Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 247: Người lạ ngộ thân có ẩn tình khác (3)




Ngay từ đầu Mai Hương cũng nghĩ như vậy nhưng khi nàng nhìn cách Hồng Ngọc hầu hạ Âu Dương Noãn, nàng đã không còn nghĩ như vậy nữa.

Bởi vì ngay ngày đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy Hồng Ngọc dùng khăn nóng bao tay Âu Dương Noãn lại, sau đó bưng thau đồng đến, trong đó chứa đầy nước ấm. Nhẹ nhàng đem tay Âu Dương Noãn đã được bao lại ngâm trong thau. Chờ khi nước lạnh, lại đổi lượt khác. 

Cứ như vậy đổi ba lần nước, đến khi hai mặt bàn tay, các đốt ngón tay đều ấm áp, trắng hồng, mềm mịn mới bỏ khăn ra. 

Loại biện pháp chú trọng chăm sóc phần tay như vậy Mai Hương quả thực mới nhìn thấy lần đầu. 

Thấy những điều chưa hề thấy, nàng lại không biết phần lớn thiên kim tiểu thư quan gia trong kinh đô đều là như thế. Đại công chúa thậm chí còn dùng sữa tươi mới nhất.

Nếu chuyện này chỉ là chuyện nhỏ bình thường thì chuyện kế tiếp liền đủ để cho các nha đầu Hạ gia mở rộng tầm mắt.

Sáng sớm Hồng Ngọc lấy ra một cái tráp trang điểm cho Lâm Nguyên Hinh. Cái tráp chạm rỗng điêu khắc hoa hải đường phú quý, mỗi một đóa đều rất sinh động. 

Bọn nha đầu hầu hạ một bên còn chưa nhìn thấy bên trong đã cảm thấy cái tráp này đúng là tinh xảo.

Âu Dương Noãn thu hết ánh mắt của mọi người vào mắt, nàng khẽ gật đầu với Hồng Ngọc. 

Hồng Ngọc liền hiểu ý mở tráp ra, thứ tự lấy ra ba cái hộp nhỏ bên trong ra.

Trong hộp thứ nhất là một đôi hoa tai ngọc, những thứ Lâm Nguyên Hinh dùng đều là trân phẩm. Cho dù Hạ gia có tiền cũng không có tư cách dùng. 

Như Lan tuy rằng đi theo đại phu nhân cũng đã quen nhìn nhiều bảo vật nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy vật như vậy.

Như Lan mở to hai mắt nhìn, cười nói: “Tiểu thư, đây là ngọc gì a? Nô tỳ chưa bao giờ gặp qua viên ngọc thuần túy như vậy!”

Âu Dương Noãn cầm lấy đôi hoa tai, nhẹ nhàng đeo cho Lâm Nguyên Hinh. Người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy màu xanh của viên ngọc giống như màu lá cây bồ đề. 

Âu Dương Noãn nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Chỉ là phỉ thúy mà thôi!”

Như Lan dùng ánh mắt dò xét, muốn từ viên ngọc phỉ thúy tìm ra một chút tỳ vết. Nhưng bất luận cố gắng thế nào cũng không tìm được chút lấm tấm nào. 

Nàng ở trong viện phu nhân đã từng nhìn thấy phỉ thúy, biết vật như vậy rất quý báu nhưng phỉ thúy nếu không phải màu nhạt thì cũng là quá nhỏ. 

Muốn làm được một viên đều đặn thật sự rất khó, cho nên bình thường ngọc công phải dùng một loại tạo hình công phu tinh xảo để cố ý che đi những nơi tỳ vết.

Bởi vậy, phàm là người giỏi phân biệt ngọc chất tốt hay xấu đều lấy hình thức tự nhiên vốn có mà bình phẩm. 

Hiện tại, đôi hoa tai phỉ thúy này có thể nói là tự nhiên hiếm có, là phỉ thúy cực phẩm.

