Trùng Sinh Chi Đích Thân Quý Nữ

Chương 97: Tam tiểu thư chết! Liên Nguyệt điên loạn! Trượng tễ!




Edit : Zenzi

Beta : Feiyang – Sally

Ánh nắng tươi sáng, vân đạm phong khinh, nói xong hôn sự của Đinh Tử cùng Tiết Vũ, Vân ma ma đỡ tay Bạch lão thái quân trở về nơi ở của chính mình, trong đầu còn đang hồi tưởng từng chuyện lúc bàn luận với Vương thị, trong lòng rất phức tạp. Thế nào Tử nhi có một tổ mẫu ham lợi như vậy, nếu không, nói không chừng…

Mới vừa đi tới phòng của các nàng ở sương viện, đột nhiên có một nha hoàn vội vã chạy tới, nha hoàn kia vừa nhìn thấy Bạch lão thái quân lập tức quỳ xuống, Vân ma ma vừa nhìn, thì ra là thiếp thân thị nữ Biên Vụ của Bạch lão thái quân.

“Bộ dáng luống ca luống cuống còn ra thể thống gì nữa, trước đây quy củ do lão phu nhân dạy ngươi đều quên hết rồi sao?” Vân ma ma nhíu mày quát.

Biên Vụ ngẩng đầu, đôi mi nàng thanh tú, mắt hạnh, mũi môi đỏ mọng, gương mặt xinh xắn, nhìn qua cũng thấy là mỹ nhân, chỉ là hiện tại gương mặt nàng trắng bệch, trong mắt ẩn ẩn hàm nước mắt, cũng không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng thân thể không thể tiết chế phát run toàn thân, môi đẹp đỏ mọng mím thật chặt, bộ dáng rất ủy khuất.

Hoa Bổn Nhứ tuy là nha hoàn bên người Bạch lão thái quân, thân phận kỳ thực rất có học vấn, có thể nói là nha hoàn đứng đầu trong phủ, không có gì hoài nghi, bởi vì nha hoàn này là do Bạch lão thái quân đặc biệt bồi dưỡng thành nha đầu thông phòng cho cháu trai, lại biết chữ, biết nữ công, bình thường tính tình cũng nhu thuận, đường hoàng, rất được lòng Bạch lão thái quân. Đáng tiếc cháu trai chưa bao giờ nhìn vào mắt, Bạch lão thái quân liền chậm rãi buông tính toán cho Hoa Bổn Nhứ làm thông phòng của cháu trai, chính là như thế, Biên Vụ cũng là Bạch lão thái quân định ra, nếu không gả cho cháu trai mình, tương lai cũng sẽ gả đến một nơi rất tốt, trên dưới trong phủ không có ai dám đắc tội với người tâm phúc trước mặt Bạch lão thái quân như vậy, Biên Vụ lần đầu tiên khóc ủy khuất như thế.

“Đã xảy ra chuyện gì, ai khi dễ ngươi?” Bạch lão thái quân cau mày nói.

Biên Vụ cắn chặt môi, thập phần do dự nhìn Bạch lão thái quân, Bạch lão thái quân thấy nàng như vậy, càng cảm thấy có việc, Biên Vụ tính tình điệu thấp (khiêm tốn), có thể làm việc lại là người lanh lợi: “Có cái gì liền nói đi, lề mề cái gì?”

Môi dưới của Biên Vụ bị cắn trắng bệch, nghe Bạch lão thái quân nói như vậy trên người run càng mạnh, ánh mắt phiếm hồng, trừng mắt thật to, hiển nhiên mới vừa rồi là bị tức đến mức toàn thân run rẩy: “Nô tỳ… Lão thái quân, nô tỳ có thể hay không mạo muội hỏi một chút Lão thái quân, ngài có ý định hỏi cưới cho thiếu gia vị tiểu thư nào của Thị lang phủ?”

Bạch lão thái quân mày nhăn càng sâu, nói: “Đương nhiên là đại tiểu thư Đinh Tử, ta biết ngươi vẫn đối thiếu gia có tình ý, bất quá thiếu gia không thích ngươi, ngươi cũng nên biết thân biết phận, có một số việc nếu không là của ngươi thì cuối cùng cũng không phải là của ngươi.” Hiển nhiên Bạch lão thái quân nghĩ sai, Biên Vụ bởi vì Tiết Vũ đính hôn trong lòng không thoải mái đây, xác thực trong lòng Biên Vụ không dễ chịu, còn không ngu xuẩn vì chuyện này náo, cố gắng trước đây liền uổng phí.

“Thế nhưng… Thế nhưng nô tỳ nhìn thấy Tam tiểu thư Đinh Ninh Nhi thị lang phủ mang thiếu gia đi xa, nô tỳ hiếu kỳ theo sau, xa xa liền nhìn thấy, Tam tiểu thư kia thế nhưng thế nhưng… Ôm thiếu gia!”

“Cái gì? Thấp hèn!” Bạch lão thái quân lập tức mắng, ngay lập tức Bạch Lão thái quân biết ý tứ của Biên Vụ, Đinh Ninh Nhi mang Tiết Vũ đi xa lại lôi kéo không ngớt, muốn làm gì bấm ngón tay đều biết rõ, Bạch lão thái quân cũng đã gặp Đinh Ninh Nhi, tướng mạo tuy là không tệ, nhưng nếu so sánh cùng Biên vụ thì vẫn kém. Hiện tại tôn nhi nàng để ý Đinh Tử, so với ai khác nàng rõ ràng, lại nói Tiết Vũ đều chướng mắt Biên Vụ, sao lại nhìn trúng Đinh Ninh Nhi. Rõ ràng là nữ nhân này không cảm thấy thẹn, câu dẫn tôn nhi của nàng!

Bạch lão thái quân nổi giận trong bụng: “Đi, mau mang ta đi nhìn!” Việc này làm không tốt, hôn sự Tiết Vũ cùng Đinh Tử liền xong, vẻ mặt Bạch lão thái quân lúc này đầy tức giận, thầm hận Đinh Ninh Nhi không biết tự trọng!

