Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 272: Tôn hữu đạo phản kích




Tuy nói mọi người đều là cùng thuộc trong cùng một hội, nhưng vật theo chủng loại mà phân, người lại theo nhóm mà phân ra. Mỗi lần tụ họp, ngoài tôi đích thân ra mặt triệu tập “Nội các” ra thì bình thường sẽ phân ra thành từng nhóm nhỏ trong cái hội lớn.

Ví dụ như lần này, ngoài Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo và Tô Kiến Trung, toàn là những người trong hệ thống công an. Trình Tân Kiến , Tiêu Kiếm, Phương Khuê là người của cục công an huyện Hướng Dương, Uông Văn Khải Văn Khải, Vương Bá, Tô Hòa Thanh là cục công an khu Tú Thành. Bốn nha nội cũng định gọi cả Tiêu Vũ cùng đi, nhưng thị trưởng Liễuvẫn chưa nghỉ làm, cho nên anh ta cũng không dám rời cương vị công tác.

“Lão Trình, sao không mời cục trưởng Lương nữa?”

Uông Văn Khải Văn Khải có chút không hiểu.

Trình Tân Kiến cười: “Anh ta ở đây, cậu không sợ?’

Câu nói này có lý. Uông Văn Khải cũng không cười nổi.

Sư phụ tôi hiện nay là “Anh cả” của hệ thống công an thành phố Bảo Châu, khi không có việc thì không mặt càng đen giống như là tấm thép vậy.

“Tiểu Tuấn, nói với cậu một chuyện, chúng tôi đã điều tra ra kẻ năm ngoái đâm sau lưng lã Tôn Hữu Đạo Hữu Đạo là ai rồi”

Uông Văn Khải nói.

“Á, ,là ai?”

Tôi nóng ruột hỏi.

“Phó chủ nhiệm phòng thu hút thương nghiệp khu tú thành Trương Tú Minh”

Tôi cau mày, hỏi: “Đến từ đâu vậy?”

Nếu nói trình, Tôn Hữu Đạo mấy vị “Lão nhân” của huyện Hướng Dương, có thời gian theo tôi lâu nhất, có lẽ cũng đã có thói quen những chuyện trọng đại nhất định phải báo cáo cho tôi, do thời gian theo tôi chưa lâu nên Uông Văn Khải vẫn chưa quen với “Thói quen tốt này”, nhưng từ sau khi tôi trượng nghĩa ra tay giúp đỡ chuyện của Tôn Hữu Đạo thì anh ta đã nhận thức được nghĩa khí và “Năng lực” của tôi, cho nên dần dần cũng có xu hướng báo cáo nhữ những người kia.

“Là bên cục tài chính, có lẽ đã đi con đường của chủ nhiệm Diêu”

Nói những câu có ảnh hưởng thế này, Uông Văn Khải càng thêm phần cẩn trọng.

Người phụ nữ này, bất luận trước đây đảm nhiệm chức cục trưởng cục tài chính hay hiện nay là chủ nhiệm văn phòng chính quyền thành phố, đều có thể xem là một người phụ nữ có quyền lực nhất, có sức ảnh hưởng nhất thành phố Bảo Châu này. Tuy hiện nay chỗ dựa vững chắc là Chu Bồi Minh đã lui về tuyến hai rồi, nhưng năng lực thực tế cũng không thể xem nhẹ được.

Thân tại quan trường lại có thể trộn lẫn cả vào vị trí của Diêu Ngữ Mai, cái cây dựa vào nhất định phải là “đại thụ”

Tôi càng cau mày, đặt chen rượu xuống hỏi: “Tình hình bản thân trương như thế nào?”

Uông Văn Khải nhìn Tôn Hữu Đạo, có ý là thuộc hạ của chính cậu, thì tự nói đi.

Tôn Hữu Đạo gật đâù nói: “Khi thị trưởng Liễu thành lập phòng thu hút thương nghiệp này, đã cùng vào với tôi. Trước đây là phó chủ nhiệm phòng giám sát số 1 ủy ban kỉ luật thành phố Bảo Châu. Ngoài 30 tuổi, vẻ ngoài xấu xí, bình thường giả bộ thông minh, làm cho người khác trông tháy mà tức giận”

Tôi càng thấy ngạc nhiên: “Phòng thu hút vốn thương nghiệp, sao lại điều người của bên kỉ luật và? Cha tôi nghĩ thế nào vậy?”

