Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 291: Lại là tuyệt sắc giai nhân




Tôi trở về thành phố Nam Phương, Xảo Nhi đích thân đến đón tôi, chiếc xe lái đến vẫn là chiếc Santana. Tôi cũng giống cô ấy, đã dần tạo nên thói quen bình thường, không khoa trương, khoe khoang.

Chỉ có điều bản thân Xảo Nhi quả thực đã rất chói lóa. Nắm lấy tay tôi bước đi, dựa vào bản năng của bổn thiếu gia cũng có thể cảm nhận được vô số ánh mắt hình lưỡi kiếm hướng vào mình — Cái tên tiểu tử đó có tài đức gì mà lại có thể có được tuyệt sắc giai nhân như vậy?

Khi vừa bước ra khỏi phòng chờ thì ánh mắt tôi lập tức sáng lên có cảm giác như bị chói mắt.

Lại là một cô gái xinh đẹp tuyệt đỉnh xuất hiện trước mắt tôi.

Các vị đừng có hiểu lầm, cô gái xinh đẹp này không phải là người thật mà là một người mẫu trên tờ quảng cáo. Trong sự tuyệt mĩ đó lộ rõ ra vẻ kiêu ngạo và lạnh lùng, nhìn kĩ lại thấy ẩn chứa một chút ưu lo. Tuy chỉ là ảnh nhưng cũng làm cho người ta vừa nhìn đã động lòng.

Tôi thuận mắt liếc nhìn xuống góc dưới bên phải tờ quảng cáo, dòng nhãn hiệu "Công ty quảng cáo Phượng Hoàng chế tác" bất ngờ lọt vào mắt tôi.

Tôi đứng lại trước tờ quảng cáo, nhìn nhìn Xảo Nhi lại nhìn cô gái trên tờ quảng cáo, lòng thầm so sánh.

Xảo Nhi rõ ràng hiểu được ý tôi, véo nhẹ vào eo tôi, miệng cắn môi nói: "Sao thế, lại nhắm trúng rồi à?"

Cái từ "lại" này dùng rất hay, thoáng cái làm cho bổn thiếu gia cảm thất rất xấu hổ. Chẳng lẽ "hình tượng quang minh" của tôi trong lòng Xảo Nhi đã bi hủy từ đây rồi sao, tôi đã trở thành một "đại sắc lang" cứ nhìn thấy một cô gái đẹp là động lòng sao?

"Đẹp thì rất đẹp rồi, có điều so với Xảo Nhi của anh thì có phần thiếu dịu dàng, thiếu chút mùi vị đàn bà."

Tôi mỉm cười nói, nịnh nọt không để lộ đấu vết.

Xảo Nhi mỉm cười nói: "Chỉ có biết nói lời ngọt để dỗ người ta vui thôi."

"Đó là người mẫu dưới cờ của em mà. Làm một bà chủ lớn sẽ không hứng thú ghen tuông với nhân viên của mình nhỉ."

Tôi cất bước đi, cười trêu chọc nói.

"Công ty quảng cáo Phượng Hoàng" là do nhà hàng Giang Khẩu tuyệt đối khống chế cổ phần, mà Xảo Nhi lại nắm 70% cổ phần của nhà hàng Giang Khẩu. Đương nhiên sẽ là bà chủ lớn của công ty quảng cáo Phượng Hoàng.

Tôi vừa nói vừa thấy buồn bực trong lòng. Cô gái xinh đẹp này thật không biết Đại Hải béo đã lôi từ chỗ nào. Quả nhiên thủ đoạn hay. Ôi chà, không phải bản tính háo sắc của Đại Hải béo đã hại người ta rồi chứ?

Nghĩ đến thân hình như quả cầu của Đại Hải béo "vô tình" đè xuống cơ thể yêu kiều của một cô gái, cảnh tượng đó tuyệt đối không thể gọi là ướt át, nếu như nhất định phải dùng một hình dung từ để nói thì chỉ có thể gọi là "tàn nhẫn"!

Thấy sắc mặt của tôi đột nhiên trở nên cổ quái, Xảo Nhi bĩu môi nói: "Xem ra đúng là đang nghĩ cách rồi. Em là bà chủ lớn không được phệp ghen với nhân viên, còn anh là ông chủ thật sự thì lại thừa nước đục thả câu phải không?"