Bạch lão thái quân dẫn đầu, dẫn Vân ma ma, Biên Vụ còn có hai thô sử ma ma bước nhanh đi ra, Biên Vụ dọc theo đường đi cước bộ rất nhanh, trong lòng cũng thập phần cấp bách. Đối mặt thiếu gia tài mạo song toàn như vậy, sao nàng có thể không động tâm, đáng tiếc thiếu gia không cho nàng gần người, nàng có ý cũng khó thành sự, nhưng vừa mới bỏ đi ý niệm của mình, liền biết hôn sự Tiết Vũ cùng Đinh Tử. Điều này cũng liền thôi, tất nhiên thân phận của Đinh Tử nàng không thể so. Thế nhưng Đinh Ninh Nhi bất quá chỉ là một thứ nữ của Thị lang phủ, nếu bình thường gả đến An quốc hậu phủ làm thiếp, An quốc hậu phủ còn cần suy xét, nhưng tình huống hiện tại nói không chừng thật bị nàng nhặt tiện nghi, Biên Vụ thế nào có thể cam tâm, Biên Vụ nghĩ đến tình cảnh lúc nàng thấy lúc chạy tới, Đinh Ninh Nhi kia không cảm thấy thẹn hướng trên người thiếu gia, trong lòng hiện lên từng đợt ác ý, Đinh Ninh Nhi là thứ gì mà nàng ta dám nghĩ đến chuyện gả cho thiếu gia?

Lúc mọi người chạy tới, Đinh Ninh Nhi đã thập phần chật vật, tóc, y phục đều rất loạn, y phục vàng nhạt nửa mở ở trên người, ngực không ngờ lại lộ ra phân nửa, thân thể trắng bóng liền đập vào trong mắt mọi người như thế.

Bạch lão thái quân tự nhiên buồn nôn, Vân ma ma thì lại là “Phi” một ngụm, mắng to không biết xấu hổ. Biên Vụ vừa thấy, tức đến mức chỗ không thở được, hận không thể trực tiếp xé nát Đinh Ninh Nhi.

Tiết Vũ cũng bị Đinh Ninh Nhi lôi kéo thập phần chật vật, muốn nói Tiết Vũ tài mạo song toàn, nhưng võ công lại kém nhất, tuy nhiên cũng đủ ngăn chặn hành động của Đinh Ninh Nhi, đáng tiếc từ nhỏ được dạy phong độ quân tử, thế nào cũng làm Tiết Vũ không thể xuống nặng tay, cho nên bị Đinh Ninh Nhi lôi kéo đến bây giờ.

Trên mặt Tiết Vũ một mảnh xanh đen, bị Đinh Ninh Nhi làm tức giận không nhẹ.

Bạch lão thái quân thấy thế lập tức hét lớn: “Đứng ngốc làm gì, còn không mau kéo ra cho ta.”

Vân ma ma mang theo hai thô sử ma ma cùng Biên Vụ lập tức vọt tới, kéo Đinh Ninh Nhi liền ném trên mặt đất, Đinh Ninh Nhi sửng sốt, lúc nhìn thấy Bạch lão thái quân, trái lại mắt lộ kinh hỉ, kêu to: “Cẩu nô tài các ngươi đang làm cái gì, không thấy quan hệ của ta cùng với Tiểu hậu gia sao, ta cùng với Tiểu hậu gia lưỡng tình tương duyệt, tương xứng, nếu không phải bởi vì thân phận ta là thứ nữ, Tiểu hậu gia sợ ủy khuất ta, làm sao sẽ cùng Đinh Tử nói chuyện hôn sự.” Đinh Ninh Nhi giãy khỏi tay ma ma, chạy mau hai bước ở trước mặt Bạch lão thái quân quỳ xuống, cất cao giọng nói, “Lão thái quân, ngài hãy thành toàn ta cùng với Tiểu hậu gia đi, chúng ta thật là lưỡng tình tương duyệt, Tiểu hậu gia sợ ta nhập phủ làm thiếp quá ủy khuất ta, lại sợ tương lai chủ mẫu khó ở chung, liền muốn ta với đại tỷ cùng gả, thế nhưng Ninh nhi cũng không muốn nhìn thấy đại tỷ thay thế ta a. Lão thái quân, lúc nãy ta cùng Tiểu hậu gia cũng là kìm lòng không được, tiểu hậu gia không có sai, hắn… Là Ninh nhi, là Ninh nhi, tất cả đều là Ninh nhi không phải. Ninh nhi không cầu điều khác, chỉ cầu lão thái quân thành toàn, Ninh nhi làm nô tỳ đều cam nguyện.”

“Ngươi … Ngươi…” Tiết Vũ bị Đinh Ninh Nhi làm cho tức giận nói không ra lời, hắn chưa thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, vì có thể cùng hắn có danh phận, hận không thể trực tiếp cởi hết quần áo, lúc này lại tự nói mình đối với nàng có ý tứ, nếu không phải bởi vì nàng là muội muội của Tử nhi, hắn cùng nàng nói chuyện cũng sẽ không.

Cái gì lưỡng tình tương duyệt, miệng đầy mê sảng!

Bạch lão thái quân thấy hai mắt Tiết Vũ vì tức trừng trừng, ẩn ẩn phiếm đỏ, biết lời Đinh Ninh Nhi nói không tin được, khóe miệng nàng cười lạnh.

Bạch lão thái quân nhìn qua là người cực kì hiền lành, thế nhưng nàng cũng từ chỗ thấp mà leo lên đến địa vị như ngày hôm nay, tâm tư kia cũng không phải người bình thường so sánh được. Đinh Ninh Nhi làm như thế, kì thực đã chạm đến điểm mấu chốt của Bạch lão thái quân, từ nhỏ Tiết Vũ đi theo chiếu cố bên người nàng, có thể nói Tiết Vũ có một phần giống nữ tử là không quả quyết, cũng do ở bên người nàng, nuôi dạy theo khuynh hướng nữ tử một chút, mới dưỡng thành. Chính bởi vì như vậy, Bạch lão thái quân đối người cháu này so với nhi tử mười tháng hoài thai còn coi trọng hơn, dám tính kế tôn tử nàng như thế, Bạch lão thái quân phẫn nộ chưa từng có, nhìn trên mặt Đinh Ninh Nhi mong ước cùng đắc ý, thế nhưng nàng cười ha ha lên.

“Tốt! Đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa có người nào dám chọc ta tức giận như thế, dám tính kế An quốc hậu phủ ta, ngươi thật có tâm cơ. Rất tốt, ta rất thưởng thức ngươi!”

