Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi

Chương 189: Sau khi bị hủy dung




"Ngươi phát hiện cái gì?" Sau khi đưa Mạc Vũ Vi về, Tô Vinh nhìn Thiên Diệp, sắc mặt ngưng trọng hỏi.

Thiên Diệp chớp chớp mắt, thực kỳ dị nhìn Tô Vinh: "Vinh Vinh, sao ngươi biết ta có phát hiện?"

"Trực giác." Tô Vinh thản nhiên nói.

Thiên Diệp cười cười, thực thân thiết nắm vai Tô Vinh: "Vinh Vinh, xem ra ta với ngươi thực tâm ý tương thông a! Vinh Vinh, chúng ta ăn ý như vậy, chừng nào ngươi chịu gả cho ta a!"

Tô Vinh bất đắc dĩ thở dài: "Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi."

Thiên Diệp nhún vai, biểu tình trở nên nghiêm túc: "Trên người nha đầu kia có mùi thiên tuyết lan, thứ đó có lực hấp dẫn rất lớn với đám sói."

Tô Vinh híp mắt: "Ý ngươi là có người muốn hại nha đầu kia?"

Thiên Diệp gật đầu: "Hẳn là vậy."

Tô Vinh có chút khó hiểu: "Là ai muốn hại nàng nhỉ?" Tuy sau khi tới quân doanh, thái độ cao ngạo của Mạc Vũ Vi đã đắc tội không ít người, thế nhưng hẳn không đến mức muốn mạng nàng ta đi.

Thiên Diệp vô tình nói: "Không biết! Mà biết để làm gì chứ? Dù sao nha đầu kia có chết hay không cũng đâu ảnh hưởng gì đến chúng ta."

Tô Vinh bất đắc dĩ thở dài: "Tốt nhất cũng nên điểu tra một chút, đề phòng kẻ đó lại hại thêm người khác."

Thiên Diệp cười cười: "Ta đoán kẻ đó là Âu Dương Kỳ."

Tô Vinh nghi hoặc: "Là hắn, sao lại là hắn?"

Thiên Diệp nhún vai: "Trước lúc Mạc Vũ Vi rời khỏi quân doanh vừa vặn có gặp Âu Dương Kỳ, ta nghĩ nàng ta cả gan tiến vào rừng như vậy hơn phân nửa là do Âu Dương Kỳ xúi giục."

"Mạc Vũ Vi cùng Âu Dương Kỳ từng có xích mích à?" Tô Vinh có chút nghi hoặc hỏi.

"Hai tên này đều không phải thứ tốt, trước đó vì muốn châm ngòi chia rẽ quan hệ của Lâu Vũ với Mạc Phi, Mạc Vũ Vi đã làm lộ chuyện hôn sự của Âu Dương Kỳ với Mạc Phi, sau khi chân tướng lộ rõ, chẳng những Mạc Vũ Vi tự hại mình mất thanh danh mà còn hại Âu Dương Kỳ bị mọi người xa lánh, sống không bằng chết, có lẽ vì vậy nên Âu Dương Kỳ mới ghi hận Mạc Vũ Vi đi."

Tô Vinh híp mắt, sắc mặt khó coi nói: "Âu Dương Kỳ không sợ chuyện mình hại Mạc Vũ Vi sẽ bại lộ sao?"

Thiên Diệp nhún vai: "Mùi thiên tuyết lan rất nhạt, hơn nữa theo thời gian sẽ ngày càng nhạt hơn rồi biến mất hẳn, hiện giờ nếu ngửi người Mạc Vũ Vi hẳn đã không phát hiện được gì nữa."

Tô Vinh trầm mặc một hồi, có chút đăm chiêu nói: "Ta nhớ hình như thiên tuyết lan là tinh thảo cấp bảy?"

Thiên Diệp gật đầu: "Đúng vậy! Là tinh thảo cấp bảy, thiên tuyết lan không chỉ có lực hấp dẫn với tinh thú họ sói, nó còn có tác dụng với các loài rắn, cũng may phân lượng không nhiều, nàng ta cũng không tiến sâu vào trong rừng, bằng không khẳng định ngay cả xương cốt cũng không còn."

Tô Vinh híp mắt: "Thứ quý giá như vậy, sao Âu Dương Kỳ lại có được?"

Ánh mắt Thiên Diệp lóe lên chút hài hước: "Hắn không có nhưng đại hoàng tử có!"

Tô Vinh trợn to mắt: "Ý ngươi là, thiên tuyết lan là đại hoàng tử cấp?"

Thiên Diệp gật gật đầu, lạnh nhạt nói: "Hẳn là vậy, bất quá đại hoàng tử cấp thứ quý giá như vậy cho Âu Dương Kỳ chắc chắn không phải để đối phó với Mạc Vũ Vi."

Tô Vinh sửng sốt, lập tức hiểu được: "Tam hoàng tử phi, mục tiêu của hắn là tam hoàng tử phi."

Thiên Diệp gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia sát ý: "Ta cũng nghĩ vậy."

