Trung Cung Có Hỉ

Chương 56: Sống chết có số




Editor: Nghiên Linh

Luyện Nguyệt Sênh tái mặt không trả lời cũng không để ý tới hắn.

Nhìn hành động của hai người Đế Hậu, Tô quý tần đỏ mặt nhìn quanh người Cảnh Diễm, Trang phi thì rất ghen tị, ngày trước nàng từng là sủng phi, giờ cũng chẳng còn gì.

Hiện tại nhìn Bệ Hạ quan tâm lo lắng cho Hoàng Hậu như vậy làm sao nàng không ghen tị cho được!

Tuy nói Cảnh Diễm không để ý Trương tần, nhưng dù gì nàng ta cũng đang mang hài tử của hắn. Hiện tại nàng gặp chuyện không may, dù mặt hắn vẫn lạnh lùng nhưng trong đôi mắt vẫn có chút quan tâm.

Bên trong lại có tiếng kêu la của Trương tần, Luyện Nguyệt Sênh nghe được thì nhíu mày lại.

Tiếng kêu khóc dần suy yếu, Cảnh Diễm cau mày nghiêng đầu, chỉ thấy ngự y bước ra từ bên trong.

"Bệ hạ, vi thần vô năng, hài tử trong bụng Trương tần đã không giữ được." Ngự y mặt cứng đờ quỳ xuống đất.

Cảnh Diễm ngớ ra, nhắm mắt thở dài, trên mặt chẳng thấy vẻ bi thương.

"Ngươi đứng lên đi." Hắn nói.

"Trương tần sao rồi?" Luyện Nguyệt Sênh hồi hộp hỏi ngự y.

"Cơ thể Trương tần vốn suy yếu giờ lại bị thai lưu, vi thần đang chuẩn bị lấy tử thai ra ngoài…” Ngự y ngừng một lát: "Nhưng Trương tần rất yếu, vi thần không dám đảm bảo có thể lấy bào thai ra, nếu lấy được cũng chưa biết sẽ ảnh hưởng thế nào đến Trương tần."

Nói cách khác, Trương tần có thể sẽ chết.

"Ngươi hãy cố gắng hết sức là được." Cảnh Diễm than một tiếng.

Ngự y dập đầu, đứng dậy đi vào trong phòng.

Luyện Nguyệt Sênh thở dài, tay ngắt ấn đường trông rất mệt mỏi.

Cảnh Diễm thấy đau lòng, vừa định mở miệng cho nàng về nghỉ ngơi, thì thấy Trang phi đứng dậy, quỳ xuống nghe tiếng "Cộp" 

"Bệ hạ, thần thiếp có lời muốn nói!" Giọng Trang phi kiên định, mơ hồ có ý độc ác.

"Ngươi muốn nói gì?" Cảnh Diễm hơi phiền não.

"Bệ hạ! Đáng lẽ Trương tần sẽ không sinh non." Lời nói của Trang phi đầy vẻ chính nghĩa, nhìn chằm chằm Hoàng Hậu rồi dùng tay chỉ:  "Bệ hạ, là Hoàng Hậu nương nương hại Trương tần sinh non!"

"Trang phi tỷ tỷ ngươi đừng nói lung tung!" Tô quý tần kêu lên.

"Bệ hạ, chính mắt thần thiếp nhìn thấy! Thần thiếp cùng Tô quý tần đến thăm Trương tần nhưng chưa vào tới đã nghe thấy tiếng cãi vả bên trong. Khi vào đã thấy Trương tần bắt lấy Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương đứng trước mặt Trương tần. Nếu không phải Hoàng Hậu xảy ra tranh chấp với Trương tần, sao Trương tần lại sinh non!"

Luyện Nguyệt Sênh lạnh lùng nhìn Trang phi. Đôi mắt sâu thẫm của Cảnh Diễm nhìn về phía Luyện Nguyệt Sênh rồi nói: "Trang phi, nói chuyện thì chuyện phải có căn cứ."

"Đương nhiên là thần thiếp có căn cứ, thần thiếp đã nghe thấy mọi chuyện." Trang phi cuống lên, nhìn về phía Tô quý tần: "Bệ hạ không tin có thể hỏi Tô quý tần."

