Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 92: Càng đi, con đường phía trước lại trở thành lý do bạn bước tiếp




– Càng đi, con đường phía trước lại trở thành lý do bạn bước tiếp.

Sau khi Thẩm Bác Diễn biết cha mình bị ung thư, hắn liền hiểu, cha không thể sống lâu được nữa. Dù có chữa khỏi, cha hắn tới tuổi này rồi, cũng không thể sống thêm bao lâu, e chỉ thọ vài năm, chỉ là hắn không ngờ ngày ấy sẽ tới nhanh như vậy.

Một tháng này, Thẩm Bác Diễn không rảnh rỗi để tới Hoành Điếm nữa. Lần này bệnh của ông Thẩm chuyển nặng, cũng biết mình sống không được bao lâu nữa, bắt đầu an bài hậu sự. Khoảng thời gian này đương nhiên Thẩm Bác Diễn không đi được, không nói tới tranh giành di sản, cha đã như vậy, hắn phải ở bên cạnh chăm sóc người.

Thẩm Bác Diễn chỉ có thể tranh thủ một ít thời gian để gọi điện thoại cho Lục Lăng Hằng.

Thẩm Bác Diễn hỏi Lục Lăng Hằng: “Quay phim thuận lợi chứ?”

Lục Lăng Hằng nói: “Rất thuận lợi.” Thật ra đoàn phim khó tránh khỏi gặp vấn đề, nhưng Lục Lăng Hằng không nói cho Thẩm Bác Diễn, không cần làm hắn thêm phiền não.

“Hôn quân” đã quay được tương đối, một tuần nữa là có thể đóng máy. “Bảo nhi” thì không thuận lợi như vậy, giờ vẫn chưa quay được một nửa, nhất định sẽ kéo dài hơn dự kiến.

Thẩm Bác Diễn hỏi: “Kê Tân có phối hợp không?”

Lục Lăng Hằng do dự không lập tức đáp lại. Thật ra, Kê Tân vẫn không chịu quay phim theo lịch trình, Chu Việt Việt không quản nổi ông ta.

“Sao vậy? Ông ta lại làm gì?”

Lục Lăng Hằng do do dự dự mà nói: “Em cứ cảm thấy.. không thể trông cậy vào ông ta.. Ông ta là người anh trai anh giới thiệu sao?”

Thật ra có mấy lời, nhưng Lục Lăng Hằng không tiện nói ra miệng, bởi anh nghi ông ta cố ý gây xích mích ly gián. Ấn tượng của anh với Thẩm Thanh Dư không tồi, lúc quay “Đao phong”, Thẩm Thanh Dư cùng tới với Thẩm Bác Diễn. Anh không thích nghĩ về mấy chuyện âm mưu, nhưng một vài hành động của Kê Tân khiến anh có cảm giác như vậy.

Thẩm Bác Diễn im lặng thật lâu, sau đó nói: “Quay cho tốt nhé!”

Cúp điện thoại rồi, Thẩm Bác Diễn đứng đờ ra bên cửa sổ, đột nhiên phía sau truyền tới tiếng bước chân vội vã, một y tá kêu lên: “Thẩm tiên sinh, tình hình ba anh chuyển xấu!”

Thẩm Bác Diễn vội vã quay về phòng bệnh, điện tâm đồ của ông Thẩm thành một đường thẳng.

Thẩm Thanh Dư và Trâu Tĩnh Tĩnh đều đang ở gần bệnh viện, nhận được tin lập tức chạy tới.

Ông Thẩm đi rất đột ngột. Ban ngày vẫn trị liệu bình thường, thậm chí buổi tối còn nói muốn ăn thịt bò. Theo lý mà nói không thể đi nhanh như vậy, nhưng mà người nhà họ Thẩm đều biết, sau khi ông Thẩm biết bệnh của mình tái phát, đã không còn ý chí chiến đấu với bệnh tật, bởi vậy sự ra đi của ông cũng không quá bất ngờ.

