Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 124




Ý cười càng sâu, Tô Diệu Qua duỗi tay xoa mặt Oánh Tú: "Nha đầu ngốc, ta chỉ nói thế thôi, xem con bị dọa kìa!"

Oánh Tú vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, Tô Diệu Qua đã nhìn sắc trời, nói: "Không còn sớm nữa, ta phải qua cửa hàng xem một chút."

Tô Diệu Qua chưa phủ thêm áo choàng, một thân ảnh đỏ rực chìm trong nền tuyết trắng, vô cùng đẹp mắt. Oánh Tú ngơ ngẩn nhìn theo, trên bàn là lễ vật bà ấy mang tới, nàng mở ra xem, cười khổ. Sao chỉ có thể là nói thôi chứ, nếu chỉ là lời nói, tại sao quà mừng hài tử một tuổi cũng tặng trước?

Oánh Tú cầm lấy một cây trâm ngọc châu, đột nhiên cảm thấy quen mắt, hình như trong trí nhớ của nàng cũng có mấy cây trầm như vậy. Bừng tỉnh, đây rõ ràng là mấy cây trâm Tô Diệu Qua hay cài trên tóc, mà hiện tại nó đang an tĩnh nằm trong hộp gấm đặt ở đây.

Chờ nàng chạy ra ngoài, xe ngựa sớm đã rời đi, trước cửa phủ chỉ còn lại dấu chân và bánh xe chứng minh bà vừa tới. Thanh Bích đuổi theo, vội đỡ lấy nàng: "Tiểu thư, chúng ta về thôi."

Oánh Tú thu lại tầm mắt, chậm rãi trở về: "Thanh Bích, cho người chú ý cửa hàng của Tô cầm sư nhiều một chút, nếu có tin tức gì, lập tức bẩm báo với ta."

"Vâng."

Về tới phòng, Tráng Tráng đã thay y phục mới, hiện tại đang đi tới đi lui, quơ quơ cây kiếm gỗ trong tay, làm ra tư thế tập võ.

"Nương!" Thấy Oánh Tú tới, Tráng Tráng lập tức ném kiếm gỗ đi, chạy về phía nàng, ủy khuất gọi một tiếng, lên án nàng vừa rồi bỏ nó một mình ở lại.

"Qua thăm Bão Cầm cô cô chưa?" Oánh Tú ngồi xổm xuống sờ mặt nó, lại giúp nó nhặt kiếm gỗ lên cất vào túi da trâu đeo bên hông, "Con quên Trác Dạ thúc thúc nói thế nào rồi sao? Người cầm kiếm, không thể tùy ý vứt bỏ nó."

Tráng Tráng vội ôm lấy cái túi bên hông, nghiêm túc gật đầu: "Không ném nữa!"

Thương thế của Bão Cầm hồi phục rất chậm, Tề Trung Châu nói miệng vết thương quá sâu, hại tới gân mạch. Lúc Oánh Tú tới, Bão Cầm đang cầu xin Nghiêm ma ma cho mình trở về hầu hạ tiểu thư, ở ngoài phòng cũng có thể nghe thấy tiếng năn nỉ của nàng: "Nghiêm ma ma, người xem ta đã khỏi rồi, cho ta về hầu hạ tiểu thư đi, Thụy Châu tỷ tỷ đã bị đón về nhà dưỡng thai, bên cạnh tiểu thư khẳng định đang thiếu người."

"Nha đầu này, tiểu thư kêu ngươi nghỉ ngơi ngươi không nghe, nếu vết thương lại trở nặng thì sao!" Nghiêm ma ma thở dài quở trách.

"Không đâu, vết thương đã khỏi hẳn, bây giờ không còn đau nữa, người cho ta về với tiểu thư đi."

