Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1843: Chẳng phải bạn thường




Liễu Tuấn mỉm cười, cùng Lý Ngọc Hoa cụng ly rồi nói:
- Đồng chí Ngọc Hoa, vấn đề kinh tế tốt nhất là dùng thủ pháp kinh tế giải quyết. Chuyện này chỉ là sự trùng hợp mà thôi.

Liễu Tuấn miệng thì nói rất bình thản, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc.

Vì câu nói "chỉ đâu đánh đấy" của Lý Ngọc Hoa là đã biểu thị quyết tâm của hắn rồi, lời như thế không phải tùy tiện mà nói được. Lý Ngọc Hoa không phải là người làm ăn bình thường, là giám đốc quốc xĩ cấp chính sở, là kẻ lọc lõi quan trường. Sao lại không hiểu phân lượng của câu nói đó.

Y giúp Lý Ngọc Hoa một việc lớn, hắn biểu thị cảm ơn là bình thường. Trên quan trường, tuyệt không có ân tình vô duyên vô cở, trừ khi quan hệ tốt tới mức như y và Khâu Tình Xuyên lại là chuyện khác, nhưng Lý Ngọc Hoa tỏ thái độ như thế hơi quá một chút.

Có lẽ Lý Ngọc Hoa có mưu đồ khác?

Lý Ngọc Hoa gật đầu liên tục nói:
- Vâng vâng, Liễu tỉnh trưởng dạy rất đúng, trước kia tôi không hiểu rõ sự hiểm ác của thị trường tài chính quốc tế, lần này coi như lĩnh giáo rồi.

- Tình hình thị trường quốc tế biến đổi trong chớp mắt, các loại quỹ đầu tư tràn ngập trong đó. Lần này vừa khéo hóa gải được, coi như là vận may. Về sau phải chú ý một chút, dù sao CTy Đại Dương chủ nhiệm là chế tạo, chuyện thị trường tài chính có thể không tham dự thì đừng tham dự, rất là nguy hiểm.

Liễu Tuấn nói thật lòng, cho dù với thực lực hùng hậu của tập đoàn Thịnh Nghiệp, thì chuyện tập kích bất ngờ này không thể làm lại Hơn nữa còn phải trù tính chu đáo, một khi sơ xuất, bị mấy con cá mập tài chính khác tóm được cơ hội, chỉ e Thịnh Nghiệp chẳng thể rút lui an toàn.

Đương nhiên lần này thì thành công, không một ai ngờ được tập đoàn Thịnh Nghiệp lại đột nhiên ra tay, trước đó hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào, hoàn toàn không có phòng bị. Thịnh Nghiệp vừa đánh vào, tất cả đều luống cuống, không có biện pháp ứng phó hữu hiệu, qua mấy ngày không những tháo gỡ khó khăn cho Lý Ngọc Hoa, còn kiếm được vài ba trăm triệu USD.

Hiện giờ số tiền này với Thịnh Nghiệp mà nói chỉ là món khai vị, nếu chẳng phải Liễu Tuấn có yêu cầu, Tiểu Thanh chẳng thèm làm, mục tiêu quá nhỏ, làm mất thân phận.

Tiểu Thanh vẫn theo lời ước định sẵn với Liễu Tuấn, mỗi năm gửi tỉ lệ doanh lợi nhất định vào ngân hàng Thụy Sĩ, cho dù biết Liễu Tuấn không hứng thú với tiền, Tiểu Thanh vẫn định kỳ thông báo tình hình tài vụ với y.

Khoản tiền mà Tiểu Thanh gửi vào trong ngân hàng Thụy Sĩ cho Liễu Tuấn, có một bộ phận khá lớn là gửi bằng hình thức tiết kiệm vàng, Tiểu Thanh nửa đùa nửa thật nói, nếu như một ngày nào đó có chuyện bất ngờ, không may bị phá sản, mọi người còn có cơm để ăn.

Liễu Tuấn cười lắc đầu.

Chuyện này là vì vào thập niên 80 của thế kỷ trước, Thịnh Nghiệp mới có bước khởi đầu, Liễu Tuấn mới nhắc cô ý thức phòng ngừa nguy hiểm này. Lúc đó Tiểu Thanh còn rất trẻ, kinh nghiệm chua đủ, Liễu Tuấn lo cô bị thắng lợi làm đầu óc mê muội, không kiểm soát được, đầu tư mạo hiểm, không cẩn thận một chút thôi là sẽ táng gia bại sản, vì thể mới lui lại đòn dự phòng này.

Hiện giờ xem ra cơ bản là không cần thiết nữa.