Thẩm Bác Diễn nhìn cha được đắp vải trắng, ngẩn người ra. Trâu Tĩnh Tĩnh bắt đầu khóc lên. Không phải bà đang giả vờ, chồng qua đời, bà thật sự rất đau lòng. Ngoài nguyên nhân đó ra, chồng bà ra đi vội vã như vậy, bà cũng lo lắng cho tương lai của mình và con trai.

Di thể của ông Thẩm được đưa vào nhà xác, lúc mọi người lần lượt cáo biệt, Thẩm Bác Diễn phát hiện bên cạnh Thẩm Thanh Dư có một người đàn ông mặc tây trang đi giày da —— đó là luật sư của ông Thẩm, Hứa Luân.

Đợi mọi người đi cả rồi, Thẩm Thanh Dư gọi Trâu Tĩnh Tĩnh lại: “Dì à, đừng đi vội như vậy, Hứa luật sư có một số việc muốn nói với dì và Bác Diễn.”

Thẩm Bác Diễn nhíu mày. Nói cho hắn và mẹ? Nói cách khác Thẩm Thanh Dư đã biết chuyện từ trước? Vào lúc này?

Trâu Tĩnh Tĩnh cảnh giác nhìn bọn họ: “Chuyện gì?”

Hứa Luân lấy một tập văn kiện từ trong tập tài liệu ra, mặt không đổi sắc nói: “Trâu phu nhân, Thẩm tiên sinh, đây là di chúc của Thẩm tổng, đã được làm công chứng…”

Nghe hai chữ ‘di chúc’, Trâu Tĩnh Tĩnh và Thẩm Bác Diễn ngạc nhiên nhìn nhau. Trong khoảng thời gian cuối đời của ông Thẩm, tình cảnh vợ chồng của ông với Trâu Tĩnh Tĩnh tương đối bất hòa, Trâu Tĩnh Tĩnh cũng đa nghi, nói bóng nói gió, nhưng không nghe thấy ông Thẩm nói gì tới chuyện lập di chúc. Bà lập tức nhận lấy di chúc mà nhìn.

Thẩm Bác Diễn âm thầm siết chặt bàn tay. Nhất thời hắn có chút luống cuống, hắn sợ những chuyện hắn không chịu tin sẽ xảy ra..

Sắc mặt Trâu Tĩnh Tĩnh càng ngày càng trầm xuống. Trước khi chồng chết, Trâu Tĩnh Tĩnh thua một nước cờ, mất kiểm soát mà bị Thẩm Thanh Dư chiếm thế thượng phong, bây giờ di chúc xuất hiện, hiển nhiên không hợp tâm ý của bà.

Quả nhiên, phần lớn tài sản ông Thẩm để lại cho Thẩm Thanh Dư, vốn là bà bầu bạn với ông Thẩm, có thể nhận được nhiều hơn, nhưng cuối cùng ông Thẩm chỉ giao công ty con cho bà và Thẩm Bác Diễn, ngoài ra còn có một ít cổ phần và bất động sản, ít hơn rất nhiều so với mong đợi của bà.

Thẩm Bác Diễn đứng bên cạnh mẹ cùng đọc di chúc. Sau khi xem xong, bàn tay siết chặt giấu trong túi quần từ từ buông ra, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.

Với Thẩm Bác Diễn mà nói, hắn không bất mãn gì với phần di chúc này. Anh trai góp công góp sức cho công ty nhiều hơn, thu được nhiều là chuyện đương nhiên, có giao cả tập đoàn cho hắn hắn cũng không quản được, như này hắn thấy rất hợp lý. Thành thật mà nói, lúc Thẩm Thanh Dư đưa di chúc ra, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, cũng may là…

Trâu Tĩnh Tĩnh đứng yên tại chỗ từ chối cho ý kiến, nhận bản photocoppy của di chúc: “Tôi sẽ đưa cho luật sư của mình.”

Thẩm Thanh Dư nhún vai, ý nói cứ tự nhiên.

Trâu Tĩnh Tĩnh không muốn đứng cùng một chỗ với Thẩm Thanh Dư, chồng qua đời có rất nhiều chuyện bà phải xử lý, lập tức rời đi ngay.

