Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 129




Tịch Lục nuốt nước miếng một cái, gật đầu đáp ứng, phần diễn trước đó, cậu vẫn biểu hiện ra là một người kiểu ôn hòa lễ độ khiêm tốn, mà một phần này, bởi vì nam chính cùng nữ chính song song phản bội mà gã sụp đổ, gần như cuồng loạn, đến cuối cùng, trong súng lục của gã còn dư lại một viên đạn ngắm ngay vào nữ chính.

Đến cuối cùng, tất nhiên là không có xuống tay, gã giương môi lên với nữ chính, sau đó nói: “Trong địa ngục không có em, có lẽ tôi sẽ rất nhàm chán nhỉ.” Họng súng xoay ngược lại, ngắm ngay vào mình.

Tiếng súng vừa vang lên, bộ phim đã cơ bản kết thúc rồi, phần sau chính là phần diễn của Kris và Cống Hách Lan.

Loại diễn xuất này được tốt, sẽ là mọi người khen ngợi, diễn không được tốt, sẽ bị đủ loại bới móc tìm lỗi.

Cậu hít sâu một hơi, Kris phía đối diện nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Cậu có thể coi tôi là Trần Giới, chỉ cần có thể diễn xuất tốt thế nào cũng không quan trọng.”

Tịch Lục ngẩn người, không nghĩ tới Kris sẽ nói như vậy.

Khi đạo diễn nói bắt đầu, Tịch Lục không ngừng đi tới đi lui ở trước bàn, cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, gã lạnh giọng nói: “Vào đi.”

Kris cười như có như không, trong mắt để lộ ra một chút cảm giác mị hoặc, cô nói: “Tìm em à?”

Tịch Lục mặt âm trầm, nói: “Em và Trần Đại có quan hệ gì?”

Kris chớp chớp mắt, cánh tay quấn lên bả vai Tịch Lục, nói: “Cái gì, em có thể có quan hệ gì với Trần Đại?”

Tịch Lục hất tay Kris ra, quát ầm lên: “Cút ngay, con đàn bà đê tiện này.”

“Cô cho rằng tôi không biết, cô là người bên đó sao?” Tịch Lục cầm điện thoại trên bàn, ném xuống đất.

Nụ cười trên mặt Kris biến mất toàn bộ, cô không nói tiếp, trong nháy mắt, phảng phất như biến thành một người phụ nữ lạnh lùng cao ngạo, hình thành đối lập rõ nét với sự tùy tiện lúc trước.

“Cắt ——” đạo diễn kêu dừng, ông ta nhíu mày, nói: “Biểu hiện không tệ, có điều còn chưa có đạt tới hiệu quả tôi muốn, làm lại một lần đi.”

Tịch Lục gật gật đầu.

Dù sao cũng là đạo diễn trứ danh, yêu cầu cũng phải cao hơn, đại khái một cảnh này quay đi quay lại chừng gần mười lần, đạo diễn nói: “Cảnh này OK rồi, tôi sẽ chọn một cảnh tốt nhất sau.”

Tịch Lục thở phào nhẹ nhõm, nhưng một màn diễn ngay sau đó, phải hoàn toàn dựa vào kỹ xảo biểu diễn, vừa phải thể hiện ra sự sụp đổ rối rắm, khi nhìn thấy hình ảnh Kris cùng Cống Hách Lan đứng chung một chỗ đột nhiên tiêu tan, ngược lại cười một tiếng, nụ cười này còn phải cho người khác cảm giác kinh diễm.

Tịch Lục cũng là say rồi.

Một màn khảo nghiệm kỹ xảo biểu diễn như vậy, ngay từ đầu cậu đã có phần rùng mình.

Điều Kris phải làm chỉ là đối mặt với cậu, cho ống kính một cái bóng lưng là được rồi, cô nàng nói với Tịch Lục: “Thả lỏng một chút đi, không sao đâu, lúc trước tôi đã từng nói, coi tôi là Trần Giới là được.”