Oánh Tú vừa tới cửa đã thấy Bão Cầm kéo tay Nghiêm ma ma không chịu buông, vừa thấy các nàng, Bão Cầm lại ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Hôm qua ta nghe đại phu nói vào đông miệng vết thương rất dễ nứt ra, kêu ngươi tĩnh dưỡng, sao ngươi không nghe lời?" Oánh Tú dở khóc dở cười nhìn bộ dáng ủy khuất của nha đầu này, không cho nàng ấy xuống giường, ngược lại khiến nàng ấy khó chịu.

"Đã tĩnh dưỡng hai tháng, tiểu thư cũng đã ra cữ, vết thương của nô tỳ sao có thể chưa khỏi!" Bão Cầm thì thầm một câu, vừa thấy Tráng Tráng liền vội dỗ dành, "Đại tiểu gia, ngài có muốn Bão Cầm qua hầu hạ ngài không?"

Tráng Tráng đương nhiên không hiểu mấy chuyện vòng vo của người lớn, gật đầu, nó thật sự muốn Bão Cầm cô cô.

"Thiếu ngươi Tề phủ vẫn vậy, ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng tĩnh dưỡng cho ta, chờ Thụy Châu tỷ tỷ của ngươi tới, ngươi cũng có thể trở về." Oánh Tú cười mắng, "Nếu ngươi cảm thấy buồn chán thì qua viện của Trác Nhân tìm Thư Thảo làm bạn cũng được."

Bão Cầm vừa có chút hy vọng, nghe Oánh Tú nói thế liền suy sụp, ngoan ngoãn nằm xuống giường, trộm nhéo một bên mặt. Dưỡng thương như vậy, người đã mập lên không ít.

Oánh Tú không phải không thấy hành động nhỏ này, nhưng chỉ cười lắc đầu, rời đi. Tráng Tráng chơi mệt hiện tại đã cảm thấy buồn ngủ, nàng kêu bà vú đưa nó trở về, lúc này mới về phòng.

Hôm nay Tề Hạo Minh về sớm, Oánh Tú vừa lên giường, màn che liền được vén lên, Tề Hạo Minh tới bên mép giường.

"Tuyết lại rơi sao?"

"Ta đã kêu Trác Dạ mở kho lương, sáng sớm nay hoàng lệnh ban xuống, nói đại sự Vạn An Tự dự đoán năm nay tuyết sẽ rất lớn." Thời tiết dù có thế nào, với họ mà nói đều không quá ảnh hưởng, chỉ là nếu tuyết vẫn còn không ngừng, bá tánh sẽ chịu khổ.

"Vậy phải làm thêm áo bông mới được, trời giá rét, cho dù không phải chết đói cũng dễ bị lạnh cóng." Oánh Tú suy nghĩ một hồi, liền kêu Tử Yên đi gọi Nghiêm ma ma tới, "Xem những nha hoàn bà tử đó có thời gian không, bảo họ hỗ trợ thuê ít áo bông."

"Chỉ sợ trong phủ không có nhiều người như vậy." Cuối năm, Tề phủ cũng rất bận rộn, vì chuyện lần trước hạ nhân trong phủ đã bị đuổi đi rất nhiều, người ở Tề phủ hiện tại chỉ vừa đủ dùng mà thôi."

"Cứ nói tiền lương tháng này tăng gấp đôi, xem họ có ai muốn hỗ trợ hay không." Oánh Tú chưa bao giờ khắt khe hạ nhân, nếu muốn họ thức đêm khâu vá, nàng đương nhiên sẽ trả thêm tiền công.

Sau khi Nghiêm ma ma ra ngoài, Tề Hạo Minh sủng nịnh xoa xoa mái tóc Oánh Tú: "Nàng đó, người có khi nào mà không đủ chứ, chẳng qua là trốn tránh mệt nhọc mà thôi."

