Trùng Sinh Chi Dược Thiện Nhân Sinh

Chương 75




Hàn Vũ chìa tay quay đầu, thấy Tả Duy Đường đang đút tay vào túi nhàn hạ đi tới, chờ tới khi Tả Duy Đường đến gần, Mạc Thiếu Phong bên này đã tự đỡ vai đứng lên, Hàn Vũ thấy, chỉ có thể xin lỗi đối phương một tiếng, dù sao động tác theo bản năng của cậu làm bị thương người ta.

Tả Duy Đường đi tới, nhìn nhìn Hàn Vũ, lại nhìn nhìn Mạc Thiếu Phong đỡ vai mà đứng, khi ánh mắt Mạc Thiếu Phong lóe hy vọng nhìn về phía y, lại khóa tầm mắt trên người Hàn Vũ, đưa tay niết tai Hàn Vũ, “Sao vậy? Chẳng lẽ chỗ đi vệ sinh không đủ nên hai người cướp?”

Hàn Vũ vỗ rớt tay Tả Duy Đường, “Vô nghĩa! Chẳng qua là gặp người……. người, nói chuyện không cẩn thận đụng tay chân, em vừa mới xin lỗi thì anh tới.”

Vốn định nói người yêu cũ của y, nhưng nghĩ nghĩ lời này mà nói ra, không chừng một lát vào phòng đối phương sẽ gây sức ép mình thế này thế nào, lời đến bên miệng vẫn là hàm hồ cho qua.

Tả Duy Đường liếc qua Mạc Thiếu Phong một cái, phát hiện cậu ta đứng đỡ vai, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào như trước, hoàn toàn không bị gì, nhìn Hàn Vũ nói, “Thụt lùi rồi, đi về phải luyện thêm, về trước đi, đồ ăn lên rồi!”

Nói xong, vẫn như trước lễ phép gật đầu khách sáo với Mạc Thiếu Phong một phen, “Em ấy nhanh tay, đắc tội, lần sau mời cậu ăn cơm nhận lỗi, hôm nay có việc.”

Nói xong, cũng mặc kệ đối phương há mồm muốn nói, trực tiếp ôm vai Hàn Vũ vào phòng riêng.

Khi tới chỗ rẽ ở hành lang, Hàn Vũ không hề lảng tránh lại nhìn thoáng qua Mạc Thiếu Phong đỡ vai đứng đó, người cúi đầu, không thấy rõ nét mặt, cũng không đoán được suy nghĩ, nhưng cảm giác cổ quái cứ tăng lên.

Hàn Vũ theo Tả Duy Đường vào phòng, nhìn trên bàn đã dọn ra thịt thỏ nấu tương và canh sữa cá chép, cùng với mấy món xào nhà nông thượng vàng hạ cám, lúc này mới ý thức được mình và Mạc Thiếu Phong quả thật chậm trễ không ít thời gian, lập tức bất chấp mấy lời vô nghĩa, ngồi vào chỗ bắt đầu múa đũa.

Một miếng thịt thỏ nấu tương vào miệng, nuốt tươi xuống bụng, lập tức mở miệng hỏi Tả Duy Đường, “Nước sốt bọn họ dùng nấu thỏ có bán không?”

Tả Duy Đường dừng đũa nhìn cậu một cái, “Chắc có.”

“Vậy lúc về mang mấy bình về, món thỏ này cách nấu bình thường, nhưng tương pha chế ngon lắm.” Hàn Vũ nghiêm túc nói, tay lại múc một muỗng canh uống, mắt không khỏi sáng lên, lúc câu cá Hàn Vũ vẫn cảm thấy con này hẳn là được người nuôi, nhưng canh uống vào miệng mới biết là hoang dã.

Đặc biệt tươi ngon thơm ngọt không nói, một chút mùi đất cũng không có, tiếp đó cũng không cùng Tả Duy Đường chuyện phiếm, thản nhiên vung tay bắt đầu ăn.

Đến khi ăn no sáu phần động tác của Hàn Vũ mới chậm lại, vừa chọn đồ mình thích cho vào miệng, vừa róc xương thỏ cho Tả Duy Đường vẫn luôn ăn đến là hung tàn, ném thịt vào trong chén y.

“Mạc Thiếu Phong vừa rồi nói với em một chuyện…….” Hàn Vũ chớp mắt nhìn Tả Duy Đường.

