Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1117: Hậu quả rất nghiêm trọng (trung)




- Được, chúng ta cùng vào báo cáo.

Cốc chủ nhiệm tính toán thật nhanh, gật đầu đồng ý.

Trương Quỳnh cười:
- Chủ nhiệm, mời.

Cốc chủ nhiệm không khách khí, đi thẳng vào văn phòng Hạ phó giám đốc.

- Tiểu Cốc này, cậu làm ăn kiểu gì thế, sao chút việc nhỏ cũng không xử lý xong? Làm cho Liễu thị trưởng bỏ đi rồi? Cuộc phỏng vấn này ngày mai phải cho phát sóng đấy...

Vừa thấy Cốc chủ nhiệm, Hạ phó giám đốc đã nghiêm mặt lại quát mắng xa xả, đó cũng là thói quen của ông ta rồi, tác phong làm việc luôn độc đoán, ai không nghe lời lập tức trở mặt.

Cốc chủ nhiệm mặt nhăn nhó:
- Giám đốc, tôi kiểm điểm, là tôi làm việc không tới nơi tới chốn, thực sự tôi cũng không ngờ quan niệm giờ giấc của Liễu thị trưởng mạnh như thế, không muốn chờ tới một phút.

Câu này của Cốc chủ nhiệm rất có trình độ, nhẹ nhàng phủi sạch trách nhiệm lên đầu Liễu thị trưởng. Còn về Hạ giám đốc ông có muốn tìm Liễu thị trưởng kiếm chuyện không thì tôi không quản.

- Chuyện này cậu phải sắp xếp từ trước chứ.

Không ngờ Hạ phó giám đốc cũng không ngu, không mắc lừa.

Cốc chủ nhiệm giận lắm, cái gì mà tôi phải sắp xếp chứ? Không xem ông gọi điện thoại cho tôi vào lúc nào, khiến tôi tới không kịp.

Nhưng đẩy trách nhiệm cho cấp dưới là đặc quyền của lãnh đạo, Hạ phó giám đốc làm thế là bình thường, Cốc chủ nhiệm giận mà không dám nói. Có điều Hạ phó giám đốc có cấp dưới, Cốc phó chủ nhiệm cũng có cấp dưới, chẳng ngại học theo.

- Chuyện này... Giám đốc, đúng là tôi có trách nhiệm, nhưng tôi không ngờ Tằng Thiến ngang như vậy, không chịu nghe lãnh đạo an bài. Ài, ai bào cha chồng người ta từng là thị trưởng chứ?...

Cốc chủ nhiệm vừa nói vừa lén nhìn Hạ phó giám đốc, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Hạ phó giám đốc mặt âm trầm, hừ một tiếng:
- Bất kể cô ta là ai, ở đây thì phải tuân thủ quy củ của ĐTH, không một ai được ngoại lệ! Tiểu cốc, ban tin tức các cậu phải chỉnh đốn lại, loại tư tưởng chủ nghĩa tự do không phục tùng an bài của lãnh đạo không được để lan tràm, nếu không ai cũng học theo thì sau này loạn hết cả. Cậu làm chủ nhiệm cũng không dễ phải không?

Cốc chủ nhiệm giật mình.

Sao vòng qua vòng lại thế nào lại rơi lên đầu tôi rồi.

Có điều Cốc chủ nhiệm lập tức hiểu ra, ý của Hạ phó giám đốc là muốn dạy dỗ Tằng Thiến "không biết nghe lời", nhưng không muốn đích thân ra tay mà thôi.

Nếu Cốc chủ nhiệm không lĩnh hội được ý đồ của lãnh đạo, sợ rằng bị ông ta đổi một chủ nhiệm có thể lĩnh hội được tới. Với sự độc đoán của ông ta có thể làm ra cái chuyện này.

Cốc chủ nhiệm tự nhận mình không thuộc hệ của Hạ phó giám đốc, ông ta tuyệt chẳng ngại thừa cơ lấy vị trí của mình.