Thẩm Thanh Dư tiến lên trước vỗ vai Thẩm Bác Diễn: “Hôm nay anh không muốn làm gì, lát nữa cùng đi uống rượu không?”

Cha qua đời, đến tâm tình uống rượu Thẩm Bác Diễn cũng không có, hắn thầm nghĩ muốn ở một mình, vì vậy lắc đầu nói: “Để lần sau đi.”

Thẩm Thanh Dư nhìn hắn thâm trầm: “Chỉ e sau này không có cơ hội uống rượu với nhau nữa đâu.”

Thẩm Bác Diễn nhìn anh: “Sao lại nói như vậy? Tách ra rồi, đến anh em cũng không làm được sao?”

Sóng mắt Thẩm Thanh Dư nổi lên, không nói gì, vỗ vỗ bờ vai hắn, xoay người rời đi.

Với chuyện phân chia di sản, tuy rằng Trâu Tĩnh Tĩnh không vừa lòng, nhưng bà cũng không còn cách nào —— Di chúc đã được công chứng, có hiệu lực pháp lý, bà không thể thay đổi, mà Thẩm Bác Diễn lại hài lòng với hình thức phân chia như vậy, không có ý định tranh giành.

Ba ngày sau, mọi người cử hành lễ truy điệu cho ông Thẩm.

Có rất nhiều người tới lễ truy điệu, mọi người đều đến rất đông đủ, Trâu Tĩnh Tĩnh lên đài đọc điếu văn. Bà đứng ở trên đài, nhìn mọi người ở dưới, một lát sau hốc mắt ươn ướt.

“Tôi đã ở bên ông ấy ba mươi năm.” Sau khi bắt đầu, Trâu Tĩnh Tĩnh từ từ nói: “Ba mươi năm này chúng tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, vui vẻ có, không vui có, vợ chồng bên nhau khó tránh khỏi lúc khắc khẩu, cũng có lúc có người gây xích mích tới quan hệ của chúng tôi, nhưng chúng tôi vẫn sóng vai nhau cùng nỗ lực đi tiếp. Tôi rất cảm ơn chồng mình, ông ấy đã cho tôi rất nhiều thứ, mà thứ quý báu nhất, chính là con trai của chúng tôi.” Ánh mắt bà lướt qua đám đông, dừng trên người Thẩm Bác Diễn.

Thẩm Bác Diễn không ngờ mẹ mình sẽ nói câu này, hắn giật mình, lòng ngũ vị tạp trần, lại nhìn Thẩm Thanh Dư đứng bên cạnh. Lời này của Trâu Tĩnh Tĩnh, với Thẩm Thanh Dư mà nói không hề xuôi tai. Nhưng Thẩm Thanh Dư không có bất cứ phản ứng nào, lạnh lùng nhìn người trên đài.

Trâu Tĩnh Tĩnh đọc điếu văn xong đi xuống, Thẩm Thanh Dư lên đài tiếp tục đọc. Trong tay anh không có bản thảo nào, có lẽ đã học thuộc lòng từ lâu, hoặc định phát huy ngẫu hứng.

“Mẹ qua đời năm tôi lên sáu.” Thẩm Thanh Dư nói.

Không ít người đứng dưới đài ngạc nhiên. Không phải tất cả mọi người đều biết chuyện Thẩm Thanh Dư không phải con ruột của Trâu Tĩnh Tĩnh, dù sao cũng nhiều năm rồi không ai nhắc tới chuyện này.

“Giờ tập đoàn Thẩm thị đã rất lớn mạnh, nhưng giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ chuyện khi còn bé. Cha mẹ tôi dựng nghiệp với hai bàn tay trắng, nhà rất nghèo, mẹ không có thời gian trông tôi, ngày nào cũng chạy tới nhà xưởng. Sau này sự nghiệp của ba khởi sắc, hơn nữa còn phát triển rất nhanh, nhưng mẹ tôi lại bị bệnh, mệt tới sinh bệnh, không dậy nổi, chẳng bao lâu thì qua đời. Sau khi mẹ qua đời không bao lâu, ba tôi dẫn dì Trâu về.”