“Đại phu nhân nhà chúng ta rất thích ngọc, nhưng cũng chưa từng có cái nào so được với cái này của tiểu thư a!” Như Lan tán thưởng.

Âu Dương Noãn mỉm cười, từ cái hộp thứ hai lấy ra một đôi vòng ngọc. Đôi vòng này làm từ bạch ngọc thuần liêu. 

Tuy rằng không giống phỉ thúy tiên diễm lục sắc nhưng ngọc chất cứng rắn, sáng bóng oánh nhuận, không hề có một chút tạp chất.

Âu Dương Noãn đem vòng ngọc đưa cho Lâm Nguyên Hinh, nàng nhận lấy, yên lặng vuốt ve. 

Vòng ngọc này là Hoàng trưởng tôn tặng cho nàng, nên khi nhìn thấy nó không khỏi xúc động sầu tư. Vì vậy liền bảo Âu Dương Noãn cất lại chỗ cũ.

“Sao phu nhân lại cất đi?” Trong mắt Như Lan toát ra thần sắc giật mình.

Lâm Nguyên Hinh cười nhẹ: "Cái này không thích hợp để mang!”

Lời này Như Lan nghe hoàn toàn không hiểu, Hồng Ngọc liền cười giải thích: “Phu nhân đang có thai, khí sắc không tốt. Áp chế không được ngọc khí, ngược lại sẽ khiến huyết sắc kém đi!” 

Nói xong lại lấy từ trong hộp thứ ba đầy châu ngọc một đôi vòng tay san hô hồng khảm bảo thạch, nhẹ nhàng đeo cho Lâm Nguyên Hinh. Quan sát một lúc mới nói: “Phu nhân đeo cái này mới thích hợp!”

Dùng phỉ thúy hoặc trang sức là từ ngọc có thể khiến người ta càng thêm xinh đẹp, cũng có thể khiến người mang nó lộ vẻ mệt mỏi tái nhợt. 

Cho nên nữ tử hào môn quý tộc trong kinh đô khi có thai, trừ phi đối với ngọc khí có thiên vị khác, còn không bình thường sẽ rất ít đeo. 

Điểm này, Như Lan sinh trưởng ở Bình Thành tất nhiên là chưa bao giờ được nghe qua.

Lúc này, Mai Hương dâng phấn, Hồng Ngọc lại cười nói: “Tiểu thư nhà chúng ta có của mình!” Liền từ trong hành lý lấy ra một hũ bạch ngọc nho nhỏ.

Mai Hương tò mò cầm lên xem, bên trong màu sắc dị thường tiên diễm, còn có một mùi hương mẫu đơn thơm ngát. So với thứ Hạ gia thường dùng thuần khiết hơn rất nhiều. 

Mai Hương không tự chủ được mà nhìn bên dưới hũ, không thấy triện ấn khắc danh liền tò mò hỏi: “Đây là phấn của tiệm nào?”

Hồng Ngọc mỉm cười, cầm lại hũ phấn, dùng móng tay nhẹ nhàng quét lên mặt phấn, sau đó đem bột phấn đặt vào lòng bàn tay. 

Vĩ chỉ chọn điểm từ trong chén nước một vài giọt hòa vào bột phấn sau đó dùng bần trang điểm nhẹ nhàng phủ lên hai má Lâm Nguyên Hinh.

Chỉ qua vài chấm nhẹ hai má đã hồng hào, còn mơ hồ thoang thoảng mùi hương. Xong mới nói: “Phu nhân nhà chúng ta không dùng phấn bên ngoài, bình thường đều mời chưởng quầy Hạo nguyệt lâu trực tiếp đến phủ điều chế!”

Hạo nguyệt lâu? Không phải là nơi nổi tiếng số một số hai kinh đô về điều chế son phấn sao? 

Số tiền mua một hộp phấn cũng đủ chi phí ăn mặc hai năm của một gia đình bình thường. 

Đại phu nhân Hạ gia cũng từng muốn phái người đi mua, thế nhưng lại bị người ta nói mỗi một hộp đều đã có người đặt trước, thứ không thể bán.

