Trùng Sinh Chi Lãnh Quân Noãn Tâm

Chương 67




Sở vương đi nghỉ ngơi, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê trở lại phòng, mở ra bức hoạ cuộn tròn trong tay cẩn thận quan sát.

“Bức họa này phong cách rất thông thường, bút pháp cũng coi như bình thường, không có gì đặc biệt.” Tiêu Lạc Ngọc nói. Đưa tới trước mặt Hoa Diệc Khê để y quan sát. Hoa Diệc Khê cũng không phát hiện chỗ nào đặc biệt.

“Sở vương sẽ không đưa một bức hoạ bình thường cho chúng ta, nhất định có ẩn ý. Chính là hắn vì cái gì không nói thẳng?” Hoa Diệc Khê nhíu mày.

“Có chỗ nào chúng ta xem nhẹ? Có lẽ hắn không thể trực tiếp nói cho chúng ta biết.” Hoa Diệc Khê nói. Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu đem bức hoạ cuộn lại. “Bức hoạ ở chỗ chúng ta, lúc nào cũng có thể xem, ngươi vẫn là nghỉ ngơi trước đi!”

Hoa Diệc Khê gật gật đầu, theo lời nằm xuống. Trong lòng y có chút áy náy, từ khi cùng Tiêu Lạc Ngọc lưỡng tình tương duyệt tới nay, hai người vẫn luôn phong ba không ngừng, thân thể y cứ mãi không tốt, hiện tại lại thành cái dạng này, Tiêu Lạc Ngọc cơ hồ là cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chỉ lo chiếu cố y. Từ khi y bị thương đến nay, sự tình giữa tình nhân liền hoàn toàn không thể làm.

Tiêu Lạc Ngọc cũng không biết suy nghĩ trong lòng y, cùng nằm bên cạnh y, vươn tay ôm lấy Hoa Diệc Khê. “Ngủ một hồi đi, tới giờ cơm chiều ta sẽ gọi ngươi.”

Chung quy cảm thấy chính mình hiện tại, bộ dáng xấu xí, một thân bệnh không thể xứng với Tiêu Lạc Ngọc. Chính là mình vẫn không cách nào buông tay. Vươn tay ôm lấy Tiêu Lạc Ngọc, nhợt nhạt chìm vào giấc ngủ.

Vào đêm, Hoa các thiết yến chiêu đãi Sở vương. Người có chút thân phận trong Hoa các đều tham dự. Mà ngay cả tùy tùng theo Sở vương cũng có tiệc rượu phong phú khoản đãi.

Tiếng sáo nhẹ nhàng phiêu tán, thổi tới tai Quảng trưởng lão. Hắn không phải người Hoa các, đương nhiên sẽ không tham dự. Có chút căm giận đặt đôi đũa trong tay xuống, tức giận nói “Nước đầy ắt tràn trăng tròn ắt khuyết, lão phu không tin Hoa các cùng Sở vương có thể càn rỡ bao lâu.”

“Trưởng lão không cần lo lắng, Hoa các có thể có hôm nay có một nửa dựa vào Sở vương. Chính là ta thu được tin tức Sở vương hiện giờ cũng không dễ chịu, hoàng đế bệnh nặng Thái tử ít ngày nữa sẽ lên ngôi, có lẽ Sở vương cũng là tự biết phải nếm khổ.” Lung Tín cười nói, chơi đùa cây quạt trong tay. Không cẩn thận, quạt rách thành hai nửa.

Qua mấy ngày, Tả Yển cùng Chu Lam từ bên ngoài trở về, Quảng trưởng lão cùng Lung Tín cũng cáo từ. Ngược lại Sở vương hoàn toàn không có ý định rời đi, cả ngày mang theo Tử Thanh du sơn ngoạn thủy, vui đến quên trời đất.

“Các chủ, ta tra được, Lung Lín là đệ tử trước kia Lung Bình thu nhận, mà hắn bị một hắc y nhân đả thương. Nghe nói hắc y nhân này muốn tới Linh Lung các trộm đồ vật, bị Lung Tín đụng vào, giao đấu mới bị trọng thương.” Tả Yển nói.

Hữu Yển nhíu mày, suy tư một khắc nói rằng “Độc trong người Lung Tín rất lợi hại, người đả thương hắn nhất định là cao thủ, vì cái gì một cao thủ như vậy lại đi trộm đồ vật?”