- Vâng thưa giám đốc, chỉ thị của ngài rất kịp thời, tôi lập tức về chỉnh đốn, tuyệt đối không để cái mầm mống chủ nghĩa tự do lan ra trong ban tin tức.
Cốc chủ nhiệm gật đầu liên tục.

Hạ phó giám đốc lúc này mới hài lòng gật đầu, hòa hoãn nói:
- Nên như thế, cậu đi đi! Chỉnh đốn cho kỹ.

Cốc chủ nhiệm lại vâng dạ, khi đi hỏi:
- Giám đốc, chuyện phỏng vấn Liễu thị trưởng.

Hạ phó giám đốc lại tỏ ra khó chịu:
- Ai ai ra chuyện, người đó đi giải quyết.

- Vâng vâng..
Cốc chủ nhiệm hiểu ý đi ra ngoài.

Trương Quỳnh đột nhiên gọi:
- Cốc chủ nhiệm.

Phải nói rằng sau khi vào văn phòng Hạ phó giám đốc, Trương Quỳnh tỏ ra khá quy củ, không hề xen lời vào.

- Sao thế Tiểu Trương?

Cốc chủ nhiệm mỉm cười, cố gắng để giọng mình ôn hòa nhất có thể, dù sao trong lời đồn cô ta và Hạ phó giám đốc có quan hệ đặc thù.

- Cái cô Tằng Thiến kia thật không ra làm sao. Tố chất tệ như thế sao làm người dẫn chương trình được? Đúng là bôi nhọ đội ngũ dẫn chương trình chúng tôi.
Trương Quỳnh tức tối nói.

Cốc chủ nhiệm thầm thở dài, Trương Quỳnh muốn dồn Tằng Thiến tới đường cùng rồi, chỉ là một cuộc phóng vấn thôi, có cần thế không? Lòng dà thật hẹp hòi, vậy mà ngày thường tươi tỉnh chị chị em em với Tằng Thiến.

Cốc chủ nhiệm nhìn Hạ phó giám đốc, ông ta quay đầu đi.

- Tiểu Trương, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô yên tâm đi.
Cốc chủ nhiệm hít sâu một hơi, nói với chút bất đắc dĩ.

Trương Quỳnh lúc này mới hài lòng mỉm cười.

Khi hắn ra ngoài, Trương Quỳnh không đi theo, còn về phần cô ta có chuyện gì muốn báo cáo riêng với Hạ phó giám đốc, Cốc chủ nhiệm không biết, cũng không quan tâm.

Cốc chủ nhiệm quay về văn phòng, tầm tư một lát rồi gọi điện thoại cho Tằng Thiến, bảo cô lập tức qua văn phòng của mình.

Tằng Thiến tới rất nhanh, đã trang điểm lại, bất quá vành mắt vẫn hơi đỏ hoe, có thể thấy vừa mới khóc xong.

Thấy dáng vẻ đáng thương của Tằng Thiến, Cốc chủ nhiệm thầm thở dài, nhưng nghiêm mặt nói:
- Tiểu Tằng, hôm nay cô phạm sai lầm nghiêm trọng đấy có biết không?

Làm hắn bất ngờ là Tằng Thiến không cuống quít giải thích, mà bình tĩnhnói:
- Cốc chủ nhiệm, chuyện hôm nay ai đúng ai sai, tôi tin trong lòng chủ nhiệm tự biết.

Cốc chủ nhiệm ngẩn ra, lắc đầu:
- Tiểu Tằng, tình hình trong ĐTH rất phức tạp, hẳn cô cũng biết, không phải lão Cốc tôi cố ý nhắm vào cô, chuyện hôm nay lãnh đạo chủ yếu của ĐTH rất không vui, chỉ thị phải nghiêm túc xử lý. Tiểu Tằng, cô phải chuẩn bị tâm lý.

Tằng Thiến lạnh nhạt đáp:
- Cốc chủ nhiệm, tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, có điều đồng chí nào đó, đặc biệt là đồng chí lãnh đạo chủ yếu kia, sợ cũng phải chuẩn bị tâm lý.