Đinh Ninh Nhi sửng sốt, kỳ thực nàng biết kế hoạch của chính mình cũng không hoàn mỹ, chỉ cần suy nghĩ kĩ, cũng sẽ đổ vỡ, nhưng bởi vì nói tới hôn sự giữa An quốc hậu phủ cùng Thị lang phủ, vô tình cho nàng cơ hội. Chỉ cần nắm chắc, gạo nấu thành cơm, gả đến An quốc hậu phủ chính là phu nhân hậu phủ, rất có thể chính là nàng. Nếu không cho nàng chính thê, làm bình thê hoặc đằng thiếp, cũng so làm chính thê nhà nghèo bình dân tốt rất nhiều.

Nàng không trông chờ người khác không biết, lúc này Bạch lão thái quân cười nói, trên mặt Đinh Ninh Nhi cười càng tươi, An quốc hậu phủ là địa phương như vậy, không tâm cơ làm sao sinh tồn, tìm người nhu nhược cũng không phải điều Bạch lão thái quân muốn, nàng chính là tính chuẩn mới dám làm. Đinh Ninh Nhi cười nói: “Bạch lão thái quân khen ngợi, Ninh nhi cũng không phải đối thủ của Lão thái quân, lão thái quân xin yên tâm, tương lai Ninh nhi chắc chắn sẽ hảo hảo phụng dưỡng hiếu thuận ngài.”

Tiết Vũ vừa nghe lại không thể an tĩnh, bước nhanh muốn giải thích, lại thấy Bạch lão thái quân cho một ánh mắt trấn an, lập tức hiểu, trong lòng thở dài một hơi, lúc nhìn về phía Đinh Ninh Nhi, hắn chưa bao giờ hận cùng phẫn nộ như thế!

“Quả nhiên là kẻ hiểu chuyện, bất quá thực sự là đáng tiếc, thế nhưng bởi ham chơi rơi xuống nước nên chết! Thật là đáng tiếc!” Bạch lão thái quân mỉm cười nói, Đinh Ninh Nhi sửng sốt, có chút không rõ ý tứ Bạch lão thái quân.

Vân ma ma lập tức suy nghĩ cẩn thận, mang theo hai thô sử ma ma cùng Biên Vụ xông về phía hướng Đinh Ninh Nhi đang quỳ, nắm tóc của nàng, kéo về phìa cái đầm bên cạnh, một cái tay khác bưng miệng Đinh Ninh Nhi bởi vì kinh hãi đang muốn ra sức muốn kêu, đột nhiên Biên Vụ dùng cùi chỏ hung hăng đấm vào bụng Đinh Ninh Nhi, Đinh Ninh Nhi thống khổ muốn kêu lại kêu không được, cả khuôn mặt trắng nhợt không ngừng giãy giụa. Nhưng bốn hạ nhân có sức nâng một thiên kim tiểu thư như nàng, tựa như đang đùa giỡn, tâm Đinh Ninh Nhi càng ngày càng trầm, càng ngày càng lạnh. Nàng không ngờ tới Bạch lão thái quân thế nhưng không nhìn mặt mũi Đinh Tử, thậm chí quan hệ Thị lang phủ cùng Hộ Quốc hậu phủ, giết chết nàng như thế.

Không được! Tuyệt đối không được!

Thân thể Đinh Ninh Nhi chợt nảy lên, đụng Vân ma ma, Vân ma ma kinh ngạc một chút, theo bản năng rút tay lại, Đinh Ninh Nhi thấy thời cơ lập tức muốn chạy trốn, Biên Vụ hận không thể thời khắc trừng chết nàng, không lúc nào không nhìn Đinh Ninh Nhi, lúc này chạy mau mấy bước đánh về phía Đinh Ninh Nhi.

Đinh Ninh Nhi bị áp ngã xuống đất, hoảng loạn kêu to: “Lão thái quân, tại sao người có thể xử tử ta, không quan tâm cảm tình của ta cùng Tiểu hậu gia, đó là ngươi cũng không nhìn một chút tỷ tỷ của ta sao? Đại tỷ của ta thế nhưng là nữ quan Nhị phẩm a, lại nói tiếp còn cùng ngươi đồng cấp, ngươi nghĩ đắc tội Đại tỷ của ta sao? Đại tỷ của ta thế nhưng là tâm phúc bên người thái hậu, nếu người không thích An quốc hậu phủ nói ra chuyện này, An quốc hậu phủ có thể gánh chịu hậu quả sao?” Hiện tại Đinh Ninh Nhi cũng không lo chuyện khác, chỉ cần sống, chuyện cưỡng bức dụ dỗ gì nàng cũng làm.

Bạch lão thái quân cười lạnh: “Ngươi hôm nay dám làm ra loại sự tình này, cũng không vì Đinh Tử mà suy nghĩ, cuối cùng còn muốn lấy nàng áp ta. Nếu Đinh Tử biết việc ngươi gây ra hôm nay, sợ rằng nàng là người đầu tiên muốn ngươi chết, bất quá ta chỉ giúp nàng một chút mà thôi, nàng sẽ cảm kích ta! Động thủ!”

“Tổ mẫu, tội nàng còn không đáng chết đi…” Tiết Vũ muốn dạy dỗ Đinh Ninh Nhi một chút cho tốt, ngăn chặn miệng nàng thôi, chưa từng nghĩ tới hại mệnh Đinh Ninh Nhi.

Bạch lão thái quân nhìn tôn nhi thở dài một tiếng, chính vì tôn nhi quá thiện lương: “Vũ nhi, ngươi nếu thật thích Đinh Tử, Đinh Ninh Nhi này nhất định phải trừ, bằng không nếu nàng còn sống một ngày, ngươi cũng không thể cùng Đinh Tử. Ta biết Vũ nhi cảm thấy giết chết nàng như vậy rất tàn nhẫn, nhưng việc này hết thảy đều do tổ mẫu làm, cùng Vũ nhi không liên quan, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc Đinh Tử quan trọng, hay là mạng của tiện nhân này quan trọng.”

Tiết Vũ sửng sốt, trong lòng căng thẳng, chợt quay đầu không nhìn Đinh Ninh Nhi, trong lòng đã có quyết định!

Bạch lão thái quân hài lòng gật gật đầu, nhìn Đinh Ninh Nhi giãy giụa không ngớt.