“Nghe nói tên trộm vào phòng Lung Bình khi còn sống, có lẽ bên trong có cái gì quan trọng. Nhưng mà ta tìm hiểu rất nhiều người, bọn họ đều nói Linh Lung các trân bảo quý giá, kể cả bí tịch võ công đều không bị trộm.” Tả Yển nói.

Hoa Diệc Khê gật đầu tỏ vẻ đã biết, Tiêu Lạc Ngọc tiếp lời “Có thể liên quan tới người đứng sau hay không?”

Cho tới nay, tất cả sự tình đều có người sau màn thao túng. Bắt đầu từ việc môn phái võ lâm bị hạ độc. Dựa theo ký ức Tiêu Lạc Ngọc, đời trước âm mưu cũng là bắt đầu với hạ độc giá họa. Đầu tiên là giá họa cho Cái Bang, khơi mào võ lâm tranh đấu, rồi sau đó khi mọi người giao chiến lại giá họa Tàng Kiếm sơn trang, khiến mọi người lửa giận chuyển hướng sơn trang. Hơn nữa bị bảo tàng hấp dẫn. Nếu Tiêu Lạc Ngọc suy đoán không sai, mục đích cuối cùng của kẻ đứng sau chính là bảo đồ bí ẩn kia.

Khiến Phượng Nhan khống chế mình, đoạt được bảo đồ.

Nhưng đời này bởi vì việc Hoa Diệc Khê cùng hắn làm ra, khiến cho chuyện này cũng không giống đời trước thuận lợi tiến hành. Tuy rằng bảo tàng Tàng Kiếm sơn trang cũng bị chiếm, nhưng mọi người cũng không phát hiện bảo đồ ẩn giấu. Hơn nữa mấy người đồng lõa với kẻ đứng sau cũng đã bị diệt.

“Ban đầu Thanh bang chờ vài môn phái nhỏ bị người hạ độc, về sau nữ nhi của Bang chủ Cái Bang Lý Thú bị bắt. Đều là kẻ đứng sau này giở trò quỷ, người này rốt cuộc là ai? Ta nghĩ Lạc Thủy môn Chu môn chủ đại khái cũng có nhược điểm trong tay hắn.” Tiêu Lạc Ngọc nói. “Chu Lam, sư phụ ngươi ngày thường có hành động kỳ quái gì không?”

Chu Lam sửng sốt, suy tư một khắc nói “Không có, sư phụ ta rất ít xuất môn, có việc cũng là phái chúng ta ra ngoài. Ta cũng không phát hiện có chỗ nào kỳ quái. Nhưng ta biết sư phụ ta tuyệt đối không phải người xấu, nhất định có nỗi khổ gì đó.”

Tả Yển hừ lạnh một tiếng, ngược lại không nói gì.

“Làm việc chung quy là phải có động cơ đi, kẻ đứng sau làm việc này động cơ là gì? Chẳng lẽ đơn thuần bởi vì chơi đùa. Nếu hắn có thể làm cho Lung Bình Lý Thú đều nghe lệnh, vậy hắn còn muốn làm gì? Muốn tiền? Linh Lung các không phải có rất nhiều kỳ trân dị bảo sao? Quyền lực? Hai đại môn phái này đều là giang hồ đại phái. Còn có cái gì không thỏa mãn?” Thanh Thương nói. “Chẳng lẽ là là xưng bá võ lâm, hoặc là vấn đỉnh thiên hạ?”

Nói tới đây, Hoa Diệc Khê nhìn nhìn Tiêu Lạc Ngọc, đột nhiên hỏi “Gần đây Sở vương cũng khó khăn… tựa hồ Hoàng Thượng bệnh nặng, Thái tử lập tức muốn thế vị.”

Tiêu Lạc Ngọc cũng hiểu được ý Hoa Diệc Khê “Ngươi là nói người kia có liên quan đến triều đình?” Hoa Diệc Khê cúi đầu trầm tư, trên trán vô ý rũ xuống vài sợi tóc đen “Lạc Ngọc, bức họa Sở vương đưa tới đâu?” Tiêu Lạc Ngọc cười cười, đi qua giúp Hoa Diệc Khê vén tóc, lúc này mới trở về lấy tranh.

