Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1342: Không khó giải quyết




Trong kỷ nghỉ quốc khách dài Liễu Tuấn rất nhàn nhã, ít nhất thì nhìn là như thế, Kha Khải Phàm hơi lấy làm lạ, theo hắn thấy, cái đống hỗn loạn của Cty Vĩ Phong, hơn một vạn quần chúng có thể "gây chuyện" bất kỳ lúc nào, Liễu tỉnh trưởng phải thấy rất áp lực mới đúng, nhưng mấy ngày qua Kha Khải Phàm chẳng thấy Liễu Tuấn bận rộn mấy, chỉ tới khu Hoa Lâm một chuyện, nói chuyện với Cận Hữu Vi một ngày, còn những người quen cấp dưới cũ chẳng gặp một ai.

Còn về gian phòng hào hoa trong khách sạn Thu Thủy cơ bản là đề trống, buổi tối Liễu tỉnh trưởng biến mất tăm.

Có lẽ là đi gặp bạn.

Ban ngày không gặp không có nghĩa là buổi tối không gặp, thường thường ngày hôm sau rất muộn mới thấy Liễu tỉnh trưởng xuất hiện ở khách sạn Thu Thủy, ở trong phòng xem sách, gọi mấy cú điện thoại, thi thoảng gọi thợ mát xa tới xoa bóp, chỉ thế mà thôi.

Kha Khải Phàm chỉ biết cảm khái, nhân vật lớn có trí tuệ lớn, người như hắn không nhìn thấu được.

Sau kỳ nghỉ Liễu Tuấn chính thức tới chính phủ tỉnh báo cáo.

Nhưng người đầu tiên y đi gặp lại là Cù Hạo Cẩm chứ không phải Thai Duy Thanh.

Điều này cũng bình thường y là "đại tướng" Cù Hạo Cẩm đích thân xin với Kính bộ trưởng, tất nhiên phải đi báo cáo với ông ta.

Những cán bộ "già" ở tỉnh A đều biết, Thai tỉnh trưởng không "trấn áp" nổi Liễu Tuấn, trước kia y làm thị trưởng Tiềm Châu đã thế, hiện giờ chính thức thành phó tỉnh trưởng, cho dù xếp thứ cuối cùng, nhưng chức vị chỉ kém Thai Duy Thanh một bậc mà thôi, uy quyền của Thai tỉnh trưởng chẳng dùng được lên đầu Liễu nha nội.

Thư ký Tiểu Ngô của Cù Hạo Cẩm thấy Liễu Tuấn càng thêm cung kính.

Mỗi lần hắn gặp Liễu Tuấn thân phận của y đều có thay đổi mới ban đầu là phó bí thư thành phố Ngọc Lan, giờ thành phó tỉnh trưởng.

Chỉ trong ba năm rưỡi ngắn ngủi, làm người ta hoa mắt.

Ngô thư ký không tưởng tượng nổi lần sau thấy Liễu Tuấn sẽ là thế nào, có lẽ khi ấy Liễu Tuấn đã là quan lớn một cõi đủ để sánh vai Cù Hạo Cẩm rồi.

Nói chưa biết chừng.

Lần này gặp mặt, thái độ của Cù Hạo Cẩm có thay đổi, đứng dậy tới bắt tay Liễu Tuấn.

Ngô thư ký biết đó là đãi ngộ Cù Hạo Cẩm dánh cho cán bộ cấp phó tỉnh tư cách lão thành, chứ những cấp phó tỉnh trẻ tuổi, Cù Hạo Cẩm không đứng dậy bắt tay.

Có điều Cù Hạo Cẩm vẫn như trước kia mời Liễu Tuấn ngồi đối diện bàn làm việc nói chuyện.

- Liễu Tuấn mấy ngày qua đã tìm hiểu được tình hình chưa?

Cù Hạo Cẩm đi vào vấn đề luôn.

Ông ta biết Liễu Tuấn ngày nghỉ quốc khánh thứ hai đã tới Ngọc Lan rồi, nhưng Liễu Tuấn không chủ động tới gặp, Cù Hạo Cẩm không cưỡng cầu, thời gian này Liễu Tuấn hẳn phải có rất nhiều công việc phải làm, Cù Hạo Cẩm không đi quấy rầy.