Tô Vinh thở hắt một hơi: "Cũng may mà tam hoàng tử phi vẫn không thèm để ý tới hắn, Âu Dương Kỳ vẫn không tìm được cơ hội xuống tay."

Thiên Diệp cười lạnh: "Âu Dương Kỳ nên cảm thấy may mắn đã không ra tay với Phi Phi, Phi Phi không phải kẻ ngu ngốc như Mạc Vũ Vi, nếu Âu Dương Kỳ ra tay, Phi Phi nhất định sẽ phát hiện, khi đó người chết chính là Âu Dương Kỳ."

Mày Tô Vinh giãn ra: "Cũng đúng."

...

Nhìn thấy Mạc Vũ Vi bị hủy dung, Lâm Tịch kinh hoảng tới run rẩy cả người.

"Vũ Vi, sao ngươi lại biến thành như vậy?" Lâm Tịch hoảng sợ hỏi.

Nàng vốn định kiếm lợi một chút từ chỗ Mạc Phi, kết quả lợi đâu không thấy, Mạc Vũ Vi cư nhiên lại hủy dung, nàng vốn hi vọng Mạc Vũ Vi có thể gả cho chỗ tốt, sau này nàng có thể hưởng phúc, giờ thế này làm sao tìm được chỗ tốt đây."

Mạc Vũ Vi khóc tới không thành tiếng, ủy khuất suốt mấy ngày nay đều bộc phát, khóc tới thở không nổi, giọng cũng khàn khàn.

Mạc Quỳnh nhìn Mạc Vũ Vi, bất mãn nhíu mày quở trách: "Vĩ Vi, tự dưng ngươi chạy vào rừng làm gì, chẳng lẽ còn hi vọng vô tình gặp gỡ Lâu Vũ, sau đó tam hoàng tử nhất kiến chung tình với ngươi hay sao? Người ta căn bản không thèm để mắt tới ngươi a."

Nghe thấy lời Mạc Quỳnh, Mạc Vũ Vi lại càng khóc dữ hơn.

Lâm Tịch bất mãn nhìn Mạc Quỳnh: "Mạc Quỳnh, ngươi làm sao vậy? Muội muội ngươi đã bị như vậy rồi, ngươi còn xát muối vào vết thương của nàng."

Mạc Vũ Vi cắn môi, thực căm hận nói: "Đều tại tên Tô Vinh kia dây dưa lằng nhằng, nếu hắn tới sớm một chút thì ta đã không biến thành như vậy."

Lâm Tịch cũng tức giận: "Đúng vậy, đều tại tên Tô Vinh kia, nếu hắn tới sớm một chút thì Vũ Vi đã không bị hủy dung."

Mạc Quỳnh có chút khó xử: "Người ta dù sao cũng đã cứu mạng Vũ Vi."

"Hắn rõ ràng là mèo khóc chuột giả từ bi, muội muội ngươi thành thế này, cứu với không cứu có gì khác nhau." Lâm Tịch không cho là đúng nói.

Mạc Vũ Vi thương tâm nhìn Mạc Quỳnh: "Ca ca, ta là muội muội của ngươi a! Ta đã thế này rồi, ngươi lại còn nói giúp người ngoài."

Nhìn sắc mặt khó coi của Mạc Vũ Vi, Mạc Quỳnh bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

...

Trong quân doanh, nghe thấy tin tức Mạc Vũ Vi bình an trở về, tâm tình Âu Dương Kỳ có chút buồn bực, thế nhưng đợi tới khi nghe thấy Mạc Vũ Vi bị hủy dung thì nhịn không được cao hứng.

Âu Dương Kỳ híp mắt, thầm nghĩ, nữ nhân như Mạc Vũ Vi, nếu chết nhanh như vậy thì đúng là quá dễ dàng cho nàng ta. Nàng ta để ý nhất chính là dung mạo, hiện giờ đã bị hủy dung, nhất định là sống không bằng chết.

...

Trong hoàng cung.

Nhìn tin tức trong tay, sắc mặt Lâu Phong âm trầm.

Nhìn sắc mặt Lâu Phong, Lâu Tĩnh bất đắc dĩ nói: "Ca, ngươi đừng tức giận, chúng ta vốn cũng không trông cậy vào tên Âu Dương Kỳ đó mà."

Lâu Phong căm hận nói: "Ta vốn không trông cậy hắn, thế nhưng cũng không ngờ hắn vô dụng tới mức này, tới rừng Lạc Nhật bấy lâu nay cư nhiên vẫn chưa thấy được mặt Mạc Phi. Sau khi thấy Lâu Vũ thì bị dọa mất mật, ngay cả thân phận cũng không dám lộ ra, khúm núm hệt như con chuột."

Lâu Tĩnh bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng thực thất vọng về Âu Dương Kỳ: "Chung quy nhà quê thì chính là nhà quê, không có kiến thức không có thực lực thì thôi đi, cư nhiên ngay cả dũng khí cũng không có."

