Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 63




Thời điểm Dịch Hồi ra khỏi đại môn, đã là buổi chiều sau ngày Phong Miểu tìm hắn. Nội lực lưu động càng lúc càng trì trệ, có loại cảm giác vô lực kéo dài. Hắn cười khổ, trước kia hắn cho dù là mấy ngày không ngủ đều không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới nhịn hai ngày, đã thấy hoa mắt chóng mặt.

Phong Miểu cùng người Tàng Kiếm sơn trang đứng trước cửa, đang chờ Dịch Hồi đi ra. Thấy hắn đến, Phong Miểu tiến lên phía trước nói “Tiên sinh, chúng ta bị người giang hồ bao vây.”

Nghĩ đến có một ngày như thế, Tàng Kiếm sơn trang đối mặt với nguy hiểm, chính là ngày này.

Người ở lại sơn trang cũng đã đi hết, không có một người lưu lại. Toàn bộ sơn trang chỉ dư lại nguyên bản mọi người sơn trang cùng đám người liên can Hoa các Tiêu gia bảo.

Bên ngoài sơn trang vây quanh đông đúc có gần ngàn người, mỗi người đều cầm vũ khí trong tay, bộ dáng hung thần ác sát.

“Dịch mỗ đã tuân theo lời hứa với các vị, hiện giờ sao còn quay lại.” Dịch Hồi cười nói. Lúc này có người hô to “Chúng ta Thiết Sa môn không vì tài bảo mà đến, chính là muốn hỏi Dịch tiên sinh, Môn chủ của chúng ta hiện giờ ở đâu?”

Trọng Trầm Mặc ở trong núi đã bị Đao khách tán giết chết, nhưng hiện giờ Đao khách tán cũng đã chết, chết không đối chứng. Người chết tại sơn trang, hiện giờ thế nào cũng không thoát khỏi liên quan.

Dịch Hồi chắp tay “Thực không dám giấu diếm, hiện giờ bảo tàng tuy rằng đã tìm được, mặc dù lúc tranh đoạt bảo tàng, có vài vị bất hạnh bỏ mình. Nhưng bảo tàng nếu do bọn hắn tìm được, như vậy cho dù bỏ mình, vị đại hiệp nào có được, cũng sẽ tặng cho môn phái tương ứng.”

Hắn vừa nói như thế, rất nhiều người đều có chút khó có thể tin. Vốn tới giết người đa phần chính là vì nó, hiện giờ lại bỗng nhiên vô cớ tống xuất.

Bất quá Dịch Hồi đơn giản một câu, những người này liền loạn. Nghĩ đến phần tiện nghi, cơ bản tưởng không phân chia được chút gì. Linh Lung các cùng Thiết Sa môn tuy rằng mất chưởng môn, nhưng lại có thể được rất nhiều tài bảo, như vậy bọn họ sẽ không đến gây phiền phức nữa.

Chưởng môn chết, có đôi khi cũng là một chuyện tốt. Về phần môn phái hưng suy, thì phải chờ tới thời điểm chính bọn hắn thành chưởng môn mới rõ.

“Về phần các anh hùng khác, Đao khách tán không môn không phái, một phần của hắn liền phân cho các vị. Về phần muốn làm sao chia thì tùy các vị.” Dịch Hồi nói xong, chỉ cảm thấy lại có chút vựng huyễn. Vô Kỳ đột nhiên xuất hiện, đỡ lấy hắn.

Một người Thiết Sa môn hỏi “Chẳng lẽ Môn chủ cứ như vậy chết không minh không bạch sao? Chúng ta làm sao biết có phải các ngươi cố tình hay không, sát hại người bất đồng ý kiến với các ngươi.” Dịch Hồi lạnh nhạt nói “Ý kiến bất đồng không chỉ có vẻn vẹn vài người này, như thế nào vẫn có người còn sống?”

“Ai biết các ngươi có thông đồng hay không.” Một vị trưởng lão Linh Lung các cả giận nói. Dịch Hồi nhu nhu trán của mình, có chút bất đắc dĩ.

“Ta muốn giết thì đều giết, sẽ không lưu lại các ngươi.” Vô Kỳ thấy Dịch Hồi thân mình khó chịu, lạnh nhạt nói.

