Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1807: Quan trường




Liễu Tuấn hiển nhiên chẳng bận tâm Tào Hiểu Quốc nghĩ gì.

Tác phong của Liễu nha nội luôn là thế, Liễu Tuấn cho cán bộ như Tào Hiểu Quốc một cơ hội lựa chọn, nhưng chỉ một cơ hội mà thôi.

Tào Hiểu Quốc cũng có thể chọn tiếp tục theo Lưu Phi Bằng, sau khi trở về tới giải thích ngay cho Lưu Phi Bằng về cuộc tụ hội này, còn Lưu Phi Bằng có tin hay không lại là chuyện khác.

Có điều nếu như Lưu Phi Bằng không tin, Tào Hiểu Quốc mới quay lại dựa vào Liễu tỉnh trưởng, thì cực khó.

Quan trường tối kỵ nhất là kẻ nửa vời.

Liễu Tuấn không có nghĩa vụ phải chia sẽ lo lắng với hắn, tôi ép anh, nhưng cũng cho anh cơ hội, có nắm lấy hay không phải tự quyết.

- Liễu tỉnh trưởng, hôm nay sao lại muốn mời chúng tôi bắn bia? Nếu tôi không nhớ nhầm, Liễu tình trưởng chưa hề đi bộ đội.
Dung Bách Xuyên mỉm cười nói.

Lần này ông ta tới thủ đo là tiếp kiến chủ tịch Lý Trì Quốc, Lý chủ tịch thường bỏ thời gian trao đổi với cán bộ lãnh đạo quan trọng trong đảng, đương nhiên cũng biểu thị quan tâm tới kiến thiết kinh tế và đội ngũ cán bộ ở Hải Tây.

Toàn hội TW sắp diễn ra, Lý chủ tịch cũng muốn nghe ý kiến các cán bộ cao cấp nhiều phương diện.

Sau khi tiếp kiến Lý chủ tịch, Dung Bách Xuyên theo lệ tới thăm hai vị lãnh đạo Nghiêm Liễu, Liễu nha nội hiểu rất rõ hành tung của ông ta. Với tình hữu nghị của cả hai, nếu mọi người cùng ở thủ đô, thế nào cũng phải gặp mặt chuyện trò.

Bọn họ cũng chỉ gặp nhau ở thủ đô, bất kể y tới Hải Tây hay Dũng Bách Xuyên tới tỉnh A, đều phải cần lý do xác đáng, hơn nữa còn kinh động nhiều người, bị chú ý, muốn bình tâm tán gẫu e rằng khó.

Tăng cường quan hệ với nhân vật cấp trọng lượng của hệ phái, là công tác thường ngày của lãnh tụ hệ phái, Liễu tuấn được công nhận là người nối nghiệp Nghiêm Liễu, làm tốt công tác này là chuyện trong phận sự.

Liễu Tuấn nói:
- Tôi chưa đi bộ đội, nhưng ba vị là chiến hữu, tôi góp vui là được.

Dung Bách Xuyên, Mai Ngạo Hàn cũng từng làm lính, cái danh từ chung "chiến hữu" này, dùng với họ cũng không phải là quá đáng.

Dung Bách Xuyên cười ha hả:
- Tôi đã gần 30 năm không đụng vào súng rồi, Liễu tỉnh trưởng tuy có ý tốt, chỉ e tôi bêu xấu.

Mai Ngạo Hàn nói:
- Liễu tỉnh trưởng đừng mắc lừa, Dung bí thư là siêu xạ thủ, lần trước tới thủ đô còn hứng trí cùng Lương bộ trưởng tới trường bắn bộ công an chơi, ngay cả Lương bộ trưởng cũng phải bội phục.

Dung Bách Xuyên và Lương Quốc Cường là đồng sự cũ cùng làm việc với nhau ở Bảo Châu, cả hai đều chính trực, nên quan hệ tư nhân không tệ.

Chuyện Mai Ngạo Hàn nói, Liễu Tuấn biết rõ, nếu không y chẳng hẹn tới đây giải trí rồi. Dung Bách Xuyên cấp cho người ta ấn tượng nho nhã, sao có thể liên hệ với chuyện bắn súng này được.

- Ha ha, Ngạo Hàn, rõ ràng là anh ngứa tay, lại còn kéo tôi vào.
Dung Bách Xuyên tâm tình rất tốt, đùa với Mai Ngạo Hàn.