Ha ha ha, Xảo Nhi của tôi quả thật càng ngày càng trở nên đáng yêu rồi, ngay cả ghen cũng dùng đến thành ngữ, thành ngữ "thừa nước đục thả câu" này dùng không có gì quá.

Tôi ôm lấy cô ấy, "chụt" một cái thơm thật mạnh.

Khuôn mặt Xảo Nhi hơi đỏ lên, đánh nhẹ tôi một cái, sẵng giọng nói: "Nhiều người như vậy mà..."

Tôi cười ha ha, cố ý nhìn chằm chằm vào cô ấy, ép giọng xuống nói: "Đợi khi về nhà xem anh xử lí em thế nào nhé."

Những ngày trở về thành phố Bảo Châu quả thật làm tôi ngột ngạt muốn chết.

Xảo Nhi khởi động xe, cắn nhẹ môi cười trộm, ngực rung rung như sóng vỗ.

Cảm giác khô lưỡi của bổn thiếu gia lập tức trào lên.

Trong phòng khách đầy màu sắc và mùi vi cổ cổ của Khương lão tiên sinh, tôi đang ngồi ngay ngắn không chớp mắt.

Khương lão tiên sinh xem đi xem lại bức thư tiến cử, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười nhạt, đôi mắt nhìn xa trông rộng có chút hoảng hốt như xuyên vượt thời gian trở về cái tuổi nhiều năm trước với tình cảm mãnh liệt thiêu đốt.

Một lúc lâu Khương lão tiên sinh mới từ hồi ức đẹp đẽ của ngày xưa định thần trở về với hiện tại. Đôi mắt long lanh có thần nhìn chằm chằm vào tôi không thể coi là quá nghiêm khắc mà là trong sự nhìn xa trông rộng đó mang ba phần nho nhã ba phần lãnh đạm làm cho người ta trong lúc vô thức nhìn thấy rõ trái tim mình, như được tắm trong gió xuân vậy.

" Anh bạn trẻ tuổi, cậu tên Liễu Tuấn à?"

Khương lão tiên sinh hỏi, trông giống như khi ông ấy lên lớp, thuần hậu chín chắn, rất có sức cuốn hút.

"Vâng, tiên sinh!"

"Cậu là đệ tử của Dật Phi huynh?"

Tôi hơi cảm thấy kinh ngạc, hình như trong thư tiến cử của Bạch Kiến Minh không có nói đến tên của Chu tiên sinh, chỉ nói là đệ tử của cố nhân, hơn nữa Bạch Kiến Minh cũng chưa từng nói Khương lão tiên sinh quen biết Chu tiên sinh.

Khương lão tiên sinh thấy vẻ kinh ngạc của tôi liền mĩm cười nói: "Kiến Minh huynh đã gọi điện cho tôi giới thiệu tỉ mỉ tình hình của cậu. Người trẻ tuổi có thể làm cho ông ấy xem trọng như vậy không nhiều đâu!"

Tôi không khỏi thấy rất cảm động.

Thử nghĩ coi, Bạch Kiến Minh thân là phó bí thư tỉnh ủy, công vụ bận rộn, vì chuyện học hành của một hậu bối trẻ tuổi như tôi mà đích thân viết thư tiến cử, còn sợ không chắc chắn mà lại còn đích thân gọi điện cho Khương lão tiên sinh.

Tấm tình nghĩa này thật sự rất nặng, bào người ta làm sao nhận được.

"Tôi và Dật Phi huynh tuy chưa từng cộng tác nhưng lại có duyên gặp mặt nhiều. Tôn sư nho nhã đôn hậu, có khí độ đại gia, làm cho người khác phải ngưỡng mộ!"

Tôi vội đứng dậy. cung kính nói: "Đa ta tiên sinh khen ngợi, bác Chu nghe được nhất đinh sẽ rất vui."

Khương tiên sinh hơi mỉm cuời gật đầu, rõ ràng là rắt vừa ý với sự cung cẩn thủ lễ của tôi.

"Nghe nói cậu khi thi vào cấp ba là trạng nguyên khoa văn của tỉnh N. Rất giỏi đấy..."

Tôi khiêm tốn cười nói: "Đây đều là công lao dạy dỗ của bác Chu, thêm nữa là có chút may mắn.”

Khương lão tiên sinh cười nói: "Người trẻ tuổi không kiêu ngạo quả thật là rất tốt. Đệ tử của Dật Phi huynh học được điểm nhỏ này sẽ làm cho người ta đều phải yêu quý..."

Tôi vội từ tốn cảm tạ.

