Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1124: Tên dắt mối nổi danh kinh thành




- Cái tên Trương Dương kia lại lôi cả đống nữ minh tinh tới rồi, ha ha.
Hà Thắng Lợi nhìn một bầy nữ nhân xúng xính váy áo nói.

- Nữ minh tinh.

Liễu Tuấn nhướng mắt lên nhìn, vừa rồi những cô gái kia đi vào Liễu Tuấn không để ý cho lắm, chỉ tùy tiện lướt qua mà thôi. Kiểu tụ hội thế này không có mấy cô gái xinh đẹp mới là kỳ quái. Vương Manh Manh mà muốn mời bọn họ uồng rượu thì có nhiều chỗ thích hợp hơn.

Bình thường mà nói, thứ tụ hội của đám hoàn khố, chuyện nam nữ là chủ đề vĩnh hằng, cho dù trang phục quý phái ra sao, trên bữa tiệc lịch thiệp thế nào, qua một hồi ồn ào là tất cả hướng tới dục vọng nguyên thủy nhất.

Liễu Tuấn sau khi trùng sinh, cơ bản là không hứng thú mấy với phim ảnh, vì thế tượng với minh tinh điện ảnh tòa từ kiếp trước, tính ra thì đúng là ký ức quá xa xôi rồi.

Giả sử chẳng phải Tiểu Vũ cũng thành ngôi sao lớn, thì câu nói này của Hà Thắng Lợi chẳng khơi lên được mấy hứng thú với Liễu thị trưởng.

Lần này nghiêm túc nhìn một chút, Liễu thị trưởng không ngờ phát hiện ra mấy gương mặt mình từng biết. Trong đó có một cô gái cao cao, người thon thả, tuy không tính quá xinh đẹp, nhưng cánh môi rất gợi cảm, Liễu Tuấn còn nhớ được ra tên.

- A Tú ư?
Liễu Tuấn ngạc nhiên khẽ thốt lên.

- Hô hô, Liễu Tuấn, tôi còn tượng cậu không nhuốm bụi trần kia, thì ra cũng nhận ra nữ minh tinh.. Sao? Có phải nhìn trúng A Tú rồi không? Phải nói cậu có mắt nhìn đấy, A Tú không phải xinh đẹp nhất, nhưng rất có ý vị. Nếu cậu nhìn trúng, tôi gọi cô tới. Cô gái này do một tay Trương Dương đẩy lên.

Nghe thấy Liễu Tuấn lại có thể gọi ra tên một nữ minh tinh, Hà Thắng Lợi còn ngạc nhiên hơn cả y, không ngờ Liễu thị trưởng cũng là một fan hâm mộ.

Liễu Tuấn liếc hắn một cái, Hà Thắng Lợi rụt cổ lại, cười gượng nói:
- Được, được coi như tôi lỡ lời, cậu là quân tử, là thánh nhân, được chưa? Tôi.. Tôi uống bia đây...

Thấy Hà Thắng Lợi luống cuống, Liễu Tuấn không khỏi bật cười.

Nói thật, Liễu Tuấn không phải là hoàn toàn không động lòng với đề nghị của Hà Thắng Lợi, dù sao "A Tú" đúng là một trong số ngôi sao ca nhạc kiếp trước y rất thích, khi ấy Liễu Tuấn chỉ là một trong hàng vạn vạn người, chỉ có thể ngưỡng mộ A Tú, thậm chí có một thời gian, A Tú thi thoảng còn xuất hiện trong giấc mơ của y.

Hiện giờ hoàn toàn trái ngược rồi, Liễu Tuấn là nha nội trên cao, A Tú còn phải ngửa mặt nhìn y. Nghe ý tứ của Hà Thắng Lợi thì A Tú có thể muốn là có thể gọi tới được.

Liễu Tuấn không có ý tìm hiểu sâu thêm về A Tú, nhưng nói chuyện vài câu, tiếp xúc thân tượng ngày xưa ở khoảng cách gần, cũng là một chuyện vui.