Cốc chủ nhiệm nhướng mày lên, mặt lộ vẻ cảnh giác

Liễu Tuấn lần này tới Ngọc Lan không phải chỉ vì cuộc phỏng vấn kia, hạng mục hợp tác với Đại học công nghiệp Ngọc Lan và Hoa Khoa Đại không chỉ có một, đã có mấy hạng mục đang triển khai ở khu Nam Than, ngoài ra có mấy hạng mục khác đang đàm phán, Liễu Tuấn muốn tới xem xét.

Liễu Tuấn thái độ cực kỳ kiên quyết từ chối Cty Vĩ Cương đặt ở Tiềm Châu không nhẹ nhàng như biểu hiện bên ngoài của y, dù thế nào công khai phản đối người đứng đầu, còn một hạng mục lớn như thế, đúng là khiến nảy sinh ra rất nhiều lời xì xầm bàn tán.

So ra thì vạch trần vụ án Bạch Hồ còn không kiêng kỵ như chuyện này, dù sao vạch trần vụ án kia bề ngoài mà nói là một công lao phản hủ xướng liêm, người ta chỉ có thể lớn tiếng khen ngợi không thể chất vấn gì.

Còn từ chối công ty Vĩ Phong thì phạm đại kỵ quan trường, cho dù là đám đồng minh thân cận với y như Thôi Phúc Thành, Lý Huệ, miệng không nói ra nhưng trong lòng không tán đồng.

Thực đúng là khắc cả hai chữ "ngang ngược" lên trên trán rồi.

Theo cách làm thông thường của quan trường, cho dù Liễu Tuấn muốn đẩy Hàn Húc ra rìa cũng không được làm rõ ràng như thế, có rất nhiều thủ đoạn ngầm làm người ta ngậm bồ hòn làm ngọt. Theo lý với trí tuệ chính trị và quyền mưu chốn quan trường của Liễu Tuấn đâu tới mức thoáng cái tụt xuống thấp như thế.

Thật không hiểu vì sao lại xảy ra chuyện này.

Liễu Tuấn cũng biết tuyệt đại đa số quy chụp cho y vì đấu tranh với Hàn Húc mà lấy "ổn định vĩ mô" ra uy hiếp, thứ mà gần như chẳng ai coi vào đâu. Nếu không cả Uông Quốc Chiêu luôn nổi danh khôn ngoan cũng chẳng thèm kiêng kỵ, đưa ra thiện chí với Lạc Vĩ Phong, công khai khoét góc tường của Hàn Húc.

May là Uông Quốc Chiêu và Hàn Húc đều là người Cù Hạo Cẩm coi trọng, nếu Liễu Tuấn kiên quyết phản đối, Cty Vĩ Phong cơ bản không có hi vọng đặt chân vào Tiềm Châu nữa, hạng mục lớn như thế nếu không có thị trưởng ủng hộ, đơn thuần dựa vào bí thư xung trận thì bất kể thế nào cũng không làm nổi. Nếu như để Lạc Vĩ Phong tức giận chạy về đông bắc thì quá lỗ vốn, Tiềm Châu không hoan nghênh thì Ngọc Lan hoan nghênh, chỉ cần 24 tỷ này ở lại tỉnh A là được.

Trải qua một năm đấu tranh gian nan, Uông Quốc Chiêu cơ bản đã đứng vững chân ở Ngọc Lan rồi.

Người này không thẹn là nhân tài bẩm sinh cho quan trường, cho dù Đinh Ngọc Chu chiếm cứ ưu thế tuyệt đối ở Ngọc Lan, dưới sự ủng hộ của Cù Hạo Cẩm, Uông Quốc Chiêu không phải là không có sức đánh trả, dần dần xây dựng lên thế lực của mình, tuy vẫn ở thế kém nhưng không còn giống như trước kia, không có chút tiếng nói nào nữa rồi. Ít nhất ở phía chính phủ, Uông Quốc Chiêu đã thành công trấn áp được Lý Huệ, lập nên uy quyền của người đứng đầu, chuyện kiến thiết kinh thế cơ bản do hắn làm chính, Đin Ngọc Chu cũng không dễ nhứng tay vào.

