Trùng Sinh Chi Cường Thế Quay Lại

Chương 69: Dạ dày trướng khó chịu, năm tháng cao trung




Suốt một ngày thứ Bảy, Lục An Nhiên ngoại trừ lúc mặt trời vừa ló ra đi ra cửa cùng với Lục An Hổ luyện tập thân thể, sau đó liền đem bản thân nhốt trong phòng, thời điểm giữa trưa, Kỷ Nhu cũng bước vào trong phòng Lục An Nhiên, hai mẹ con ngay đến cả cơm trưa cũng không ăn cuối cùng vào giờ cơm tối mới xuất hiện trước mắt mọi người, đặc biệt là Kỷ Nhu, nhìn bộ dạng tựa như từ đêm qua đã mất ngủ một mạch bận rộn đến hiện tại vậy.

Trong đôi mắt xinh đẹp của hai mẹ con đều xuất hiện những tơ máu đỏ. Bộ dạng này thời điểm xuất hiện trước bàn cơm buổi tối, thực sự dọa cho mọi người đều nhảy dựng lên. Hôm nay hai vợ chồng Lục Quân Phong cũng theo thường lệ cuối tuần đến thăm Lục Kiếm Hào, vì vậy trên bàn cơm này trừ Lục Quân An ra những người nên đến đều đã có mặt đông đủ.

“Hai mẹ con chị cả một đêm không ngủ sao?” Ánh mắt Từ Liên Tâm tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Bận rộn chuyện gì thế?”

“Đêm hôm qua con đã nói với mẹ một số suy nghĩ của con, còn cho mẹ xem bản đồ phân bố chi tiết của trung tâm mua sắm Long thị, sau đó suốt một đêm mẹ đã đem suy nghĩ của con và phương pháp của bà vẻ ra một kế hoạch có thể thực hiện được!” Lục An Nhiên cười nói, mặc dù mệt mỏi, nhưng nụ cười trên mặt lại thập phần sáng lạn: “Cho mọi người xem nè!” Lục An Nhiên lấy xấp kế hoạch đã được photo ra phát cho mọi người.

Khi cầm bản thiết kế trên tay trong mắt mọi người đều lập tức sáng lên, thiết kế theo phong cách cổ xưa quyến rũ, không gian được phân bố một cách hợp lý, còn có hiệu ứng của đồ họa CG (công nghệ đồ họa 2D), loại thiết kế này từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy qua. Lục Kiếm Hào hài lòng gật đầu nói: “An Nhiên, trước cuối tuần sau, giao cho ông một bản kế hoạch thiết kế, đến thời điểm đó ta sẽ cho người tu sửa nhà hàng dựa theo bản kế hoạch thiết kế của con, còn về phương diện quảng cáo…”

“Ba, về việc quảng cáo, trước thứ 4 tuần sau con sẽ gửi cho ba bản kế hoạch, ngoài ra…” Kỷ Nhu vươn tay ra vuốt ve đầu của Lục An Nhiên: “Ngoài ra An Nhiên đã lấy được toàn quyền quảng cáo ở lầu một của trung tâm mua sắm Long thị hai tháng tính từ ngày khai trương, vì thế con sẽ dựa vào ưu thế của điểm này làm một chút phát triển nổi bật!”

“Cái gì?” mọi người đều sửng sốt, không dám tin mà nhìn Lục An Nhiên, cư nhiên lại giành được quyền quảng cáo quan trọng nhất ở lầu một, đây đúng là lợi ích ngàn vàng khó có được đó!

“An Nhiên, quyền quảng cáo này con làm sao mà lấy được thế?” Vẻ mặt Lục Kiếm Hào có chấn kinh cũng mang theo chút nghi hoặc.

“Hai tháng trước trong yến hội do Long thị tổ chức, con đi tìm người thừa kế của Long thị, đàm phán với anh ta mà giành được. Anh ấy nói đây cũng là lợi ích mà anh ta tạo ra cho năm nhà hàng mới tiến vào trung tâm, bất quá chỉ là do con là người đầu tiên đến bái phỏng, cho nên anh ta thấy được thành ý, liền trao cho con vị trí tốt nhất này.”