Vân ma ma mang theo Biên Vụ “Phù phù” một tiếng trực tiếp đem Đinh Ninh Nhi ném tới trong hồ nước, Đinh Ninh Nhi lập tức giãy giụa kêu lên, hai thô sử ma ma lập tức nhảy xuống hồ nước, ấn đầu của nàng hướng trong nước, chỉ chốc lát động tác trên người Đinh Ninh Nhi càng ngày càng ít, cuối cùng hai tay vô lực rũ xuống. (ặc ặc… ta sẽ ko giỡn dưới nước nữa…)

Bạch lão thái quân lập tức nói: “Kéo nàng lên, làm thành bộ dáng chân trượt xuống hồ nước, nhanh lên một chút, một hồi sẽ có người đến.”

“Vâng.” Hai thô sử ma ma lập tức đem người kéo lên, mọi người đem y phục Đinh Ninh Nhi mặc lại, tóc cũng sửa sang, cầm giầy thêu của Đinh Ninh Nhi thả bên cạnh hồ nước, Biên Vụ lại cảm thấy tiện nghi cho Đinh Ninh Nhi, lấy toản tử trên đầu “Phốc” một tiếng trực tiếp đâm thủng bụng Đinh Ninh Nhi.

Nàng hi vọng một cái này, làm Đinh Ninh Nhi vĩnh viễn đều là loại thấp hèn bại hoại này, chuyển thế cũng là gà mái sinh không ra trứng, không có nhi tử quanh mình. Vân ma ma đối cách làm của Biên Vụ không đồng ý, lại thấy tay Biên Vụ cầm một cục đá sắc nhọn trên mặt đất đập vào chỗ bị thương của Đinh Ninh Nhi, đồng thời che đi vết thương do trâm gây ra.

Vân ma ma cởi một chiếc hài của Đinh Ninh Nhi, đặt ở bên cạnh hồ nước, nghiêm túc kiểm tra xác định Đinh Ninh Nhi đã mất mạng, lúc này mới cùng hai thô thủy ma ma dùng lực, đem Đinh Ninh Nhi ném vào hồ nước. Bạch lão thái quân hài lòng gật gật đầu, nói: “Trở lại, chuyện ngày hôm nay, đều để ở bụng cho ta, ai truyền đi, cũng đừng trách ta thủ đoạn độc ác.”

“Vâng!”

Bạch lão thái quân cùng Tiết Vũ mang người cẩn thận trở lại sương phòng, xem như tất cả điều này cũng không phát sinh.

Bên kia Liên Nguyệt hợp mưu cùng Đinh Ninh Nhi, trước vì loại bỏ nghi ngờ của người khác, sớm lấy cớ thân thể không thoải mái ở trong phòng nghỉ ngơi, thế nhưng nàng cảm thấy trong lòng tim đập thình thịch, có dự cảm không tốt, dù sao cũng ngủ không được, liền đứng dậy đi sương phòng hầu hạ Vương thị, có thể mượn cơ hội lấy lòng.

Phương di nương ngủ chút rồi dậy, lại chưa gặp Đinh Ninh Nhi, không khỏi hỏi đại nha hoàn Hồng Trà bên người: “Ninh nhi đâu, gọi nàng qua đây một chuyến đi.”

“Vâng.” Hồng Trà ứng tiếng, không đem Đinh Ninh Nhi mang về, chỉ đem nha hoàn Hoa Nhi bên người Đinh Ninh Nhi mang tới, lập tức Phương di nương nhăn lại mày, “Tam tiểu thư đâu ?”

Hoa Nhi hành lễ xong mới nói: “Bẩm di nương, Tam tiểu thư mới vừa vào Bạch Vân am liền nói với nô tỳ, bảo nô tỳ đi tiền đường cầu bình cho nàng, Tam tiểu thư nói mình quá mệt mỏi liền nằm ở trong phòng nghỉ ngơi, nô tỳ chăm sóc tốt Tam tiểu thư, liền theo lời Tam tiểu thư phân phó ở đại đường, nô tỳ cũng không biết Tam tiểu thư ở chỗ nào?”

Phương di nương cau mày, Ninh nhi muốn cầu bình an cũng nên chính mình đi, tại sao gọi nô tỳ đi, vận may nô tỳ nếu không tốt ngược lại mang đến tai ương: “Ta biết, ngươi đi khắp nơi tìm tam tiểu thư, sau đó đưa qua chỗ ta.”

“Vâng, nô tỳ đi.”

“Hồng Trà ngươi cũng đi theo đi.” Không biết tại sao, đột nhiên Phương di nương cảm thấy đứng ngồi khó yên, Hồng Trà, Hoa Nhi đáp một tiếng đồng thời xuất môn tìm người, Phương di nương lại không thể bình tĩnh được, ngồi ở trước bàn không ngừng uống trà thuận khí.

Hồng Trà cùng Hoa Nhi nửa canh giờ không về, lòng Phương di nương càng khó có thể bình tĩnh trở lại: “Lam Nguyệt ngươi đi xem, thế nào mà Hồng Trà, Hoa Nhi cũng không trở về, tìm được các nàng mau mang tới.”

Lam Nguyệt đi, không bao lâu liền cùng Hồng Trà, Hoa Nhi vào cửa, Hồng Trà lập tức nói: “Di nương, chúng ta nhiều người tìm khắp Bạch Vân am, không phát hiện Tam tiểu thư.”

Trong lòng Phương di nương càng thêm bất an, chợt đứng lên, lại cảm giác có chút choáng váng đầu, được Hồng Trà, Lam Nguyệt nhanh tay đỡ lấy: “Mau, nhanh đi tìm Lão phu nhân, xin nàng phái người cùng đi tìm.”

“Cái gì? Ninh nhi không thấy, nàng đã chạy đi đâu, ở Bạch Vân am cũng không phải trong nhà, lại không biết nặng nhẹ.” Phương di nương cắn răng thầm hận, ngoài miệng lại xưng “Phải”, “Lão phu nhân nói rất đúng, nhưng Tam tiểu thư lâu như vậy vẫn không trở về, tiện thiếp sợ nàng xảy ra chuyện gì, hi vọng lão phu nhân chọn người phân công giúp đỡ tìm người.”

Lúc này Đinh Tử mang theo Hỉ nhi tiến vào, nghi ngờ nói: “Muội muội không thấy sao? Tổ mẫu nên tìm xem, hôm nay Bạch Vân am nhiều quý nhân như vậy, muội muội cũng đừng phạm sai lầm mới tốt, vẫn nhanh lên một chút đem người tìm được. Hỉ nhi ngươi cũng theo đi tìm, phải nhanh một chút tìm được muội muội không thể chậm.”

