Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1993: Biệt thự số một




Khu biệt thự thường ủy tỉnh D tọa lạc bên hồ Bạch Mã phong cảnh tú lệ, phong cảnh tĩnh lặng, hai mươi ba tòa biệt thự nhỏ điểm xuyết trong đó.

Cù Hạo Cẩm rời nhiệm, biệt thự số một liền để trống.

Liễu Tuấn tan họp, được sự tháp tùng của Vương Bình Hòa cùng tới biết thự số một, Nghiêm Phi đã dẫn Liễu Dương và các vệ sĩ tới bố trí trước.

Mười mấy năm qua, bí thư tỉnh ủy tỉnh D luôn là ủy viên cục chính trị, tòa biệt thự số một này trang bị toàn vẹn, một tiểu biệt thự ba tầng, có hồ bơi, sân đánh cầu, phía bên phải biệt thự, có một dãy nhà, là nơi ở của các vệ sĩ và nhân viên phục vụ gia chính. Trừ năm vệ sĩ từ cục cảnh vệ bộ công an, Trương Anh Vĩ chọn thêm 7 quan quân trẻ tố chất quân sự cao, đạo đức tốt tới làm vệ sĩ cho Liễu Tuấn, vừa vặn binh lực của một tiểu đội.

Vì thế hai vệ sĩ Huyên Huyên và Lam Lam của Nghiêm Phi không cần nữa, vả lại hai cô nương này tuổi không còn nhỏ nữa, cứ ở bên Nghiêm Phi, sẽ làm lỡ dở tuổi xuân của người ta. Liễu Tuấn và Nghiêm Phi thương lượng, rồi trao đổi với hai cô, cả hai không suy nghĩ đồng thanh muốn ở lại làm bạn với Nghiêm Phi. Nhiều năm qua, Lam Lam và Huyên Huyên sớm thành một thành viên của gia đình rồi, không nỡ rời đi. Công tác của bọn họ, nói là vệ sĩ, chẳng bằng nói là thư ký.

Nghiêm Phi cũng không đành chia tách hai người, cuối cùng Liễu bí thư hết cách, chỉ đành đồng ý cho họ ở lại, có điều trao đổi riêng với Nghiêm Phi, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân cho hai nha đầu này, nếu thành bà cô già thì không gánh nổi tội.

Nghiêm Phi đồng ý ngay, nói chuyện này để cô giải quyết.

Đừng coi thường cô giao du không rộng, quen biết cực ít. Thế nhưng người cô quen toàn là nhân vật không tầm thường, muốn tìm bạn trai thích hợp cho Huyên Huyên và Lam Lam chẳng phải chuyện khó.

Liễu Tuấn yên tâm, đương nhiên, Liễu bí thư cũng sẽ lưu ý, nếu có nhân tuyển thích hợp, lâm thời làm "bà mai" một phen.

Xét nhu cầu của các vệ sĩ, biệt thự số một còn có một phòng tập luyện nhỏ, cũng là sân huấn luyện, các vệ sĩ có thể rèn luyện ở nơi này. An bài này rất thích hợp với y của Liễu bí thư, y cũng có thể dùng sân huấn luyện này.

Bỏ qua sử dụng súng, luận thân thủ, Liễu bí thư chắc gì đã thua kém các vệ sĩ đó.

- Bí thư xem còn muốn thêm gì nữa không? Tôi sẽ lập tức đi làm.

Vương Bỉnh Hòa theo bên cạnh Liễu Tuấn, cung kính hỏi.

Có thể nhìn ra hắn cung kính từ nội tâm, không phải làm bộ. Hiển nhiên tín hiệu Liễu Tuấn đưa ra ở cuộc họp, đã được Vương Bỉnh Hòa nhạy bén nắm bắt được. Theo thông lệ, thư ký trưởng phải là người bí thư tỉnh ủy tin cậy được.

Tìn hình hiện tại là Liễu Tuấn vừa tới, hắn thì làm thư ký trưởng khá lâu rồi, phải lựa chọn dựa theo Liễu Tuấn, nếu không cái ghế này sẽ lung lay. Nếu hắn không đạt thành nhất trí với Liễu Tuấn, y có thể lấy đây làm lý do, hướng TW đề xuất điều chỉnh, đây là điều hết sức hợp lý.

Đại quản gia không đồng lòng, chủ nhà còn làm gì được nữa?

