Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 204: Một sống một còn, tổn thương lẫn nhau




Ngày thứ hai sau khi tiễn chú Ba Lục và thím Ba Lục rời khỏi, liền chính là ngày mà nhà hàng của Lục An Nhiên đổi thực đơn mới, trung tâm mua sắm Long thị vừa mở cửa, trước cửa Lục Hiên Trai liền xếp hàng dài, xem ra quảng cáo của Lục thị đạt được hiệu quả rất lớn!

Mãi cho đến ba giờ chiều, số người xếp hàng như cũ chỉ có tăng chứ không giảm, tình trạng này vẫn tiếp tục kéo dài cho đến ngày 10 tháng 5, ngày 12 tháng 5 tình hình này mới bắt đầu hòa hoãn lại.

Trưa ngày 10 tháng 5, Vu Tiêu mang theo con trai Vu Lực đến thăm hỏi, sau khi biết được Lục An Nhiên đang lên lớp, hai cha con liền chọn một góc tương đối khuất mà ngồi xuống, gọi vài món mới của Lục thị. Rất nhanh thức ăn liền được mang lên đầy đủ, Vu Tiêu cầm đũa lên nhìn Vu Lực: “Hai cha con chúng ta cũng thử xem đi?”

“Ừm.” Vu Lực gật đầu gắp một gắp món ăn đầu tiên ở bên trái, đây là món củ sen gạo nếp sốt đường phèn và mật ong, cách nấu món ăn này không khó, canh độ lửa sau đó chọn nguyên liệu phối, liền có thể nấu ra thành phẩm không tệ. Sau khi Vu Lực nhai ngụm đầu tiên, độ giòn của củ sen cùng với độ mềm dẻo của gạo nếp bổ trợ cho nhau, hương thơm của gạo nếp vương vấn giữa môi và răng, nơi đầu lưỡi hương vị mát lạnh của đường phèn kết hợp với mật ong vô cùng ngon miệng.

“Thế nào?” Vu Tiêu cũng thử một miếng sau đó nhìn qua Vu Lực.

“Gạo nếp này có xuất xứ từ phía Bắc sông Dương Tử, mật ong tươi lấy từ trên cây xuống, đường phèn trong quá trình nấu đã được lọai bỏ tạp chất cho nên hiện tại trông giống như một lớp thủy tinh phủ trên thân củ sen. Trong quá trình nấu thêm vào nước cốt được nấu từ táo đỏ và kỳ tử, vì để cân bằng còn thêm vào tim hạt sen. Ngon!” Vu Lực tỉ mỉ thưởng thức sau đó phân tích.

“Nếm thử món tiếp theo!” Vu Tiêu cầm đũa gắp tiếp.

Vu Lực sau khi nghe xong liền gật đầu bắt đầu thưởng thức những món còn lại ngoài ra mỗi một món đều đưa ra vài lời bình luận, cho đến khi thưởng thức món canh cuối cùng, Vu Lực buông muỗng canh xuống, cầm lấy chiếc khăn tay được chuẩn bị sẵn trên bàn lau khóe miệng dính chút nước canh: “Cô ấy rất giỏi.”

“Có khả năng thắng được không?” Vu Tiêu rất quan tâm vấn đề này.

“Có.” Vu Lực khẳng định gật đầu: “Con đã hiểu thấu thói quen sử dụng nguyên liệu và điểm đặc biệt của cô ta. Thực đơn mùa thu có thể định thắng bại!”

“Được.” Vu Tiêu hài lòng gật đầu: “Chúng ta về đi!”

“Ừm.” Vu Lực đứng dậy trả tiền cơm, cùng Vu Tiêu quay lại nhà hàng của bản thân. Mà Lục An Nhiên lúc này đang ở trên trường vẫn không biết được suy nghĩ của cha con Vu Tiêu, càng không biết được nguy hiểm đang từng bước từng bước đến gần. Điều cô phiền não nhất hiện nay chính là cuộc thi giữa kỳ diễn ra vào hai ngày sau, cô đã cố gắng dốc hết lòng đem toàn bộ kiến thức của cô đơn giản hóa giảng giải cho Dương Tuyết Oánh, nhưng Dương Tuyết Oánh thật sự là một chút cũng không hiểu, cô ấy ngay đến cả định lý Pitago cũng không hiểu, chỉ có thể đọc thuộc nó, lại không thể áp dụng nó vào các bài giải, Lục An Nhiên nhấn mạnh mấy chục lần kết quả cũng chỉ có một: tốc độ đi vào giấc ngủ của Dương Tuyết Oánh càng ngày càng nhanh...

Đến ngày diễn ra cuộc thi, Lục An Nhiên nhìn đề bài trên giấy thi ngoài việc chỉ có thể vô lực lắc đầu than thở ra, cũng không biết có thể dùng biểu tình gì nữa, những loại đề này đều không khó, cô cảm thấy rất dễ, nhưng đối với Dương Tuyết Oánh thì tuyệt đối không phải là chuyện như vậy nữa, cô đã có thể tưởng tượng được biểu tình đau khổ của Dương Tuyết Oánh sau khi thi xong là như thế nào rồi.