Một công ty khổng lồ cỡ tập đoàn Thịnh Nghiệp, kết cấu tư sản hợp lý, chỉ cần không phán sinh biến cố kinh thiên động địa thì rất khó mà sập được. Có điều ý thức phòng ngừa này cũng chẳng phải là chuyện xấu.

Tục ngữ có nói, lúc bình an phải tính đến khi nguy khó.

Liễu Tuấn trước kia phân tài sản làm hai, một giao cho Tiểu Thanh, một giao cho Xảo Nhi, tất nhiên là vì muốn công bằng, nhưng cũng có suy tính giảm bớt nguy cơ trong đó.

Nhớ tới những chuyện cũ, mặt Liễu Tuấn bất giác lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Thấy tâm tình của Liễu Tuấn rất tốt, Lý Ngọc Hoa cũng cao hứng nói:
- Liễu tỉnh trưởng nói thật quá chính xác, chúng tôi đầu tư vào thị trường quốc tế, kỳ thực nói trắng ra là vì theo kịp thời đại. Rất nhiều xí nghiệp trong nước đều làm như thế, nghe qua thì rất danh chính ngôn thuận, chỉ không ngờ rằng nguy hiểm trong đó lại lớn như thế. Không giấu gì Liễu tỉnh trưởng, lần này chẳng những tỉnh trưởng cứu Cty Đại Dương, mà còn cứu rất nhiều người khác đầu tư tương tự chúng tôi, đều bị mắc kẹt thê thảm, gần như là mất trắng...

Lý Ngọc Hoa vừa nói vừa lắc đầu.

Liễu Tuấn hơi cau mày lại.

Y biết những điều Lý Ngọc Hoa nói là sự thực, rất nhiều người lấy danh nghĩa xí nghiệp nhà nước, thựa tế trong sổ sách có một bộ phận khá lớn là tài chính tư nhân, tiến hành đầu tư trên danh nghĩa nhà nước, lợi ích chia đều. Nếu tình hình như thế thì còn là không tệ, một số trường hợp càng quá đáng, "đánh tráo" tài khoản cá nhân với tài khoản xí nghiệp, lợi dụng danh nghĩa đầu tư tài chính, chuyển tài sản quốc hữu vào túi riêng.

Đó chẳng qua là một loại thủ pháp rửa tiền mà thôi.

Loại tình hình này, trước kia Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên cũng đã nhắc qua. Có điều Khâu Tình Xuyên không nói gì, không phải là hắn không quan tâm, mà là tạm thời không có thời gian, hiện giờ chỉnh đốn trật tự tài chính mới là đại sự, đợi sau khi chuyện này đi tới hồi kết rồi, Khâu Tình Xuyên mới bỏ thời gian và tinh lực ra quan tâm tới mảng thị trường quốc tế, hơn nữa chuyện này không phải do ủy ban ngân giám chính quản, mà là do ủy ban chúng giám.

- Nào nào, Liễu tỉnh trưởng thử món này đi.

Lý Ngọc Hoa đích thân gắp thức ăn cho Liễu Tuấn, ân cần mời mọc.

Chỉ có hai người, Lý Ngọc Hoa cũng không mời rượu, hắn cũng biết tửu lượng của Liễu Tuấn rất bình thường, đem thủ đoạn chuốc rượu bình thường trên bàn rượu ra, chưa chắc làm vui lòng người ta.

Hôm nay hắn mời Liễu Tuấn, chẳng phải là vì muốn chuốc say người ta.

Đầu bếp của câu lạc bộ tư này tài nấu nước không tệ, các món ăn rất vừa miệng Liễu tuấn. Phàm là nơi quy mô không lớn, đều có những thủ pháp độc đáo để thu hút khách.

- Liễu tỉnh trưởng, nói thực sự là lần này tỉnh trưởng đã cứu rất nhiều người, nói thế này đi, mấy người bạn của tôi kỳ thực đều có đầu tư vào thị trường đồng X, mọi người cũng lỗ vốn không ít, nhờ hồng phúc của tỉnh trưởng.cuối cùng rút lui an toàn. Có mấy người lớn gan còn kiếm được một khoản, mọi người đều rất vui mừng, hi vọng có cơ hội được cám ơn sự chiếu cố của Liễu tỉnh trưởng.

Lý Ngọc Hoa cảm khái nói, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn có vài phần mong đợi.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười.