Thành thực mà nói Cù Hạo Cẩm rất thích tác phong làm việc này của Liễu Tuấn, mạnh mẽ dứt khoát lại không lỗ mãng. Phong cách này giống hệt với bản thân ông ta.

Liễu Tuấn gật đầu bình tĩnh đáp:
- Tìm hiểu được một chút.

- Ừm, nói thử xem nào.
Cù Hào Cẩm hứng thú nói.

Là nhà chính trị thâm niên, Cù Hạo Cẩm không phải không giỏi che dấu tâm tình thực sự của mình, nhưng trước mặt Liễu Tuấn ông ta không làm thế. Loại biến hóa này gần đây mới có, còn về vì sao lại thế, Cù Hạo Cẩm cũng không nói rõ được. Chỉ mơ hồ cảm thấy người trẻ tuổi này không tầm thường, tựa hồ có thể nhìn xuyên gan ruột cuộc mình, nếu thế khỏi cẩn giả bộ nữa cho mất tự nhiên.

Cảm giác này Cù Hạo Cẩm chỉ có trước mặt ở một số người rất ít, đó là những người địa vị tương đương hoặc cao hơn ông ta, chỉ có hai ngoại lệ xuất hiện ở trên người Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành.

Cuối tháng chính tới thủ đô, Cù Hạo Cẩm chẳng những hội kiến Liễu Tuấn còn hội kiến Cao Trường Hoành.

Khí độ của Cao Trường Hoành còn trầm tĩnh hơn Liễu Tuấn, có thể nói là sâu tựa biển, ngay cả Cù Hạo Cẩm thi thoảng còn nhầm đó là người bối phận tương đương với mình, so ra Liễu Tuấn còn lộ ra ngoài một chút, trong trầm ổn còn có chút ngạo nghễ, khí thế khiếp người.

Đây cũng là điều bình thường người nối nghiệp các hệ phái coi trọng, không thể ai cũng đúc từ cùng một khuôn ra.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười:
- Thu dọn đốn hỗn loạn không khó, hơn nữa chính phủ không phải chịu thiệt.

Nếu Cù Hạo Cảm đã mở thành bày trận, Liễu Tuấn càng không thể làm bộ, lên tiếng một cái nói ngay điều Cù Hạo Cẩm muốn nghe nhất.

Cho dù Kính Thu Nhân từ nhắc nhở Cù Hạo Cẩm phải đứng ở tầng cao hơn để nhìn vấn đề, Cù Hạo Cẩm thân là bí thư tỉnh A, lòng dạ rộng lớn đến đâu cũng không thể hoàn toàn nhảy khỏi phạm trù tỉnh A đã nhìn vào đống sắt thép này. Dù sao quần chúng Ngọc Lan gây chuyện dưới vành mắt ông ta, chuyện to ra thì cả cấp tỉnh cũng đều mất mặt, nếu không ông ta chẳng tới mức phải đích thân chạy tới thủ đô cầu viện.

Cù Hạo Cẩm nghe thấy thì hưng phấn, có điều nói:
- Chính phủ không thiệt, nhưng quần chúng cũng không thiệt mới được.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Quần chúng không thiệt là điều kiện tiên quyết.

Cù Hạo Cẩm cười ha hả:
- Đúng thế, tôi thiếu chút nữa quên cậu là Liễu Thanh Thiên.

Cù Hạo Cẩm lại chủ động nói đùa , hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, nhất thời trở tay không kịp, mặt hơi hồng lên.

Cù Hạo Cẩm rất hài lòng việc Liễu Tuấn đột nhiên lộ rẻ ngượng ngùng như thế.

Dù thế nào Liễu Tuấn trước mặt ông ta lộ ra dáng vẻ của một bề dưới, so ra Cao Trường Hoành thực sự trầm tĩnh quá mực, cho nên Cù Hạo Cẩm cuối cùng đem hết sức lực tập trung lên Liễu Tuấn, nếu nhất định phải lựa chọn ông ta nguyện hợp tác với Liễu Tuấn, cho dù tên nhãi con này không phải vừa.

Chứ hợp tác với một người hoàn toàn không nắm được thì quá mệt mỏi.