Khương lão tiên sinh tâm trạng rất tốt, hỏi một số chuyện nhà Bạch Kiến Minh và tình hình của Chu tiên sinh, cảm thấy vô cùng hài lòng, sau đó lập tức gọi cấp dưới đến đưa tôi đi làm thủ tục liên quan. Việc này thực ra không dễ làm, nhưng Khương lão tiên sinh không chỉ ở khoa Trung văn mà ngay cả đại học Hoa Đại cũng là một giáo sư với tiếng tăm lẫy lừng, chỉ đích danh muốn thêm một nghiên cứu sinh thạc sĩ chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, bất kể ai cũng sẽ không ngăn cản.

Có vẻ cậu học sinh tên Liễu Tuấn này vốn là một học sinh được chọn với điểm số cao nhất, bây giờ còn là Đảng viên, ủy viên tổng chi đoàn khoa Trung văn, về mặt chính trị cũng rất yêu cầu sự tiến bộ. Một học sinh với phẩm học đa tài như vậy đương nhiên nên được làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.

"Liễu Tuấn, chúc mừng nhé!"

Hôm nay khi vừa hết tiết học, tôi chậm rãi bước ra khỏi lớp, đúng lúc gặp Trương Hiểu Mạn và Dich Hàn cùng nhau đi tới.

Từ lần không hẹn mà gặp ờ đường Giải Phóng lần trước, tôi trượng nghĩa ra tay cướp lại túi tiền cho họ. Sự qua lại với đồng hương cũng dần dần nhiều lên. Trương Hiểu Mạn đưa Dịch Hàn đến kí túc xá tìm tôi mấy lần, lần nào cũng công cốc. Rồi cũng hiểu ra rằng tôi sống bên ngoài trường, đoán là ở cùng với "bà chủ" xinh đẹp kia. Hai người này cũng hiểu chuyện, cũng không tuyên truyền linh tinh.

Đương nhiên để bịt được mồm họ nên không khỏi cách năm bữa nửa tháng lại mời đồng hương đi ăn một bữa, dùng món ngon mĩ tửu nhét vào mồm họ, như vậy họ mới không có thời gian chạy khắp nơi cãi vã.

Đây người ta gọi là phá tài miễn tai.

Dù sao thứ mà bạn gái của ông chủ lớn Liễu Tuấn có là tiền.

Nhìn cái điệu bộ này nhất định là đã biết lão tiên sinh nhận tôi vào rồi, họ lại định làm tiền đây.

"Liễu Tuấn, cậu thật cừ! Không nói năng gì mà đã được làm môn hạ của Khương lão tiên sinh rồi, lợi hại thật..."

Trương Hiểu Mạn lớn tiếng nói.

Dịch Hàn cười ha ha, trong mắt lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Hắn là anh học lớp trên, khóa tám tư, bây giờ sắp tốt nghiệp rồi, đang lo lắng sầu muộn về chuyện phân phối công việc. Tuy nói sinh viên đại học thời này đều 100% được phân phối công việc, nhưng tốt xấu của công việc này cũng rất quan trọng, không có mối quan hệ nhất định thì chuyên ngành ngôn ngữ tiếng Hán như hắn tám phần sẽ bị phân tới trường học làm giáo viên.

Gia đình Dịch Hàn là một gia đình bình thường ở thành phố Đại Ninh, căn bản không dính chút thế lực nào, muốn sau khi tốt nghiệp được điều về những đơn vị tốt mà mình vừa lòng như ý thì quả có chút xa vời.

"Được rồi, anh cũng đường cố nói những lòi dễ nghe nữa. Hôm nay lại muốn đi đâu ăn cơm, cứ nói ra đi, kẻ hèn nguyện đưa quân tử đi là được chứ gì."

Tôi cười ngăn những lời tâng bốc chuẩn bi trào lên như sóng triều của Trương Hiểu Mạn lại.

So sánh lại thì những đồng hương này vẫn coi như là có ý tứ. Cho dù là muốn kiếm chút gì đó thì đầu tiên bao giờ cũng nói mấy câu dễ nghe, không giống như đám Trình Tân Kiến kia, chỉ cần tôi trở về liền lũ lượt kéo tôi ra ngoài ăn không uống không còn cầm không các loại thuốc xịn rượu xịn, những gì đáng tiền thì cần thứ ấy, cũng chẳng có hỏi han gì cả.