- Trương Dương à? Có phải là con của phó cục trưởng tổng cục điện ảnh và truyền thông?
Trình Tân Kiến nhớ ra lai lịch của Trương Dương, hỏi:

- Đúng rồi, Trình cục trưởng cũng biết hắn à?

Hà Thắng Lợi ngạc nhiên lần nữa, Trình Tân Kiến mới tới thủ đo không lâu đã biết về hoàn khố nổi tiếng của kinh sư nhanh thế rồi.

Trình Tân Kiến cười:
- Không thể nói là biết, có điều nghe danh lâu rồi, vị Trương công tử này là danh nhân trong số công tử ở kinh thành.

Hà Thắng Lợi lắc đầu:
- Trình cục trưởng đúng là khéo nói.

Cha của Trương Dương, tên Trương Khắc Hành, ở chốn kinh thành ngọa hồ tàng long này quan tước chẳng hiện hách lắm, nhưng quản các công ty điện ảnh, quảng cáo, giải trí khắp thiên hạ, Trương Dương được hưởng sái, làm một công ty kinh doanh nghệ thuật, chuyên môn phát hiện tài năng mới. Còn về Trương công tử càng ngày ngày sống trong bóng váy hồng, hưởng hết diễm phúc ôn nhu.

Nhưng Trương Dương được Trình Tân Kiến nhớ tới không phải vì cha hắn, hay vì diễm phúc của hắn. Đám nha nội đỉnh cấp kinh thành nếu háo sắc thì nữ nhân thế nào chẳng kiếm được? Thanh danh của Trương Dương tới từ thân phận "mối lái" của hắn, nói ra Trương Dương chính là tên "lái buôn xác thịt" nổi danh danh kinh thành, lợi dụng công ty nghệ thuật kia "tiêu thụ" hàng trăm ngôi sao đang nổi hay ngôi sao có tiềm lực.

Cũng chính vì thế dù cha hắn quan tước không hiển hách, nhưng Trương Dương lại len mình được vào trong vòng những nha nội đỉnh cấp.

Hà Thắng Lợi cười hỏi:
- Trình cục trưởng có định mời hắn tới nói chuyện không?

Hà Thắng Lợi không phản cảm với Trương Dương, Hà công tử từng nhận từ tay Trương Dương mấy nữ minh tinh hắn thích. Trương Dương làm việc chu đáo cẩn thận, nữ nhân hắn giới thiệu tới đều không mang lại rắc rối sau này. Có điều Trình Tân Kiến muốn tìm Trương Dương "nói chuyện" thật, e chẳng nói được cái gì tốt lành.

Trình Tân Kiến cười hăng hắc:
- Nào, Hà chủ nhiệm, uống đi, uống đi.

Tuấn thiếu gia trời sinh không hứng thú mấy với bia rượu, Trình Tân Kiến biết rõ nên không mời.

Không bao lâu sau, Vương Manh Manh dẫn bốn cô gái tới, trong đó có A Tú.

- Tuấn thiếu gia, Hà thiếu gia, mấy vị đại lão gia cùng uống rượu với nhau có cần mấy tiểu thư bồi tiếp, trò chuyện vui vẻ một chút không?

Vương Manh Manh dùng từ rất chú ý, không nói quan hàm của mọi người, trong trường hợp xã giao hỗn tạp thế này không nên tùy tiện làm lộ thân phận của đám Liễu Tuấn thì hơn. Dù sao Liễu Tuấn và Hà Thắng Lợi không phải là hoàn khố thuần túy. Nhất là Liễu Tuấn càng không thể coi y như nha nội bình thường, mà y đã có tư cách bồi dưỡng lên "nha nội" mới rồi.

Tề Kim Sơn cũng có một đại bản doanh giải trí, tụ tập vô số nữ minh tinh, dùng làm "vũ khí" kết giao quan trường, cùng một chiêu số với Trương Dương. Vương Manh Manh qua lại với Tề Kim Sơn nhiều năm, có thể nói biết cách vận hành đại bản doanh này như lòng bàn tay.