"Tuyết lớn như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chạy tới kinh thành." Năm đó, nàng từng khuyên phụ thân khai thương cứu tế, nhưng phụ thân chần chờ không chịu, để một tiểu quan chiếm được tiên cơ. Ngần ấy năm, vì thanh danh mặt mũi, quan lại trong triều đều nhiệt tình cứu trợ, bọn họ, có ai mà không thích vinh quang?

"Nàng yên tâm, năm nay tự nhiên sẽ có người ra tay hào phóng hơn họ."

Sau lời Tề Hạo Minh nói một ngày, từ Thái Tử phủ tới các phủ đệ của vương gia hoàng tử đều mở kho cứu tế, phát gạo phát áo bông.

Giống như đã chuẩn bị sẵn, trong kinh thành nhất thời toàn là bá tánh xếp hàng chờ nhận đồ, hoàng đế đương nhiên tán thưởng hành động này, đây cũng coi như cạnh tranh làm việc thiện, từ đó có thể nhìn thấy vị hoàng tử nào có được lòng dân.

Vì Định Vương còn ở Bắc Quyết xa xôi, Định vương phi tự mình dẫn theo hai vị trắc phi cố gắng xử lý thỏa đáng việc này, cùng với tin chiến thắng ở sa trường, Hoàng Thượng càng thêm sủng ái tôn tử Túc Mặc.

Nhưng trong mắt Trương Quý Phi, thái độ lần này của Hoàng Thượng vô cùng khác thường, thời điểm Triệu vương phi hung hiểm sinh hạ trưởng tử, Hoàng Thượng chỉ ban thưởng theo lệ thường.

Bà vĩnh viễn không thể đoán được tâm tư của nam nhân này, mỗi lần cho rằng mình đã đến gần, kỳ thật vẫn còn cách rất xa, mãi mãi không thể có được lòng tín nhiệm. Trên thế gian này, có lẽ ông ta chỉ tin mỗi bản thân mình.

Một nữ tử dành nửa đời ở hoàng cung, cả đám nữ tử cùng hầu hạ một nam nhân, sủng ái chính là động lực giúp họ kiên trì, với Trương Quý Phi mà nói, hiện tại thứ bà ta muốn không chỉ có sự sủng ái của hoàng đế, mà còn là vị trí của ông ta, cách duy nhất bảo vệ địa vị hiện tại còn không phải do vị trí kia sao?

OoOoO

Vì các hoàng tử đều khẳng khái, thiên tai lần này cũng không quá nghiêm trọng. Oánh Tú không biết bọn họ lấy đồ cứu tế thì trong phủ sẽ như thế nào, bản thân nàng chỉ biết may thêm áo bông, kêu Trác Dạ phân phát ra ngoài.

Trận tuyết này kéo dài tới cuối năm, ngoại trừ cứu tế chính là bận rộn chuẩn bị cho năm mới, trên đường thỉnh thoảng sẽ có xe ngựa lớn lớn bé bé đi qua.

Oánh Tú đang kiểm kê thu chi năm nay, nhờ Trác Dạ đưa đồ đáp lễ cho các nhà. Năm nay tuy Tề phủ xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng sinh ý lại nhiều hơn năm trước, thậm chí có cửa hàng Oánh Tú cũng không nhớ tới.

Tại thời điểm vui mừng chuẩn bị đón năm mới, Thái Tử phủ truyền đến tin Thái Tử bệnh nặng hôn mê, mệnh ở sớm tối.

Đây là lần đầu tiên sau khi Thái Tử Phi bệnh nặng, tất cả thái y của Thái Y Viện tụ tập ở Thái Tử phủ. Lòng người vô cùng hoang mang, một khi Thái Tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người khó giữ ô sa trên đầu!

Kẻ hiểu triều chính đều biết, hoàng đế liều mạng níu giữ tính mạng của Thái Tử không phải vì hi vọng nhi tử này có thể khỏe mạnh trở lại, ông ta chỉ là đang cân nhắc một ngày Thái Tử còn, như vậy hắn một ngày vẫn là người kế thừa, nhưng một khi Thái Tử chết đi, vị trí bỏ trống, đám người ngủ đông bên dưới sẽ nhân cơ hội làm loạn.