“Đại tiểu thư có ý.” Phương di nương không thể không cám ơn một tiếng, toàn bộ người của Thị lang phủ ngoại trừ Đoàn ma ma chiếu cố Vương thị, tất cả mười mấy người khác đều phái đi, Liên Nguyệt vẫn ngồi ở một bên nghe thế, sắc mặt lại khẽ biến. Tam tiểu thư rốt cuộc thành công hay không thành công đây? Nếu thành công nếu bị hạ nhân đi tìm bắt gặp, chính là thuận lý thành chương, nếu không thành công, cũng đừng đem nàng nói ra a!

Đột nhiên Liên Nguyệt cảm giác được một đạo ánh mắt nhìn kỹ nàng, nàng ngẩng đầu, liền thấy hai mắt Đinh Tử phát quang, tươi đẹp động nhân, nhưng nàng cảm thấy kinh hãi, tổng cảm thấy ở trước mặt nàng cái gì cũng không có che giấu, Liên Nguyệt chột dạ cúi đầu, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn Đinh Tử. Mà Đinh Tử chỉ là không ngừng khuyên Vương thị cùng Phương di nương không nên gấp gáp, trên mặt cũng dần dần hiện lên mấy phần lo lắng, không giống như giả bộ.

Chuyến đi này của bọn hạ nhân là một canh giờ, vốn cũng không hoàn toàn để ý Đinh Ninh Nhi, Vương thị cũng có chút nóng nảy: “Tại sao lâu như thế, nha đầu Ninh nhi kia rốt cuộc đi đâu rồi?”

Lúc này Hoa Nhi cùng Hồng Trà hoang mang chạy vào, Hoa Nhi bị dọa nói không ra lời, Hồng Trà cũng kinh hãi, đứt quãng nói: “Lão phu nhân… Di nương… Tam tiểu thư… Tam tiểu thư… Ở hồ nước… Đường…”

“Làm cái gì ấp a ấp úng, nói mau!” Vương thị quát một tiếng, Hồng Trà dọa “Phốc đông” một tiếng quỳ xuống đất, khóc ròng nói, “Tam tiểu thư rơi xuống hồ nước… chết… chết!”

“A!” Phương di nương vừa nghe con mắt đảo một vòng liền muốn rớt ra, nàng chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung, sáng sớm nữ nhi còn hảo hảo, nàng nghĩ không ra tại sao sẽ chết, sao có thể chết?

“Nói bậy bạ gì đó!”

“Là… Là thật… Ô ô ô, chúng ta ở hồ nước phía sau Bạch Vân am phát hiện tiểu thư, ô ô ô.” Hoa Nhi khóc lên.

“Sao có thể, mau dẫn chúng ta đi xem, muội muội đang tốt làm sao sẽ chết?” Đinh Tử mặt trắng bệt, vẻ mặt không dám tin, sắc mặt Vương thị cũng không tốt, Đoàn ma ma đỡ tay nàng bước nhanh đi theo.

Chờ mọi người đi tới bên cạnh hồ nước, liền nhìn thấy rất nhiều hạ nhân trong phủ vây quanh một người ngã xuống đất, ô ô khóc, vừa thấy Vương thị qua đây các nàng lập tức tách ra, trên mặt Đinh Ninh Nhi đã có một chút phát sưng, y phục trên người hảo hảo, bụng kia bị phá vỡ một động, trên chân chỉ mang một chiếc hài, một cái khác chỉ nằm cách nàng không xa, ai cũng không dám động, hiển nhiên đây là do nàng trượt chân rơi xuống hồ nước.

“Ninh nhi a Ninh nhi, ngươi thế nào liền đi, ngươi bắt di nương phải sống thế nào a, Tam tiểu thư ngươi mau tỉnh lại đi, đây là muốn mạng của ta!” Phương di nương tiến lên, ghé vào trên người Đinh Ninh Nhi thống khổ lên tiếng, Đinh Ninh Nhi đi theo bên người nàng mười hai năm, là thịt từ trên người rớt xuống, Phương di nương khóc tuyệt đối không giả dối.

Trên mặt Vương thị có chút tê tê, bình tĩnh nhìn Đinh Ninh Nhi, trong mắt lại mang theo vài phần hận ý. Vốn nàng muốn ba tôn nữ trong phủ gả nhà người tốt, giúp đỡ chức quan của Đinh Bằng, ai biết Đinh Tĩnh tự cam, Đinh Ninh Nhi cũng ham chơi làm chính mình đoản mệnh, nhưng trong thời gian Đinh Tử nói việc hôn nhân, sao thấy có chút xui.

Đương nhiên nếu nói một câu không đau lòng, vậy cũng không có khả năng, nếu không Vương thị cũng không bằng súc sinh, chỉ là đau không có nhiều bằng oán.

Đinh Tử diện vô biểu tình nhìn, thấy trên mặt Vương thị đánh hai tầng phấn, bây giờ nhìn lại sắc mặt cực kì tái nhợt, trong mắt cũng có vài phần thương tiếc.

Liên Nguyệt kinh sợ, Đinh Ninh Nhi đi câu dẫn Tiết Vũ, là do nàng làm chủ cộng thêm khuyến khích, không có người so với nàng rõ ràng hơn chuyện này. Hiện tại Đinh Ninh Nhi chết, nếu nói cùng Tiết Vũ không liên quan, nàng thế nào cũng không tin. Liên Nguyệt giương miệng, muốn nói điều gì, lại thấy Đinh Tử cau mày nhìn nàng, trong mắt có chút ý vị thâm trường, làm Liên Nguyệt nhìn thập phần kinh hãi, chẳng lẽ đại tiểu thư biết? Điều này sao có thể, từ đầu tới đuôi nàng không có chính thức ra mặt a.

Lúc này bởi vì Thị lang phủ xuất động nhiều người tìm Đinh Ninh Nhi, cũng ảnh hưởng đến khách hành hương tại Bạch Vân am, không ít người qua đây xem náo nhiệt, nhìn thấy Đinh Ninh Nhi ở một bên, sôi nổi nói: “Thật không nghĩ tới, một người cứ như vậy không còn sống, thực sự là đáng tiếc, xinh đẹp như thế, lão phu nhân nén bi thương đi, người chết không thể sống lại.”

“Lão phu nhân nén bi thương, người chết không thể sống lại.” Một đám người lập tức khuyên nhủ, nhưng cũng có chút vui sướng khi người gặp họa.