Dưới đài ồ lên. Đây là lễ truy điệu của ông Thẩm, đáng lẽ ra lúc này mọi người phải truy điệu thành tựu và công tích của ông lúc sinh thời, giờ người đã mất, những khuyết điểm và thiếu sót cũng nên chôn theo người. Nhưng những lời này của Thẩm Thanh Dư nghe không giống như những lời tốt đẹp.

Mặt Trâu Tĩnh Tĩnh đen đi. Ban nãy bà ám chỉ Thẩm Thanh Dư, giờ Thẩm Thanh Dư lại nói thẳng khiến bà rơi vào cảnh khó xử.

Cũng may mà Thẩm Thanh Dư dừng ở đó, dù sao cũng là lễ truy điệu của cha, anh ta không muốn tiếp tục phá hỏng, bởi vậy nên dừng lại ở đây không nói thêm nữa, ngược lại bắt đầu hồi tưởng lại những thành tựu trong sự nghiệp của ông Thẩm.

Cuối cùng, Thẩm Thanh Dư nói: “Ba mươi hai năm cuộc đời, tôi đều không ngừng tranh giành. Có những người không cần phải tranh giành, nhưng cũng có người dâng tất cả tới tay, nhưng tôi không phải người như vậy. Nếu như tôi không tranh giành, tôi sẽ không có gì cả, giống như mẹ tôi vậy. Cho nên suốt thời gian này..” Anh dừng ở đây.

Thẩm Bác Diễn nhận ra dường như ánh mắt Thẩm Thanh Dư lướt qua mình.

“Tôi đã làm tổn thương một số người.” Thẩm Thanh Dư nói xong câu đó lại trầm mặc.

Mọi người trong hội trường nhìn nhau, không ai hiểu anh ta đang muốn nói gì. Sám hối sao? Nhưng anh ta không hề xin lỗi.

Một lát sau, Thẩm Thanh Dư dời trọng tâm câu chuyện: “Tôi còn nhớ khi còn bé ba đã từng nói với tôi một câu, mấy năm này tôi vẫn luôn nhớ kỹ. Có đôi khi bạn chọn một con đường, có lẽ vì một lý do nào đó rất quan trọng, nhưng càng đi, con đường phía trước lại trở thành lý do bạn tiếp bước. Cho nên bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc. Tôi nói xong rồi.” Anh ta cúi đầu trước mặt mọi người, đoạn đi xuống.

Sau khi lễ truy điệu kết thúc. Thẩm Bác Diễn tới công ty xử lý một số công việc, xong xuôi quay về nhà. Lúc hắn về đến nhà, phát hiện có một chiếc xe đậu dưới lầu, trông thấy hắn xuất hiện, người trong xe đi ra.

Thẩm Bác Diễn ngạc nhiên: “Mẹ?”

Trâu Tĩnh Tĩnh không còn vẻ nghiêm trang như trước, lúc này trông bà có vẻ yếu đuối: “Con trai, mẹ muốn nói chuyện với con.”

Thẩm Bác Diễn nhíu mày, có vẻ chần chờ. Từ sau khi hắn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với Trâu Tĩnh Tĩnh, hắn không nói được mấy câu tử tế với bà. Hắn liên tục tránh Trâu Tĩnh Tĩnh, sợ mình mềm lòng, sợ ảnh hưởng tới quyết tâm của mình. Trong khoảng thời gian này hắn không hề bỏ cuộc, vẫn âm thầm điều tra Trâu Tĩnh Tĩnh, chỉ là không tra ra được bất kỳ chứng cứ nào.

Trâu Tĩnh Tĩnh thấy Thẩm Bác Diễn không nói gì, buồn cười lắc đầu: “Con muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với mẹ thật sao? Vì Lục Quân Càn? Vì mẹ đã làm quá nhiều chuyện chia rẽ sao?”

Thẩm Bác Diễn nghe bà dùng giọng điệu này mà nhắc đến Lục Quân Càn, càng không vui, nhưng hắn không thể đứng bên ngoài tranh cãi với mẹ, vì vậy nói: “Vào nhà đi rồi nói.”