“?” Tả Duy Đường bưng chén nhìn cậu, đũa trong tay dừng giữa không chung.

“Anh ta nói em là thế thân anh tìm……” Hàn Vũ đầy ý cười nói tiếp.

Tả Duy Đường nhíu mày, hứng thú thiếu thiếu ngó Hàn Vũ một cái, ý như đang nói — nhàm chán!

Sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm, thuận tiện còn ném mấy miếng thịt thỏ cần gỡ xương và thịt bò vào chén Hàn Vũ, bảo cậu đừng nhàn rỗi, tiếp tục giúp gỡ xương đi.

Hàn Vũ nhịn không được giật giật khóe miệng — chỉ phản ứng thế này?

Cuối cùng vẫn là tự làm mất mặt sờ sờ mũi, vốn tưởng có thể thấy một ít phản ứng khác thường của Tả Duy Đường, không nghĩ tới phản ứng còn lãnh đạm hơn mình, tiếp tục động tác gỡ xương trong tay, đề tài trong miệng đổi hướng, bắt đầu cùng Tả Duy Đường thảo luận các vấn đề gần đây trong tiệm dược thiện của mình.

Cơm nước xong, hai người lười biếng ngồi một lát ở một chỗ nhỏ trong ghế lô mà nắng chiếu tới, rồi cùng nắm tay ra ngoài tản bộ, buổi chiều lại chuyển ra sau thôn trang ngâm trong suối nước nóng nhỏ, trước bữa tối, hai người mới chạy về thành phố.

Một buổi chiều này, không thấy Mạc Thiếu Phong hay là một đám người Tưởng Tục kia nữa, ban đầu Hàn Vũ còn có chút buồn bực.

Nhưng tới khi vào suối nước nóng dựa lưng vào người Tả Duy Đường lại bị lăn qua lăn lại một phen, đầu óc và thân thể đều lười, không nhớ tới chuyện này nữa.

Hàn Vũ về trường chỉ cần ngốc một ngày thứ sáu, buổi tối chân lại giống như bôi dầu chuẩn bị chuồn về xem người đàn ông nhà mình, lại bị trận thế trong phòng ngủ làm cho ngốc sững.

Nguyên Lãng Kỳ Lân kéo Hàn Vũ muốn đi “thảo phạt” hoặc là “cứu vớt” thanh niên An Húc Dương sa ngã.

Hàn Vũ gãi gãi đầu, lúc này mới nhớ ra chuyện Hàn Dĩnh, chủ yếu là hôm thứ năm sinh nhật Tả Duy Đường để mình chơi một buổi thoải mái quá, đến nỗi đủ loại người với chuyện chán ghét trước đó đều Hàn Vũ ném sau đầu.

Nhưng hiện tại bị Nguyên Lãng và Kỳ Lân nhắc tỉnh, nhớ tới chuyện này, cũng hiểu được cứu vớt thanh niên sa ngã phải gấp không thì trễ, càng muộn lại càng lún sâu! Vì thế cũng trưng vẻ mặt nghiêm túc, cùng Nguyên Lãng và Kỳ Lân trốn vào phòng tắm, như vầy như vầy trao đổi một chút thông tin mình nắm được, cùng sắp xếp thủ đoạn áp dụng.

Trao đổi một lát, Hàn Vũ mới biết tính nghiêm trọng của sự việc, cái cô Hàn Dĩnh kia căn bản không dứt sạch sẽ với quý công tử Khâu gia, ngay đêm hôm sau Giáng Sinh, lại bị một người bạn quen với Nguyên Lãng bắt gặp đang dây dưa không rõ với Khâu Minh ngay trước cửa khách sạn gần trường.

Chỉ bằng biểu hiện của Hàn Dĩnh vào hôm sinh nhật của Hàn Vũ, tin tưởng trừ Hàn Vũ và Tả Duy Đường trong lòng có chút không thoải mái ra, người ngoài đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, dù sao, cô ta là bạn gái của anh em, mà không người nào hoàn mỹ, coi như anh em vận khí không tốt, chọn trúng đồ ngốc vậy!

Nói cách khác, cho dù cô gái này không tốt, chỉ cần cô ta thật tâm với An Húc Dương, tin tưởng làm anh em, có thể nhịn thì nhịn, dù sao mấy người cũng không sống chung với nhau, cuối cùng có thể đi bao xa, còn tùy An Húc Dương và cô ta.