Vương Manh Manh có lòng kết giao với Liễu Tuấn, nên biết y là "phú hào" kiếm thấy trong thể chế, như vậy tiền bạc không thể đánh động nổi y. Còn về quyền, Vương Manh Manh chẳng thể cấp cho y. Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có "sắc" thôi. Liễu Tuấn có giỏi tới đâu, dù sao vẫn tuổi khí huyết phương cương, thế nào cũng phải có ham muốn bình thường của nam nhân chứ.

Vì thế Vương Manh Manh liền thăm dò, dẫn tới bốn nữ minh tinh đều là hạng nhất, vóc dáng, dung mạo, khí chất mỗi người có một đặc điểm riêng. Nếu như Liễu Tuấn có sở thích với các minh tinh, đúng là thuận tiện để lấy lòng.

- Tuấn thiếu gia, thế nào?

Hà Thắng Lợi không phản đối đề nghị này, mỗi lần hắn tham gia tụ họp như vậy, đều có một hai ngôi sao bồi tiếp.

Không đợi Liễu Tuấn trả lời, Trình Tân Kiến đã lên tiếng:
- Thôi, để chúng tôi ngồi với nhau cho thoải mái, người không quen không nên ở bên cạnh.

Trình Tân Kiến là tri kỷ của Liễu Tuấn, hiểu rõ sở thích của y, đối với những cô gái chốn giải trí chưa bao giờ có hứng thú gì. Khi trước ở tỉnh N mọi người cùng đi mát xa tắm hơi, chỉ cần có Liễu Tuấn, đám anh em đều tự giác theo quy củ của y, bỏ đi "món" này.

Hẳn là tại kinh sư, Liễu Tuấn càng không thể để cái gọi là nữ minh tinh này dính vào.

Vương Manh Manh hơi biến sắc, cô ta biết thân phận của Trình Tân Kiến, cho dù trong số quan cao ở thủ đô cũng được coi là nhân vật hạng nhất rồi, đối với đám ham chơi ham phá phách bọn họ mà nói, làm một nhân vật không dễ trêu chọc.
Hơn nữa Trình Tân Kiến và Liễu Tuấn cùng quê, cùng nhau tham dự buội tụ hội thế này có thể thấy quan hệ không tầm thường. Vương Manh Manh dù trong lòng không vui cũng chỉ có thể nhịn, nhì Liễu Tuấn đợi y quyết định.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Manh Manh thôi đi vậy.

- Nếu Tuấn thiếu gia không thích thì thôi vậy, mọi người uống vui vẻ nhé.

Vương Manh Manh mỉm cười dẫn mấy nữ minh tinh rời đi. Mấy cô gái kia tò mò nhìn đám người Liễu Tuấn, trong buổi tụ hội kiểu này mà từ chối nữ minh tinh bồi tiếp là vô cùng hiếm thấy. Không biết là đứng đắn hay giả vờ đứng đắn, đoán chừng giả vờ nhiều hơn, không thể cả bốn người đều không háo sắc được.

Nhưng bọn họ biết thân phận của Vương Manh Manh, nếu cả cô ta còn phải cực kỳ khách khí với mấy nam nhân này, càng không dám tùy tiện nói bừa, đều im lặng theo Vương Manh Manh rời đi.

Hà Thắng Lợi cảm khái nói:
- Liễu Tuấn, cậu làm thị trưởng đúng là chết mết, bỏ quách đi hưởng tụ cuộc sống mới gọi là khoan khoái.

- Nếu anh thích thì cứ cởi quân phục đi, tôi phụ trách để anh thành tỷ phú.
Liễu Tuấn nói rất tùy ý.

- Thật chứ?
Hà Thắng Lợi động lòng.

Liễu Tuấn lắc đầu, không để ý tới hắn nữa, ánh mắt vô tình nhìn ra cửa, mặt tức thì tái đi