Lâu Phong âm trầm nói: "Phế vật, mệt ta còn trợ giúp hắn thăng lên cấp ba."

Lâu Tĩnh cũng thực nghẹn khuất, nàng cũng chướng mắt Âu Dương Kỳ, chính là nghĩ tới Mạc Phi từng vì người này mà tự sát mới hi vọng một chút.

Thật không ngờ, vô luận là Mạc Phi hay Lâu Vũ đều xem Âu Dương Kỳ là không khí, hoàn toàn không thèm để ý.

Càng đáng giận hơn chính là Lâu Vũ cùng Mạc Phi không thèm để ý tới hắn, Âu Dương Kỳ cư nhiên cam tâm tình nguyện bị bỏ lơ, nhàn nhã thoải mái làm rùa đen rút đầu, nếu không phải Mạc Vũ Vi xuất hiện, có lẽ Âu Dương Kỳ sẽ giấu diếm quan hệ của mình với Mạc Phi cả đời.

Lâu Phong hừ khẽ một tiếng, căm hận nói: "Ta đưa thiên tuyết lan là để hắn tìm cơ hội ra tay với Mạc Phi, hắn lại tự mình chủ trương, không dùng trên người Mạc Phi, đi dùng trên người Mạc Vũ Vi.

"Mạc Vũ Vi hủy dung thì kệ đi, dù sao nàng không bị hủy dung cũng không mê hoặc được Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên." Lâu Tĩnh lạnh nhạt nói.

Đối với Mạc Vũ Vi, Lâu Tĩnh vẫn luôn khinh thường, một nha đầu nhà quê không có kiến thức không có bản lĩnh, ỷ mình có vài phần nhan sắc liền không để ai vào mắt, cư nhiên vọng tưởng tới Lâu Vũ cùng Trịnh Huyên, quả thực là ngu xuẩn không ai bằng.

"Không phải ta đau lòng nha đầu kia, chính là như vậy chỉ sợ sẽ đả thảo kinh xà." Lâu Phong bất đắc dĩ nói.

Nghe thấy lời Lâu Phong, sắc mặt Lâu Tĩnh cũng trầm xuống, thầm nghĩ, Âu Dương Kỳ đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa.

....

Quân doanh rừng Lạc Nhật.

Lâu Vũ cùng Mạc Phi vừa về tới quân doanh liền nghe thấy một tin khiếp sợ, Mạc Vũ Vi bị hủy dung, còn không chờ hai người khiếp sợ xong, một tin khác đã ập tới, làm hai người cả kinh tới trợn mắt há hốc mồm.

Lâm Tịch nói Mạc Vũ Vi bị hủy dung là vì Tô Vinh lơ là chểnh mảng, bắt Tô Vinh phải chịu trách nhiệm.

Tô Vinh đen mặt nghiến răng nghiến lợi ngồi trong phòng họp: "Nha đầu chết tiệt kia, khi ấy ta không nên cứu nàng, đáng ra nên để nàng ta bị dã lang ăn thịt, nàng chết thì xong chuyện rồi."

Thiên Diệp vuốt tóc, không khỏi có chút hoang mang thầm nghĩ, nha đầu Mạc Vũ Vi kia đầu tiên coi trọng Lâu Vũ, tiếp đó coi trọng Trịnh Huyên, hiện giờ lại coi trọng Tô Vinh, nhìn tới nhìn lui ngay cả vợ tương lai của mình cũng coi trọng nhưng sao lại chướng mắt mình nhỉ, mị lực của mình kém tới vậy sao?

Thiên Diệp lôi gương ra soi, thầm nghĩ, nhất định là mị lực của mình quá lớn, nha đầu kia tự thấy xấu hổ nên mới không dám với tới mình, tuyệt đối không phải là mị lực mình kém.

Trịnh Huyên nhìn Tô Vinh, vui sướng khi người gặp họa nói: "Người ta bị ngươi hại hủy dung a! Ngươi cưới người ta đi."

Tô Vinh đen mặt hung hăng trừng Trịnh Huyên: "Ngươi lăn đi, nàng ta bị hủy dung liên quan gì tới ta, đã cảnh báo đừng rời khỏi quân doanh rồi, là nàng ta không nghe chạy ra ngoài thôi! Cưới nàng ta còn không bằng gả cho Thiên Diệp."

Nghe vậy, Thiên Diệp lập tức phấn chấn: "Vinh Vinh, ngươi rốt cuộc cũng thông suốt, muốn gả cho ta sao? A! Ta nói với ngươi a, ta có nhà có xe có nhan sắc, tuyệt đối sẽ không ủy khuất ngươi."

Tô Vinh tức giận trừng Thiên Diệp: "Ta chỉ so sánh thôi, không phải muốn gả cho ngươi."

Thiên Diệp thở dài: "Vinh Vinh, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để nha đầu chết tiệt kia cướp ngươi đâu. Hừ, dám cướp vợ ta, cũng không tự nhìn xem mình là ai."

Tô Vinh: "..."

...(cont)...