Nhưng tới tình trạng này, biết cô nàng kia có vấn đề, nếu còn không nhúng tay vào, làm anh em hiển nhiên đều là thứ vô dụng.

Hàn Vũ nghe Nguyên Lãng và Kỳ Lân cậu một câu tôi một lời nói hết, không khỏi xoa cằm trầm ngâm, vẫn là Nguyên Lãng và Kỳ Lân nói nửa ngày vẫn không nghe tiếng đáp cảm thấy khác thường, mới dừng lại nhìn Hàn Vũ.

“Sao vậy, Tiểu Ngũ?”

“Hừm….. Cứ cảm thấy hình như có chút vấn đề……” Hàn Vũ lọc một lượt tin tức bọn họ đã có, càng nghĩ càng thấy có vấn đề, “Các cậu nói xem, Hàn Dĩnh này trước kia cùng Khâu Minh ở trường học rất cao ngạo, phần lớn mọi người đều thấy, hiện tại cô ta cùng lão đại cũng rất ngang nhiên, còn nhiệt tình xen vào vòng xã giao của chúng ta, hiển nhiên không phải có ý chơi chơi rồi bỏ.”

Hàn Vũ nói xong, phát hiện Nguyên Lãng Kỳ Lân cũng rơi vào trầm tư, “Nếu như vậy, có hai điểm hiển nhiên có vấn đề, thứ nhất, chuyện cô ta quen lão đại, Khâu Minh kia hiển nhiên cũng biết, nếu vậy, sao còn có thể dây dưa với Hàn Dĩnh? Mặc kệ là xuất phát từ mặt mũi đàn ông hay cái khác, hẳn không có khả năng quá lớn đúng không?”

Nguyên Lãng và Kỳ Lân liếc nhau, không khỏi đồng loạt gật đầu, Hàn Vũ nhìn bọn họ một cái, lại nói tiếp, “Thứ hai là thái độ của Hàn Dĩnh, cô ta tích cực dính lấy lão đại như vậy cũng rất quái lạ, không giống cảm giác cô ta mang lại cho người khác, dù sao, trong mắt cô ta, lão đại so với quý công tử Khâu Minh kia vẫn kém một đoạn rất lớn, theo lý thuyết, cho dù cô ta quen lão đại, cũng là làm bộ làm tịch nhiều hơn mới đúng……”

Này thật sự không phải đang hạ thấp An Húc Dương, mà là thực tế, nhân phẩm và phong thái chính là tiềm lực của cá nhân, rất khó nói ai tốt ai kém, chỉ có thể nói mỗi người xem một kiểu, nhưng Hàn Vũ tin tưởng, trong mắt Hàn Dĩnh, nhìn một người tuyệt đối không đơn giản chỉ nhìn thứ người đó biểu hiện ra, còn có thể nhìn ra các loại thuộc tính phụ.

Chính vì vậy, trong mắt Hàn Dĩnh, An Húc Dương nhất định thua xa Khâu Minh, nếu Khâu Minh còn cùng cô ta dây dưa không rõ, cô ta nhất định sẽ không cùng An Húc Dương thành một đôi xuất hiện trước mặt mọi người. Cô ta càng tình nguyện dính chặt lấy Khâu Minh, phóng đại cơ hội hữu hạn thành vô hạn.

Nhung, tình huống hiện tại quả thật rất quỷ dị, nếu Khâu Minh còn tiếp tục cùng cô ta dây dưa, vì cái gì còn muốn trêu tới An Húc Dương? Có phải muốn An Húc Dương cung cấp thứ gì đó mà Khâu Minh không thể cho không?

Ba người không khỏi ngồi trong phòng tắm trầm mặc, bên này còn chưa lý giải ra được cái gì, An Húc Dương bên kia đã đá văng cửa phòng ngủ đi vào, thấy cả phòng không một bóng người, không khỏi xả giọng rống một tiếng, “Mấy đứa đâu? Mau, mang đồ ăn cho tụi bây nè!”

Ba người trong phòng tắm hai mặt nhìn nhau, tới lúc này, ngược lại đều có chút không biết mở miệng thế nào, ngay khi ba người còn chưa nghĩ ta phải làm sao cứu vớt An Húc Dương, cửa phòng tắm đã bị đá ra!