“Chuyện này!” Lục Kiếm Hào nhìn Lục An Nhiên, trong mắt tràn đầy vẻ tự hào: “Đây mới đúng là cháu gái của Lục Kiếm Hào ta! Tốt!”

Những người còn lại trên bàn cơm cũng hướng ánh mắt tán thưởng tới Lục An Nhiên.

“An nhiên, có chỗ nào cần giúp đỡ, cứ nói cho anh An Thạc và anh An Minh của con biết, không cần khách khí!” Lục Quân Phong cũng thập phần vui vẻ nhìn đứa con gái có triển vọng của anh cả, ngay lập tức liền quyết định: nếu như ông đã không thể làm cánh tay đắc lực của anh cả, ông liền để cho hai người con trai của mình toàn tâm toàn ý làm cánh tay đắc lực cho đứa con gái duy nhất của anh cả!

“Cảm ơn chú Hai!” Lục An Nhiên cười hi hi, một đôi mắt liếc qua Lục An Minh: “Hôm qua, anh An Minh đã giúp đỡ em rất nhiều! Hôm khác em nhất định sẽ mời anh An Minh một bữa ra trò mới được…”

“Ọe…” vừa nghe những lời này, dạ dày Lục An Minh liền như trời long đất lỡ cồn cào cả lên.

“Chuyện gì xảy ra thế này?” Từ Liên Tâm nhìn con trai mình.

“Không… Không sao…” thực khó khăn mới có thể áp chế cổ mùi vị buồn nôn kia xuống, sắc mặt Lục An Minh cũng không phải tốt cho lắm, phất tay với Từ Liên Tâm: “Con, con ăn no rồi, mọi người từ từ dùng nhé…” đã qua một ngày, cảm giác căng trướng trong dạ dày vẫn xua mãi cũng không đi.

“Con mới ăn chưa được hai miếng nữa mà!” trên mặt Từ Liên Tâm có chút lo lắng: “Dạ dày khó chịu sao?”

“Không, không sao...” Lục An Minh vô lực phất tay: “Con lên lầu trước đây!” dứt lời liền rời khỏi bàn cơm đi lên lầu.

Lục An Hổ đồng tình Lục An Minh đang đi xa dần, loại tư vị đau khổ này anh vô cùng hiểu rõ...

Sau đó, đương sự là Lục An Nhiên liền cười đến vô hại, việc tu sửa trang trí nhà hàng đã xử lí xong, Lục An Nhiên cũng coi như có thể yên tâm được rồi, ngày mai là phải đi đến Nhất trung thành phố S báo danh, tâm tình Lục An Nhiên lại có chút phức tạp.

“Ngày mai con phải đi báo danh ở Nhất trung rồi đúng không!” Lục Kiếm Hào nhìn Lục An Nhiên hỏi.

“Dạ vâng!” Lục An Nhiên ngồi thẳng người dậy, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Ngày mai chủ nhật lên báo danh để xếp lớp, ngày mốt thứ Hai chính thức lên lớp.”

“Ngày mai mấy giờ báo danh?” Từ Liên Tâm mở miệng hỏi.

“Báo danh trước 9 giờ.” Lục An Nhiên nói: “Chắc cỡ trưa ngày mai liền có thể về nhà ăn cơm, tối mai con có hẹn cô Tần đến đây.”

“Cạch” chiếc muỗng trong tay Lục An Duy rơi xuống, gõ lên chiếc chén đựng canh bí đao, phát ra âm thanh giòn giã.

Lục An Nhiên nhìn qua Lục An Duy, đem tia hoảng loạn của anh thu vào đáy mắt, đau lòng người anh họ có chút thật thà trong tình yêu này. Người ngoài cuộc như cô đều có thể đem mọi chuyện nhìn ra được, vả lại còn có thể nhìn thấu tất cả, rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt, tại sao lại đi đến bước đường này? Lục An Nhiên không hiểu, cũng không hi vọng sẽ nhìn thấy như vậy.