Một đạo thánh chỉ hạ xuống Thái Tử phủ, người Thái Y Viện kêu khổ không ngừng, hiện tại ngay cả thần tiên cũng khó cứu Thái Tử, mạng sống càng kéo dài, vượt qua mùa đông này lại càng khó chịu.

Định vương phi viết thư sai bốn người tránh tai mắt đưa ra khỏi kinh thành tới Bắc Quyết, nàng hi vọng đến lúc đó chỉ cần có một phong thư tới tay Túc Côn là đủ.

Oánh Tú nhìn bầu trời ngày đó, âm u như chưa từng được thấy mặt trời, kiếp trước là lúc này, hiện tại, thời gian cũng đến rồi.

Về phòng kêu Thanh Bích nghiên mặc, Oánh Tú không nghĩ nhiều, lập tức viết mấy phong thư kêu Trác Dạ đưa đến các phủ. Phụ thân ơi phụ thân, vũng bùn này ta không biết ngài có vì phong thư của ta mà không lún vào hay không, ta chỉ không muốn tiền đồ của mấy đệ đệ bị hủy trong tay ngài!

Vốn dĩ nên là cuối năm náo nhiệt, hai ngày hai mươi sáu hai mươi bảy này, trên đường thế mà không thể tìm thấy một hài tử đốt pháo, đội ngũ qua lại tuần tra càng khiến lòng người lạnh lẽo như mùa đông.

Oánh Tú ôm tiểu nhi tử ngồi trên giường, nhẹ nhàng trò chuyện, hài tử sắp ba tháng vẫy vẫy cái tay, rất có tinh thần.

"Tiểu thư, Kiều gia gửi thư." Thanh Bích tới, giao một phong thư cho Oánh Tú.

Oánh Tú buông hài tử xuống, mở ra liền thấy, là hồi âm của Kiều Cẩn Trạch.

Nàng không thể trực tiếp nói với ông ngoại và cữu cữu chuyện sẽ phát sinh, chỉ có thể từ những việc Hạo Minh nhắc tới thông qua Cẩn Trạch biểu ca nhắc nhở Kiều gia, hiện tại là thời khắc mấu chốt, không bằng bất động ứng vạn biến.

Thi Nhã rất nhanh cũng hồi âm, nhưng đợi hai ngày, bên phía Thẩm gia vẫn không có tin tức.

Ba mươi hôm nay vốn nên là ngày đoàn viên náo nhiệt, bỗng nhiên tiếng chuông tang vang lên, Thái Tử phủ truyền đến tin dữ, Thái Tử hoăng.

Quan triều đình vừa ngồi xuống chuẩn bị dùng bữa cơm đoàn viên lập tức đi thay triều phục, ngay cả Tề Hạo Minh cũng vội buông đũa xuống, dẫn theo Trác Dạ tới Định Vương phủ.

Tuyết lại bắt đầu rơi, sau tiếng chuông tang, tiếng khóc lập tức bao trùm cả Thái Tử phủ, đối với Thái Tử Phi trẻ kia mà nói, mới vào Thái Tử phủ chưa có hài tử của riêng mình, sau này chỉ có thể cùng hai nhi tử của tỷ tỷ sống cô tịch cả đời, mà đối với hai hài tử, sau khi mất đi mẫu thân và muội muội lại không còn phụ thân, đả kích như vậy, ngay cả người lớn cũng khó thừa nhận, huống chi là chúng.

Thái Tử vừa mất, Hoàng Thái Hậu liền ngã bệnh.

Oánh Tú nhìn bầu trời ngày ba mươi, không pháo hoa, không ăn mừng, chỉ có đau thương, khắp nơi tấu vang tiếng nhạc thương xót như báo trước bi thương qua trong triều sẽ có sóng gió.