thu kia rung động lòng người, dưới ánh sáng êm dịu, hệt như ôm một hồ rượu ngon làm say lòng người.

"Bệ hạ, bệ hạ..."

Phát hiện Cảnh Diễm có gì đó không đúng; cơ thể Luyện Nguyệt Sênh nghiêng về phía trước một chút, nhìn chằm chằm hắn gọi, "Bệ hạ, ngài không thoải mái sao?"

Tầm mắt chàng rơi vào đôi môi khẽ đóng khẽ mở của nàng, hàm răng trắng như tuyết như ẩn như hiện, cổ họng hắn xít lại, sự kích động muốn lao đến chỗ nàng để gặm cắn toát ra từ trong tim.

Vẻ mặt Cảnh Diễm càng ngày càng kỳ lạ; cất chứa dưới ánh sáng màu vàng của đèn, khuôn mặt chàng sự dịu dàng khó tả, trong đôi mắt dường như cũng lấp lóe một loại ánh sáng khác thường.

Luyện Nguyệt Sênh quyết định đầu tiên là phân phó người đi mời ngự y đến, hiện tại Cảnh Diễm có gì đó không bình thường!

Tay của nàng vừa mới bắt lấy tấm chăn, còn chưa kịp làm động tác kế tiếp, đã bị chàng nắm chặt, chàng giữ tay nàng, nhanh chóng lại gần. Luyện Nguyệt Sênh bị hắn dọa sợ tới mức sửng sốt, một giây sau, môi chàng liền dán lên môi nàng. Trong ngực là nhuyễn ngọc ôn hương, mùi hương thanh nhã thoang thoảng trước mặt, làm cho chàng gần như điên cuồng.

Môi của chàng rất nóng bỏng, gặm cắn mà không có phương pháp gì, lưỡi khéo léo cạy mở hàm răng của nàng, giữ chặt lưỡi của nàng, truy đuổi chơi đùa. Luyện Nguyệt Sênh bị những động tác đột ngột của chàng dọa sợ tới mức toàn thân cứng đờ, ngu ngơ không biết làm gì, chỉ có thể tùy ý chàng giữ chặt gáy mình, làm nụ hôn này càng sâu hơn.

Hô hấp Cảnh Diễm dần dần nặng, hơi thở nóng rực đến dọa người phun trên gò má nàng, đến khi chàng kéo áo nàng xuống vai, xoa lên bờ vai của nàng thì nàng mới giật thót nháy mắt hoàn hồn, sử dụng một tay duy nhất một cái có thể cử động đẩy hắn, phản kháng hắn, sau đó nàng lui lại, chàng càng ép sát vào nàng, dùng tay giữ chặt eo cùng gáy nàng, làm nàng không thể động đậy được.

"Bệ hạ..." Răng môi quấn lấy nhau, giọng nói của nàng mơ hồ không rõ, rồi nhanh chóng bị nụ hôn của chàng nuốt xuống, lưu lại một chuỗi những tiếng nức nở nho nhỏ.

Cảnh Diễm cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, hình như chỉ có Luyện Nguyệt Sênh mới có thể dập tắt, chàng cắn môi nàng, môi mỏng di chuyển đến chiếc cổ trắng ngần của nàng, nhẹ nhàng hít hít ở cổ nàng, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, giống như mĩ vị tuyệt nhất trên đời, làm cho tim chàng nhộn nhạo, khó có thể kiềm chế.

Luyện Nguyệt Sênh dọa sợ tới mức toàn thân run rẩy, nàng bị Cảnh Diễm ôm vào trong ngực, quần áo hé ra, lộ ra một đầu vai bóng loáng mượt mà, cái yếm màu xanh nhạt như ẩn như hiện phía dưới quần áo, gợi lên dục vọng chôn sâu của chàng.

Đầu óc nàng lộn xộn, mặc cho chàng đặt nàng lên chăn đệm mềm mại, nàng vẫn chưa kịp phản ứng lại, trên người bỗng nhiên bị một cơ thể đè xuống.

Ngón tay thon dài nóng bỏng xoa lên bờ eo của nàng thì nàng đã hiểu tình hình trước mắt.

Chàng chàng chàng chàng chàng... Uống lộn thuốc gì!!

Cảm giác nóng ướt trên vai làm cho toàn thân nàng run lên, nhưng Cảnh Diễm chưa thỏa mãn với điều này, chàng bắt đầu kéo quần áo nàng, mặt Luyện Nguyệt Sênh đỏ lên, nàng vươn ra hai tay giữ chặt bờ vai của hắn, đẩy chàng ra.