"Ông chủ lớn đúng là rộng rãi!"

Trương Hiểu Mạn giơ dọc ngón tay lên rất đàn ông cười tươi như rói.

"Nhà hàng Nam Thiên được không?"

Đồng hương tụ tập cũng đã từng đến không ít nơi, duy chỉ có nhà hàng Nam Thiên là tôi chưa từng đẫn họ đến. Trương Hiểu Mạn lại nhắc tới chỗ này.

Tôi cười nói: "Nhà hàng Nam Thiên thì thôi, tôi không thích nơi đó. Như thế này đi, hôm nay đến khách sạn Hải Giang Theo như lệ cũ, buổi tối 6 giờ gặp ở trường, tôi sẽ kêu xe tới đón."

"Khách sạn Hải Giang? Nghe nói đó là khách sạn của bộ đội.”

"Anh để ý gì đến việc đó là khách sạn của ai chứ, chúng ta trả tiền thì chính là đại gia, ai cũng sẽ phải tươi cười ra tiếp!"

"Nói cũng đúng."

Trương Hiểu Mạn lại giơ ngón tay lên.

Haha, cô gái này rất có khí chất của nam tử.

Đi tụ tập cùng với bạn học tôi thường không phái Tô Kiến Trung lái xe. Bây giờ nhiều lúc Tô Kiến Trung trở thành tài xế chuyên trách của Xảo Nhi, còn về Xảo Nhi tôi lại muốn đưa cô ấy đi cùng, nhưng ai biết được cô ấy lại mỉm cười lắc đầu.

Có lẽ là không muốn lẫn lộn với mấy tên trẻ tuổi suốt ngày ầm ĩ.

Bây giờ Xảo Nhi cũng dần dần có tác phong trầm ổn của bà chủ lớn rồi. Xem ra con người này luôn sẽ thay đổi theo sự thay đổi của hoàn cảnh, còn về mức độ thay đổi thì tùy tùng người mà khác nhau.

Nếu Xảo Nhi đã không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng.

Hơn nữa tôi cũng quả thật không muốn quá nhiều người biết tôi có một người yêu là bà chủ lớn. Tránh để cho người ta nghĩ rằng tôi là bồ nhí đào mỏ. Cái "danh" này quả thật không gánh nổi.

Khách sạn Hải Giang từ sau khi được công ty Hoa Hưng tiếp nhận, nhận đựợc một lượng lớn tinh binh cường tướng từ nhà hàng Thu Thủy đã cải tạo một cách triệt để, không còn trở lại tình trạng rách nát tan thương như trước nữa, nghiễm nhiên đứng trong hàng các khách sạn lớn của thành phố Nam Phương.

Trương Hiểu Mạn vừa xuống xe đã kêu rống lên: "Wa, khách sạn của bộ đội mà cũng xa hoa lộng lẫy đến vậy ư?"

Trên thực tế, tất cả những khách sạn nhà hàng có tiếng mà bọn họ từng đến đều là vì đánh "cường hào" của tôi.

Tôi cười nói: "Ăn cơm trước đã, ăn cơm xong sẽ xem biểu diễn."

Trương Hiểu Mạn càng ngạc nhiên nói: "Còn có biểu diễn cơ à?”

Tôi mỉm cười gật đầu.

Đây thực ra là kế sách cũ của nhà hàng Giang Khẩu, trong các khách sạn nhà hàng ở thành phố Nam Phương cũng được coi là rất đặc sắc. Khách sạn Hải Giang vì thế mà làm ăn rất tốt. Dù sao tập đoàn quân vốn cũng có một đoàn văn công cho dù trình độ không phải là chuyên nghiệp lắm. Nhưng so với trình độ diễn xuất văn nghệ trong nước những năm 88 cũng không phải là quá tồi, cơ bản có thể đáp ứng được yêu cầu khách hàng.

Đoàn văn công bộ đội cũng có thể kiếm được tiền, đúng là chuyện tốt vẹn cả đôi đường. Ngay cả Hà Trường Chinh cũng ủng hộ việc này. Có điều cũng đặt ra mấy điều lệ. Ví dụ như không thể diễn những tiết mục không lành mạnh, không chấp nhận sự sa ngã của "tư tưởng giai cấp tư bản", không được ảnh hưởng tới sự bình thường của bộ đội hạ cơ tầng...

"Nghe nói bây giờ họ đã mời một đoàn biểu diễn chuyên nghiệp từ Hong Kong tới biểu diễn, đợi một lát sẽ được no mắt"

Tôi cuời nói.

