Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 59: Em không bình thường ý!




– Em không bình thường ý!

Lục Lăng Hằng bị Thẩm Bác Diễn đè xuống ghế sô pha hôn loạn lên, hôn đến mức anh hổn hển không thở nổi, ngay lúc anh nghĩ là đủ rồi, động tác tiếp theo của Thẩm Bác Diễn khiến anh muốn nổ tung.

“THẨM BÁC DIỄN! ANH CÓ THỂ BỚT BỈ ỔI ĐI ĐƯỢC KHÔNG?!” Lục Lăng Hằng sụp đổ đẩy đầu Thẩm Bác Diễn ra, mặt đỏ tới mang tai mà quát hắn.

Nói về định lực của Thẩm cún đực, lần này hôn xong, cậu anh em đã cứng như sắt từ lâu, hắn cọ tới cọ lui trên đùi Lục Lăng Hằng, còn muốn đi tìm cậu anh em của Lục Lăng Hằng mà chạm trán.

Thẩm Bác Diễn bị Lục Lăng Hằng xấu hổ bắn hết mưa xuân vào mặt, không phục biện bạch: “Anh là đàn ông bình thường mà!”

Lục Lăng Hằng gào rống: “Bình thường cái đầu anh! Tôi cũng là đàn ông, tôi.. tôi..”

Thẩm Bác Diễn nhìn chằm chằm anh một lúc, mặt không đổi sắc nói: “Em không bình thường ý!”

Nội tâm Lục Lăng Hằng gần như sụp đổ hoàn toàn.

Có lẽ là nghe được tiếng chủ nhân quát, Tiểu Công Cẩu lập tức từ phòng trong chạy ra, thấy Thẩm Bác Diễn đang đè trên người chủ nhân của mình, lập tức xông lên kêu gâu gâu, còn kéo ống quần Thẩm Bác Diễn xuống. Thẩm Bác Diễn đã đổi sang quần ở nhà, chun quần không chặt, bị Tiểu Công Cẩu kéo hai cái, lộ ra vòng eo rắn chắc và rìa quần lót màu đỏ, nếu kéo xuống nữa quần hắn sẽ tụt hẳn xuống luôn!

Đương nhiên Thẩm Bác Diễn sẽ không để Tiểu Công Cẩu cứ như vậy mà tụt quần mình xuống, nhưng hắn cũng không chịu bò dậy khỏi người Lục Lăng Hằng, cứ như vậy uốn tới ẹo lui, không ngừng cọ vào chỗ mẫn cảm của Lục Lăng Hằng..

“CÚT NGAY!” Lục Lăng Hằng sụp đổ tinh thần rống to hơn, cũng không biết là đang rống Tiểu Công Cẩu hay là rống Thẩm Bác Diễn.

Đó giờ Tiểu Công Cẩu chưa từng thấy bộ dạng chủ nhân đáng sợ như vậy, sợ đến ăng ẳng một tiếng, buông ống quần Thẩm Bác Diễn ra, cúi đầu chạy.

Thẩm Bác Diễn vẫn còn nương nhờ trên người Lục Lăng ‘Sơn’ không chịu đứng lên.

Lục Lăng Hằng hít sâu vài lần, u ám hỏi: “Ban nãy anh nói, có phải đã luyện nhiều lần rồi không? Thuộc kịch bản lắm nhở?”

“Không!” Thẩm Bác Diễn vội vã giơ tay lên trời xin thề, “Tự phát huy ngay tại chỗ, đảm bảo tình cảm chân thực tuyệt đối!!

Lục Lăng Hằng bĩu môi: “Lúc anh nói chuyện nhìn chằm chằm vào tôi, là đang quan sát phản ứng của tôi xem lúc nào ý chí tôi yếu kém để anh thừa dịp lấn tới phải không?”

Thẩm Bác Diễn chột dạ dời đường nhìn: “Có, có sao?”

Lục Lăng Hằng đóng phim thần tượng nhiều năm như vậy, cũng là một cao thủ tình trường, mỗi lần quay cảnh hôn đều phải dỗ ngon dỗ ngọt, đợi nữ diễn viên tránh né ánh mắt mặt đỏ tới mang tai sẽ hôn lên, khi đó là lúc thích hợp nhất. Hiển nhiên, ban nãy Thẩm Bác Diễn cũng làm như vậy.