Nhìn cách đấu tranh của Uông Quốc Chiêu ở Ngọc Lan hơn một năm qua, ngay Liễu Tuấn cũng phải bội phục. Kẻ này có sự mẫn cảm thiên bảm với cơ hội, một khi có cơ hội xuất hiện là Uông Quốc Chiêu tóm lấy ngay, tuyệt đối không để lỡ. Nhiều lần giao thủ với Đinh Ngọc Chu không thất bại lần nào, ép Đinh Ngọc Chu mấy lần phải nhượng bộ hắn.

Vì biểu hiện xuất sắc của Uông Quốc Chiêu ở Ngọc Lan, nên cơ bản hắn được Cù Hạo Cẩm tín nhiếm, chuẩn bị đưa làm đối tượng bồi dưỡng, không còn là con cờ có thể tùy tiện vứt bỏ bất kỳ lúc nào khi hắn mới tới quy phục nữa. Thậm chí trước đó không lâu trên tỉnh còn có tin đồn muốn Uông Quốc Chiêu làm trợ lý tỉnh trưởng.

Cái chức trợ lý này khá hay, có thể là cấp chính sở , có thể là cấp phó bộ. Nếu như lời đồn là thật, Uông Quốc Chiêu chỉ cần qua một thời gian kiếm kinh nghiệm nữa, hoặc là đợi hắn làm ra thành tích gì chói mắt, là có thể thuận tiện lên phó bộ rồi.

Có điều Uông Quốc Chiêu có thành công lên cấp phó bộ hay không, hiện giờ Liễu Tuấn không quan tâm lắm.

Uông Quốc Chiêu đưa công ty Vi Phong vào Ngọc Lan mới là điều y quan tâm. Cách vận hành vốn nguy hiểm của công ty Vĩ Phong, tuyệt không chỉ có ở Tiềm Châu, mà ở đâu cũng có nguy hiểm cực lớn, Ngọc Lan coi hắn ta và đống thép kia là trái quả chín mọng không phải là chuyện tốt.

Ngoài ra Liễu Tuấn phải đối diện với một áp lực nữa.

Liễu thị trưởng khí phách lắm, lớn tiếng từ chối một hạng mục 24 tỷ, vậy anh mau lấy bản lĩnh ra, đưa thật nhiều đầu tư vào Tiềm Châu mới được, không thể để vì tranh đấu với người ta mà khiến kinh tế Tiềm Châu phải trả giá chứ?

Muốn đem ảnh hưởng xấu của việc này giảm tới mức thấp nhất, Liễu Tuấn đúng là cần mau chóng đưa vào hạng mục khác, tổng kim ngạch không thể quá ít, nếu không có bịt miệng thiên hạ.

Đưa vào đầu tư 24 tỷ với Liễu Tuấn không khó khăn gì, chỉ cần y lên tiếng thì 34 tỷ cũng có nữa là, có điều cùng với địa vị của y tăng dần, phương diện lợi dụng tài chính của hai tập đoàn của Xảo Nhi và Tiểu Thanh cần cố kỵ rất nhiều.

Vả lại phải cố gắng đi theo con đường bình thường, không nên ỷ lại vào tập đoàn tài chính do mình khống chế.

Dù sao chẳng có ai là đấng cứu thế, cũng chẳng ai làm nổi đấng cứu thế.

Có điều chuyện này thì Liễu Tuấn không lo lắng mấy, thực tế Kim Phú Xương đã trao đội điện thoại với y nhiều lần, nói những nhà đầu tư Hồng Kông ở khu Trường Hà đều muốn theo Liễu Tuấn tới Tiềm Châu.

Đó không phải vì giao tình hai người mà Kim Phú Xương cố ý nói thế, những nhà đầu tư kia đều có lợi nhuộn không nhỏ, nhất là những nhà đầu tư xây dựng nhà ở, riêng giá đất tăng vọt đã làm bọn họ mừng như mở cở trong bụng rồi.

Chỉ vẹn vẹn hai năm mà được lợi nhuộn nhiều như thế, những nhà đầu tư kia lại chẳng chạy ùa tới thành phố Liễu Tuấn chấp chính.