“Tam tiểu thư này cũng quá ham chơi, chạy đến địa phương hoang vắng như vậy, không cẩn thận ngã xuống cũng không ai nhìn thấy.” Ý tứ trong lời nói còn kém chưa nói Đinh Ninh Nhi đáng đời, Phương di nương tức giận co rút mũi, do Hồng Trà cùng Lam Nguyệt nâng dậy, muốn chửi nhưng khí lục cũng không có, nước mắt không ngừng chảy ra.

Lúc này Bạch lão thái quân cùng Tiết Vũ cũng đi tới: “Chuyện gì xảy ra, lão tỷ tỷ, ta vừa nghe nói thị lang phủ đã xảy ra chuyện, lập tức chạy đến. Tại sao lại phát sinh loại sự tình như thế này, aiz, một đứa nhỏ thật tốt a, thế nào cứ đi như vậy, ngài nén bi thương đi, người chết không thể sống lại a.” (^^diễn viên tài nha)

Liên Nguyệt mở to mắt, nhìn vẻ mặt Bạch lão thái quân tiếc hận, nhìn lại Tiết Vũ mặt vô biểu tình, trong lòng thình thịch. Rốt cuộc sự thật là thế nào? Tam tiểu thư chết không phải như thế, rốt cuộc cùng Tiểu hậu gia có quan hệ hay không?

Nghĩ như thế nào người tựa hồ cũng có thể là Tiết Vũ giết, chỉ là Liên Nguyệt cũng không dám nói. Nếu nói, kế hoạch của nàng chẳng phải bại lộ, cũng đem chính nàng khai ra, hơn nữa đại tiểu thư cùng An quốc hậu phủ liên thân, nói không chừng muốn cấp cái mặt mũi, coi như không biết, đến lúc đó nàng chẳng phải không phải người sao, vì thế không thể nói!

“Liên Nguyệt cô nương tại sao có biểu tình như thế, chẳng lẽ ngươi cảm thấy muội muội chết còn có cái kỳ quái gì sao, không ngại nói ra cho mọi người nghe một chút.” Lúc này Đinh Tử quỷ mị đi tới bên người Liên Nguyệt, chợt Liên Nguyệt vừa nghe đến thanh âm của nàng, “Ngao” quát to một tiếng, trong nháy mắt, nàng có ảo giác tim mình muốn ngừng đập.

Những người khác nhìn biểu cảm trên mặt Liên Nguyệt bất định, cũng cảm thấy việc này có chút lạ. Ánh mắt Bạch lão thái quân nhìn Liên Nguyệt có chút phát sâu, mang theo một mạt lãnh ý.

Mồ hôi lạnh của Liên Nguyệt tỏa ra, Phương di nương lại chạy tới, hung hăng cho Liên Nguyệt một cái tát: “Tiện nhân, nói! Tam tiểu thư chết có phải hay không cùng ngươi có liên quan, người có phải hay không do ngươi đẩy vào hồ nước.”

“Không đúng không đúng, tuyệt đối không phải ta, thời gian Tam tiểu thư gặp chuyện không may, ta một mực trong phòng nghỉ ngơi a, về sau liền cùng nha đầu đi hầu hạ lão phu nhân, ta sao có thể thương tổn Tam tiểu thư. Tuyệt đối không phải ta!”

Đinh Tử cười lạnh, đây không phải là không đánh đã khai sao, chỉ bất quá sự tình Liên Nguyệt biết không thể nói ra, việc này nàng không thể mang An quốc hậu phủ nói ra, nếu không chỉ càng không thể thu xếp, ý nghĩ nàng khác thường: “Phương di nương ngươi bình tĩnh một chút, Liên Nguyệt cô nương không làm loại sự tình này, muội muội đã như vậy, ngài lại náo như thế chẳng phải làm nàng đi cũng không yên tâm sao? Mọi người đối muội muội đều rất thương tâm, nhưng nếu như bị thương thân thể của mình, nhưng thế nào tốt, muội muội ở trên trời nhìn cũng sẽ thương tâm.”

“Đại tiểu thư ngươi thực sự là bình tĩnh, muội muội của mình chết, ngài còn có thể xem như không có việc gì, thật đúng là quan tâm a, thật là tỷ tỷ tốt.” Trong lòng Phương di nương một mảnh lãnh, liền cảm thấy Đinh Tử vui sướng khi người gặp họa không khỏi trào phúng Đinh Ninh Nhi, lại làm người chung quanh nghe thấy thổn thức không ngớt.

Di nương của thị lang phủ không có quy củ, cánh tay vừa đánh người, bây giờ còn châm chọc đích tiểu thư, người như vậy làm sao có thể dạy dỗ ra một tiểu thư tốt, chết như vậy thật ra hưởng phúc.

“Được rồi, ta biết ngươi thương tâm, nhìn thật kỹ Ninh nhi đi.” Vương thị hướng về phía Phương di nương ngoan trừng liếc mắt một cái, nhìn mặt Đinh Tử có ủy khuất khuyên nhủ, “Tử nhi ngươi cũng đừng hận Phương di nương, Ninh nhi mới vừa đi, nàng thương tâm cũng là bình thường, nói chuyện không được ngươi liền thông cảm một chút đi.”

Đinh Tử gật đầu, trên mặt thương tâm nói: “Tổ mẫu, Tử nhi hiểu rõ, Tử nhi không trách Phương di nương, chỉ là trong lòng cũng thật khó chịu, không lâu trước đây ta còn cùng muội muội nói chuyện, thế nào liền… Ô ô ô.” Đinh Tử dính chút nước làm khăn tay có vẻ ẩm ướt gạt lệ, lúc lấy xuống, mắt đã dính vào giọt nước mắt trong suốt óng ánh, làm cho nàng càng tú lệ ôn nhu, bộ dáng thương tâm, ai cũng nhìn không giả.

Chỉ chốc lát Tuệ Minh mang theo đệ tử Bạch Vân am xuất hiện, Đinh Ninh Nhi chết ở Bạch Vân am, các nàng muốn phụ trách niệm kinh siêu độ Đinh Ninh Nhi, kế tiếp còn muốn mang Đinh Ninh Nhi về làm tang sự trong phủ.