Kiếp trước Lục An Nhiên đã sai lầm một đời, tình yêu gì đó, đối với hai kiếp làm người của Lục An Nhiên mà nói so với tình yêu Lục thị quan trọng hơn, những thứ hào nhoáng viễn vông như vậy… bản thân Lục An Nhiên đã chết tâm đối với loại chuyện tình yêu này rồi, cuộc đời này cô chỉ muốn giữ vững Lục thị, bảo vệ thật tốt những người xung quanh cô. Cô hi vọng những người bên cạnh có thể hạnh phúc, cô tin rằng giữa Lục An Duy và Tần Thư Hàm chính là tình yêu, cô hi vọng hai người bọn họ có thể hạnh phúc, có một tương lai tươi đẹp.

“Sao thế?” Từ Liên Tâm nhìn sang Lục An Duy, mấy đứa nhỏ này tại sao từng người từng người một đều không bình thường thế này?

“Không có gì.” Rút một tờ khăn giấy, lau miệng, Lục An Duy đẩy bộ dụng cụ ăn trước mặt ra: “Con ăn no rồi.” dứt lời đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Rõ ràng đã quyết định là sẽ đem Tần Thư Hàm cất giấu nơi đáy lòng, nhưng hoàn cảnh như hiện tại đột nhiên nghe thấy, tim của anh vẫn rất khó không bị dao động: “Con… Con đi nhà sách một lát.”

“Đi sớm về sớm.” trên mặt Lục An Nhiên vốn không để lộ ra cái gì, chỉ là tiếp tục ăn bữa tối của mình.

“Ừm.” Lục An Duy đáp lại một tiếng liền bước từng bước lớn rời khỏi Lục trạch.

Kỷ Nhu như có suy nghĩ gì đó nhìn Lục An Nhiên, dùng ánh mắt dò hỏi. Mà sau đó lại kiên định gật gật đầu, điều đó đã chứng minh suy đoán của Kỷ Nhu, không sai, chính là như vậy.

Uống nước canh bí đao trong chén, Kỷ Nhu bắt đắc dĩ lắc đầu. Thanh niên thời nay thật là… bất quá bà cũng không có tư cách đi nói những thứ này, năm đó khi bà và ông Hạo gặp nhau cũng là nhất kiến chung tình sau đó lôi lôi kéo kéo đến ba năm sau mới chính thức đến với nhau.

Trên bàn cơm lại trở về yên lặng, mọi người yên lặng ăn cơm tối. Ngẫu nhiên nói vài câu về chuyện kinh doanh, và chuyện học hành của Lục An Nhiên. Ăn xong cơm tối, Lục An Nhiên trở về phòng chuẩn bị cặp táp và quần áo phải mặc cho ngày mai.

Cầm những hồ sơ tốt nghiệp và bảng thành tích Sơ trung kiểm tra lại một lần, sau đó bỏ vào trong chiếc cặp mới mua. Cả quyển sổ bình thường cô hay ghi chép cũng bỏ vào trong đó, còn có một số dụng cụ vừa mới mua, chọn ra vài cây bút thuộc loại cô thích bỏ vào trong hộp đựng bút hình trụ bỏ vào trong cặp sách.

Dọn dẹp xong cặp sách lại đứng dậy chuẩn bị quần áo phải mặc đi báo danh, sáng ngày hôm qua cô cùng Kỷ Linh cũng mua được vài bộ váy liền không tệ, Lục An Nhiên ướm thử bộ váy trước người, phối đồ xong. Dùng một cái móc treo lên bỏ sang một bên, sau đó cũng bỏ chiếc cặp lên trên bàn, Lục An Nhiên ngồi trên chiếc giường mềm mại phát ngốc.