Vừa nghe nói còn có đoàn biểu diễn chuyên nghiệp của Hong Kong tới. Không chỉ Trương Hiểu Mạn mà tất cả các bạn học đều sáng mắt lên.

Thời đó đang là thời đại hoàng kim của điện ảnh kịch kĩ của Hong Kong. Người bình thường chỉ cần nghe nhắc đến giới nghệ thuật Hong Kong thì sẽ lập tức liên tưởng đến những minh tinh đang nổi đại danh lẫy lừng, sao có thể không mừng rõ như điên chứ?

Đương nhiên một ngôi sao sẽ không đến khách sạn Hải Giang để lên đài biểu diễn.

Chuyện này phải chờ tám đến mười năm nữa, đợi khi sự qua lại giữa Hong Kong và nội địa càng trở nên mật thì mới có khả năng.

Phòng biểu diễn của khách sạn Hải Giang sau này đã xây dựng lại, so với phòng diễn chuyên nghiệp cực lớn của nhà hàng Giang Khẩu thì rõ ràng là có chút hẹp hòi keo kiệt, có điều các thiết bị dụng cụ ở đây đều là những thứ tiên tiến, đèn và hiệu quả âm thanh thuộc vào bậc nhất, bao nhiêu đó cũng đủ để bù đắp vào chỗ thiếu không gian.

Vì nghe được tin tức đại tốt rằng minh tinh Hong Kong sẽ diễn xuất mà họ đều bị kích thích, những kẻ bình thường ăn uống tham lam thô tục lại đều trở nên tao nhã lich sự, không còn la hét đấu rượu, chỉ làm ra vẻ nhẹ nhàng nâng chén rượu, chúc mừng đệ tử của Khương lão tiên sinh.

"Ôi, Liễu Tuấn vấn đề công việc của cậu coi như đã được giải quyết rồi, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ thì có thể chọn lựa tiếp tục nghiên cứu tiến sĩ cũng có thể ở lại trường làm giáo viên. Không giống như chúng tôi, sau hai năm vẫn còn phải đau đầu về chuyện phân phối..."

Trương Hiểu Mạn vừa nói vừa nhìn sang Dịch Hàn ngồi bên cạnh.

Cô gái này thông minh cổ quái, lại là đồng hương Bảo Châu, đương nhiên sớm đã dò hỏi lai lịch của tôi. Lời này là có ý muốn tôi nói giúp Dịch Hàn mấy câu, cố gắng để được phân về đơn vị tốt.

Tôi cười cười coi như không hiểu. Nếu nói chỉ tìm cách giúp cho Dich Hàn thì cũng không có gì khó. Chỉ sợ là việc này mở ra một tiền lệ, sau này bạn bè đồng hương ngồi đây hai bàn đến lúc đó lại đều tìm đến tôi. Không chừng làm cho cái đầu tôi to ra gấp đôi ý chứ.

Trương Hiểu Mạn nhìn tôi vô tình nói chuyện, cũng biết thức thời mà ngậm miệng lại.

Mọi người vội vã cơm nước cho xong, rồi ầm ầm kéo tới phòng diễn nghệ như ong vỡ tổ, ngồi vào vị trí của mình.

Chỗ ngồi cho quan khách của phòng diễn nghệ khách sạn Hải Giang có chút tương tự như sàn nhảy, đều là ngồi xung quanh những chiếc bàn, gọi đồ ăn vặt, nước ngọt hay rượu, vừa thường thức văn nghệ vừa nhấm nháp, thật sự rất thoải mái dễ chiu.

Khi chúng tôi bước vào phòng, phòng diễn nghệ đã có không ít khách, đa phần đều là nghe thấy chiêu bài "minh tinh Hong Kong" mà đến.

Đương nhiên vi trí mà tôi muốn đều đã được đặt trước.

"Nhìn kìa, Du Khả Khanh..."

Trương Hiểu Mạn đột nhiên kinh hô lên.

"Rì rầm" mấy tiếng, các bạn học cả hai bàn bất kể là nam hay nữ đều nhìn theo phía ngón tay cô ấy chỉ.

Ở chỗ cửa phòng diễn, một cô gái thon thả xinh đẹp tuyệt trần đang lả lướt bước vào. Đó chẳng phải là cô gái tôi đã nhìn thấy trên tờ quảng cáo ở sân bay hay sao?