Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1617: Không có gì đáng ngại!




Thể diện của Hà Thắng Lợi tại kinh sư quả thực rất lớn.

Mặc đồ hàng hiệu Armani, ngênh ngang bước qua Cẩm Quan Thành cảnh giới sâm nghiêm. Lại nói tiếp cũng lạ, hai tên đặc công như cây lao đứng thẳng trước đại sảnh Cẩm Quan Thành, không ngờ ai cũng không đi ngăn cậu ta lại, coi cậu ta như là không khí.

Hai cảnh sát cũng trực như hai đặc công khi nhìn thấy Hà Thắng Lợi, trên mặt cười tươi ra nắm tay chào hỏi Hà Thắng Lợi.

"Hà thiếu gia, sao cậu lại tới đây?"

Một cảnh đốc cấp một cười hỏi.

Hà Thắng Lợi lại lấy ra giấy chứng nhận huơ huơ trước mặt cảnh đốc, nói: "Xin lỗi, An cảnh quan, mời gọi tôi là thượng giáo Hà Thắng Lợi. Nghe nói chiến sĩ vũ cảnh đã xảy ra xung đột với các đồng chí trên địa phương nên tổng bộ thủ trưởng bảo tôi qua xem thế nào."

Thân phận nghiêm chỉnh của Hà Thắng Lợi chính là thượng giáo tham mưu cơ quan tổng bộ bộ đội Vũ cảnh.

Tư lệnh viên bộ đội Vũ cảnh chính là thượng tướng Vũ Hoàng Hà.

Đương nhiên, sau khi thủ trưởng số 1 lên tiếng, Cao Kính Chương cũng trước tiên liên hệ với Vũ Hoàng Hà, dù sao có chiến sĩ vũ cảnh tham dự vào, liên hệ trước với Vũ Hoàng Hà là điều cần thiết. Một vị thiếu tướng của tổng bộ Vũ cảnh sớm đã đến hiện trường, đang cùng Ung bộ trưởng xử trí tình huống tại hiện trường. Thượng giáo Hà Thắng Lợi quả thật không phải do tư lệnh viên Vũ Hoàng Hà phái tới.

Tuy nhiên, ai sẽ lưu ý cái này!

Cũng không phải cơ mật cao độ gì, đám người An cảnh quan chẳng lẽ còn đi gọi điện thoại đến tổng bộ vũ cảnh để hõi rõ có phải đã cử Hà thượng giáo qua đây tìm hiểu tình huống?

Ai lại ăn no không có việc gì làm đi đắc tội Hà đại thiếu gia?

Vui lắm sao?

An cảnh quan là một nhân vật khôn khéo, lập tức đổi giọng, nghiêm túc nói: "Hà thượng giáo, tướng quân Đường Hữu Chí của quý bộ đã đến, đang ở bên trong tìm hiểu tình hình với Ung bộ trưởng. Mời thượng giáo đi theo tôi!"

"Được, cảm ơn An cảnh quan!"

Hà Thắng Lợi ngẩng đầu trực tiếp đi vào.

Chưa đến bên ngoài đại sảnh, Hà thượng giáo vẫn bị "gặng hỏi" .

Hà Thắng Lợi cũng không tức giận, thản nhiên nói với chiến sĩ vũ cảnh đang trực bên ngoài đại sảnh: "Tôi là thượng giáo Hà Thắng Lợi của tổng bộ tham mưu, thủ trưởng tổng bộ bảo tôi tới đây tìm hiểu tình huống, mời anh báo lại với tướng quân Đường Hữu Chí."

Chiến sĩ Vũ cảnh kiểm tra giấy tờ, sau khi xác định không lầm mới nhấc tay cúi chào, nói: "Vâng, thủ trưởng! Mời thủ trưởng chờ một chút, tôi sẽ vào báo cáo."

Hà Thắng Lợi nhấc tay hoàn lễ.

Không lâu sau khi chiến sĩ Vũ cảnh đi vào, một vị thiếu tướng vũ cảnh quân trang chỉnh tề đi ra ngoài, nhìn thấy Hà Thắng Lợi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Hà Thắng Lợi mặc dù mặc thường phục, vẫn tiến lên làm quân lễ với thiếu tướng, cao giọng nói: "Báo cáo Đường chủ nhiệm, thượng giáo Hà Thắng Lợi phụng mệnh đến đây, hiệp trợ ngài làm việc!"