Tuy nhiên, kết quả cuộc thi giữa kỳ này có liên quan đến kinh phí nhà trường cấp trong đợt đi chơi nhóm kỳ sau. Tổng kinh phí sẽ bình quân chia làm hai phần: một phần là các lớp dựa theo xếp hạng thành tích sau đó cứ thế mà phát tiền theo thứ tụ, năm ngoái, tính theo điểm trung bình tổng thành tích, lớp đứng đầu tiên có thể nhận được cỡ một vạn tệ, mà lớp đứng cuối cùng chỉ có thể nhận được khoảng ba ngàn tệ; một phần tiền khác lại bình quân lần nữa chia làm hai phần: một phần là thưởng cho lớp có thành tích đứng đầu tính theo điểm trung bình cả năm, phần khác chính là điểm trung bình phát cho những lớp có người có thành tích đứng đầu các môn học.

Thành tích lần này quả nhiên i như Lục An Nhiên dự đoán, lớp D thấp nhất so vơi ba lớp kia, giành giải cuối. Chỉ nhận được 3000 tệ, mà may mắn chính là lớp D còn có Tần Thư Mặc, đồng thời Lục An Nhiên cũng giành được điểm cao nhất của môn Ngữ Văn, cho nên tổng số tiền thưởng mà lớp D giành được nhiều nhất năm so với ba lớp kia.

Loại buff (sức mạnh, ở đây có thể hiểu là tăng thêm) như vậy đương nhiên sẽ có người kháng nghị, nhưng sau khi các lớp khác nhìn thấy thành tích của hai người tệ nhất lớp D, liền cũng không nói thêm gì nữa: có loại thành tích như vậy... lớp D cũng không dễ dàng gì.

Trước ngày đi dã ngoại, thành viên lớp D lại hẹn nhau cùng đi mua những vật phẩm cần thiết cho ngày hôm sau, địa điểm của lần dã ngoại này được tổ chức ở bãi biển diễn ra trong hai ngày một đêm, các lớp phải tự chuẩn bị lều trại, đồ dùng và tất cả vật phẩm, sau khi đem tất cả bạn học chia nhóm xong, Lục An Nhiên lại phân nhiệm vụ cho mỗi nhóm và số tiền mà mỗi nhóm được sử dụng. Nhóm của Lục An Nhiên phụ trách mua đồ ăn, suy cho cùng với thân phận như vậy của Lục An Nhiên, mọi ngươi đều vô cùng yên tâm về độ tươi mới của thức ăn do cô lựa chọn, đồng thời Lục An Nhiên cũng biết được nơi mua nguyên liệu tươi ngon và giá rẻ hơn. Vì để chu toàn khẩu vị của mọi người, Lục An Nhiên cũng mua một chút thức ăn mặn, đã lâu không tiếp xúc với đồ ăn mặn, lúc đụng phải cô đều không khỏi cau mày. Kỷ Linh cảm thấy bộ dạng khó chịu của cô, liền chủ động lo việc lựa chọn, mua thực phẩm tanh và cả công việc mang vác, Lục An Nhiển chỉ cần nói miệng cách lựa chọn là được, đây đúng là giúp cô một việc lớn a.

Lúc mua được một nửa, Phượng Tư Hàm trong nhóm có chút không vui nói: “Tại sao tôi lại phải đích thân cùng với các cậu đến những nơi lộn xộn này chứ.”

“Cậu là người không có tư cách tức giận nhất ở đây đó!” Dương Tuyết Oánh trợn mắt: “Cậu không phải đường đường là Tam tiểu thư Phượng thị sao? tại sao tổng thành tích của cậu chỉ hơn tôi có 3 điểm vậy!”

“Ai quy định Tam tiểu thư Phượng thị liền phải giỏi việc học chứ! Vả lại cậu mới là người xếp hạng nhất từ dưới đếm lên có được không? Cậu đắc ý cái gì chứ!” Phượng Tư Hàm lúng túng né tránh những giọt nước văng ra từ đuôi con cá màu đen nằm trong giỏ trúc: “Trời ơi... dơ chết đi được...”

“Cậu xếp thứ hai từ dưới đếm lên mà cũng kiêu ngạo quá ha!” lông mày Dương Tuyết Oánh giật giật cùng Phượng Tư Hàm cãi nhau.

“Đến đi! Có bản lĩnh cùng tôi đấu một trận sống còn đi!” tính cách nóng nảy của Phượng Tư Hàm thật sự liền trỗi dậy.

“Ai sợ ai chứ!” Dương Tuyết Oánh hếch cằm gào lên: “Đến đi! Đến đây đánh lộn nhau đi!”

“Hai người các cậu mỗi người nói ít một câu đi! Sắp mua xong rồi.” Lục An Nhiên mắng hai người một câu sau đó liền tiếp tục chọn món.

“Đúng đó!” Tần Thư Mặc tiếp lời: “Thật sự không hiểu một người xếp hàng thứ nhất và một người xếp hàng thứ hai từ dưới đếm lên toàn trường sống chết với nhau có ý nghĩa gì! Hai người các cậu cũng chỉ có thể tự thương tổn lẫn nhau thôi!”

“Hai người các cậu vẫn là nên nghe lời An Nhiên và Tần Thư Mặc đi...” Kỷ Linh lắc đầu, cô thật sự cũng không hiểu mặt mũi, khí phách của hai người hạng nhất và hạng hai từ dưới đếm lên ở trước mặt hạng nhất và hạng hai thật sự đòi sống mái với nhau từ đâu ra, lùi một vạn bước cũng chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng khen một câu dũng khí đáng khen...

Loại giống như cô ở trong lớp xếp hạng bình thường, không cao cũng không thấp không thể hiểu nỗi thế giới của học bá và học tra (học dốt) nha!