Lý Ngọc Hoa dù sao cũng không phải là quan viên "chính thống", công tác ở xĩ nghiệp thời gian quá dài, cách nói chuyện, tác phong làm việc, không tranh khỏi bị ảnh hưởng của giới thương nhân, đôi khi nói chuyện giống một doanh nhân hơn là một quan viên. Lời nói rõ ràng như thế, quan viên cấp chính sở trên quan trường không nói, dù là cám ơn cũng vòng vo đủ kiểu.

Đâu có thẳng thừng như Lý Ngọc Hoa.

Chức vụ của hắn kém vợ một bậc, đoán chừng đây cũng là một trong số nguyên nhân rồi.

Hiện giờ xem ra Lý Ngọc Hoa muốn ngả theo Liễu Tuấn, hẳn là phát ra từ nội tâm. Mảng quốc xĩ có thể xem như là "quan trường" đặc thù, những lãnh đạo của xí nghiệp trung ương cỡ lớn tất nhiên mang dấu tích chính trị rất sâu, cũng là trọng điểm quan tâm của các hệ phái lớn. Giám đốc quốc xĩ cấp phó bộ, thường sẽ chuyển nhiệm thành lãnh đạo địa phương, đáng được quan tâm, nhưng giám đốc của một quốc xĩ chính sở cấp dưới như Lý Ngọc Hoa, thì thân phận kém xa lắm. Đừng chỉ thấy là thấp hơn có một cấp, rất nhiều giám đốc quốc xĩ cả đời không vượt qua được nấc thang này. Vì cấp bậc ban thân xí nghiệp, hạn chế họ tiến thêm một bước.

Lý Ngọc Hoa đã hơn 50, tuổi khá lớn, tiếnn bộ càng khó khăn.

Ở mặt sử dụng cán bộ quốc xĩ, Liễu Tấn Tài có tiếng nói lớn nhất, Lý Ngọc Hoa lần này dựa theo Liễu Tuấn, ý đồ khỏi nói cũng biết. Hôm nay hắn mời Liễu Tuấn, tất nhiên là vì biểu thị cám ơn, nhưng cũng có ý thăm dò, chỉ cần Liễu Tuấn lộ ra một chút ý chiêu mộ, Lý Ngọc Hoa sẽ không ngần ngại đi theo.

Bất kể là quan trường thực sự, hay là quốc xĩ, thực lực mới là số một.

Ai nắm giữ mũ ô sa thì nghe người đó.

Đây là chân lý không thể phá vỡ.

Có điều Liễu Tuấn không vội tỏ thái độ, y không biết nhiều lắm về Lý Ngọc Hoa. Còn về phần Hướng Hàm, chuyến này y giúp Lý Ngọc Hoa, trong thời gian qua Hướng Hàm ngả theo phía y. Nhưng đó chỉ giới hạn trong tỉnh A mà thôi, nếu như sau này Liễu Tuấn hoặc Hướng Hàm điều đi, quan hệ đồng minh tạm thời này sẽ kết thúc. Có lẽ y và Hướng Hàm có thể giữ tình hữu nghị tư nhân nhất định, nhưng đó là phạm trù khác, hoàn toàn không liên quan tới chính trị.

Giả sử Liễu Tuấn muốn chiêu mộ Lý Ngọc Hoa, trước tiên còn phải xem biểu hiện của ban thân hắn có đáng được coi trọng không.

Lý Ngọc Hoa lăn lộn trong xí nghiệp hơn hai mươi năm, quan hệ lợi hại trong đó tất nhiên là nhìn thấu triệt. Liền hạ thấp giọng nói:
- Liễu tỉnh trưởng, tôi có một người bạn ngưỡng mộ tỉnh trưởng đã lâu, nhưng trước giờ không có cơ hội nói chuyện tán gẫu riêng với tỉnh trưởng. Hôm nay vừa vặn cũng tới thủ đô, không biết Liễu tỉnh trưởng có hứng thú gặp mặt anh ta không?

Lý Ngọc Hoa nói rồi, mặt tỏ ra cực kỳ thận trọng.

Liễu Tuấn không khỏi cảnh giác.

Nếu như là bạn bè bình thường, Lý Ngọc Hoa không trịnh trọng dè dặt như thế, tối đa Liễu Tuấn không muốn gặp cũng không hề gì. Hiện giờ xem ra người bạn Lý Ngọc Hoa muốn giới thiệu này không thầm thường. Ít nhất trong lòng Lý Ngọc Hoa, phân lượng người đó không kém Liễu Tuấn.

- Ha ha ha, đồng chí Ngọc Hoa, là ai thế?

Liễu Tuấn bình thản hỏi.

Lý Ngọc Hoa do dự một chút, lại hạ thấp giọng hơn nữa, nói ra một cái tên.

Liễu Tuấn lập tức cau mày.