Tôn Hữu Đạo vội nói: “Đây không phải là ý của thị trưởng Liễu, là ý của thị trưởng Tô Chí Tân, ông ta nói phòng thu hút vốn cần đặt ngoại giao với ngoại thương thương nhân hồng kông, thì càng cần tăng cường xây dựng tác phong của bản thân, không dước vỏ bọc của giai cấp tư sản làm ảnh hưởng…”

Tôi bĩu môi.

Một phòng ban bình thường làm sao phải là những việc phức tạp như vậy. Có lẽ chỉ là mượn cớ, Tô Chí Tân có lẽ đã mượn cái cớ này mà đưa thân tín của mình vào phòng ban thu hút vốn thương nghiệp, để sau này có thể dễ dàng hiểu được động thái bên trong. Dốt cuộc đến khi đó ông ta là thị trưởng của thành phố Bảo Châu, thì phong thu hút đó sẽ thuộc về quyền quản lý của ông ta.

“Tên tiểu tử này, tôi bình thường đối xử cũng không tồi, vậy mà anh ta lại là người của Tô Chí Tân và Diêu Ngữ Mai, vậy thì vẫn còn khách khí với anh ta, khi phong quyền cũng cho anh ta thật không ngờ anh ta lại đâm mình từ sau”

Tôn Hữu Đạo có chút phân nộ

Trình Tân Kiến hêng một tiếng, nhìn vào chén rượu mao đài, vỗ vào vai Tôn Hữu Đạo nói:

“Tôn Hữu Đạo hầu tử, cậu cũng đã lớn chứ không còn nhỏ nữa, vậy mà lại nói những câu thế này!người ta đợi đỏ mắt cậu mất cái vị trí đó đó!”

Nghe trình nói câu này, Tôn Hữu Đạo cũng không nhẫn nhịn nói: “Mẹ nó, vốn ông đây có hi vọng được chuyển lên phòng thương nghiệp thành phố, cho thằng khốn này một vị trí trống rồi, con người này đúng thật quá nôn nóng, tôi đi rồi không phải để chức vị hiện nay cho hắn hay sao?”

Tôn Hữu Đạo cũng đã có không ít thành tích cho phòng thu hút vốn thương nghiệp cho tú thành, cha vốn muốn đề bạt để trọng dụng, sẽ cử anh ta là phó chủ nhiệm phòng thu hút vốn thương nghiệp tại thành phố Bảo Châu, đó chính là một chức vụ phó có trong tay thực quyền, nhưng chỉ vì xảy ra chuyện này, thì đã phải trì hoãn rồi. tuy chiếc đồng hồ mạ vàng là giả, nhưng chuyện có qua lại với gái tại thành phố Nam Phương thì không tìm ra được chứng cứ vô tội, nhưng chuyện nhận quà tuy chỉ là chuyện nhỏ nhưng cũng đã có, đã bị cảnh cáo .

Thị trưởng Liễu cũng không thể làm khác được, đành đồng ý.

Thấy chức vụ tốt như vậy không cánh mà bay, Tôn Hữu Đạo đương nhiên sẽ tức giận rồi!”

“Tiểu Tuấn, tôi nghe theo lời căn dặn của cậu không động đến hắn, nhưng thực sự tôi không nuốt nổi cục giận này”

Tôn Hữu Đạo hùng hổ nói.

Câu này tôi rất thích nghe. Tuy phẫn nộ, nhưng vị này vẫn ghi nhớ lời tôi dặn.

“Thế anh định thế nào?”

Tôi lạnh nhạt hỏi.

“Tóm lại là không thể nhẫn nhịn thế này”

Tôn Hữu Đạo nghiến răng nói.

“Đúng, tiểu Tuấn, thị trưởng Nghiêm làm bí thư rồi, cha cậu cũng đã là thị trưởng, chúng ta còn lo lắng gì nữa?”

Trình Tân Kiến nói lớn

Theo địa vị của Nghiêm Ngọc Thành và cha, những cán bộ trong hệ thống Nghiêm Liễu, đều thấy rất tự hào, thấy có chỗ dựa vững chắc. chỉ có trình là nó hết ra miệng.

Tôi cau mày không vui nói: “Anh Trình!”

Lúc đó cũng không nói câu nào khác, cả một chén đầy rượu mao đài, ngửa cổ uống cạn cười ngốc ngếch.

“”Có hiểu thấu?”