Đường Hữu Chí chính là tướng tài tâm phúc do Vũ Hoàng Hà một tay đề bạt lên, cũng là lực lượng trung kiên của Hà Vũ hệ, thấy Hà Thắng Lợi đột nhiên xuất hiện ở đây, suy đoán có thể có biến hóa mới, liền gật đầu, nhấc tay hoàn lễ, nói: "Hà thượng giáo, mời theo tôi đi vào!"

"Vâng!"

Hai người trước sau đi vào đại sảnh.

Chỉ thấy trong đại sảnh rất náo nhiệt, rất nhiều người mặt mũi bầm dập đang gom cùng một chỗ, trong đó có mấy người cũng giống như Hà thượng giáo, mặc chính là trang phục hàng hiệu. Tuy nhiên hiện tại y quan đã không chỉnh tề.

Phía bên kia đại sảnh đang đứng một vị trung niên nam tử vẻ mặt uy nghiêm, sắc mặt âm trầm. Trên vai, quân hàm phó tổng cảnh giám lòe lòe chiếu sáng, chính là phó bộ trưởng Bộ công an Ung Chiêu Bình.

Hà Thắng Lợi và Ung Chiêu Bình không quá quen thuộc, tuy nhiên cả hai cũng biết nhau.

Ung Chiêu Bình thấy Hà Thắng Lợi thì kinh ngạc, hơi dương mày lên.

Hà Thắng Lợi thoải mái bước tới, nói với Ung Chiêu Bình: "Ung bộ trưởng, nghe nói chiến sĩ vũ cảnh ở chỗ này đã xảy ra một số vấn đề không hay với đồng chí ở địa phương, thủ trưởng tổng bộ bảo tôi qua xem, hiệp trợ các đồng chí của cơ quan công an xử trí."

Ung Chiêu Bình biết lời này của Hà Thắng Lợi không tin được, nhưng Đường Hữu Chí đã dẫn Hà Thắng Lợi đến, chẳng khác nào thừa nhận "thân phận chính thức" của Hà Thắng Lợi, Ung Chiêu Bình cũng không tiện nói gì. Hiện nay địa vị của Hà Vũ hệ tại chính giới và quân giới hắn cũng rõ ràng, trong lòng không khỏi bỏ thêm vài phần cảnh giác. Chẳng lẽ Hà Vũ hệ muốn nhúng tay vào việc này?

Có vẻ như chuyện này không có liên quan gì đến Hà Vũ hệ mà.

Chiến sĩ Vũ cảnh tới Cẩm Quan Thành cũng là phụng mệnh hành sự, mình cũng không có làm điều gì sai quá lớn, chưa thể nào có quan hệ gì với Vũ Hoàng Hà vị quan chỉ huy tối cao của bộ đội vũ cảnh được.

Tuy nhiên Ung Chiêu Bình lão luyện cỡ nào, đương nhiên sẽ không để nghi vấn này hiện ra trên mặt, khách khí nắm với Hà Thắng Lợi, biểu thị cảm tạ.

Trình Tân Kiến và Tiếu Vũ Đứng đang ở bên cạnh Ung Chiêu Bình đều hướng về Hà Thắng Lợi khẽ gật đầu làm lễ, trên mặt vẫn không có chút biểu tình.

Trình Tân Kiến rất rõ, Hà Thắng Lợi tới nhanh như vậy khẳng định là Liễu Tuấn ở phía sau đẩy tay, không khỏi cảm thấy mừng rỡ. Cũng chỉ có Liễu Tuấn mới có bổn sự này, một giờ ba khắc đã mang Hà Vũ hệ đến để "cứu viện".

Hà Thắng Lợi chào hỏi Ung Chiêu Bình xong mới lui qua một bên, nói khẽ với Đường Hữu Chí: "Then chốt là Lương Tuyết Bình, con trai của Lương Quốc Cường, có người không muốn nhìn thấy hắn bị dính dáng vào."