Bởi vì Đinh Ninh Nhi chết, mặc dù An quốc hậu phủ cùng Thị lang phủ song phương đã nói hôn sự, nhưng muốn làm hỉ sự, sợ là phải đợi. Đinh Tử cũng không phải vì Đinh Ninh Nhi giữ đạo hiếu cái gì, nhưng người vừa mới chết, cũng không thích hợp bàn hôn sự. Bạch lão thái quân cầm ngày sinh tháng đẻ Đinh Tử ly khai, ánh mắt nhìn về phía Đinh Tử cũng thay đổi một chút, Đinh Tử làm bộ nhìn không thấy, như bình thường đưa các nàng ly khai, theo Tuệ Minh sư thái làm bộ vì Đinh Ninh Nhi niệm một ngày kinh.

Trong lúc này, sắc mặt Liên Nguyệt càng ngày càng xấu, nàng mỗi ngày ở ban đêm nghe thấy thanh âm quỷ khóc sói gào, mở mắt ra, nàng liền cảm thấy Đinh Ninh Nhi hóa thành bộ dáng quỷ hướng nàng đòi mạng. Nói thẳng nếu không phải nàng khuyến khích, Đinh Ninh Nhi cũng không chết được. Liên Nguyệt sợ muốn chết, không dám nói chân tướng gì, người khác còn tưởng rằng đây là nàng vì Đinh Ninh Nhi thương tâm, nhưng thật ra được thanh danh tốt, nhưng không ai so với nàng rõ ràng, trong lòng nàng không có một khắc nào có thể bình tĩnh.

Thi thể Đinh Ninh Nhi được đưa về thị lang phủ, Đinh Bằng đã cho đắp cái đài ở trong phủ, mặc dù sẽ không giống tang chủ tử Vương thị Đinh Bằng như vậy, nhưng xung quanh hồng lục diễm sắc cũng không có, Đinh Ninh Nhi cũng lại là chủ tử, hạ nhân trong phủ mặc bạch y, trên mặt đều phiếm khóc.

Mã di nương, Phương di nương, Bạch di nương, còn có Tinh nhi Liên Nguyệt cũng đều mặc tang phục, Đinh Tử, Vương thị thì mặc thân mộc y phục, tiểu linh đường thiết ba ngày, Phương di nương vẫn khóc nháo ở một bên, hôn mê ba lần, cũng may ngày thứ hai cha mẹ Phương di nương, phu thê Phương Hoa đến đây phúng, đem Phương di nương khuyên rõ: “Nữ nhi a, ngươi bây giờ còn có thai, nếu như là một nam hài, mới có thể cho địa vị của ngươi ổn định, đáng tiếc Ninh nhi chết, nhưng ngươi không thể bởi vì thương tâm, làm thai không bảo đảm, như thế ngươi liền thật xong.”

Phương di nương nghe vào tai, suy nghĩ sự tình cẩn thận, yên tĩnh bồi ở một bên ba ngày.

Buổi tối ngày cuối cùng, Liên Nguyệt đang ở trong phòng nghỉ ngơi tổng cảm giác bên ngoài không bình tĩnh, nàng bị đánh thức, liền nghe bên ngoài “Ba, ba, ba” thanh âm thỉnh thoảng vang lên, như có cái gì ở cửa sổ. Lòng Liên Nguyệt lộp bộp, ôm chăn ngồi dậy, mở to mắt nhìn bên ngoài, liền thấy bên ngoài “Ba, ba, ba” tiếng vang không ngừng, xuyên thấu qua cửa sổ, nàng tựa hồ còn thấy được cái bóng đen theo phía cửa sổ chợt lóe lên.

Liên Nguyệt hút một hơi lãnh khí, run run kêu: “Ai… Ai ở bên ngoài… Kẻ nào không hiểu chuyện… Hạ nhân, cũng dám… Dám tới quấy rối.”

“Ba, ba, ba.”

“Hô, hô, hô.”

Tiếng vang không chỉ không dừng trái lại càng lớn tiếng, dọa Liên Nguyệt không dám thở, mặt trắng toát, trong lòng cảm giác nhéo chặt thành đoàn, chân nàng run rẩy, hơi run đi qua, tay trắng bệch run run nắm cửa sổ, cửa sổ “Chi nha” một tiếng mở, bên ngoài bóng đêm dày đặc, hôm nay không có trăng, toàn bộ sao đều biến mất ở trên trời, mọi chuyện đều tốt như bị che giấu ở một mảnh mực.

Liên Nguyệt nhìn thở dài một hơi, bất luận thiên có bao nhiêu hắc đều không quan hệ, bởi vì phía trước cửa sổ không có ai cả.

“Bá!” Ngay lúc Liên Nguyệt ở xoay người, đột nhiên phía trước cửa sổ lòe ra một thân ảnh, thân ảnh kia mặc một thân bạch y, tóc đen rối tung nhìn không thấy đầu, một đầu lưỡi cúi thật dài, thân ảnh nhoáng lên, quanh thân phát ra một loại kinh khủng, mắt Liên Nguyệt trừng đến cực hạn, giương miệng một câu nói cũng không phát ra được, giờ khắc này tim của nàng thực sự ngưng đập, biểu hiện trên mặt kinh khủng vạn phần.

Chỉ nghe bóng trắng như quỷ kia thanh âm biến hóa kỳ lạ vang lên: “Đều là ngươi… Đều là ngươi… Là ngươi khuyến khích, là ngươi hại chết ta. Ta muốn mạng của ngươi, ta muốn ngươi đền mạng, đền mạng…!”

“Đền mạng, ngươi đi chết đi!”

“Đi chết đi!”

Bóng dáng chớp động, mắt Liên Nguyệt chợt chuyển động xoay người muốn chạy, bóng trắng cực nhanh bay tới, đứng ở trước mặt Liên Nguyệt, vươn bàn tay người chết héo, muốn bóp cổ Liên Nguyệt, Liên Nguyệt tuyệt vọng kêu to: “Không, đừng tới đây, cứu mạng a! Có quỷ a!”

Liên Nguyệt không ngừng kêu, hoảng loạn ở trong phòng xoay quanh chạy trốn, Quỷ ảnh phía sau vẫn như ảnh đi theo nàng, “Cứu mạng a!” “Phanh!” Rối ren, Liên Nguyệt không đứng vững trực tiếp té ngã xuống đất, nàng vạn phần kinh khủng ngẩng đầu nhìn lại, trong tay quỷ ảnh kia chẳng biết lúc nào hơn một túi bố, trong nháy mắt nàng quay đầu, Quỷ ảnh một túi bao nước hồng sắc “Bá” đổ vào trên người Liên Nguyệt.