“Hê! Ba đứa chen trong này làm gì? Chuẩn bị mở party khỏa thân hả?” An Húc Dương hiển nhiên biết trong phòng tắm có người, nhưng không nghĩ tới ba người đều chen trong này.

Ba người đều cùng giật giật đầu mày, trừng anh ta — xem cái miệng thúi của anh kìa!

An Húc Dương cũng không để ý, đuổi ba người ra, trưng dụng bồn cầu.

Đợi khi anh ta xong việc đi ra, lại bị dọa sợ, ba người đồng loạt bày ghế dài, ngồi thành hình tam giác, còn đặc biệt chừa ra trung tâm tam giác.

“Đang làm cái gì vậy?” An Húc Dương gãi gãi mũi hỏi họ.

“Ngồi xuống nói!” Nguyên Lãng lừ mắt, để Hàn Vũ nghiêm mặt mở miệng.

An Húc Dương vừa thấy tình cảnh không đúng, nơm nớp lo sợ ngồi vô giữa, còn rất phối hợp bày tư thế cô vợ nhỏ, không nói gì rống trước hai tiếng, “Đại nhân, tiểu nhân oan uổng quá!”

Ba người bị bộ dạng này chọc dở khóc dở cười, rồi lại không thể không tiếp tục nghiêm mặt, “Ồn ào cái gì? Im lặng, còn chưa có định tội anh đâu!”

An Húc Dương im lặng lại, thấy ba người tới lúc này còn duy trì nghiêm túc, hiển nhiên thật sự có việc cần nói.

Hàn Vũ nhìn An Húc Dương trầm tĩnh lại, tuy An Húc Dương vẫn là hình tượng cao lớn thô kệch đó, nhưng nhìn kỹ khuôn mặt, trên mặt vẫn có thần thái thanh niên đặc biệt có sức sống không sợ hãi thứ gì, cậu dừng một lát, vẫn dùng mắt ý bảo Nguyên Lãng đưa tấm hình bạn hắn dùng điện thoại chụp được cho An Húc Dương xem.

Nguyên Lãng nghĩ nghĩ, nhìn Hàn Vũ — từ đầu đã xuất chiêu nặng vậy?

Hàn Vũ bất đắc dĩ nhìn hắn — không nặng chỉ sợ không kéo về được anh ngốc này, Nguyên Lãng nghĩ nghĩ cũng hiểu, lấy ra điện thoại, mở tấm ảnh người bạn gửi qua lúc trước, điều chỉnh phương hướng, đưa điện thoại cho An Húc Dương.

An Húc Dương nhận lấy điện thoại vừa nhìn liền ngơ ngẩn tại chỗ, một lúc lâu sau không có phản ứng, Nguyên Lãng và Kỳ Lân thấy trong lòng nôn nóng không thôi, cuối cùng vẫn là Kỳ Lân thiếu kiên nhẫn, mở miệng nói, “Không có việc gì, lão đại, coi như bị chó cắn một cái, đau hai ngày rồi thôi. Còn có một rừng cây chờ anh đó…..”

Nói còn chưa dứt, đã bị Nguyên Lãng hung hăng đạp một cái, ý bảo miệng chó không phun được ngà voi, sau đó đưa tay muốn lấy điện thoại lại, kết quả cầm được điện thoại, nhưng không cách nào rút khỏi tay An Húc Dương, hắn dừng một chút, thả tay.

Hàn Vũ thấy, không khỏi khẽ thở dài, đứng dậy đi tới sau An Húc Dương, vỗ vỗ vai anh ta, dùng ánh mắt ý bảo Kỳ Lân và Nguyên Lãng cùng mình ra ngoài, chừa không gian trong phòng lại cho mình An Húc Dương.

Ba người vừa ra khỏi phòng, còn chưa nói mấy câu, điện thoại Hàn Vũ đã vang lên, Hàn Vũ lấy ra xem, là Quý Ly.

“A lô…….”

“Anh Ngũ mau tới đây, trong tiệm xảy ra chuyện!” Quý Ly bên kia rống một câu này, rồi không có thời gian để ý Hàn Vũ nữa, bên kia điện thoại rất ồn ào, giống như loạn thành một đống.