Đường Hữu Chí gật đầu, cái gì cũng không nói thêm

Sau khi Hà Thắng Lợi vào Cẩm Quan Thành, Liễu Tuấn liền lên xe đi khỏi đó.

Đêm nay không có kết quả gì.

***

Liễu Tuấn không trở về tổ uyên ương phía sau câu lạc bộ Trường Thành mà trực tiếp lái xe tới một khu biệt thự.

Vị trí của khu biệt thự này cũng không phải nằm trên đoạn đường hoàng kim, nhưng hoàn cảnh rất tốt, cảnh giới cũng cực kỳ nghiêm ngặt, bảo vệ và đội ngũ tuần tra đều là chiến sĩ vũ cảnh, không phải là nhân viên bảo an.

Bởi vì ở trong khu biệt thự này đều là cán bộ lãnh đạo ngoài cấp phó bộ thuộc mặt trận chính pháp.

Biệt thự của Lương Quốc Cường là số 12.

Lương Quốc Cường vừa đến Bộ công an đảm nhiệm chức vụ thì vẫn ở chỗ này. Bây giờ thân là phó bộ trưởng Thường vụ Bộ công an, lãnh đạo cấp Chính bộ cũng vẫn ở chỗ này.

Chiến sĩ Vũ cảnh tỉ mỉ kiểm tra giấy tờ của Liễu Tuấn, lại nhận được liên lạc của Lương Quốc Cường trong nhà mới phất tay cho đi.

Audi chậm rãi chạy tới căn biệt thự số 12, cửa biệt thự đã mở sẵn, một đôi thanh niên nam nữ đang đứng đón ở cửa.

Liễu Tuấn xuống xe, hai người kia vội vàng bước tới chào hỏi cùng Liễu Tuấn.

"Liễu bí thư, chào ngài!"

Mở miệng chính là người nữ, thanh âm thanh thúy, rất êm tai.

"Chào hai người Tuyết Kiều, Hằng Hoa!"

Đôi nam nữ chờ đón ở cửa chính là con gái của Lương Quốc Cường Lương lương Tuyết Kiều cùng với con rể Long Hằng Hoa, cả hai đều đang đi làm tại thủ đô, thường ngày cũng không ở đây, chắc là nghe nói Lương Tuyết Bình đã xảy ra chuyện nên suốt đêm chạy tới làm bạn với cha mẹ.

Liễu Tuấn cười hỏi: "Tuyết Kiều, tâm tình thầy thế nào?"

Lương Quốc Cường có một trai một gái, Tuyết Kiều là chị, Tuyết Bình là em trai. Niên kỷ của Lương Tuyết Kiều nhỏ hơn Liễu Tuấn 2 tuổi, trước đây khi Liễu Tuấn theo Lương Quốc Cường tập võ, Tuyết Kiều vẫn là một tiểu nha đầu, thỉnh thoảng cũng sẽ ở một bên xem náo nhiệt, lại nói tiếp, mọi người coi như là có giao tình đã hai mươi mấy năm, Tuyết Kiều chân chính là sư muội của Liễu Tuấn.

Đương nhiên, sau đó tất cả mọi người trưởng thành, đi làm hết, giữa đôi bên cũng không còn liên hệ nhiều. Thông thường chỉ có ngày lễ ngày tết Liễu Tuấn đến đây bái phỏng vợ chồng Lương Quốc Cường sẽ cùng chị em Tuyết Kiều nói mấy câu. Bình thường Lương Quốc Cường gia giáo rất nghiêm, quyết không cho phép con cái lấy chiêu bài của mình ra ngoài rêu rao. Chị em Lương Tuyết Kiều cũng tự giác, cũng không yêu cầu mấy sư huynh Liễu Tuấn, Tiếu Kiếm, Tiếu Vũ hỗ trợ gì cả.

Nghe Liễu Tuấn hỏi, Tuyết Kiều cười khổ, nói: "Anh nghĩ đi, đâu có thể tốt được? Chúng em ở với ông mấy giờ, sợ hãi muốn chết. . .Anh đến thì tốt rồi, nếu không thì em thực sự không biết nên làm gì. . ."

Những lời này nói bằng tiếng địa phương Hướng Dương.