Tôi hỏi Tôn Hữu Đạo.

Tôn Hữu Đạo gâtk đầu: “Tên tiểu tử naỳ đừng xem là đến từ ủy ban kỉ luật, cái mông cũng chẳng sách sẽ gì”

Tôi lại nhìn Uông Văn Khải.

Hiện nay tôi giương mắt nhìn Uông Văn Khải, người này, thuốc kiểu người điển hình “Chó cắn người cũng không nói!” lại ngồi tại vị trí cục trưởng cục công an, nhiều việc hỏi ý kiến của anh ta cũng không tồi.

Uông Văn Khải nhếch mép cười: “tiểu Tuấn yên tâm”

Tôi thở nhẹ, gật đầu.

“Chú ý sách lược, không được làm quá lớn!”

Khi trở về đến nhà, cũng đã rất muộn rồi.

Chưa kịp bước chân vào tới cổng, thì đã nghe thấy có tiếng cười nói từ trong nhà vọng ra, lại còn có bóng người thấp thoáng nữa.

Bước chân vào trong, ha ha, quả nhiên là khách ngồi chật nhà. Cả nhà Bí thư Nghiêm đều đến, còn có chị cả, Giang hHữu Tín, chị hai, chị ba nữa, ngay cả cậu cũng đến. điều làm cho tôi vui nhất là người đang ngồi trên ghế sofa là ông bà ngoại.

Hai ông bà đã gần 80 tuổi rồi, may mà sức khỏe vẫn còn mạnh khỏe, ông ngoại tuy đã rụng hết răng, mặt vẫn hồng hào, chẳng qua hơi nặng tai.

“Ha ha, tiểu Tuấn về rồi đấy à”

Tôi chào mọi người rồi, chạy lại ngay trước mặt hai ông bà, cứ phải hỏi han tình hình hai người rồi hẵng hay.

Ông ngoại nặng tai không nghe thấy, thấy tôi thì cười ha ha gật đầu. bà ngoại thì run rẩy đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

Thấy bà ngoại phải ngửa cổ nhìn tôi, tôi liền vội vàng quỳ xuống, để cho bà nhìn cho kỹ hơn.

“Lớn rồi đó, rất dẻo dai, người lớn rồi…”

Bà ngoại không ngừng nói.

“Cháu đang định về Liễu Gia Sơn hai ngày để thăm ông bà đấy ạ..”

Tôi vừa nói vừa cười.

Mẹ cười nói: “Ông bà nghe nói con về, liền bảo bác năm con lái xe đưa đến đây”

“Á, trên đường đi chắc vất vả lắm”

Tôi có hơi chút ngạc nhiên.

“Hiện nay đường dễ đi rồi, không sao”

Cậu cười nói thêm vào.

Cậu năm nay cũng 26-27 rồi, đã làm mấy năm thư kí của bí thư ủy ban huyện, lại là lãnh đạo của đảng ủy trấn, năng lực cũng đã dần dần được rèn luyện tốt hơn rồi.

“Tiểu Tuấn à, đã quen với cuộc sống đại học chưa?”

Bà ngoại hỏi.

“Cũng đã dần quen rồi, bà ngoại, bà thấy chau khỏe mạnh thế này?”

Tôi đứng dậy, dơ hai tay ra, quả nhiên trông như một đại hán.

“À, được được…có đối tượng chưa?”

Bà ngoại đột nhiên lại hỏi câu này!

Tôi mỉm cười, gật đầu: “Có rồi ạ”

Bà ngoại tai vẫn còn rất tinh, nghe xong thì thấy rất vui, vỗ vỗ tay tôi, nói: “Dẫn về đây cho bà xem đi…”

Tôi cười nói: “Không cần đợi lâu đâu ạ, bây giờ có thể cho bà gặp ngay được ạ”

Nói xong, cung không đợi bà nói gì, liền chạy đền kéo tay của Phi Phi, dẫn lại bên cạnh bà ngoại. cười nói: “Bà ngoại, đây là đối tượng của cháu, bà cũng quen đấy ạ, con gái của bác Nghiêm”

“Bà ngoại…”

Cô nương nhẹ nhàng nói, cúi đầu,khuôn mặt đỏ ửng lên, ngại ngùng.

“Á, cháu ngoan, cháu ngoan…”

Bà ngoại cười híp mắt, không biết nói câu gì cho hay. Bất luận là ai, được đứa cháu dâu như Nghiêm Phi thế này, chỉ cần nằm mơ cũng thấy vui rồi.