Mai Hương cùng Như Lan liếc nhìn nhau, đều thấy trong ánh mắt đối phương vẻ khiếp sợ. 

Nhất là Như Lan, nàng ta nhìn Âu Dương Noãn cùng Lâm Nguyên Hinh, trong ánh mắt không tự chủ mà thêm một chút kính sợ. 

Mặc kệ hai nữ tử này đến từ đâu, y phục, cách nói chuyện, thói quen sinh hoạt, cách ăn uống đều vượt xa tưởng tượng. 

Như Lan ẩn ẩn cảm thấy hai người kia chỉ sợ có thân phận không tầm thường. Liên tưởng đến thái độ nghiêm túc khác thường của lão thái thái, tươi cười trên mặt Như Lan lập tức sáng lạn hắn lên, hầu hạ cũng càng thêm ti mỉ dụng tâm.

Chờ Như Lan cùng các nha đầu khác ra ngoài, Lâm Nguyên Hinh liền kỳ quái hỏi: “Noãn Nhi, muội hôm nay làm sao vậy? Sao đang êm đẹp tự dưng lại lấy cái tráp đó ra?”

Lúc Âu Dương Noãn xuất môn có chút vội vàng, hành lý gì đều không mang, chỉ có một thân hoa phục kia. 

Những thứ này vốn là của Lâm Nguyên Hinh, vì nguyên nhân đó nên mặc dù khó khăn Âu Dương Noãn cũng chưa từng có ý niệm đụng đến mấy thứ này. Hiện tại lại đột nhiên lấy ra, tự nhiên là có dụng ý khác.

Âu Dương Noãn mỉm cười: “Thế nhân đều nói mắt chó nhìn người thấp. Nếu chúng ta một mặt giấu tài, vừa đánh mất thân phận lại vừa bị những người này kinh thường. Muội làm vậy, chẳng qua là muốn cảnh cáo, để bọn họ phải cẩn thận hơn thôi!”

Lâm Nguyên Hinh gật gật đầu, mấy ngày nay nàng nhìn thái độ của bọn nha đầu liền hiểu được. Nếu cứ ẩn nhẫn, chỉ sợ không thể ở nơi này được quá lâu.

Lúc này, Hồng Ngọc lặng lẽ nói: "Tiểu thư, nô tỳ vừa lặng lẽ đi theo Như Lan. Quả nhiên nàng đang hướng đến viện đại phu nhân!”

Thái độ của đại phu nhân Mao thị đối với Lâm Nguyên Hinh cùng Âu Dương Tước đều là ôn hòa. Nhưng đối với Âu Dương Noãn lại đặc biệt nhiệt tình. Mỗi ngày đều đến đây ngồi một lát không nói, mỗi lần đến đều nhìn chằm chằm Âu Dương Noãn.

Loại ánh mắt này khiến Lâm Nguyên Hinh có chút sợ hãi, nàng nghe Hồng Ngọc nói xong không khỏi nắm chặt lấy tay Âu Dương Noãn: “Ta vẫn cảm thấy ánh mắt nhìn muội của vị đại phu nhân này hết sức dọa người. Noãn Nhi, muội phải cẩn thận!”

Âu Dương Noãn nghe vậy thì sửng sốt, nghĩ tới ánh mắt quá mức nóng bỏng kia của Mao thị thì không khỏi gật gật đầu.

Buổi chiều lúc Âu Dương Tước đến liền đem những tình hình nghe ngóng được giản lược nói sơ một lần. 

Âu Dương Noãn đoán không sai, Hạ gia này xác thực không phải thương hộ bình thường. 

Hạ lão thái gia đã mất chẳng những ở Bình Thành náo nhiệt phồn hoa có được một số lượng lớn tửu lâu, khách điếm, thực tứ, trà phường, uyển ngự. Mà vài huyện phụ cận cũng có không ít khế đất thuộc danh nghĩa Hạ phủ. 