Kiếp trước trước lòng nhiệt tình “giúp đỡ” của Sở Dao, Lục An Nhiên vượt qua đoạn thời gian u ám nhất thời Cao trung, chịu đủ bạo lực học đường. Sống trong hoàn cảnh như vậy, Lục An Nhiên chán ghét việc đi học, chán ghét việc bắt chuyện với mọi người, sự tự ti trong lòng càng ngày càng lên tới đỉnh điểm, làm cho tính cách cũng cô cũng trở nên nóng này cáu kỉnh hơn. Mặc dù tiến vào Lục thị, vốn không hề có người nào ăn hiếp cô, nhưng ánh mắt của những con người đó không ai là không mang theo tia khinh bỉ và trào phúng, mỗi ngày đều phải đối mặt với loại ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Lục An Nhiên lại càng tự ti hơn, tính cách cũng càng ngày càng trở nên méo mó.

Dùng sức đập vài cái vào đầu, đem ký ức không vui vẻ gì của kiếp trước trong đầu hung hăng đánh ra ngoài, Lục An Nhiên nắm chặt nắm tay. Kiếp này, cô vẫn học chung trường Cao trung với Sở Dao, mối quan hệ giữa hai người bọn họ cũng không thể tách rời được.

Nhớ lại kiếp trước, sau đợt huấn luyện quân sự đầu năm tiếp đó là ngày kỷ niệm thành lập trường, ban đầu cô được chọn là vai nữ chính trong một vở kịch, mỗi ngày Sở Dao đều ân cần niềm nở đi xem cô tập luyện, cùng cô đọc thuộc lời kịch. Nhưng trước một ngày lên biểu diễn, cô bởi vì “tai nạn” nên không thể tham dự buổi lễ vào ngày hôm sau, vì thế Sở Dao đã thay thế cô lên đóng vai chính trên sân khấu, nhận được sự khen ngợi của toàn hội trường. Mà tin tức liên quan đến cô bay đầy trời lại là “Tính tình kém cỏi của thiên kim đại tiểu thư, lâm trận bỏ diễn”, nghĩ lại lần đó chắc cũng là ác ý của Sở Dao làm ra! Sau đó không lâu, cô liền thay Sở Dao ra mặt, bị ép phải chuyển trường, mà sau lần đó, cuộc sống rực rỡ thời Cao trung của Sở Dao cũng chính thức được khởi động, trước tiên là năm nhất đã đạt được tư cách tiến vào Hội học sinh, năm hai trở thành một trong những học sinh đại diện tham gia vào cuộc thi học sinh giỏi toàn quốc đạt danh hiệu xuất sắc, năm ba làm Hội trưởng Hội học sinh, còn chưa tốt nghiệp đã nhận được thư mời nhập học của những trường đại học nổi tiếng…

Mà sau lễ kỷ niệm thành lập trường đó, Lục An Nhiên triệt đệ bị chôn vùi vào hố sâu nhất của cuộc đời con người, ngay cả sau khi chuyển trường, có vài lần cô muốn để cho những bạn học mới thay đổi cách nhìn về mình, đều bị một câu “bất cẩn” của Sở Dao phá hư. Có lẽ cũng bởi vì như vậy, cho nên lúc đó Lục An Nhiên hoàn toàn ỷ lại vào Sở Dao người luôn ở bên cạnh cô lúc đó, mới có thể tâm sinh ái mộ đối với Lâm Hạo Thịnh đột ngột xuất hiện.

Nghĩ đến Lâm Hạo Thịnh, tim Lục An Nhiên một lần nữa đau thắt, cô hận hắn, hận hắn âm lãnh tuyệt tình. Người đàn ông mà cô dành cả cuộc đời để yêu, lại cũng là người đã cắt đi cái lưỡi của cô. Lục An Nhiên cảm thấy không thể khống chế được cả người run lên, nỗi sợ hãi xen lẫn sự ghê tởm, một loại cảm xúc được sinh ra mà ngay cả chính cô cũng không thể nói rõ ràng nó như thế nào.

Bầu trời đêm đang yên tĩnh bỗng bị xé toạc dữ dội bởi một tia chớp đột ngột xuất hiện, tiếp sau đó là tiếng ầm ầm vang dội của thiên lôi, không để cho ai có cơ hội thở gấp, mưa như trút nước từ trên trời xuống, những hạt mưa ồn ào làm cho tâm tình mỗi người sinh ra phiền muộn.