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Thế là tốt lắm rồi, không cần thêm gì nữa. Đồ dùng cá nhân, chúng tôi tự bố trí.

- Vâng.

Vương Bình Hòa không nói nhiều.

Ai cũng nói Liễu nha nội là nhân vật lợi hại, mới ban đầu mọi người còn không tin tưởng mấy, bao gồm cả Vương Bỉnh Hòa. Tỉnh D là tỉnh chính cục phức tạp nhất toàn quốc, cán bộ tỉnh D, nhất là cán bộ lãnh đạo càng đã trải qua trăm trận, kinh nghiệm đấu tranh và thủ đoạn chính trí đều là hàng đầu. Một thanh niên 38 tuổi có lợi hại thì cũng có thể tới mức nào? Hẳn chẳng thể hơn được Cù Hạo Cẩm, Tiễn Kiến Quân.

Hai nhân vật lãnh tụ đảng và nhà nước chấp chính tỉnh D cũng phải cực kỳ cẩn thận.

Liễu Tuấn có thể duy trì được cục diện này, không xảy ra biến cố lớn, là có bản lĩnh lớn rồi.

Nhưng qua cuộc họp hôm nay, người khác ra sao Vương Bỉnh Hòa không biết, chí ít hắn rất bội phục công phu tá lực đả lực của Liễu Tuấn. Chỉ một sự kiện nho nhỏ đã gián tiếp phản ánh khả năng kiểm soát toàn cục của lãnh đạo.

Liễu Tuấn đi tới cương vị hôm nay quả nhiên không phải do may mắn.

Hai người nối nhau đi vào phòng khách, Nghiêm Phi mỉm cười lên đón.

- Đồng chí Bỉnh Hòa, giới thiệu một chút, đây là vợ của tôi, Nghiêm Phi.

Đây là lần thứ hai Vương Bỉnh Hò gặp Nghiêm Phi, lần đầu tiên là ở sân bay, có điều khi ấy mọingười đều chủ ý tới các lãnh đạo TW như Cù Hạo Cẩm, Dung Bách Xuyên. Nghiêm Phi, Liễu Dương và các vệ sĩ thì đi xuống bằng cửa khác giống như những lữ khách bình thường, Vương Bỉnh Hòa chỉ nhìn thoáng qua, không để ý kỹ. Hiện giờ đối diện rồi, dù Vương Bỉnh Hòa biết nhiều hiểu rộng cũng phải ngẩn ra một chút.

Đương nhiên Vương Bỉnh Hòa thất thố chỉ là thoáng chốc, lập tức tươi cười, khách khí chào hỏi:
- Đồng chí Nghiêm Phi, tôi là Vương Bỉnh Hòa, phụ trách văn phòng tỉnh ủy, nếu đồng chí có nhu cầu gì, có thể thông báo cho tôi bất kỳ lúc nào.

Nghiêm Phi gật đầu:
- Được, nếu như có cần gì, tôi nhất định liên hệ với đồng chí.

- Nào đồng chí Bỉnh Hòa, mời ngồi.

Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha ở phòng khách, nói.

Trang trí của phòng khách khỏi cần phải nói, tỉnh D giàu nhất cả nước, không thể làm thủ trưởng số một ủy khuất được. Hơn nữa có thể nhìn ra, thảm trải sản và đồ gia dụng có không ít thứ được thay mới. Khả năng là xét chênh lệch tuổi tác của Liễu Tuấn và Cù Hạo Cẩm. Từ màu sắc thâm uy nghiêm trước kia đổi sang màu tươi sáng nhẹ nhàng hơn, điều này có thể thấy Vương Bình Hòa làm việc rất chu đáo.

- Vâng, cám ơn bí thư.

Vương Bình Hòa ngồi xuống ghế sô pha bên mé.

Nghiêm Phi đích thân mang trà nước lên mời Vương Bỉnh Hòa.

Cả căn biệt thự, trừ ba người nhà Liễu Tuấn ra, thêm vào Huyên Huyên, Lam Lam mười hai vệ sĩ nhóm Hồ Hạo Nhiên, có thêm bốn nhân viên phục vụ gia chính. Trong đó một là đầu bếp, hai người phụ trách vệ sinh, một người phục trách vườn tược, đều bố trí đúng yêu cầu của quy định liên quan.