Tịch Lục gật gật đầu, cậu đứng ở nơi đó, khi đạo diễn dập bảng xuống, gã chạy bước nhanh, hoảng hốt lo sợ, hơn mười cảnh sát đuổi sát ở phía sau, cho đến cuối cùng gã núp ở trong gara, tựa lên tường thở dốc.

Gã nghe thấy được tiếng bước chân, hoảng sợ quay đầu, lại nhìn thấy Kris cùng với diễn viên đóng thế nam chính đi về phía gã.

Kris nói với gã: “Dừng tay đi, đã đủ rồi.”

Tịch Lục cười rộ lên, hốc mắt đỏ lồng, gã nói: “Dừng tay? Em bảo tôi dừng tay? Đến bây giờ làm sao tôi có thể dừng tay? Vô luận thế nào tôi cũng sẽ chết không phải sao?”

Gã khom người ngay tại chỗ, cười đến không kìm nén nổi.

Cơ thể lại là đang run rẩy không ngừng.

“Anh phản kháng cũng sẽ không có kết quả tốt.” Kris nói.

Tịch Lục nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng lớn, rất nhiều người đã từ từ tới gần bên này, gã bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, trên mặt xẹt qua hoảng sợ, trong mắt mang theo kinh hoảng, gã nhìn xung quanh, rốt cuộc không tìm thấy cơ hội có thể chạy trốn.

Bên cạnh gã không có ai.

Sẽ chết sao?

Tịch Lục ngước mắt lên, nhìn Kris, cứ chết đi như vậy sao? Gã không muốn, không muốn, cho dù chết cũng muốn em theo cùng, rõ ràng tôi yêu em như vậy, tại sao tôi phải chết một mình, để cho các người hạnh phúc.

Gã cầm súng lên, ngắm thẳng vào Kris, cười rộ lên, hốc mắt từ từ đỏ lên, nói: “Cùng chết với tôi đi.”

Một người khác đã chắn trước mặt Kris, Kris lại tiếp tục chắn ở trước mặt người đó, hai người phảng phất như đang tranh chấp muốn bỏ ra tính mạng cho đối phương.

Cái gì chứ, đến cuối cùng gã chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.

Tịch Lục cười rộ lên, người phụ nữ này thật đúng là tàn nhẫn, từ đầu đến cuối cũng chưa từng liếc qua mình, ả thật đáng chết, cùng mình đi chết đi.

Gã đưa tay, muốn bóp cò súng.

Kris nói: “Anh sẽ xuống địa ngục.”

Tịch Lục ngẩn người, gã còn nhớ khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô nói với Trần Đại và gã một câu, các anh sẽ xuống địa ngục, sau đó mở to hai mắt nhìn bọn họ, quật cường không chịu cúi đầu.

Thì ra gã vẫn luôn nhớ.

Cô gái này.

Vẫn luôn không quên, cho nên mới có thể say đắm cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Gã thật là thê thảm mà.

Tịch Lục bỏ súng xuống, hốc mắt đã đỏ bừng, xung quanh gã đã đứng đầy cảnh sát, súng của mọi người đều ngắm thẳng vào gã, gã nhìn Kris, nghĩ thầm, đây chính là người phụ nữ gã yêu đó.

Ài, bỏ đi, bỏ đi.

Gã nói: “Trong địa ngục không có em, có lẽ tôi sẽ rất nhàm chán nhỉ.” Gã cầm súng lên ngắm ngay vào đầu của mình, gã nhìn thấy Kris kích động nhào về phía mình.

Đột nhiên cảm thấy chỉ như vậy là đáng giá rồi, ít nhất có thể lưu lại một phần địa vị ở trong lòng cô.

Tôi yêu em, là đủ rồi.

Gã cười rộ lên, cong môi, một giọt nước mắt tích trong đáy mắt trái, bởi vì nụ cười, mà từ khóe mắt từ từ rơi xuống, lướt qua gương mặt gã, đến cằm.

Cho đến nhỏ xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ.

Tiếng súng vang lên, Kris cuối cùng là chậm một bước.