Hàn Vũ cất điện thoại chạy đi, tuy Quý Ly nhìn qua còn nhỏ, nhưng bởi vì bình thường thời gian của Hàn Vũ có hạn, tiệm này từ lúc đi vào quỹ đạo, công việc kinh doanh bình thường cơ bản đều do cô và quản lý cửa hàng để ý.

Cho tới nay vẫn rất vững vàng, ngẫu nhiên xuất hiện vấn đề nhập hàng, trừ mấy lần đầu không có biện pháp, về sau Hàn Vũ mang đi bận rộn vài lần, đã thuần thục toàn bộ.

Không phải chuyện lớn, cơ bản sẽ không gọi điện cho Hàn Vũ vì chuyện trong tiệm, mà mỗi thứ bảy Hàn Vũ đều sẽ tới một chuyến, tuần tra một chút, có vấn đề lớn gì, bình thường không gấp thì đều để tới đó cùng giải quyết, mà hiện tại bị giục tới tiệm vẫn là lần đầu, cậu không thể không nóng nảy.

Nguyên Lãng và Kỳ Lân vừa thấy vẻ mặt Hàn Vũ không đúng, cũng lập tức chạy theo sau cậu.

Khi ba người tới tiệm, đúng lúc giờ cao điểm ăn cơm chiều, nhưng ngoài cửa lại có một vòng người chỉ trỏ, trên cửa cũng treo biển tạm dừng buôn bán, trong lòng ba người lộp bộp một tiếng, vội vàng đẩy đám người ra chen vào trong.

Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Quý Ly và quản lý sắc mặt vô cùng khó coi ngồi một góc, đồng thời ngồi đối diện bọn họ là hai nhân viên mặc đồng phục của chính phủ, Hàn Vũ nhìn lướt qua, chỉ bằng đồng phục nhất thời không đoán ra thân phận đối phương.

Quý Ly vừa thấy Hàn Vũ đến, lập tức nhẹ nhàng thở ra, đón Hàn Vũ lại đây.

Hàn Vũ vừa tới gần, hai vị công chức đang ngồi đều đứng lên, liếc nhìn lẫn nhau, giống như đều không ngờ chủ tiệm này lại trẻ như vậy.

“Ngài là Hàn Vũ?” Một trong hai người nghi ngờ hỏi.

Hàn Vũ lễ phép gật đầu, “Là tôi, xin hỏi các anh là?”

“Tôi họ Vương, Vương Thanh Việt, vị bên cạnh là Lý Hiệu đồng nghiệp của tôi, chúng tôi là nhân viên của Cục kiểm dịch vệ sinh, tiệm các cậu từ tối hôm qua tới giữa trưa hôm nay xảy ra nhiều đơn khiếu nại ngộ độc thức ăn, cấp trên bảo bọn tôi tới tìm chủ tiệm về hợp tác điều tra, đồng thời, giấy phép vệ sinh trong tiệm các cậu cũng phải thu hồi, nếu muốn tiếp tục kinh doanh phải làm kiểm tra vệ sinh lần nữa, sau khi đủ tư cách mới làm lại.”

Khi Hàn Vũ nghe đối phương nói ra vấn đề, ngây ngốc trong nháy mắt, tiệm kinh doanh ẩm thực sợ nhất chính là chuyện này, ngộ độc thức ăn? Kiểm tra vệ sinh lại lần nữa?

Tuy giấy chứng nhận của cậu không phải thật sự được xét duyệt từng vòng mà có, nhưng từ khi khai trương tới nay cậu biết tầm quan trọng của vấn đề này, càng không nói tới bản thân cậu còn tự mân mê đông y, luôn đặt trong lòng tác dụng điều dưỡng hỗ trợ lẫn nhau của đồ ăn và dược liệu.

Cho nên, khi chọn đầu bếp, sở dĩ cậu liếc mắt một cái nhìn trúng đầu bếp Vương, trừ năng lực chuyên môn của anh ta vượt qua thử thách, còn là vì một loại chấp nhất với mọi chuyện trong bếp của bản thân anh ta.

Cậu cũng tin tưởng chỉ cần có đầu bếp Vương trấn thủ trong bếp, vấn đề vệ sinh và thức ăn mỹ vị trong bếp căn bản không cần cậu lo lắng, cũng không nghĩ tới, hơn nửa năm kinh doanh những mặt khác đều xuất hiện vấn đề nhỏ nhưng phòng bếp chưa từng có vấn đề, vậy mà vừa có vấn đề lại là vấn đề lớn.