Tô quý tần nghe vậy liền quỳ xuống, Cảnh Diễm đảo mắt, nhìn nàng lạnh lùng.

"Bệ hạ, lời của Trang phi tỷ tỷ… là sự thật." Tô quý tần khiếp sợ bẩm báo sau đó lại nói tiếp: "Nhưng khi thần thiếp bước vào thì thấy Trương tần một tay ôm bụng, một tay nắm tay Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trước đó."

Luyện Nguyệt Sênh nghe vậy liền lạnh lùng liếc Tô quý tần một cái, trong lòng khinh bỉ.

Nàng cho con chó ăn, kết cục lại bị nó cắn vì miếng ăn khác.

Hồng Tư nghe lời nói của Trang phi và Tô quý tần không nén được giận dữ, đang muốn há mồm phản bác thì bị Hoàng Dương kéo ống tay áo. Hồng Tư căm giận quay đầu lại, Hoàng Dương nghiêm túc hướng về phía nàng lắc đầu.

Hồng Tư cắn môi dưới, cố nhịn.

"Bệ hạ, nếu như Trang phi và Tô quý tần cũng nghĩ là thần thiếp hại Trương tần sinh non, vậy chuyện này cần phải điều tra rồi." Luyện Nguyệt Sênh gỡ bỏ vẻ mỏi mệt, lạnh lùng nói.

Ánh mắt Trang phi khinh bỉ, thầm nghĩ nàng vừa ăn cướp vừa la làng.

"Không bằng Bệ Hạ theo thần thiếp chuyển sang chỗ khác để tìm hiểu cho rõ Trương tần vì sao lại đẻ non." Bây giờ nàng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, phát hiện thời điểm hai người Trang phi tới Kỳ Vũ cung thật là trùng hợp, vừa khéo bắt gặp Trương tần sinh non?

"Không cần." Cảnh Diễm lạnh lùng khoát tay, nhìn về phía Luyện Nguyệt Sênh bằng ánh mắt ôn hòa nhưng kiên định: "Trẫm tin tưởng Hoàng Hậu không liên quan đến chuyện này."

Luyện Nguyệt Sênh giật mình, trong mắt hiện lên tia ấm áp nhưng rất nhanh đã giấu đi, nàng đứng dậy, khẽ phúc thân: "Tạ ân bệ hạ tin tưởng thần thiếp." Nàng dừng lại, thản nhiên nói: "Nhưng Trang phi với Tô quý tần nhất trí rằng thần thiếp có liên quan đến việc Trương tần sinh non, tất nhiên thần thiếp muốn tra rõ để chứng minh trong sạch của mình."

"Kính xin bệ hạ di giá trắc điện để thần thiếp thuật lại mọi chuyện cặn kẽ." Dứt lời lại hành lễ.

Cảnh Diễm hiểu rõ tính tình của Luyện Nguyệt Sênh, chuyện này rơi xuống trên đầu nàng, nếu không nói rõ, nàng là sẽ không chịu ngừng lại. Vả lại một khi chuyện này truyền ra ngoài, thêm vài lời của Trang phi và Tô quý tần, bảo đảm sẽ có lời đồn đãi Hoàng Hậu đố kị không chấp nhận được hài tử của phi tần, chuyện có liên quan đến nàng tất nhiên phải tra cho rõ.

"Trước tiên, để thần thiếp vào trong phòng, thiếp có lời muốn hỏi Trương tần."

"Nương nương sao lại đi vào! Trong đó đầy máu tanh không may mắn, nương nương là Hoàng Hậu tôn quý, không nên đặt chân vào nơi đẫm máu." Trang phi vội vàng nói: "Hơn nữa, bây giờ nương nương còn chưa tẩy sạch hiềm nghi, nếu người đi vào làm gì Trương tần thì phải làm sao!"

Tiếng la khóc của nữ nhân bên trong lúc cao lúc thấp, làm Cảnh Diễm hơi nhức đầu lại nghe lời nói của Trang phi, mặt hắn biến sắc, ánh mắt lạnh lùng quét qua làm Trang phi sợ đến im bặt.