“Cắt cắt cắt cắt! Tịch Lục, trời ơi, cậu thể hiện quá tốt! Hoàn toàn không tìm ra một chút tì vết nào!” Đạo diễn lập tức kích động nhảy dựng lên, la lớn với Tịch Lục.

Tịch Lục sờ sờ đầu, cũng cảm thấy có phần khó có thể tin tưởng, cậu khom người cúi đầu nói: “Cám ơn đạo diễn, vất vả rồi.”

Đạo diễn nói: “Không vất vả, không vất vả, tôi vất vả cái nỗi gì, các cậu mới là vất vả nhất, quả thực là quá tuyệt vời, Tịch Lục bằng biểu hiện này của cậu, sau này sao có thể không nổi! Cậu cứ chờ danh tiếng vang xa đi!”

Tịch Lục bị nói đến đỏ cả mặt.

Kris đứng bên ngoài, ánh mắt phức tạp nhìn Tịch Lục, nói thật cô nàng cũng có một loại cảm giác bị kinh diễm, vừa rồi Tịch Lục thể hiện ra làm cho cô nàng cũng cho là mình thật sự trở thành nữ chính, mà Tịch Lục cũng đúng là nam phụ dám yêu dám hận sinh động kia, nước mắt cậu lưu lại và nụ cười kéo gần góc độ cuối cùng, quả thực làm cho một người đứng xem như cô nàng cũng kinh diễm rồi.

Kỹ xảo biểu diễn của Tịch Lục có tốt như vậy sao?

Lần đầu tiên Kris lau mắt mà nhìn Tịch Lục.

Từ trước đến nay cô nàng cũng không che giấu sự yêu thích của mình đối với kẻ mạnh, nói chẳng hạn như chung đụng với Trần Giới, càng nói chẳng hạn như hiện tại, cô nàng nói với Tịch Lục: “Rất tuyệt.”

Tịch Lục bị một đám người khen đến đỏ mặt, vừa rồi cậu cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là tự nói với mình hiện tại mình chính là nam phụ trong phim, chính là người đó, cậu yêu cũng là người phụ nữ trước mặt này.

Cứ toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong bộ phim này, không nghĩ tới sẽ nhận được hiệu quả tốt như vậy.

Tịch Lục cảm thấy vừa rồi mình cũng không phải là đóng phim, mà là đang trải qua cuộc sống chân chân thực thực như thế.

Đạo diễn mời một đám người đi ra ngoài ăn cơm, coi như chúc mừng phần diễn của Tịch Lục quay xong, lần này Tịch Lục không có rời đi trước làm mất hứng.

Cơm nước xong xuôi, xe của anh Âu liền tới đón hai người Tịch Lục và Kris, nghe nói chuyện Tịch Lục diễn lần này, hết sức vui mừng, giơ ngón tay cái lên với Tịch Lục, nói đợi đến khi công chiếu mình nhất định sẽ đi xem một chút.

Kris nhìn mặt Tịch Lục đỏ lên, như là nhớ tới đến cái gì, hỏi Tịch Lục: “Cậu… vừa rồi diễn tốt như vậy, là coi tôi thành Trần Giới hả?”

Tịch Lục sửng sốt, lắc lắc đầu, nói: “Không hề.”

Kris ngẩn người, quay đầu, không biết vì sao có chút cao hứng, cô nàng nói: “À, lúc thi đấu bóng rổ, tôi còn nhìn thấy Trần Giới, cậu và cô ấy không có tiến triển sao?”

Sau khi cô nàng nói xong, liền lại cảm thấy mình lắm mồm rồi, lúc quay đầu nhìn về phía Tịch Lục, lại thấy trong mắt cậu hàm chứa ý cười.

Tịch Lục nói: “Tôi thổ lộ rồi.”

Kris quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chống đầu, nói: “Như vậy à, rất tốt, không tệ đó, các cậu tiến triển cũng thật là quá chậm.” Cô nàng nói như vậy, trong đầu lại trống rỗng.

Mỗ: dùng ‘gã’ phân biệt trong phim, hihi