Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1613: Đồng nghiệp bất đồng mệnh




"Ba. . . Ba. . ."

Hà Nam Phương nói mà phát âm còn chưa rõ.

Đứa con trai này của Liễu bí thư đã 1,5 tuổi, thiên tư thông minh, đã biết nói rất nhiều từ và câu ngắn. Tuy nhiên từ "Ba ba" thường ngày rất ít nói nên thằng cu còn chưa quá quen, khi nói còn trúc trắc.

Hà Nam Phương trừng đôi mắt to đen lúng liếng, không ngừng quan sát người đàn ông cao lớn trước mặt, vẻ mặt rất hiếu kỳ, trong miệng mặc dù gọi "Ba ba" nhưng không thân cận với Liễu Tuấn, ghé sát bên người Hà Mộng Oánh, kéo tay của mẹ.

"Con trai ngoan, thật lợi hại!"

Liễu bí thư liền tán thưởng, miệng thì cười ngoác đến tận bên tai.

Hà đại tiểu thư lại không cam lòng, dựng thẳng lông mày, rất không vui nói: "Coi anh kìa, làm ba kiểu gì mà. . .con trai cũng sợ! Anh nói đi, anh vì quốc gia đại sự bận rộn như vậy hả? Anh lao tâm lao lực với quốc gia đại sự là vì cái gì? Vì cuộc sống hạnh phúc của quần chúng nhân dân ư? Hì hì, đây chính là trên báo chí thường nói. Lẽ nào con của anh thì không phải quần chúng nhân dân? Sao anh không hề quan tâm nó một chút nào!"

Hà đại tiểu thư chỉ trích như vậy quả thực rất có đạo lý, Liễu bí thư không nói gì mà chống đỡ, xấu hổ không ngớt.

Cũng may Liễu bí thư đầu óc nhanh nhạy, chỉ một giờ ba khắc đã nghĩ được cách ứng đối, cười hì hì nói: "Bà xã đại nhân bớt giận, con trai không phải là có em chăm sóc rồi sao? Hà đại tiểu thư là ai chứ? Tại Kinh sư được xưng đại tỷ, con trai có em chăm sóc, anh thì có gì mà phải lo."

Liễu bí thư tuôn ra lời tâng bốc, Hà đại tiểu thư nghe được trong lòng vui vẻ, phẫn uất tức thì phai nhạt vài phần, nhưng trên mặt vẫn còn chưa bỏ qua, hừ lạnh một tiếng, nói: "Hừ, anh đừng tưởng nói vài lời dễ nghe thì xong, nói cho anh biết loại thủ đoạn này trước mặt bản đại tiểu thư mất linh rồi. Nam Phương, đến với mẹ nào, đừng để ý tới ông ấy, ông ấy là ba ba xấu!"

Nói rồi, Hà đại tiểu thư đặt mông ngồi xuống ghế sofa, ôm lấy con trai, quả nhiên không hề để ý tới Liễu bí thư.

Nhưng Hà Nam Phương cũng không đồng ý phối hợp, mặc dù ngồi ở trong lòng mẹ nhưng hai con mắt liếc tới liếc lui trên người Liễu Tuấn. Chu cái miệng nhỏ, lại gọi "Ba ba", lần này rất rõ ràng.

Liễu bí thư nhất thời mừng rỡ, như trên trời rơi xuống đồng vàng vậy, cũng không quản Hà đại tiểu thư "ra vẻ ta đây" làm sao, chạy qua duỗi tay ôm lấy con trai từ trong lòng Hà Mộng Oánh, bất chấp tất cả hôn vài cái lên hai má Hà Nam Phương.

Hà Nam Phương bất thình lình bị "động tác cường đạo" làm sợ hãi, bẹp miệng muốn khóc lên, lại bất ngờ bị hai cánh tay của Liễu bí thư giơ cao lên lên đỉnh đầu lắc lư, từ trên xuống dưới, liên tiếp giơ vài lần.

Hà Nam Phương tức thì thu lại khuôn mặt mếu, nở nụ cười khanh khách.

"Hừ, chỉ được cái ỷ mạnh. . ."

Hà đại tiểu thư vẫn còn chưa phục, còn đang châm chọc khiêu khích. Những trên khuôn mặt đã ẩn chứa ý cười.

Liễu Tuấn đứng dậy, đột nhiên tung con trai lên cao rồi lại tiếp lấy.

"Này. . .anh làm gì thế? Mau dừng tay, con trai bị ngã thì làm sao?"

Động tác mạo hiểm này thiếu chút nữa khiến Hà đại tiểu thư sợ hãi đến bộc phát bệnh tim, gấp đến độ la to. Đừng thấy Hà đại tiểu thư thường ngày đỉnh đạc, hình như không có chuyện gì chị ta để ở trong lòng, nhưng con trai là một vòng yếu ớt nhất trên người chị, mắt thấy Liễu Tuấn chăng biết nặng nhẹ như thế, quả thực là cố ý muốn chọc tức Hà đại tiểu thư!