Lần này tôi “Công khai chủ quyền” trước mọi người, một người “Bướng bỉnh” nhu bí thư nghiêm cũng không nói câu phản đối nào.

Mọi người cười ha ha, ông bà ngoại tuổi cũng đã cao rồi, không thể ngồi lâu, nghe lời mẹ đều đi vào nghỉ ngơi.

Nghiêm Ngọc Thành cũng đứng dậy cáo từ ra về.

Tiễn đến cổng, nghiêm minh và chị hai cũng đành cáo từ, còn tôi thì quyến luyến không dứt, nếu như nghiêm ngọc thành không nhận nại được “Hêng” một tiếng.

Hai đôi uyên ương lập tức giống như nhận được tín hiệu nhỏ, đành phải chia tay ra về.

“Tiểu tử, mai là chủ nhật, không có việc thì đến nói chuyện với ta”

Bí thư Nghiêm bước được mấy bước, lại quay đầu lại nói một câu, vắt tay sau lưng đi tiếp.

“Tiểu Tuấn, Tuệ Tuệ hẹn chúng ta tối mai đi chơi đó”

Những ngày nghỉ qua thật nhanh, chưa gì đã hết nửa tháng rồi.

Hôm nay Nghiêm Phi đến nhà nói chuyện với tôi.

“Được, đi đâu?”

Với người thích “Ngọt ngào” như Nghiêm Phi, tôi vẫn rất giữ thể diện cho, huống hồ Tuệ Tuệ cũng được, lời nói thì ngọt ngào, cũng dễ làm cho người ta yêu quý. Để lại ấn tượng khá tốt với tôi.

“Cậu ấy nói là tụ họp bạn bè, mọi người khóa 176 của nhất trung Bảo Châu”

Tôi lập tức hơi ngại.

Lớp 176 nhất trung Bảo Châu, ấn tượng của tôi với các bạn cùng học, ngoài Nghiêm Phi ra thì chỉ có lưu vĩ trường thôi. Lần này là tụ họp cả lớp, cùng nhau nói chuyện, rất vui vẻ, chỉ có bổn nha nội này cô độc một mình có lẽ cũng thấy có chút không tiện.

Thấy tôi hơi do dự, Nghiêm Phi liền nó thêm.

“Mọi người đã lâu không gặp, cùng nhau tụ tập cũng là chuyện vui mà”

“Việc vui, việc vui, đương nhiên là vui rồi”

Lúc này bổn nha nội ngoại chuyện khen ra thì cũng chẳng thể nói gì hơn.

“Tiểu Tuấn, em biết anh là người tốt nhất”

Nghiêm Phi lần này lại chuyển ra nói những câu ngọt ngào, lại còn hôn nhẹ vào má tôi nữa, thật không thể chịu nổi.

Tôi cười ha ha, đưa tay ôm lấy cô ấy, cũng hôn lại một nụ hôn thật lâu.

Buổi tối, lại gian lớn của khách sạn Tú Thành, Tuệ Tuệ mặc chiếc váy đỏ đứng ở cửa, hoan nghênh chào các bạn cùng học. Nghiêm Phi vẫn mặc bộ trang phục màu trắng muốt, đôi giầy da sáng bóng, với tư thái của một cành vàng lá ngọc, nhưng cũng toát lên được vẻ nữ tính, thanh lịch.

Người này đương nhiên là đi bên cạnh bổn nha nội.

“Á, Phi Phi, Liễu Tuấn các cậu đến đấy à”

Tuệ Tuệ thấy chúng tôi thì vô cùng vui mừng.

“Tôi còn cho rằng…”

“Cho rằng chúng tôi sẽ không đến chứ gì?”

Phi phi thấy Tuệ Tuệ liền dời khỏi tay tôi, nắm lấy tay của Tuệ Tuệ, rất vui vẻ.

Tuệ Tuệ gật đầu, nhìn tôi, nói: “Tôi biết cậu sẽ đến, chẳng qua là…”

Tôi cười nói: “Được đó, nói xấu sau lưng người ta, cậu định sẽ như vậy với người ta mãi thế sao?”

Tuệ Tuệ cuối cùng có chút sợ hãi, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có ý đố, chẳng qua sợ cậu bận quá không đến được”

“Tôi là sinh viên, nghỉ hè rồi thì còn có việc gì bận rộn chứ?”