Rất nhiều tỉnh ngoài Bình Thành cũng có vô số vật nghiệp. Hạ gia không chỉ có thước thương không đếm được, đồng thời trong dòng họ còn có tài chi sĩ hay khổng võ chi phu vào triều làm quan.

Mỗi khi hạn hán lũ lụt hoặc mùa màng thất thu liền hưởng ứng lời kêu gọi của triều đình mở kho lương cứu tế dân chúng. Danh vọng ở Bình Thành vượt xa quan viên ở đây.

Người nhà Hạ gia cũng không mấy phức tạp. Hạ lão phu nhân chỉ có hai người con trai. 

Đại lão gia Hạ Thuận Quân nay là chủ Hạ gia. Đại phu nhân Mao thị các nàng đã được gặp qua. 

Dưới bọn họ có một nam một nữ, trưởng tử Hạ Vũ Nhiên nghe nói là một đại phu, suốt ngày ở trong y quán không về nhà. 

Nữ nhi Hạ Gia Tranh là tiểu thư khuê các điển hình, chân không ra khỏi nhà. Ngoài hai người này còn có một nghĩa tử Hạ Gia Thịnh, hiện đang giúp đỡ quản lý Hạ gia.

Dưới gối nhị lão gia Hạ Nam Bình cùng nhị phu nhân Uông thị có một nữ nhi Hạ Gia Như, một nam tử Hạ Vũ Sinh, còn có một thứ nữ Hạ Gia Hoan. 

Mấy người Âu Dương Noãn đến mấy ngày nay, Nhị lão gia Hạ gia cùng nhị phu nhân đã mang theo tử nữ về hạ thọ mẫu thân Uông thị, hiện không ở trong phủ.

“Tỷ tỷ, Hạ Vũ Sinh kia nghe nói là một tên ăn chơi. Hai tỷ nếu gặp hắn nhất định phải tránh xa một chút. Nếu không tránh được chúng ta liền ra ngoài ở!” Âu Dương Tước nhắc nhở.

Âu Dương Noãn cười lắc lắc đầu: “Không thể nói như vậy. Chúng ta ở đây, ngược lại không dễ bị người khác chú ý. Nếu ra ngoài thuê chỗ ở, trên khế ước phải viết như thế nào? Danh chương đệ có hay không? Chỉ hỏi hai ba câu đơn giản chỉ sợ liền lộ ra sơ hở!”

Âu Dương Tước cũng biết đạo lý này nhưng vẫn còn lo lắng tên Hạ Vũ Sinh. 

Nhưng Âu Dương Noãn lại không mấy chú ý đến tên ăn chơi kia. Nàng tinh tế nghĩ nghĩ, mỉm cười hỏi Lâm Nguyên Nhu: “Biểu tỷ, tỷ có thấy Hạ gia này có chút kỳ quái không?”

“Kỳ quái thế nào?”

Âu Dương Noãn hơi nghiêng đầu, hoa tai xanh ngọc cũng nhẹ nhàng lay động: “Đại lão gia cùng Đại thiếu gia đều ở bên ngoài, chúng ta tự nhiên không gặp được. Nhưng lão phu nhân nếu đã để chúng ta diện kiến đại phu nhân, vì sao lại không hề đề cập đến vị đại tiểu thư Hạ gia? Hơn nữa chúng ta ở đây đã hai ngày, đại phu nhân mỗi ngày đều ghé qua. Nhưng chưa từng mang theo vị đại tiểu thư này. Điểm này có chút không hợp lý, không phải sao?”

Âu Dương Tước nghe đến đó, ánh mắt hơi ngưng trọng, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, nói đến mới nhớ. Vị đại tiểu thư này đúng là có chút kỳ quái. Không riêng gì chúng ta chưa gặp qua vị Đại tiểu thư Hạ gia này. Nghe nói ngay cả bọn nha đầu trong phủ cũng chưa từng gặp qua….”