"Yên tâm, không có việc gì, con chúng ta tương lai sẽ làm đại tướng quân, một chút khảo nghiệm như thế có tính là gì?"

Liễu Tuấn vẫn vô tình nói, tiếp tục động tác giật gân của mình.

Hà Nam Phương tay nắm chặt, tựa hồ là có chút khẩn trương, nhưng trong miệng vẫn cười liên tục, có vẻ như rất hưởng thụ loại kích thích này.

"Con trai ngoan, thật không chịu thua kém ba ba nha!"

Liễu Tuấn liên thanh khích lệ.

"Này này, xin anh đấy, đừng có mà để rơi? Con trai không chịu thua nhưng em chịu không nổi rồi, chắc phát điên mất!"

Hà đại tiểu thư ở bên cạnh cũng nắm chặt 2 tay, chăm chú nhìn con trai cứ từ trên xuống dưới, trên khuôn mặt quả thật đã bị sợ hãi không ít.

"Con trai, mẹ con thật vô dụng, còn nói là quan quân, khi sinh con thì sợ phẫu thuật, ngay cả chuyện như vậy cũng sợ, chà chà. . ."

Liễu bí thư cười ha ha mới đình chỉ động tác, ôm Hà Nam Phương vào trong ngực, trong miệng liên thanh chà chà, hình như đối với biểu hiện "nhu nhược" của Hà đại tiểu thư rất là xem thường.

"Mẹ. . .tốt. . ."

Không ngờ lần này, con trai cũng không giúp nói giúp y, nắm tay lau mặt một chút, bập bẹ "biện bạch" cho mẹ.

"Con trai ngoan, Nam Phương thật ngoan!"

Hà đại tiểu thư vô cùng vui sướng, hướng về phía con trai giơ ngón tay cái lên.

"Mẹ ôm. . ."

"Trò chơi đu dây" của Liễu bí thư dù sao thời gian cũng quá ngắn, vẫn còn chưa đủ để thoáng cái trung hoà tình dưỡng dục hơn một năm của Hà Mộng Oánh, Hà Nam Phương ở trong lòng y không được lâu đã hướng về Hà Mộng Oánh vươn hai cánh tay mũm mĩm, không để ý tới Liễu bí thư.

"Thế nào Liễu bí thư? Muốn đoạt con trai với em sao, anh vẫn còn kém lắm!"

Hà Mộng Oánh ôm lấy con trai, đắc ý dào dạt nói với Liễu Tuấn.

"Ha ha, em lợi hại! Có công lao!"

Liễu bí thư lại vỗ mông ngựa cho bà xã, không chỉ vỗ bằng miệng, tay cũng không nhàn rỗi, vươn tay khẽ vỗ vài cái lên bầu ngực căng tròn đầy ắp của Hà Mộng Oánh.

Hà Mộng Oánh không khỏi trừng mắt với Liễu bí thư.

Tiểu sắc ma này, đã là phó bí thư Tỉnh ủy rồi mà vẫn còn đức hạnh như thế.

Liễu Tuấn cười ha ha, giang hai cánh tay ôm lấy cả Hà Mộng Oánh và Hà Nam Phương.

"Tới đây con trai, hôn ba một cái!"

Liễu bí thư nói rồi ghé mặt sát qua Hà Nam Phương.

Hà Nam Phương quay đầu, không để ý tới.

Hà Mộng Oánh liền cười khanh khách, rất hài lòng trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, tuy nhiên vẫn đảm nhiệm công tác tư tưởng cho con trai: "Nam Phương ngoan, hôn ba con 1 cái đi!"

Lúc này Hà Nam Phương mới quay đầu lại, cho cái miệng chạm lên má Liễu Tuấn một cái, lại vội vàng vươn cánh tay lau lau trên mặt Liễu Tuấn.

Liễu bí thư không khỏi ngạc nhiên.

Hà Mộng Oánh nhếch miệng cười, nói: "Con trai biết giữ vệ sinh, hôn môi rồi phải lau, không thì sẽ sinh bệnh."

Liễu bí thư bừng tỉnh, đây phỏng chừng chính là công lao "giáo dục trẻ em", chung quy không thể mấy tháng vất vả của Hà đại tiểu thư mà một chút hiệu quả cũng không có.

"Này, hiện tại anh rất bận bịu, hiếm khi đến thăm hai mẹ con em thì phải tặng món quà gì cho Nam Phương chứ?"

Một nhà ba người lại ngồi xuống ghế sofa, Hà Mộng Oánh cười nói.

Liễu bí thư kêu oan: "Em nói vậy quá oan uổng anh rồi, trước đó không phải là em nói mang Nam Phương đến Ngọc Lan sao? Cũng không phải chỉ anh đến đây mới tính là thăm con trai chứ?"

Hà Mộng Oánh nói: "Cũng được, tính anh có lý, có quà gì thí lấy ra đi, cũng đừng để con trai nói không vài tiếng ba ba chứ."