Hoa Diệc Khê mặt đỏ lên, vài người khác quay đầu đi, coi như không nhìn thấy.

Chỉ chốc lát Tiêu Lạc Ngọc liền cầm tranh trở về, Hoa Diệc Khê hướng ra ánh nắng nhìn nhìn, sai người đem một chậu than đến, đem tranh ném vào.

Tiêu Lạc Ngọc không động, cười tủm tỉm nhìn Hoa Diệc Khê hành động. Tại Hoa các Hoa Diệc Khê so với lúc ở Tiêu gia bảo thiếu vài phần gò bó nhiều vài phần uy nghiêm đứng đầu một Các. Thêm vài phần tiêu sái giang hồ hiệp sĩ nên có.

Nhìn Tiêu Lạc Ngọc cười, Hoa Diệc Khê có chút ngại ngùng, trên mặt ửng đỏ. Làm bộ trấn định ho khan một tiếng nói “Nhìn bức họa.”

Tiêu Lạc Ngọc cười nói “Ngươi thực xinh đẹp.”

Hoa Diệc Khê trên mặt càng đỏ, lúc này Thanh Thương đột nhiên cất tiếng “Mau nhìn.”

Nguyên bản một bức họa, trong lửa không giống trang giấy nháy mắt đã bị thiêu cháy, mà là từ từ thiêu đốt. Có một phần tranh biến thành tro tàn, còn một phần thì cũng không bị đốt, mà là bắt đầu biến sắc.

Trang giấy màu trắng biến thành bụi đen, Tiêu Lạc Ngọc trong lòng sửng sốt, đời trước bảo tàng cũng là màu sắc như vậy. Chỉ chốc lát trang giấy đã cháy sạch, chỉ dư lại đồ vật màu đen không đến một phần ba bức họa ban đầu.

Thanh Thương đá đổ chậu than, cầm lên đưa cho Tiêu Lạc Ngọc.

Tiêu Lạc Ngọc vừa cầm vào tay, liền biết đây là bản đồ bảo tàng, bởi vì đời trước hắn phát hiện bản đồ này không biết là dùng cái gì chế thành, vào tay thực mềm lại nước lửa bất xâm, bọn họ mất rất nhiều khí lực tài trí tìm được ba phần. Hắn cầm đưa cho Hoa Diệc Khê xem, Hoa Diệc Khê nhìn nhìn rồi nói – “Hóa ra là bản đồ, bích hoạ trong mộ ở Tàng Kiếm sơn trang nói bảo vật được giấu ở bên ngoài, nói vậy đáp án ngay tại nơi này.”

Dựa theo trí nhớ của Tiêu Lạc Ngọc, bản đồ này hủy là tốt nhất. Tàng Kiếm sơn trang bảo tàng cũng đã khiến người điên cuồng, thứ này nếu xuất hiện, không biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió nữa.

“Có lẽ kẻ đứng sau xác nhận biết bản đồ này, cho nên mới trăm phương nghìn kế thiết kế Tàng Kiếm sơn trang, muốn có được nó. Không nghĩ tới để Sở vương chiếm được.” Hoa Diệc Khê nói.

Cứ như vậy, hàm nghĩa Sở vương đưa cho hắn cũng đã rõ, hiện tại Sở vương cùng Thái tử thủy hỏa bất dung, thanh danh cùng năng lực Thái tử tuy rằng không bằng Sở vương, nhưng có rất nhiều triều thần đều ủng hộ Thái tử lên ngôi. Sở vương lúc này phải thật cẩn thận, không thể có chút qua loa. Vào lúc này trong tay của mình có thứ này, khó tránh khỏi phỏng tay, đưa cho đám người Tiêu Lạc Ngọc đương nhiên cũng không tiện nói rõ.

“Có lẽ người này cùng Thái tử có quan hệ cũng không chừng?” Thanh Thương nói. Hoa Diệc Khê gật đầu, “Ta vốn cũng thấy lạ, nếu chỉ là Tử Thanh bị thương liền huy động nhân lực như thế, không phải cách làm người của Sở vương.”

Tiêu Lạc Ngọc cười cười, hỏi Hoa Diệc Khê “Kế tiếp chúng ta phải làm thế nào?”