“Anh mặc kệ!” Thẩm Bác Diễn vểnh một chân lên, bắt đầu xỏ lá, “Nãy em hôn anh!”

Lục Lăng Hằng không biết lúc này nên khóc hay nên cười. Anh hôn Thẩm Tiểu Cẩu? Chỉ là lúc bị hôn không nhịn được đáp lại một chút mà thôi. Người này đúng là cho tí ánh dương đã sáng rỡ, cho tí thuốc nhuộm sẽ mở cả cửa hàng!!

“Em không được đổi ý, em phải chịu trách nhiệm với anh!”

“Tôi chịu trách nhiệm? Thế anh.. anh chiếm tiện nghi tôi nhiều lần như vậy.”

Thẩm Bác Diễn cười hề hề, lại buông chân xuống, ngả ngớn mà tiến tới: “Anh chịu trách nhiệm với em là được rồi, anh không thoái thác đâu.”

Lục Lăng Hằng: “……”

Thẩm Bác Diễn diễn giải trọn vẹn cái gọi là ‘được một tấc lại tiến một thước’, lại dán tới một lần nữa, nheo mắt lại đầy nguy hiểm gặng hỏi: “Có chịu trách nhiệm với anh không? Rốt cuộc em có đồng ý hay không?”

Lục Lăng Hằng: “…….”

Thấy Lục Lăng Hằng im lặng mãi không lên tiếng, Thẩm Bác Diễn gấp đến vò đầu bứt tai: “Nếu em cũng thích anh, vậy còn do dự gì nữa, em lo cái gì thì nói cho anh biết, anh có thể thay đổi mà, anh..” Hắn thật sự không biết nên nói gì, ôm hông Lục Lăng Hằng lại muốn cường hôn, nhưng lúc này đây còn chưa hôn xuống, nhìn hai mắt Lục Lăng Hằng, lòng hắn run rẩy, vô cùng bất an.

“Anh… anh hôn em được chứ?” Thẩm Bác Diễn ghé tới lấy lòng hỏi.

Lục Lăng Hằng bật cười. Hôn nhiều như vậy rồi, giờ mới nhớ ra phải hỏi.. Nhưng lúc này đây nhận thấy Thẩm Bác Diễn đang bất an, anh cũng không tiếp tục cường ngạnh được nữa. Đúng vậy, Thẩm Bác Diễn thành công rồi, được một tấc lại muốn tiến một thước cũng được, từ từ thay đổi anh cũng tốt, đến nước này rồi, anh nhận ra mình không thể nói không với Thẩm Bác Diễn.

Lục Lăng Hằng thở dài, giọng đầy bất đắc dĩ: “Trước giờ Thẩm tổng đều yêu đương như vậy sao? Không ai nhắc anh trước khi hôn không được hỏi người yêu hả, rất sát phong cảnh, cứ hôn thẳng xuống là được rồi.”

Thẩm Bác Diễn ngây người. Hắn không thể tin hỏi: “Em nói là.. người yêu?”

Lục Lăng Hằng ôn nhu nhìn hắn chăm chú.

“Người yêu? Em đồng ý rồi? Cuối cùng em cũng đồng ý rồi?!” Thẩm Bác Diễn mừng như điên thiếu chút nữa nhảy lên. Trong nháy mắt, viền mắt hắn thế mà lại ướt nước.

Lục Lăng Hằng vuốt ve mặt hắn, chủ động ghé tới hôn môi. Cuối cùng anh cũng hạ quyết tâm, đột nhiên cảm thấy thả lỏng thoải mái hơn nhiều. Có đôi khi không cần lo lắng nhiều, thỉnh thoảng như Sở Y Na vậy, cứ mạnh dạn mà trải nghiệm, như vậy trái lại cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều.

Thẩm Bác Diễn cẩn cẩn thận thận đặt Lục Lăng Hằng nằm xuống ghế sô pha, thành kính hôn từ mi tâm xuống dưới. Nụ hôn của hắn không còn bá đạo và mang tính xâm lược nữa, bởi lòng hắn đã an yên.