Tiêu Lạc Ngọc ngay trong phòng nhìn Hoa Diệc Khê, lúc này cho dù là có người nói cho hắn Tiêu gia bảo bị hủy, hắn cũng sẽ không quản. Bên ngoài tranh cãi ầm ĩ hoàn toàn không ảnh hưởng đến nơi này. Nơi này vẫn thực an tĩnh.

Hoa Diệc Khê xương cốt rất nhiều nơi đều gãy, nhưng Dịch Hồi nói vẫn may Hoa Diệc Khê trên người lúc ấy mang theo Phương hoa châu, võ lâm chí bảo năng lực không chỉ bảo vệ Hoa Diệc Khê một mạng, còn khiến xương cốt y không đến mức triệt để vỡ vụn, còn dấu hiệu có thể chữa trị. Hiện giờ Dịch Hồi cùng Vô Kỳ cứu chữa, nói chung chưa đến mức mất mạng.

Tiêu Vân đi đến, buông xuống y phục cùng nước sạch. “Bảo chủ, ngươi nghỉ ngơi một chút đi! Ta giúp ngươi nhìn Hoa công tử. Ít nhất ngươi phải rửa mặt chải đầu một chút, ngươi hiện tại trên người bẩn như vậy, vạn nhất đụng tới vết thương của Hoa công tử sẽ không tốt.”

Tiêu Lạc Ngọc gật đầu, phất tay ý bảo Tiêu Vân ra ngoài. Hắn hiện tại không dám để bất luận kẻ nào tiếp cận Hoa Diệc Khê, cho dù là Tiêu Vân cũng không thể. Tiêu Vân sau khi rời đi, Tiêu Lạc Ngọc thay đổi y phục, đơn giản rửa mặt một chút.

Suy tư một khắc, Tiêu Lạc Ngọc gọi Tiêu Vân tới “Tiêu Vân, ngươi cầm ngọc bội của ta về Tiêu gia bảo, nói cho Mạc thúc ngày sau chuyện làm ăn cùng Linh Lung các, Cái Bang và Lạc Thủy môn hết thảy hủy bỏ, còn phải tận lực đả kích sinh ý của bọn họ.” Tiêu Vân gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

“Còn có, bảo Mạc thúc đem Tiêu gia bảo Tiêu vệ phái ra. Có sinh ý liền buông xuống, mọi người xuất môn, người ba môn phái này… toàn diệt.”

“Bảo chủ…” Tiêu Vân sửng sốt. Sinh ý cái gì đó, Tiêu gia bảo cho dù tổn thất một ít cũng không sao, cho dù sinh ý đều hủy, chung quy vẫn còn căn cơ. Nhưng mà Tiêu vệ là chỗ dựa trên giang hồ của Tiêu gia bảo.

Tiêu gia bảo vẫn là một môn phái giang hồ, không có khả năng chỉ trông vào một cao thủ như Tiêu Lạc Ngọc, những hộ vệ đó cũng bất quá chỉ là nhân sĩ thông thường. Mà Tiêu vệ mới là căn cơ chân chính của Tiêu gia bảo. Trong đó rất nhiều người tuổi cũng đã ngót nghét bảy mươi, ngày thường sẽ tiếp nhận một ít công việc sát thủ. Cơ bản đều tại Tiêu gia bảo, có lẽ đại bá quét dọn cũng là một thành viên trong đó.

Có lẽ đại thẩm phòng bếp cũng là một trong số đó không chừng, thực tế Tiêu Vân cũng không rõ lắm rốt cuộc có những ai. Nhưng hắn biết rõ, Tiêu vệ chỉ nghe mệnh lệnh từ Bảo chủ. Là Tiêu gia bảo chân chính trụ cột vững vàng.

Tiêu Lạc Ngọc cười cười, “Nhanh đi, trên đường cẩn thận.” Tiêu Vân còn muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, rời đi.