Mai Ngạo Hàn cười:
- Dung bí thư mỗi ngày bộn bề chính sự, hiếm khi được tụ hội với bạn bè, thi thoảng thả lỏng một chút, là đạo trung hòa. Đó là điều Nghiêm bí thư thường dạy, phải định kỳ thay đổi đầu óc.

"Tuyệt kỹ" thay đổi đầu óc này phàm là đại tướng Nghiêm Liễu hệ đều được Nghiêm Ngọc Thành giáo huấn, ông luôn cho rằng, đầu óc con người cũng giống như một cỗ máy, phải duy tu bảo dưỡng, cứ đi theo một con đường, thì tầm nhìn cách cục sẽ quá chật hẹp. Với cán bộ lãnh đạo , tới tầng cấp nhất định sẽ ảnh hưởng tới sự tiến bộ.

Tư duy phải không ngừng thay đổi, không ngừng mở rộng.

Nghe Mai Ngọc Hàn thoải mái nhắc tới Nghiêm bí thư, Tào Hiểu Quốc từ đầu tới giờ luôn cười bồi bên cạnh cũng kinh hãi. Đón chừng Mai Ngọa Hàn nghĩ Liễu Tuấn mời hắn tới tham dự cuộc tụ hội như thế này, tức là Tào Hiểu Quốc là "người mình" rồi.

Tào Hiểu Quốc vừa kĩnh hãi, cũng có chút vui mừng.

Liễu Tuấn làm việc quả nhiên là sảng khoái, điều này bằng với mở rộng quan hệ cho hắn, một phó tỉnh trưởng không thể thường gặp được nhân vật như vậy, còn cùng nhau giải trí.

Ở chỗ Lưu Phi Bằng, hắn không có được đãi ngộ này.

Tào Hiểu Quốc biết rõ, quan hệ trọng quan trường có tầm quan trọng thế nào.

Dung Bách Xuyên cười:
- Được, nếu đã tới thì phải bắt vài phải, nếu không phụ sự nhiệt tình của Liễu tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn liền đưa tay ra:
- Mời Dung bí thư, Mai bộ trưởng, Hiểu Quốc.

Liễu Tuấn thuê một trường bắn nhỏ độc lập, trừ mấy người bọn họ ra, không có khách khác, lão Lại giám đốc trường bắn đích thân dẫn người phục vụ bên cạnh.

Dù không biết quan hệ giữa Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh ra sao, nhưng ông ta biết Liễu Tuấn sở hữu thẻ kim cương số một.

Chỉ riêng bằng điều này, đã đáng để lão Lại dùng 120% tinh thần phục vụ.

Thấy trang bị của trường bắn, Dung Bách Xuyên lộ vẻ kinh ngạc:
- Giỏi thật, trang bị ở nơi này ngay cả chỗ đồng chí Quốc Cường cũng không đầy đủ bằng.

Liễu Tuấn cười:
- Bên chỗ Lương bộ trưởng dùng súng cảnh sát, còn nơi này đều dùng đồ quân đội.

Trước mặt mọi người tất nhiên không tiện gọi Lương Quốc Cường là sư phụ, dù khi ở Bảo Châu, Liễu Tuấn cũng gọi trước mặt Dung Bách Xuyên như thế, nhưng dù sao hiện giờ thân phận đã khác rồi.

- Không giấu gì ba vị, trình độ bắn súng của tôi vô cùng bình thường, hôm nay tôi tới coi như chỉ làm dẫn đường thôi.

Liễu Tuấn cười ha hả nói, không đợi mọi người đáp lời đã đi thẳng tới vị trí, cầm lấy một khẩu súng trưởng tự động kiểu 97, sau khi bộ đội thay đổi trang bị, trường bắn Bắc Sơn cũng đổi sang dùng súng trường tự động kiểu 95 và 97.

Trình độ của Liễu Tuấn rất là vớ vẩn, bất kể dùng kiểu súng nào với y mà nói đều không có nhiều khác biệt lắm. Kiểu 97 nhẹ hơn kiểu 81 nhiều, có điều chút chênh lệch đó chẳng đáng kể gì với Liễu tỉnh trưởng cao lớn.