Theo nguyên văn của Kim Phú Xương, chính Tuấn thiếu gia đã là một chiêu bài vàng rồi, riêng hai chữ "Liễu Tuấn" đủ bằng cả chục triệu đồng phí quảng cáo, một quan viên luôn làm nhà đầu tư kiếm lời, muốn không thu hút không được.

Với chuyện có lợi như thế, Liễu thị trưởng chẳng từ chối.

Có điều Liễu thị trưởng không vội đi đàm phán hạng mục, mà tới thẳng khách sạn Thu Thủy, hẹn Lý Huệ và Vương Bác Siêu tới đánh cầu lông.

Lý Huệ thời gian qua bị Uông Quốc Chiêu ép cho ngạt thở, mặc dù thành phó bí thư thành ủy, nhưng quyền lực thực tế lại chẳng bằng trước kia, Lý thị trưởng rất buồn bực.

Nói ra Lý Huệ cũng là nhân vật kiệt suất trên quan trường, bất kể trí tuệ và thủ đoạn đều là hàng đầu, nhưng hắn là thư ký của Cận Tú Thuật, khiến cho cả Cù Hạo Cẩm lẫn Thai Duy Thanh đều chẳng ưa gì, cho nên ngày tháng không dễ chịu gì là đương nhiên.

Dù Liễu nha nội bối cảnh mạnh hơn hắn, thủ đoạn cao hơn hắn còn cảm thấy khó khăn nữa là, huống chi đè trên đầu Lý Huệ là một Uông Quốc Chiêu thuộc hàng "yêu quái", điều này định sẵn sĩ đồ gian nan của Lý Huệ.

Mọi người là bạn bè, Liễu thị trưởng có nghĩa vụ khi Lý thị trưởng buồn bực phải an ủi một chút.

Từ ĐTH tỉnh tới khách sạn Thu Thủy không xa, trên đường Liễu thị trưởng luôn gọi điện thoại, Vu Hoài Tín nghe thấy trong điện thoại Liễu thị trưởng xưng hô với hai người, một là "chú Dung" hai là "Dương cục trưởng", đại khái là nhắc tới chuyện vừa rồi ở ĐTH, khi nói tới tên Hạ phó giám đốc không thấy có vẻ gì tức giận.

Chừng trong mắt Liễu thị trưởng đây chỉ là chuyện vặt, dù là Vương giám đốc của ĐTH tỉnh cũng chẳng lọt vào mắt Liễu nha nội, còn về phần lão Hạ gì đó kia cảng là nhân vật không đáng bận tâm.

Vu Hoài Tín mau chóng suy ngẫm mạng lưới quan hệ của Liễu Tuấn, lập tức đoán ra "chú Dung", là bộ trưởng bộ tuyên truyền TW Dung Bách Duyên, vậy "Dương cục trưởng" hẳn nguyên là trưởng phòng tuyên truyền Dương Nguyên Ích rồi, hai vị này đều là cấp trên chính quản ĐTH tỉnh.

Đừng thấy khi Liễu thị trưởng gọi điện rất hời hợt, tựa như chẳng bận tâm lắm, nhưng Vu Hoài Tín biết cú điện thoại này cúp xuống, là có kẻ trong ĐTH tỉnh gặp họa rồi.

Liễu Tuấn hiện nay ở tỉnh A đâu chỉ đơn giản là thị trưởng Tiềm Châu, địa vị của y đã lờ mờ có thể sánh ngang cùng Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh, nhưng tham gia phỏng vấn bị người ta coi như trò đùa, sao có thể im lặng bỏ qua được?

Huống chi Tằng Thiến là con dâu của thị trưởng tiền nhiệm của Tiềm Châu, Vu Hoài Tín biết Liễu Tuấn là người nhớ tình cũ, chuyện thế này tuyệt không khoanh tay ngồi nhìn.

Vị Hạ phó giám đốc kia đúng là quá lỗ mãng, không biết nặng nhẹ gì cả.

Liễu thị trưởng rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.