Tiêu Vân từ lối sau sơn trang rời đi, vì không muốn làm người khác chú ý cũng không cưỡi ngựa, một đường né tránh những người vây quanh sơn trang, thật cẩn thận đi vào biệt viện Tô Châu. Dặn dò xong mọi chuyện liền phải rời khỏi, nào biết lại bị Thẩm Khanh ngăn chặn.

“Đi đâu vậy a?” Thẩm Khanh đùa nghịch cây quạt trong tay, tựa vào cạnh cửa nhìn Tiêu Vân. Tiêu Vân mặt đỏ lên, nhưng vẫn hung dữ nói “Mắc mớ gì tới ngươi?”

Thẩm Khanh cười nói “Hỏi một chút mà thôi, tiểu Vân Vân thật hung dữ.” Tiêu Vân trên mặt càng đỏ hơn, rồi sau đó trừng mắt với Thẩm Khanh một cái “Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, nhanh về nghỉ ngơi đi! Ta muốn trở về Tiêu gia bảo.” Thẩm Khanh cả kinh “Ngươi trở về làm gì?”

“Bảo chủ bên ngoài hồi lâu, trong bảo rất nhiều chuyện đều gác lại một bên, Bảo chủ sai ta trở về thu xếp một chút.” Tiêu Vân nói, tuy rằng đối Thẩm Khanh có hảo cảm, nhưng chuyện Tiêu Lạc Ngọc dặn dò hắn không có khả năng tùy tiện nói ra. Thẩm Khanh cũng không hoài nghi gì, dù sao Tiêu Lạc Ngọc chọn Tiêu Vân trở về cũng thực bình thường .

Suy tư một khắc, Thẩm Khanh nói “Thẩm gia cũng có một ít hàng hóa muốn đưa đến Trung Nguyên, không bằng chúng ta cùng đi đường thế nào?” Tiêu Vân ngược lại ngây ngẩn cả người, tuy rằng rất muốn cùng Thẩm Khanh đi, nhưng hắn phải cấp tốc trở về, cùng Thẩm Khanh vận chuyển hàng hóa là không đồng dạng. Do dự một chút “Ta chạy đi sẽ tương đối vội, vẫn là thôi đi.”

Thẩm Khanh không nghĩ tới Tiêu Vân sẽ cự tuyệt, ngược lại có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến sự tình trong bảo tất nhiên là phải gấp một chút, đây không phải là du sơn ngoạn thủy. Bất quá Tiêu Vân đối Tiêu Lạc Ngọc thật đúng là trung thành. Thẩm Khanh đương nhiên không phải định thật sự đi cùng với Tiêu Vân, tuy rằng vào lúc này Phượng Nhan đã được cứu đi, nhưng hắn vẫn có chút không yên lòng, muốn thăm dò một chút.

“Không quan hệ, ta cùng ngươi đi nhanh, có điều sau đó ngươi phải theo bồi ta dạo chơi tại Trung Nguyên.” Thẩm Khanh nói. Tiêu Vân sửng sốt một chút, cuối cùng vẫn là không chống lại được du ngoạn hấp dẫn, liền gật đầu.

“Vậy đi thôi.” Thẩm Khanh từ trong biệt viện Tiêu gia bảo dắt ra một con ngựa. Tiêu Vân ngẩn người “Ngươi không cần chuẩn bị một chút sao?” Thẩm Khanh cười nói “Có cái gì mà phải chuẩn bị, trên đường mua là được.”

Thẩm gia tài đại khí thô, Tiêu Vân tự nhiên sẽ không quản, chỉ nhỏ giọng chửi thầm một câu “Bại gia tử” rồi sau đó lại nói “Vậy ngươi cần phải đem ngựa trả lại cho ta, một con ngựa tốn rất nhiều bạc đó.” Nói xong nhảy lên ngựa, thời điểm rời khỏi Tô Châu, Tiêu Vân nhìn thấy bên trong thành không biết có chuyện gì mà có rất nhiều quan binh.

Hai người rời khỏi Tô Châu tiến đến Tiêu gia bảo tạm thời không đề cập tới, Tàng Kiếm sơn trang bên này bởi vì lời Dịch Hồi mà người trong giang hồ đều tạm thời dừng lại thương nghị, môn phái tham dự tìm bảo lúc này hiển nhiên không hy vọng những người này cũng được phân một phần, nhưng lại sợ Dịch Hồi đổi ý, phải trái đều khó.