Liễu Tuấn mỉm cười, khẽ vỗ lên đầu Tuyết Kiều, không cần nói gì thêm, trực tiếp đi vào.

Vóc người của y cao to vượt xa Tuyết Kiều nên làm động tác này rất thuận lợi, lấy địa vị thân phận hiện tại của y cùng với quan hệ với Lương Quốc Cường, vỗ đầu Tuyết Kiều cũng sẽ không khiến người hiểu sai cái gì.

Lương Quốc Cường đang ngồi hậm hực trên ghế sofa trong phòng khách, khuôn mặt đen chẳng khác nào đáy nồi.

Điều này cũng khó trách.

Cả đời Lương Quốc Cường chú trọng nhất chính là thể diện. Khi Liễu Tuấn giao cửa hàng điện thoại di động cho bọn Trình Tân Kiến, Trình Tân Kiến đã từng hỏi qua, có phải cũng tính cho Lương Quốc Cường một phần không, nhưng bị Liễu Tuấn cười phủ quyết.

Bọn Trình Tân Kiến cùng Liễu Tuấn là huynh đệ, bạn thân, Liễu Tuấn chiếu cố một chút kinh tế của họ cũng rất bình thường. Nhưng Lương Quốc Cường thì lại khác, Lương Quốc Cường là thầy của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn quá hiểu rõ tính cách của Lương Quốc Cường, nên tuyệt sẽ không làm ra loại chuyện này. Ngày lễ ngày tết, cũng chỉ mang cho thầy một ít đặc sản bình thường, quà biếu quá sang trọng xưa nay đều không tặng.

Lương Quốc Cường không thèm để ý mấy thứ này.

Cho tới nay, Lương Quốc Cường bất kể là ở trên công tác hay là trên cuộc sống đều là tấm gương cho các đồng liêu, không có một điểm nào có thể để cho người khác lên án. Con cái cũng nghe lời, không có ăn chơi trác táng, toàn bộ những điều này vẫn là điểm hãnh diện của Lương Quốc Cường.

Cả đời này, luận chức quan đã đến cấp chính bộ, luận thái độ làm người, đoan trang chính trực, uy vọng lớn lao.

Lương Quốc Cường đối với bản thân rất hài lòng.

Ai biết lúc này, Lương Tuyết Bình lại bị cuốn vào "sự kiện Cẩm Quan Thành", thủ trưởng số 1 đích thân lên tiếng, thoáng cái đưa Lương Quốc Cường vào hoàn cảnh cực kỳ xấu hổ. "Hệ thống" mà mình cả đời khổ cực thành lập lại đột nhiên bị tan vỡ, bất kể là ai cũng chịu không nổi.

Thấy Liễu Tuấn, Viên Hiểu Mai vợ của Lương Quốc Cường không khỏi vui mừng, đang không biết nên an ủi ông nhà thế nào, Tiểu Tuấn tới thực sự là trên trời rơi xuống một "Đại cứu tinh" . Lập tức luôn miệng bắt chuyện mời Liễu Tuấn nhập tọa.

"Thưa thầy, không có gì đáng ngại đâu ạ!"

Liễu Tuấn ngồi xuống đối diện với Lương Quốc Cường, kính Lương Quốc Cường một điếu Xì-Gà, mỉm cười nói.

Nói đến cũng lạ, Lương Quốc Cường nghiêm mặt đã mấy giờ, Liễu Tuấn vừa đến lập tức hòa hoãn, gật đầu, tiếp nhận điếu Xì-Gà của Liễu Tuấn.

"Con mới từ Cẩm Quan Thành qua đây, Ung Chiêu Bình đã qua đó, con đã mời con trai của Hà tư lệnh viên hải quân Hà Thắng Lợi đi xem, chắc không có vấn đề gì lớn đâu."

Liễu Tuấn châm thuốc cho thầy, lại bưng lên ly trà của Tuyết Kiều đưa tới rồi uống một ngụm, vẻ mặt rất thoải mái nói.

Viên Hiểu Mai và Lương Tuyết Kiều đều thở dài một hơi.

Họ biết rõ năng lực của Liễu Tuấn, nếu nói như vậy thì khẳng định có vài phần nắm chặt.