Vương Bỉnh Hoa đích thân tuyển mỗi một nhân viên, hai nhân viên vệ sinh đều là cô nương trên hai mươi, tuy không phải là quá xinh đẹp, nhưng khí chất không tệ, mặt mũi đoan trang. Không thể xấu, không thể quá nổi bật, chuyện này nhất định phải giữ đúng chừng mực.

Hiện giờ xem ra ít nhất Nghiêm Phi cười tươi, rất hài lòng.

Vương Bỉnh Hòa thầm thở phào.

Là đại quản gia của tỉnh ủy, Vương Bỉnh Hòa chẳng những thường tiếp xúc với lãnh đạo chủ yếu của tình, mà còn thường qua lại với các phu nhân lãnh đạo. Đôi khi các vị phu nhân còn khó hầu hạ hơn các lãnh đạo. Làm được tới bí thư tỉnh ủy tỉnh D, có ai không lòng dạ rộng rãi, tầm nhìn xa rộng, ắt không đi so đo chi tiết lặt vặt trong cuộc sống.

Thế nhưng các phu nhân thì không giống như thế, bọn họ là người tiếp xúc với nhân viên gia chính nhiều nhất, tuyển chọn nhân viên gia chính, trước tiên là phải được các phu nhân hài lòng. Huống chi vị phu nhân này của Liễu bí thư này lai lịch chẳng tầm thường. Một vị phu nhân trẻ như thế trong suy nghĩ của Vương Bỉnh Hòa khẳng định là rất kén chọn, nói cách khác là yêu cầu rất cao, những nhân viên mình tuyển chọn, có hợp với ý người ta không rất khó nói.

Kỳ thực đó là do hắn không hiểu tính cách của Nghiêm Phi, tiếp xúc thời gian dài, Vương Bỉnh Hòa sẽ phát hiện, Nghiêm Phi là đệ nhất phu nhân tỉnh ủy dễ hầu hạ nhất.

Nghiêm Phi đưa trà thơm lên không vội rời đi mà ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, mỉm cười gọi Liễu Dương tới nói:
- Đồng chí Bỉnh Hòa, đây là thằng bé nhà chúng tôi, tên là Liễu. Dương Dương chào bác Vương đi con.

Liễu Dương liền khom cười chào:
- Chào Bác Vương.

Vương Bỉnh Hòa vội nói:
- Được được, chào Dương Dương. Ái chà, không thẹn là con của bí thư và đồng chí Nghiêm Phi, trông thất đẹp trai. Bí thư, tôi phải nói, lệnh lang lớn lên nhất định đẹp trai hơn bí thư, ha ha ...

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Đó gọi là con hơn cha nhà có phúc.

Nghiêm Phi nói:
- Đồng chí Bỉnh Hòa, trước kia Dương Dương học lớp năm ở Ngọc Lan, hiện giờ chuyển qua đây, tôi khong quen thuộc trường học bên này, mong đồng chí giúp tiến cử một trường.

Chuyện này cũng trong tính toàn của Vương Bỉnh Hòa rồi, trong nhà bí thư tỉnh ủy có những ai, sao hắn lại chẳng rõ? Nghe thế lập tức đáp:
- Nếu bí thư và đồng chí Nghiêm Phi tín nhiệm, vậy tôi tiến cử một trường học, đó là tiểu học thuộc trung học Bạch Mã. Hiện giờ trung học Bạch Mã có lực lượng giáo viên hùng hậu nhất Nam Phương, đù cả ban trung học và tiểu học, khá coi trọng tố chất giáo dục. Cách khu thường ủy không xa, chừng 3 kilomet. Hai vị thấy thế nào?

Liễu Tuấn gật đầu:
- Trường đồng chí Bỉnh Hòa tiến cử khẳng định là không tệ. Tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần lề thói trường học phải tốt, không được có chuyện đặc thù, càng không thể làm trường học quy tộc gì đó. Điều này không có lợi cho sự trưởng thành của đám trẻ.

Vương Bỉnh Hòa vội nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, điều này xin bí thư yên tâm.

Liễu Dương đi học, thân phận khẳng định không được để bại lộ, nhưng Vương Bỉnh Hoa cũng không thể lơ là, nhất định phải có an bài tương ứng, nhưng tạm thời không cần nhắc tới với Liễu Tuấn.

Một số việc phải làm trước, sau này lãnh đạo sớm muộn cũng biết.