Liễu Tuấn ngang ngược, nhưng chú ý quy củ.

Thế là tốt.

- Liễu Tuấn, tôi đề xuất với TW muốn cậu về tỉnh A, cậu biết chứ?

Cù Hạo Cẩm không hỏi tới cách thu dọn đống hỗn loạn kia, ông ta tin vào Liễu Tuấn, y nói tự tin như vậy, khẳng định không phải là là khoác lác. Một kẻ khoác lác không thể lập nên kỳ tích ở Tiềm Châu và Trường Hà. Cù Hạo Cẩm chỉ ngồi đợi tin thắng trận là được.

Có điều chuyện muốn Liễu Tuấn vền tỉnh A thì phải nói ra, dù Liễu Tuấn biết rõ 100% rồi, hơn nữa đoán chừng đoán ra được 9 phần 10 dụng ý đằng sau của hệ phái Cù Hạo Cẩm, nhưng ông ta vẫn phải nói rõ, nếu không sẽ để lại cái gai trong lòng Liễu Tuấn, ông ta không muốn vô duyên vô cớ làm quan hệ hai bên quá căng thẳng với một người tiền đồ vô hạn như thế.

- Vâng tôi biết, cám ơn sự tín nhiệm của Cù bí thư.

Liễu Tuấn đáp theo đúng ngôn ngữ quan trường.

Cù Hạo Cẩm hơi nheo mắt lại, Liễu Tuấn đáp thế là vẫn chưa nói hết lời, ý từ là chuyện này chúng ta cứ làm theo phép công, còn Cù bí thư có ý đồ khác, tôi biết, nhưng tạm thời không so đo.

Đấu tranh chính trị thường là như thế, chẳng phải người ta chẳng biết thủ đoạn của anh, mà thủ đoạn của anh cao người ta tạm thời chưa nghĩ cách hóa giải chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận, đợi thời cơ thích hợp sẽ trả lại một gậy.

Đi tới địa vị này sao có thể là người tầm thường. Nếu muốn lừa được người ta mà người ta không hề hay biết, thì nên thu ý nghĩ đó lại thì hơn, miễn thành trò cười.

- Trừ cậu ra, tôi còn muốn xin với TW một người khác, đó là Cao Trường Hoành.

Cù Hạo Cẩm không để ý tới trong lời nói của Liễu Tuấn chứa dao găm, cứ tiếp tục.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Cù bí thư ánh mắt như đuốc, Cao ti trưởng đúng là nhân tuyển rất thích hợp.

Cù Hạo Cẩm bình thản nói:
- Ha ha ha, Cao Trường Hoành cũng nói như thế, cậu ta nói cậu mới là nhân tuyển thích hợp nhất, trịnh trọng tiến cử cậu.

Lời này của Cù Hạo Cẩm là người gài bẫy cậu không phải chỉ có mình tôi, còn có người khác rất chú ý tới cậu, đó mới là lời Cù Hạo Cẩm thực sự muốn chuyền đạt cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn bình thản đáp:
- So ra thì tôi am hiểu tình hình ở Ngọc Lan hơn.

- Ừm thế này, nếu cậu chính thức nhậm chức rồi thì tranh thủ sớm tới Ngọc Lan tiếp nhận, tỉnh ủy sẽ sớm gửi văn kiện xuống, cương vị công tác của cậu chủ yếu là ở thành phố Ngọc Lan, đương nhiên bên chính phủ tỉnh, đồng chí Thai Duy Thanh nếu như còn có công tác muốn công phân quản, mà cậu còn tinh lực chiếu có, có thể chia sẻ gánh nặng với đồng chí ấy một chút.

Cù Hạo Cẩm không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này nữa , thay đổi đề tài.

Liễu Tuấn gật đầu, theo phân tích của y, đồng chí Thai Duy Thanh hẳn sẽ không có công tác nào muốn y chia sẻ, vốn tỉnh trưởng đại nhân đã rất kiêng kỵ y, chỉ mong đè chết y ở Ngọc Lan, nào còn chủ động phân quyền cho y? Dù Liễu phó tỉnh trưởng thò tay ra xin, Thai tỉnh trưởng cũng lắc đầu.