"Ngài nổi điên cái gì!" Luyện Nguyệt Sênh nhìn đôi mắt nhiễm tình dục của người nọ, mở miệng nói. Nàng có ý làm cho giọng nói của mình nghe ra tràn ngập uy nghi cùng lạnh lùng, nhưng sau khi bị Cảnh Diễm trêu đùa, âm thanh thoát ra khỏi miệng lại là mềm mại nhẹ nhàng, đến bản than Luyện Nguyệt Sênh nghe đều không nhịn được muốn mặt đỏ.

Cảnh Diễm nhìn nữ tử dưới thân, khóe môi khẽ nở nụ cười mỉm, nụ cười tùy ý tà mị, hắn nắm lấy tay nàng, khẽ hôn lên mu bàn tay nàng một cái, mắt nhìn nàng chằm chằm.

Quả nhiên nữ tử dưới thân nhíu mày, sắc mặt đỏ rực lại càng thêm hồng, con mắt nàng đầy ắp sợ hãi, trong suốt, cánh môi kiều diễm như hoa hải đường nở rộ, mái tóc đen hỗn độn, dáng người uyển chuyển, không có chỗ nào là không đẹp, khắp mọi nơi đều có thể đốt lên dục vọng của chàng.

"Nguyệt Sênh..." Giọng nói khàn khàn của chàng, mang theo ý cười trầm thấp, "A Sênh..." Tiếng cười nhẹ toát ra từ cổ họng, chàng cúi người, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của nàng, cúi đầu ngậm lấy vành tai nàng, nhẹ nhàng mút thỏa thích.

Cảm giác được cơ thể của nàng khẽ run rẩy, chàng xoa xoa tai nàng, giọng nói khàn khan: "A Sênh, ngoan ngoãn."

Thực tế, nàng là thê tử của chàng, là Hoàng Hậu của chàng, chuyện thị tẩm này, vốn là hết sức bình thường, bọn họ cũng không phải là chưa từng có sự gần gũi da thịt, chỉ là lần đó đã lưu lại cho nàng ấn tượng rất xấu. Cảnh Diễm cũng tỏ vẻ lấy lệ không thèm quan tâm, sinh hoạt vợ chồng qua quýt, liền vội vàng kết thúc chuyện ngươi không tình ta không nguyện.

Nhưng là hiện tại... phản ứng của Cảnh Diễm không hề giống lần trước; trực giác cho nàng biết, hiện tại Cảnh Diễm nhiệt tình như lửa, tuyệt đối là có vấn đề!

Cái yếm nhẹ nhàng khéo léo bị kéo xuống, Luyện Nguyệt Sênh không kịp suy nghĩ là xảy ra vấn đề ở điểm nào, nàng lại một lần nữa đẩy Cảnh Diễm đang nhiễm tình dục ra khỏi người nàng.

Cảnh Diễm không có vẻ gì là không kiên nhẫn, ngược lại là cười ôn hòa đa tình với Luyện Nguyệt Sênh, nàng thừa dịp kéo tấm chăn qua đắp lên người mình.

"A Sênh, không phải là nàng phải ngoan ngoãn sao? Bằng không sau đó sẽ đau đấy." Hắn cười nhẹ, duỗi tay nắm lấy tay nàng.

Cơ thể nàng cứng đờ, hít sâu một hơi, hỏi: "Bệ hạ, ngài biết ta là ai không?"

Cảnh Diễm khẽ cúi đầu, mái tóc đen như mực che nửa khuôn mặt chàng, vẻ mặt chàng biếng nhác, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, hàm chứa nồng đậm tình dục, "A Sênh, đừng làm rộn." Giọng nói nhiễm tình dục hết sức mê hoặc người.

Còn biết nàng là ai, vậy hắn bây giờ rốt cuộc là phát điên vì cái gì!

Chàng tóm lấy tay nàng nhích gần đến bên môi, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm ngón trỏ của nàng, chưa bao giờ biết đến cảm xúc quá tuyệt vời như vậy làm chàng tình mê ý loạn. Ngón tay của nàng tinh tế thon dài, đẹp đến nỗi làm cho hắn không thể dời mắt, hắn cúi đầu xuống, từng cái hôn lên những đầu ngón tay xinh đẹp của nàng.

Luyện Nguyệt Sênh nằm ở trên giường, nhìn đế vương ngày xưa cao cao tại thượng mà lúc này lại có vẻ mặt si mê, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Ông trời ơi, toàn bộ thế giới đều không ổn rồi!!

Sai khi cảm khái như thế, nàng giật giật chân, kéo chăn xuống, một giơ đá kẻ đang si mê xuống giường xuống đất!

"Bệ hạ, ngài đừng phát điên!" Nàng mạnh mẽ ngồi dậy, buộc miệng nói ra.