Mà ở trong sơn trang, Tiêu Lạc Ngọc mới vừa phái Tiêu Vân đi, Thanh Thương và Tử Lạc cũng rời khỏi sơn trang, bọn họ phải về Hoa các. Các chủ bị trọng thương, thù này không báo không phải quân tử, Tiêu Lạc Ngọc phái Tiêu Vân đi bọn họ cũng biết, bọn họ cũng muốn Hoa các triệu tập nhân thủ có thù báo thù, có ân báo ân.

Mà hiện tại, mấy đại môn phái có lẽ đã đoán được ngày sau sẽ cùng Tiêu gia bảo Hoa các đối đầu, nhưng mà tự cho người đông thế mạnh, cũng không quá sợ hãi. Đang lúc người bên ngoài sơn trang suy tư chuyện tình sau đó, đột nhiên có người phát hiện, có càng nhiều người vây kín bọn họ.

Dịch Hồi nhìn đám người xa xa đông nghìn nghịt, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười. Khổ tâm lo lắng lâu như vậy, cuối cùng cũng tới một bước này.

Người trong giang hồ phát hiện, bọn họ bị gần mười nghìn quan binh vây quanh.

Tuy rằng vẫn luôn là người giang hồ quản chuyện giang hồ, triều đình rất ít nhúng tay, hơn nữa người trong giang hồ đều không thích cùng triều đình lui tới, nhưng giang hồ bất hòa đối nghịch triều đình đây là sự tình mỗi người trong giang hồ đều biết. Vốn đang mọi người tranh cãi yên tĩnh trở lại, nhìn tướng lĩnh quân đội nơi này.

Đại môn sơn trang mở ra, Dịch Hồi cùng Phong Miểu bước ra, phía sau hắn chính là Hoa các Tả Yển Hữu Yển, Lung Mộc cũng theo ra. Cuối cùng là Tử Thanh cùng Sở công tử.

“Dịch tiên sinh, ngươi này là có ý gì?” Có người hỏi. Dịch Hồi cười cười, không nói gì, ngược lại Sở công tử đi ra. Thương thế của hắn vẫn chưa khỏi, nhưng không cản trở khí phách của hắn.

Hắn nhìn thoáng qua Chu Vân cùng Lý Thú, rồi sau đó nhìn đại quân xa xa. Có người mắt thấy Lung Mộc, thoáng kinh ngạc “Đây không phải là tiền nhiệm Linh Lung các Các chủ sao? Như thế nào lại ở đó?”

Chính là mọi người Linh Lung các cũng có chút kỳ quái, bởi vì Lung Bình cùng bọn họ nói Lung Mộc tự giác hổ thẹn với Linh Lung các, đã tự phế võ công mai danh ẩn tích. Hiện giờ trông thấy, ngược lại có chút kinh ngạc.

“Lung Mộc, chính là ngươi xúi giục Tiêu Lạc Ngọc sát hại Các chủ? Không nghĩ tới ngươi thế nhưng tà tâm không thay đổi.” Một trưởng lão nói. Lung Mộc nhìn nhìn hắn, sau đó cười nói “Vân trưởng lão, ta đã khó chịu Linh Lung các Các chủ, cho dù là ta xúi giục, thì như thế nào? Huống chi Lung Bình chính mình tự làm bậy, muốn giết hại Hoa thần y, tự mình bỏ mình lại trách người khác sao?”

“Ngươi… “

Khi nói chuyện, tướng lĩnh quân binh đã đi lên trước, thấy Sở công tử liền ôm quyền, cao giọng nói “Vương gia, mạt tướng phụng mệnh đến muộn.” Sở công tử cười cười, nói với đám người trong giang hồ nói “Bảo tàng thuộc sở hữu Hoàng thất tiền triều, hiện giờ cũng thuộc sở hữu Thiên gia, các ngươi thế nhưng có ý đồ tranh giành, người tới đều bắt lại!”

“Tuân mệnh!” Tướng lĩnh nhận mệnh đáp.

Hoàn chương 58