Nếu như muốn làm dáng, với vóc người Liễu tỉnh trưởng, rất là hợp với súng máy xoay nòng của Mỹ, lại thêm vào áo da đen, kính dâm, thì y hệt "kẻ hủy diệt" rồi.

Liễu tỉnh trưởng tự biết trình độ có hạn, không dám bày vẽ, dùng tư thế quý bắn, nhắm vào bia 50 mét.

Một hoạt tiếng súng vang lên, người báo kết quả thông báo --- 78 điểm, không có đạn chệch bia.

Thành tích này với Liễu Tuấn mà nói là khá lắm rồi, thật ra ở các trường bắn hiện đại đều dùng phương thức báo điểm tự động, chỉ CLB Trường Thành vẫn dùng người báo cáo, đoán chừng làm thế thấy "oai" hơn một chút.

Đám người Dung Bách Xuyên vỗ tay.

- Ha ha, Liễu tỉnh trưởng bắn không tệ, chưa đi lính mà có thành tích này là khá rồi.

Dung Bách Xuyên khen, không hề có ý trêu chọc gì.

Tào Hiểu Quốc cười nói:
- Trình độ này của Liễu tỉnh trưởng đã rất cao rồi, tôi 20 năm trời chưa đụng tới súng, khẳng định không bắn được như thế.

Mai Ngạo Hàn cười:
- Tào tỉnh trưởng không cần khách khí, giải trí mà, cứ thoải mái, bắn vài phát nhé.

- Thôi để Mai bộ trưởng thể hiện trước, tôi học tập thêm vậy.

Mai Ngạo Hàn biết băn khoăn của hắn, đi tới cầm một khẩu súng trường kiểu 97, không quý cuống mà đứng bắn. Mai Ngạo Hàn bắn nhanh hơn Liễu Tuấn nhiều, tiếng súng dồn dập, báo cáo lớn tiếng tuyên bố thành tích ---89 điểm.

Nhiều hơn Liễu Tuấn cả chục điểm.

Liễu Tuấn nói:
- Mai bộ trưởng không thẹn là xuất thân quân nhân, trình độ cao hơn tôi nhiều rồi, bội phục.

- Ha ha, đừng khen tôi, lát nữa Dung bí thư biểu diễn, mọi người sẽ biết thế nào là cao thủ.

Tào Hiểu Quốc thấp thỏm một hồi, lúc này cũng dần trấn tính lại, tự nhiên hơn, mỉm cười nói:
- Vậy thì tôi tranh thủ bêu xấu trước.

Dung Bách Xuyên đưa tay ra:
- Mời Tào tỉnh trưởng.

- Không dám, không dám...

Tào Hiểu Quốc luôn miệng khiêm tốn, đi tới cùng lấy súng, quỳ xuống bắn giống Liễu Tuấn. Mai Ngạo Hàn bắn được 89 điểm làm hắn yên tâm, xem ra có thể coi đây là trò tiêu khiển thật rồi.

Tào Hiểu Quốc bắn khá chậm, tốc độ bằng Liễu Tuấn, không ngờ kết quả cũng bằng, được 78 điểm.

Mai Ngạo Hàn cười lớn:
- Tào tỉnh trưởng, không ngờ anh mới là cao thủ thật sự.

Tào Hiểu Quốc vội khiêm tốn:
- Xấu hổ, xấu hổ, trùng hợp thôi.

Dung Bách Xuyên và Liễu Tuấn đều cười không nói.

Mai Ngạo Hàn nói Tào Hiểu Quốc là cao thủ cũng chẳng sai, thành tích tốt hơn Liễu Tuấn cũng không có gì, mười viên được 78 điểm là trung bình, nhưng Tào Hiểu Quốc bắt đúng 78 điểm, trình độ không tầm thường rồi, thậm chí có thể nói hắn "chỉ đâu đánh đó".

Cố ý bắn thành tích này, chẳng qua là chiếu cố thể diện Liễu Tuấn mà thôi.

Dung Bách Xuyên tiếp theo đó ra bắn, không làm mọi người thất vọng được 93 điểm, mọi người vỗ tay không ngớt. Tiếp đó lại thay hai loại súng nữa, mọi người cùng bắn thỏa thích.

Trong lúc nói cười, chuyện tiền của Tào Hiểu Quốc cũng được quyết định.

Đối với công tác của Liễu Tuấn ở tỉnh A, Mai Ngạo Hàn chắc chắn phải hỗ trợ