Cảnh Diễm lăn từ trên giường xuống, đầu óc mông lung, hắn ngã ngồi trên mặt đất, mặt đã hết đỏ, đôi mắt mờ mịt đầy dục vọng. Ngay sau đó bên tai vang lên một câu nói của Luyện Nguyệt Sênh, lập tức cảm thấy máu toàn thân đã yên tĩnh lại. Chính giữa tình nồng, nàng lại đá chàng xuống giường, uy nghiêm của đế vương ở đâu! Trong thoáng chốc Cảnh Diễm có thể suy nghĩ, đầu chàng đau, chàng đè lên huyệt Thái Dương trên trán đang nhảy thình thịch, đứng dậy.

Luyện Nguyệt Sênh ôm tấm chăn co vào bên trong giường, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, dường như sợ hãi một giây nữa chàng sẽ nhào tới.

Cảnh Diễm nhìn trên người giường, ngạc nhiên; đột nhiên trong não nhảy ra một đoạn ký ức ngắn, đều là những chuyện vừa xảy ra. Trong lòng cực kỳ kinh hãi, chàng không thể tin đó là những hành động của mình, nếu không phải Luyện Nguyệt Sênh đá chàng ra, thì có phải là chàng sẽ theo cảm giác của bản thân mà muốn cưỡng bức nàng?!

Nàng kéo kéo vạt áo ở đầu vai, tấm chăn bao bọc quanh người, nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Cảnh Diễm, mấp máy môi, "Bệ hạ...".

Cảnh Diễm lập tức quay mắt lại nhìn thẳng vào mắt nàng, Luyện Nguyệt Sênh nhìn thấy thì lại rụt người vào bên trong, mặt đỏ bừng, gò má trắng tái đi, "Bệ hạ, ngươi không sao chứ..."

Cảnh Diễm ngây ngẩn, đưa tay đè lên huyệt Thái Dương đang đau, âm thanh khàn khàn, "Trẫm..." ngập ngừng, "Vừa rồi...Trẫm..." Không biết nên nói cái gì.

Luyện Nguyệt Sênh quyết tâm độc ác đá Cảnh Diễm từ trên giường xuống, nếu đặt ở chỗ cung phi khác, cho các nàng một trăm lá gan đều không dám làm thế, không chỉ là không dám, có lẽ đã sớm trầm luân bên trong sự nhiệt tình của Cảnh Diễm. Cho nên lúc này, Luyện Nguyệt Sênh vô cùng lo lắng Cảnh Diễm sẽ tính sổ với nàng.

Dù sao nàng là phi tử của chàng, thị tẩm là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nàng không những không thị tẩm, còn đá cửu ngũ chí tôn Hoàng Đế xuống giường, đây là tội đại bất kính, càng là làm mất thể diện Cảnh Diễm.

Nếu chàng truy cứu, nàng cũng không thể phản kháng. Nhưng mà; loại chuyện giường chiếu này, nói ra cũng mất mặt, nếu Cảnh Diễm muốn phạt, có lẽ cũng không biết phạt nàng như thế nào.

Cảnh Diễm vẫn chưa hề bình tĩnh sau cơn khiếp sợ, dục vọng của chàng đối với Luyện Nguyệt Sênh, còn ý đồ cưỡng bức nàng muốn nàng khuất phục...

Này này đây... Sao có thể xảy ra chuyện này!

Nhưng, chuyện không có khả năng phát sinh trên người chàng vậy mà lại đã diễn ra, cũng may tất cả mọi hành động đều ngừng kịp lúc, không tạo ra sai lầm lớn.

"..." Cảnh Diễm rũ tay xuống, nhìn Luyện Nguyệt Sênh, âm thanh khàn khàn như trước, "Trẫm cũng không biết sao lại như vậy, từ lúc đến chỗ nàng trẫm liền choáng đầu hoa mắt, giống như... Trẫm không thể nào khống chế nổi mình vậy." Ban đầu chàng chỉ định ngồi với nàng; nghe nói nàng nhìn thấy thi thể, sợ nàng buổi tối ngủ không an tâm, nằm bên cạnh là một người đàn ông, có lẽ sẽ làm nàng yên tâm hơn, nhưng không nghĩ rằng sự tình biến thành tình huống này, làm hắn rất xấu hổ, xấu hổ đến mức lời nói đến bên miệng thì cũng không nói ra được, càng không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

"... Xin lỗi..." Sau một lúc lâu, Cảnh Diễm liếc mắt, ngập ngừng nói.

Luyện Nguyệt Sênh không nói chuyện, nàng cũng biết chuyện này không phải là thực tâm Cảnh Diễm muốn làm thế.

Cảnh Diễm cũng không nán lại lâu, sửa sang lại quần áo, tùy ý sửa sang lại đầu tóc, khoác áo choàng rơi trên đất lên người, sau đó xoay người đi ra ngoài.