Liễu Tuấn nhất thời cảm thấy đau đầu, nói thầm: "Mình vốn chính là ba nó mà, gọi mình chính là thiên kinh địa nghĩa, cái gì mà gọi không? Không ngờ không có quà thì con trai sẽ không gọi ba? Đây là đạo lý gì?"

Hà Mộng Oánh cười ra tiếng.

Trong miệng Liễu bí thư nói thầm nhưng tay cũng không nhàn rỗi, từ trong bao lấy ra một cái hộp rồi mở ra, bên trong là 5 con búp bê mặc quân phục chỉnh tề, cao khoảng 3,4 tấc, giống y chang nhau.

Hà Mộng Oánh bẹp miệng, xem thường: "Sớm biết là anh không có tâm tư gì với con trai, mấy thứ vất đi thế tặng cho Nam Phương cho có lệ chứ gì!"

"Hì hì, đừng vội phê bình, không phải là em nói đợi sau này con trai trưởng thành sẽ tham gia quân ngũ, sau đó làm tướng quân nguyên soái sao? Mấy thứ này là anh bồi dưỡng tinh thần thượng võ cho nó trước!"

Liễu bí thư nói rồi đặt 5 con búp bê lên mặt bàn trước mặt, chỉnh tề xếp hàng, lại ấn vào một cái nút trên đỉnh đầu từng con, trước ngực mấy con búp bê chợt lóe lên ánh sáng.

"Con trai nhìn cho rõ nhé, đây là đồ chơi thanh khống(điều khiển bằng âm thanh)! Cúi chào!"

Liễu Tuấn hướng về phía mấy con búp bê rồi quát.

Quả nhiên mấy con búp bê này lập tức nhất loạt nhấc tay cúi chào, lại làm ra vài động tác nghỉ theo tiêu chuẩn trong quân.

Hà Nam Phương lập tức bị hấp dẫn, hiếu kỳ nhìn mấy con búp bê không chuyển mắt.

Đợi đến khi mấy con búp bê này làm xong động tác, Liễu bí thư lại quát một tiếng "cúi chào", mấy con búp bê lại làm ra một loạt các động tác lần nữa, Hà Nam Phương liền cười khanh khách.

Liễu Tuấn nói: "Ha ha, thế nào, có sáng ý chứ. Đây chính là anh bảo người ta dựa theo vóc dáng của con trai mà chế tạo đấy... Đây là máy sạc pin, đừng có mà để mất, hết pin có thể nạp vào."

Lúc này Hà Mộng Oánh mới đổi giận làm vui, cười gật đầu: "Lần này tính anh hợp cách, bằng không thì em sẽ bảo Nam Phương không để ý tới anh. . .này, sao em nghe nói, Trung tổ bộ đến Ngọc Lan, dự định triệu hồi anh về tỉnh mà?"

Liễu Tuấn liền lắc đầu: "Em thật là lạc hậu, người của Trung tổ bộ đã đến Ngọc Lan lâu rồi, hôm nay đã cùng anh trở về thủ đô, cán bộ khảo sát đã tiến hành xong rồi!"

Hà Mộng Oánh vốn là "mật thám" nổi danh tại kinh sư trọng địa, trước đây chỉ cần có chút biến động nhỏ, nhất là có liên quan với Liễu Tuấn, Hà đại tiểu thư hầu như đều là người thứ nhất biết được. Hiện giờ đã có con trai, "trọng tâm công tác" của Hà đại tiểu thư bắt đầu thay đổi, đại bộ phận tinh lực đều đặt ở trên người con trai, không khỏi trở nên chậm chạp, đối với chồng mình quan tâm không đủ.

Tuy nhiên như vậy cũng khó trách, đàn bà chỉ cần sinh con rồi, thông thường đều trải qua chuyển biến như vậy.

Đều nói con trai là "tình địch" của cha, con gái là "tình địch" của mẹ, quả nhiên là có đạo lý.

Tuy nhiên Hà Mộng Oánh vẫn rất nhạy cảm, nghe xong lời này thì cười rộ: "Khảo sát cán bộ kéo dài tới lúc này mới xong cũng là chủ ý của anh chứ gì? Kỳ thực muốn em nói sao, anh về tỉnh N là tốt nhất, hà tất phải phí sức như vậy? Điểm này, Cao gia mạnh hơn Liễu gia các anh nhiều, anh xem người ta cao to, lúc nào không phải là được nuôi trong hậu hoa viên, thấy ai cũng cười tủm tỉm, bộ dạng thì khí định thần nhàn. Anh ta không có áp lực mà! còn anh thì chém giết đã bao nhiêu năm? có thấy thả lỏng lúc nào đâu?"

Liễu Tuấn chỉ cười, dựa người vào ghế sofa, đưa tay vuốt tóc, thở dài: "Việc này cũng không có biện pháp, đồng nghiệp bất đồng mệnh!