Hàn Vũ hoang mang nhìn về phía đám người đầu bếp Vương, phát hiện bọn họ đều là vẻ mặt bị sỉ nhục không thể lý giải, trong đó của đầu bếp Vương là nặng nhất, trong lòng Hàn Vũ có chút khó hiểu.

Cậu gật đầu với Vương Thanh Việt, “Tôi đã biết, trước tiên để tôi tìm hiểu tình huống một chút, có thể chứ? Rất nhanh, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của các anh.”

Vương Thanh Việt gật gật đầu.

Hàn Vũ lôi kéo Quý Ly và hai tên cùng phòng cùng qua chỗ đầu bếp Vương, nòng cốt trong tiệm cùng tụ lại một chỗ, bắt đầu giải thích, rốt cuộc chuyện hôm nay là sao.

Qua vài ba câu của đầu bếp Vương và chủ tiệm, Hàn Vũ nghe ra mùi âm mưu, mình đây giống như cản đường ai hoặc sao đó, càng nghe càng giống bị người ngoài giá họa.

Hóa ra, khoảng thời gian này bởi vì tiệm đã kinh doanh nửa năm, nhiều khách hàng quen ăn ra được chỗ tốt của dược thiện, bắt đầu từ mình làm môi giới, bắt đầu dẫn một lượng khách mới vào, doanh thu mỗi tháng của tiệm đều không ngừng tăng lên, nhưng bởi vì diện tích tiệm thật sự hơi nhỏ, cho nên bắt đầu hoàn thiện chức năng mua về.

Đối với cơ hội phát triển tốt như vậy, quản lý càng thêm dụng tâm kinh doanh, nhất là sắp tới cuối năm, trong điếm phải tiếp đón các hạng mục kiểm tra theo thông lệ như vệ sinh kiểm dịch, về phương diện vệ sinh, theo lý thuyết, phải càng nghiêm ngặt hơn bình thường mới đúng, nếu nói phục vụ không thỏa đáng còn có thể, nhưng vệ sinh không đạt chuẩn dẫn tới ngộ độc thức ăn quả thật không có khả năng.

Hơn nữa, chuyện lần này xảy ra rất đột ngột, những người lục tục đi khiếu nại, tổng cộng có chín người, có khách hàng tối qua, cũng có khách hàng trưa nay, nhưng không ai là khách quen của tiệm, cũng không phải dân văn phòng, cách nói của bọn họ đều là nghe danh vào nếm thử món mới, nhưng ăn một lần đã trúng chiêu, bị thổ tả, tới bệnh viện, đều nói là bị ngộ độc thức ăn.

Hàn Vũ nghe tin này, trong lòng nắm chắc, trấn an mọi người một phen, đi theo Vương Thanh Việt trở về hỗ trợ điều tra, thuận tiện, cậu cũng muốn biết, rốt cuộc ai ở sau giở thủ đoạn.

Cậu vừa đi, Nguyên Lãng và Kỳ Lân cũng giúp ra ngoài tiệm xua mọi người đi, trở về giúp mọi người sắp xếp lại trong tiệm, sau đó thấy Quý Ly và quản lý dựa theo Hàn Vũ dặn dò, để nhân viên trong tiệm nghỉ nửa tháng có lương, một phần nhỏ được tiện nghi hưng phấn bỏ đi, phần lớn đều lo lắng nhìn lại nhìn, cuối cùng mới thay đồ đi về.

Sắp xếp xong mọi chuyện, Quý Ly nghĩ nghĩ, vẫn là gọi điện cho Tả Duy Đường.

Bên này Quý Ly vừa cúp máy, Hàn Vũ bên kia vừa vặn theo Vương Thanh Việt vào văn phòng, tay cầm tách trà, nói còn chưa nói xong một câu, Vương Thanh Việt đã bị người kêu ra ngoài, không tới năm phút sau đã quay lại, dùng một loại ánh mắt dò xét và hơi bỡn cợt nhìn nhìn Hàn Vũ, đưa một phần văn kiện tới trước mặt cậu.

“Ngài Hàn, ký cái này đi, ký xong cậu có thể đi rồi!”

“!” Hàn Vũ ngẩn ra, khó hiểu nhìn hắn.