Hai người cuộn vào nhau bịn rịn triền miên ôm hôn một lúc lâu, đột nhiên Thẩm Bác Diễn nhớ ra cái gì đó, lấy điện thoại của mình ra, mở tin nhắn đưa cho Lục Lăng Hằng: “Thật ra trước đây em cũng từng đồng ý với anh rồi.”

“Cái gì?” Lục Lăng Hằng không hiểu nhận lấy điện thoại di động, thấy một tin nhắn mà người gửi là mình, nội dung tin nhắn chỉ có một chữ —— “Được.”

Anh không hiểu hỏi: “Em gửi cái này cho anh lúc nào cơ?”

Thẩm Bác Diễn không nói. Nhìn thấy tin nhắn này, hắn lại nhớ tới thời gian đó mình suy sụp đau khổ, nụ cười trên môi không khỏi mang theo một tia khổ tâm đắng chát.

Lục Lăng Hằng lại nhìn xem ngày gửi của tin nhắn kia, là ngày mà kiếp trước anh qua đời. Anh ngẩn ngơ. Anh còn nhớ hôm đó lúc bệnh tim tái phát anh muốn gọi điện thoại kêu cứu, nhưng lúc đó thần trí đã không còn tỉnh táo, cầm lấy điện thoại như cọng rơm lúc chết chìm, rốt cuộc ấn gì anh cũng không nhớ, không ngờ anh lại gửi tin nhắn như vậy cho Thẩm Bác Diễn…

Lục Lăng Hằng ngẩng đầu nhìn Thẩm Bác Diễn. Ánh mắt của Thẩm Bác Diễn khiến anh rất lo lắng. Đột nhiên anh cảm nhận được tâm tình Thẩm Bác Diễn khi đó. Anh nhớ Thẩm Thanh Dư từng nói Thẩm Bác Diễn uống thuốc trầm cảm, anh lại nghĩ đến bộ dạng không tim không phổi thường ngày của hắn..

Loại cảm giác này không thể dùng ngôn từ để miêu tả, tuy vẻ ngoài Lục Lăng Hằng vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng loạn như phiên giang đào hải. Nếu bây giờ bảo anh đi diễn một cảnh đau lòng khóc lóc, nhất định không ai nói anh diễn không có tâm.

Sự yêu thương và tâm tình cảm động tích tụ xếp chồng thành giới hạn. Ngón tay Lục Lăng Hằng run lên tắt tin nhắn, đang muốn trả điện thoại lại cho Thẩm Bác Diễn, đột nhiên thấy trong hộp thư vẫn còn rất nhiều tin nhắn viết tên anh ở chỗ người nhận, trong tin nhắn có viết chữ “Bản nháp”, hiển nhiên còn chưa gửi đi. Anh nghĩ đó là những lời Thẩm Bác Diễn muốn thổ lộ sau khi anh qua đời, vừa lo âu lại hiếu kì, vì vậy chạm vào.

“Quân Càn, mau gọi anh là chồng đi. Chồng muốn làm em đến kêu cha gọi mẹ.”

“Năm mươi ngày không gặp, em có nhớ chít chít nhớn của chồng hông? Chồng nhớ em đến chít chít cũng đau.”

“Em, cái đồ tiểu yêu tinh mê người này, hôm nay chồng lại xem video của em bắn máy bay, em rút khô chồng rồi, lại nữa sẽ bắn nước tiểu mất.”

Lục Lăng Hằng: “……………”

Thẩm Bác Diễn thấy anh đọc một tin nhắn mà lâu như vậy, lấy làm lạ mà ghé tới nhìn, vừa nhìn con ngươi thiếu chút nữa rớt ra ngoài, vội vã đoạt điện thoại của mình về!!!

Nội tâm Lục Lăng Hằng tan vỡ sắp phát điên!

“Sao mà..” Thẩm Bác Diễn chột dạ chuyển đề tài, “À, tối nay em ăn gì.”

“Thẩm Bác Diễn.”

“Hử?”

“So với em nghĩ anh còn không biết xấu hổ hơn. Gấp trăm lần, à không gấp một vạn lần.”

