Trùng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ

Chương 16: Lòng tham không đáy




Thanh Hà sờ sờ trên mặt vừa bị Hạ Phù Dung tát cho hai cái, nhìn Hạ Phù Dung, Hạ Phù Dung tức giận đến không nói nên lời.

Hạ Trì Uyển khi dễ nàng, nhục mạ nàng, ngay cả tên nô tài của Hạ Trì Uyển cũng dám cho người chủ tử là nàng xem sắc mặt!

Hạ Phù Dung đành tháo xuống vòng tay thanh ngoc trên cổ tay, độ trơn mịn bóng nhẵn thật là không sai, không có năm mươi lượng, mơ tưởng mua được.

Cầm hai thứ đồ này, Thanh Hà lập tức vui vẻ, cao hứng tới mức không để ý tới mặt đang sưng nữa, cực kỳ yêu thích đem vòng ngọc kia đeo lên trên cổ tay của mình .

Thạch Tâm đang cầm đồ gì đó của Thanh Hà , thoáng cái liền đuổi tới, sau đó đem bao quần áo nhét vào trong lòng Thanh Hà , "Thanh Hà tỷ, đây là đồ của ngươi."

"?" Thanh Hà vẻ mặt không hiểu mà nhìn Thạch Tâm, sau đó rất là tức giận, "Ngươi dựa vào cái gì động vào đồ của ta, tiểu chân, ngươi một đứa tay chân không sạch sẽ, nếu như mà đồ của ta thiếu một cái, liền bắt ngươi tra hỏi!"

Thạch Tâm cười cười, "Tiểu thư vừa mới nói, từ hôm nay trở đi để cho ngươi theo Thu di nương và tiểu thư, chớ nên trở lại nữa."

"Nói bậy, tiểu thư làm sao có thể không cần ta!" Thanh Hà sửng sốt, phản bác.

Thạch Tâm quay sang phía Hạ Phù Dung hành lễ xong, xoay người rời đi."Tiểu thư không phải là đã bảo ngươi đi theo đại tiểu thư, ngươi mới tới đây sao?"

Thanh Hà nhất thời bị như bị sét đánh, thân thể không nhúc nhích được, thì ra, câu nói mới vừa rồi kia của tiểu thư là ý tứ này?

Thạch Tâm dường như cố ý đùa với Thanh Hà, bỗng nhiên lại chạy về phía Thanh Hà, ôm ngang Thanh Hà, biểu hiện ra tình cảm lưu luyến không rời , nhưng lại ở bên lỗ tai Thanh Hà thầm thì, "Tiểu thư nói, Thu di nương chính là một chủ tử tiền đồ vô 'Lượng', để cho ngươi theo Thu di nương là tốt nhất, chuẩn không sai được." Nói xong Thạch Tâm lúc này mới ly khai.

Thanh Hà cả người đều mờ mịt hoang mang, tiểu thư thế nào lại không cần nàng nữa, nàng tại sao lại thành người của Thu di nương rồi?

Thanh Hà còn không có suy nghĩ rõ ràng, liền cảm giác được Hạ Phù Dung đang lạnh lùng nhìn mình. Thanh Hà run rẩy một chút, nàng rất rõ ràng đối với Thu di nương và đại tiểu thư mà nói, nàng chỉ là một con cờ mà thôi, rời xa tiểu thư, dường như nàng liền mất đi tác dụng?

"Tiểu thư, nô tỳ đã đem lời nói chuyển cho Thanh Hà tỷ." Thạch Tâm ngoan ngoãn trở về phục mệnh.

"Ừ." Hạ Trì Uyển nhìn khắp nô tài trong phòng một lượt, sau đó nhìn về phía Thanh Bình, cái nhất đẳng nha hoàn kia, "Thanh Bình, từ hôm nay trở đi, ngươi liền nhận việc của Thạch Tâm ."

Thanh Hà cùng Thu di nương qua lại thân thiết, Thanh Bình cùng Thanh Hà tình cảm rất tốt, sao có thể có thể không biết? Biết mà không báo, coi như là cùng tội!

"Tiểu thư?" "Phù phù" một tiếng, Thanh Bình liền quỳ gối trước mặt của Hạ Trì Uyển , sau khi Thanh Hà bị đuổi đi Thanh Bình đã nghĩ tới, người bị trừng phạt kế tiếp chính là mình.

Thanh Bình đúng thật là biết xưa nay Thanh Hà cùng Thu di nương và đại tiểu thư có qua lại, ngầm nghe thấy Thu di nương nói muốn khống chế tiểu thư.

Có một lần bị nàng bắt gặp, Thanh Hà tặng một cái châu sai (thoa cài tóc có hạt ngọc trai bên trên) cho nàng, nàng liền giả vờ câm điếc.

Chỉ có điều, tiểu thư biết chuyện này lúc nào?

"Vâng, tiểu thư."

Thanh Bình không dám tranh cãi nữa, biện minh cái gì, trong lòng thê thảm một mảnh, hối tiếc không thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể tiếp nhận số phận từ nhất đẳng nha hoàn biến thành thô sử nha hoàn.

"Quy củ nên có không thể phế bỏ, thế nhưng tình huống giống như hôm nay còn phát sinh một lần nữa, chỗ này của ta sẽ không giữ lại người vô dụng."

Hạ Phù Dung có thể đường hoàng tiến vào sân viện của nàng như vậy, trừ Thanh Hà ở ngoài ra, những nô tài này cũng quá mức lười biếng đi.

"Mỗi lần phạm sai phạt trừ một tháng lương, nếu có ba lần, đánh nặng mười đại bản, sau đó bán ra ngoài phủ."