“Chia làm hai đường, Hữu Yển Chu Lam giám thị Linh Lung các cùng Lạc Thủy môn, Hữu Yển ngươi phụ trách điều tra Thái tử. Về phần bản đồ này… giao cho sư phụ ta bảo quản đi!”

Vô Kỳ võ công trên giang hồ không ai có thể vượt qua, đúng là người phù hợp nhất. Tiêu Lạc Ngọc nói “Ta đã sai người Tiêu gia bảo bắt đầu điều tra chỗ ẩn thân của đám người Phượng Nhan, hẳn sẽ sớm có kết quả.”

Cách đó ngàn dặm – Tiêu gia bảo…

Bởi vì Bảo chủ không có mặt, nguyên bản quản gia Mạc thúc cũng xuất môn làm việc, Tiêu Vân liền thành quản sự của Tiêu gia bảo. Tuy rằng hắn tuổi còn nhỏ, nhưng bởi vì là chủ ý của Tiêu Lạc Ngọc, không ai dám phản đối.

“Vân quản sự, đây là sổ sách nửa tháng này, ngươi thẩm tra đối chiếu một chút.”

“Để đó đi!” Tiêu Vân đáp, trên tay còn không ngừng lật xem danh sách hạ nhân. Hắn hiện tại mới biết được công việc của Mạc thúc nhiều như vậy, hơn nữa Tiêu Lạc Ngọc không có ở đây thật nhiều sự tình đều phải do hắn xem qua sau đó viết thư cho Tiêu Lạc Ngọc, càng thêm rối ren.

Mà ở một nơi khác, nơi này chính là chỗ ở hạ nhân. Tất cả mọi người ra ngoài làm việc, không có người nào ở lại, hộ vệ cũng không. Một bóng người lén lút xuất hiện, nháy mắt chui vào một gian phòng.

Đây là phòng Tiêu Vân, hắn tuy rằng tạm thời là quản sự, nhưng vẫn chỉ ở phòng hạ nhân bình thường. Không có gì đặc biệt, người này cẩn thận tìm kiếm trong ngăn kéo. Rồi sau đó lấy ra một phong thư.

Từ lạc khoản đó có thể thấy được, đây là Tiêu Lạc Ngọc viết cho Tiêu Vân. Đại khái có vài cái, người này mỗi phong thư đều xem qua, rồi sau đó thả lại ngăn kéo.

Mở cửa đi ra ngoài, nhìn ra được người này đối với chỗ này rất quen thuộc.

Tiêu Vân đang bề bộn choáng váng đầu óc, tháng này tiền lương hạ nhân còn chưa phát, cũng không phải không có tiền, mà là hắn còn chưa kiểm tra đối chiếu được, đã kéo dài hai ngày.

“Tiểu Vân Vân, ngươi đang làm gì? Chúng ta đi câu cá.” Thẩm Khanh đột nhiên xuất hiện, những người khác nhường chỗ cho Thẩm Khanh, để Thẩm Khanh ngồi bên người Tiêu Vân.

Có một Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê, mọi người đối loại chuyện này đã không thấy kỳ quái nữa, Thẩm Khanh mỗi ngày đều quấn Tiêu Vân, mặc kệ kẻ nào cảm thấy kỳ quái.

“Tự ngươi đi đi, ta không có thời gian.” Tiêu Vân đáp, tiện tay đem trà trước mặt mình giao cho Thẩm Khanh “Mới vừa pha đó, ta còn chưa uống qua.”

Thẩm Khanh nhìn Tiêu Vân vội thành như vậy, có chút bất đắc dĩ, “Tiểu Vân Vân, không phải chỉ là phát tiền lương hàng tháng thôi sao? Ngươi cũng quá chậm.”

“Cái gì chỉ là… sự tình rất nhiều được không, Bảo chủ dặn dò ta phải xem trọng Tiêu gia bảo… ta không thể để cho hắn thất vọng.” Tiêu Vân trừng mắt liếc Thẩm Khanh “Một mình ngươi câu cá đi, coi chừng bị cá câu đi.”

Thẩm Khanh phe phẩy quạt “Ta nếu như bị cá câu đi rồi, ngươi không thương tâm a? Đến đến ta giúp ngươi…”

Hoàn chương 62