Cung nữ bưng chậu nước ra vào mấy lần, đang lúc cung nhân bưng chậu nước từ trong ra ngoài, Luyện Nguyệt Sênh liếc thấy ở trong đó đầy máu, nhất thời ngực có chút khó chịu nhưng mặt vẫn bình thản nhìn Cảnh Diễm nói: "Lúc ấy trong điện có nhiều cung nhân, có người của thần thiếp, cũng có người của Trương tần. Bệ hạ có thể gọi người tới để hỏi lúc nãy đã xảy ra chuyện gì." Nàng ngừng một chút: "Hơn nữa thần thiếp là do cung nữ cận thân của Trương tần mời tới, Trương tần mời thần thiếp qua đây là bởi vì có người muốn hại nàng ấy, Trương tần cầu xin thần thiếp cứu nàng ấy.”

Trang phi nghe vậy thì ngây ngốc, Tô quý tần đang thấp thỏm nghe lời này cũng choáng rồi.

"Cho nên thiếp muốn đi vào, thừa dịp Trương tần còn chưa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hỏi ra người muốn hại nàng là ai." Nàng nhìn Cảnh Diễm, sau nhìn về phía hai người kia: "Nếu Trang phi cùng Tô quý tần không yên tâm có thể vào chung với bổn cung!"

Trang phi đứng lên: "Tốt nhất là vậy!"

Cảnh Diễm gật đầu đồng ý, hắn nhìn Luyện Nguyệt Sênh, trong mắt có sự lo lắng không dễ thấy, Luyện Nguyệt Sênh quay về phía hắn vuốt cằm rồi nhìn Trang phi: "Trang phi đi theo bổn cung.”

Luyện Nguyệt Sênh vừa xoay người sang chỗ khác thì ngự y từ bên trong đi ra, lòng nàng nhảy dựng thầm nghĩ chắc không có chuyện trùng hợp như vậy trên đời đâu nhỉ.

Nhưng trên đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy!

"Bệ hạ... Thân thể Trương tần đã rất suy yếu, miễn cưỡng phá thai dẫn đến xuất huyết quá nhiều… Không cứu nổi…" Mặt Ngự y như đưa đám, nhắm mắt lại, dập đầu xuống đất.

Cảnh Diễm giật mình, nhắm mắt lại, trên mặt không có biểu hiện gì bất thường.

Vừa nghe xong, Luyện Nguyệt Sênh liền vội vã vào trong điện, Trang phi nhìn thấy cũng vào theo.

Trương tần mặt trắng bệch, hấp hối nằm trên giường. Luyện Nguyệt Sênh không quan tâm việc không chịu được mùi máu tanh, nắm tay Trương tần ngồi cạnh giường.

Trương tần khẽ mở mắt, nhìn thấy người tới không phải là Hoàng đế, ánh mắt ảm đạm, đã đến mức này, nàng cũng không còn hy vọng với hắn, nhưng cũng mong hắn vào nhìn nàng.

"Nương nương..." Trương tần suy yếu mở miệng: "Thần thiếp… Thần thiếp… Không có phúc phận…” Mắt đã ngấn lệ.

Luyện Nguyệt Sênh thương tiếc, nắm chặt tay của nàng, cố gắng giữ vững tinh thần, trầm giọng hỏi: "Trương tần, ngươi nói ai là người muốn hại ngươi… Bổn cung sẽ chủ trì công đạo cho ngươi."

Trương tần nghe vậy liền chảy nước mắt, hơi kích động trở tay nắm lấy tay Hoàng Hậu, nói: "Nương nương… Người, người nhất định phải làm làm chủ cho thần thiếp cùng hài tử, thần thiếp cầu xin người…” Mắt nàng đẫm lệ mông lung, ngực phập phồng thở hổn hển.

Luyện Nguyệt Sênh cúi người xuống: "Ngươi nói đi, bổn cung nghe đây!"

Trương tần há mồm nhưng chẳng phát ra tiếng động, Luyện Nguyệt Sênh lo lắng, thiếu điều dán sát lỗ tai vào miệng nàng, nhưng cũng không nghe nàng nói nửa câu.

"Nương nương… Trương tần không còn nữa…"

Thanh Linh thấy Hoàng Hậu mãi không nhúc nhích bèn nhắc nhở.

Đến cuối cùng, nàng ấy cũng chưa nói được là ai hãm hại nàng ấy…