Trước mắt Liên Nguyệt bị một mảnh hồng nhuộm đầy, trái tim của nàng “Bang bang phanh” cực nhanh nhảy lên, trong nháy mắt, chỉ nghe nàng điên cuồng kêu to: “A! A! A! Có quỷ a!”

Liên Nguyệt bên này đã náo loạn một hồi lâu, chủ tử hạ nhân Thị lang phủ toàn bộ bị đánh thức, sắc mặt tất cả mọi người không tốt chạy tới viện của nàng, muốn nhìn nàng đang giở trò quỷ gì.

Lúc mọi người mở cửa, trước mặt nhào tới chính là một mảnh mùi máu tươi, Liên Nguyệt như một huyết nhân núp ở góc giường run lẩy bẩy, Vương thị trầm mặt: “Này đang làm cái quỷ gì, mau đỡ nàng đứng lên.”

Sắc mặt Đinh Bằng cũng không vui, trước đây Liên Nguyệt cũng rất hiểu chuyện, sau khi gãy cánh tay cũng có chút kỳ cục, thậm chí có điểm kiều tình, chẳng lẽ đây cũng là làm trò muốn lôi kéo hắn sao?

Đinh Tử khoác một kiện đại áo choàng màu đen thêu hoa mai hồng, yên lặng đứng một bên, biểu hiện trên mặt âm lãnh.

“A, không được đi qua, không được đi qua!” Thấy có người đi tới, Liên Nguyệt đột nhiên kêu to lên, ánh mắt nàng trống rỗng, biểu hiện trên mặt còn lưu, bộ dáng bị dọa dại ra.

“Liên Nguyệt cô nương, ngươi làm sao, mau đứng lên mà nói.” Có nha hoàn đi đỡ, Liên Nguyệt lại đột nhiên khởi xướng đem người đẩy ngã xuống đất, sau đó sợ hãi kêu, “Tam tiểu thư ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tìm ta, không liên quan tới ta, ngươi đừng qua đây…”

Mọi người vừa nghe thấy không thích hợp, chẳng lẽ quỷ hồn Đinh Ninh Nhi tới? Bọn họ tại sao không thấy được?

Lúc này Liên Nguyệt lại phát điên ở trong phòng đấu đá lung tung, đem nha hoàn bà tử phía trước đều đụng ngã, lập tức Vương thị sợ hãi kêu: “Mau, mau đem nàng đè lại cho ta, nàng không thích hợp.”

“Này… Hình như thần trí có chút không đúng.” Đinh Bằng cũng có chút nghi ngờ nói, hôm nay Tinh nhi ngủ ở bên người Đinh Bằng lại nhịn không được đắc ý, điên thật mới tốt, không ai cùng nàng tranh sủng.

“Không! Đừng tới đây! Tam tiểu thư, ta xin lỗi ngươi, ngươi đừng tới tìm ta, ta không ngờ ngươi sẽ chết … Không trách ta… Không trách ta a… Không phải ta khuyến khích ngươi đến hồ nước, không liên quan gì tới ta…” Lúc này Liên Nguyệt bị dọa điên rồi, căn bản nàng không thấy rõ người trước mắt là ai, nàng chỉ là muốn giải thích rõ, muốn Đinh Ninh Nhi rời đi nhanh.

Ai biết lời của nàng lại làm cho trong phòng yên tĩnh, hạ nhân muốn bắt nàng đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn mặt Liên Nguyệt đã điên cuồng.

Vương thị trầm mặc một hồi đột nhiên ho khan, kêu to: “Tiện nhân, tiện nhân chết tiệt, một tiện tỳ, thế nhưng khuyến khích chủ tử làm việc, còn mang đến hồ nước sát hại, lớn gan, quá lớn gan. Người tới a, đem cẩu nô tài này lôi ra loạn côn đánh chết cho ta, đem người nhà nàng ở trong phủ đều mang ra, toàn bộ đánh chết, loạn côn đánh chết!”

Trên mặt Đinh Bằng rất là phẫn nộ, hắn không ngờ hắn sủng ái Liên Nguyệt như thế, nàng dám hại nữ nhi hắn, đối với lời nói Vương thị hắn tuyệt không phản bác, trái lại cảm thấy loạn côn đánh chết là nhẹ.

Vốn Phương di nương ở Hương Mãn viên không ra, nghe thấy tin tức này cũng chạy đến, lúc đó nàng liền cảm thấy Liên Nguyệt này không thích hợp, lại không nghĩ rằng chính nàng là hung thủ hại chết Ninh nhi, hận ý bộc phát, nhưng chờ nàng đi tới viện Liên Nguyệt, Liên Nguyệt cùng cha mẹ của nàng tất cả đều bị trượng tễ mà chết.

Phương di nương không thể vì nữ nhi trả thù, hút một hơi khí, trực tiếp ngất đi, lập tức Vương thị kêu to: “Mau truyền đại phu.”

Sau một hồi ầm ĩ, Thị lang phủ mới an tĩnh lại, Đinh Tử đỡ tay Hỉ nhi, sắc mặt rất yên lặng trở về Tử Trúc viện.

Dọc theo đường đi Hỉ nhi cũng rất yên tĩnh, một loạt chuyện phát sinh nhanh như vậy, hai người cứ chết như thế, trong lòng của nàng cũng một mảnh thất vọng, nhưng tuyệt đối không đồng tình. Nếu không phải các nàng có tâm hung ác trước, cũng sẽ không có kết quả như thế, Liên Nguyệt chính là bạch nhãn lang (loại vong ân bội nghĩa), lúc trước nếu không nhờ tiểu thư nàng sẽ có hôm nay sao, thế nhưng cùng người khác hại tiểu thư, chết chưa hết tội.

Đinh Ninh Nhi, Liên Nguyệt chết đi, Phương di nương động thai khí dưỡng ở trên giường, kế tiếp toàn bộ Thị lang phủ đều có khoảng thời gian yên lặng thần kỳ.

Sáng sớm hôm nay, Lâm ma ma vội vã chạy vào nói: “Tiểu thư, trong cung truyền chỉ, cho tiểu thư lập tức tiến cung, thái hậu tuyên triệu.”

Đinh Tử cả kinh, Thái hậu không có việc gì sẽ không truyền nàng: “Mau, hầu hạ ta thay y phục, mau mau tiến cung!”