“Nhanh ký đi, ký rồi xong việc thì cậu đi đi, bên ngoài còn có người chờ, bọn tôi còn nhiều việc lắm!” Đối phương hiển nhiên không kiên nhẫn.

Hàn Vũ cầm văn kiện lên xem, là hiệp nghị hủy bỏ sự can thiệp của cơ quan NN, đôi bên tự giải quyết, hai bên A B đều còn trống, hiển nhiên bên khiếu nại còn chưa kí tên, lại liên tưởng một chút, cậu xảy ra chuyện, bên ngoài có người chờ, chờ cậu trừ người kia, cậu không thể nghĩ ra còn ai khác.

Cậu cũng không để ý ánh mắt Vương Thanh Việt, cầm bút xoẹt xoẹt ký tên mình, rồi theo hắn ra ngoài, quả nhiên trong một phòng tiếp khách khác nhìn thấy được người chờ cậu, đang chuyện phiếm với một người đàn ông trung niên ưỡn bụng.

Hàn Vũ chậm rãi đi qua, Tả Duy Đường đứng lên, cao thấp đánh giá cậu một chút, hỏi, “Không sao chứ?”

Hàn Vũ gật đầu, Tả Duy Đường cười cười nói người trung niên kia, “Chuyện hôm nay làm phiền anh rồi.”

Đối phương xoa bụng hớn hở xua tay nói không có gì, lại khách sáo vài câu, Tả Duy Đường mới mang theo Hàn Vũ một trước một sau rời đi.

Vừa bước khỏi cửa lớn của Cục kiểm dịch vệ sinh, Hàn Vũ không khỏi bước lên hai bước sóng vai với Tả Duy Đường, bàn tay lạnh lẽo chụp lấy bàn tay ngoài áo khoác của Tả Duy Đường.

Tả Duy Đường cúi đầu nhìn cậu, cởi khăn quàng cổ của mình quấn kín cho Hàn Vũ, lại nắm tay cậu nhét vào túi áo mình, “Có biết là chuyện gì không?”

Hàn Vũ từ ktx chạy ra quá nhanh, không mang gì hết, sau lại biết trong tiệm xảy ra chuyện như vậy, cảm giác buồn bực trong lòng lấn át cả rét lạnh sinh lý, một loạt động tác của Tả Duy Đường lúc này mới khiến Hàn Vũ nhận thấy ngoài trời thật sự đủ lạnh.

Nhưng nghe câu hỏi của Tả Duy Đường, tự nhiên lại cảm thấy buồn cười, lắc đầu nhìn y, “Chân trước em mới vào, chân sau anh đã tới, còn chưa nói được hai câu, khổ chủ cũng không thấy, làm sao biết được!”

“Chắc là nhà nào khu đó chỉnh đấy, chơi một cú này, còn không biết đợi tới khi nào nguyên khí trong tiệm mới có thể khôi phục đâu, cho dù cầm lại được chứng nhận vệ sinh thực phẩm, trong hai ba tháng phần lớn khách hàng đều sẽ tương đối e ngại! Chiêu này coi như cao tay đấy, mặc kệ thiệt giả, lần này em vẫn ngã đau mà!” Hàn Vũ ngắt ngắt mũi, buồn phiền nói.

Thủ đoạn này nhìn qua tuy không tính là cao siêu, nhưng đặt trong thời đại tin tức này, chỉ cần tiệm Hàn Vũ xảy ra sự kiện ngộ độc thức ăn, rồi tìm vài kênh truyền thông vào giúp vui đưa tin một phen, tiệm này coi như xong rồi, cứu cũng cứu không được!

Tả Duy Đường nghe cách nói của Hàn Vũ, mắt lóe lên, rất có thâm ý nhìn xa xa, sau đó nhéo nhéo tay Hàn Vũ đút trong túi áo khoác của mình, “Dù sao anh cũng nuôi được, thật sự ngã thì thôi!”

Hàn Vũ nghe xong, tim xúc động, chớp chớp mắt, nhìn y, như thật như giả nói, “Vậy không được, em phải tích góp chút tiền, hiện tại anh nuôi em, chờ anh già rồi, làm không nổi nữa, em lại nuôi anh!”

Vừa nghe chữ “già”, mặt Tả Duy Đường đen thui, lực nắm tay Hàn Vũ đột nhiên tăng mạnh!