“…….” Thẩm Bác Diễn nhỏ giọng biện bạch, “Anh phải chịu đựng nhiều năm như vậy, len lén tưởng tượng một chút thôi mà…”

Lục Lăng Hằng hít sâu một hơi. Trời ơi, cho anh trùng sinh một lần nữa đi, quay lại năm phút trước, não anh đâu mà lại đi đồng ý Thẩm Tiểu Cẩu chứ? Mà không, quay về nửa tiếng trước đi, anh sẽ không cho Thẩm Tiểu Cẩu vào nhà!!!

Thẩm Bác Diễn chột dạ len lén quan sát phản ứng của Lục Lăng Hằng. Mấy tin nhắn này trước đây hắn có muốn cũng không dám gửi đi, hắn YY với Lục Quân Càn hơn ba năm, trước mặt anh vẫn phải làm bộ quân tử, đến lúc không kìm nén được mới tự tiêu khiển một chút. Nếu biết sẽ bị phát hiện, hắn đã xóa đi từ lâu rồi.

Vốn là Thẩm Bác Diễn vẫn còn đang suy nghĩ có nên hỏi anh có thể hôn em được không hay là hôn thẳng tới, người thương nói lúc tình cảm không cần hỏi mà trực tiếp hôn, nhưng giờ nhìn mặt Lục Lăng Hằng đen thế kia, hắn cảm thấy mình không bị đánh đã là khá lắm rồi..

Lục Lăng Hằng day day huyệt thái dương: “Mai em còn phải bay, giờ không còn sớm, về nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Bác Diễn thấy anh hạ lệnh đuổi khách, lập tức căng thẳng: “Em sẽ không hối hận chứ?”

“Aii…” Lục Lăng Hằng nặng nề thở dài, đứng lên: “Giờ hối hận còn kịp không?”

Thẩm Bác Diễn trừng mắt: “Không kịp nữa rồi!”

“Vậy không kịp nữa rồi.” Lục Lăng Hằng cười cười, “Em tiễn anh ra ngoài. Kế hoạch xử lý này em rất hài lòng, phiền anh tiếp tục làm tiếp.”

Hai người đi tới cửa, Lục Lăng Hằng mở cửa, Thẩm Bác Diễn còn đứng ỳ tại chỗ không muốn đi. Lục Lăng Hằng kéo cổ áo hắn lại mạnh mẽ hôn lên, sau đó thô bạo đẩy hắn ra ngoài: “Ngủ ngon! Hẹn gặp lại!”

Thẩm Bác Diễn lại được chủ động hôn, mắt sáng lên, cười hớn hở: “Ngủ ngon…”

Rầm một tiếng, Lục Lăng Hằng đóng sập cửa lại.

Tiễn cái người dây dưa kia về rồi, Lục Lăng Hằng nằm dài trên giường, lại không thấy buồn ngủ. Anh trở mình, vừa nghĩ tới bộ dạng ngu đần của Thẩm Bác Diễn, khóe môi không kìm được mà cong lên, đến khi nghĩ tới tin nhắn ‘người nhớn’ của Thẩm Bác Diễn, nụ cười trên môi lại thu về, khóe môi giật giật, còn mơ hồ cảm thấy đau mông. Trời ạ, rước cái tên như này về, sau này sống sao đây….

“Ẳng!”

Đột nhiên Tiểu Công Cẩu nhảy lên giường, chen tới nằm xuống bên cạnh Lục Lăng Hằng, nịnh nọt cọ cọ mũi vào người anh.

Lục Lăng Hằng phá lệ không đẩy nó xuống giường, trái lại kéo nó vào lòng, dịu dàng xoa xoa đầu nó: “Ngoan, ngủ ngon.”

“Ẳng…” Tiểu Công Cẩu hừ hừ khẽ đáp lại.

Lục Lăng Hằng cứ như vậy mà ôm Tiểu Công Cẩu ngủ. Cảm thấy giấc mơ càng thêm ngọt ngào, đã rất nhiều rất nhiều năm rồi anh không vui vẻ như vậy.

Sáng hôm sau, Lục Lăng Hằng gửi Tiểu Công Cẩu qua nhà Thẩm Bác Diễn, ra sân bay đi quay tuyên truyền cho “Đao phong”.