Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 447: Treo đầu dê bán thịt chó




Trong lúc văn kiện phó bí thư Tương ủy ban kỉ luật trung ương gửi đến cho Liêu Khánh Khai, Liêu Khánh Khai thật sự hết sức tức giận. Không chỉ là vì có người “chống đối” mà giận, mà quan trọng hơn là Liêu Khánh Khai hiểu rõ Điền Văn Minh, đồng chí này hoặc là có một chút khuyết điểm, chứ sẽ không tham nhũng kinh tế và vấn đề tác phong. Vì tranh quyền cướp lợi, thư nặc danh ở trước, văn kiện làm rõ ở sau, Liêu Khánh Khai rất không ủng hộ cách làm này.

Lúc thương thảo với Nghiêm Ngọc Thành, Liêu Khánh Khai thậm chí thể hiện một thái độ cứng rắn, phải để cho hội thường ủy tỉnh ủy thông qua để Điền Văn Minh nhiệm chức.

“Tôi vẫn còn chưa về hưu đây!”

Đây là nguyên văn câu nói của Liêu Khánh Khai.

Lúc nói ra câu này, quai hàm của Liêu Khánh Khai ghì lại.

Liêu Khánh Khai rất tín nhiệm Nghiêm Ngọc Thành, cơ bản thì không có điều gì dấu diếm ông ta cả.

Nghiêm Ngọc Thành cười nói vài câu khuyên giải.

Sự tôn trọng và lòng cảm kích của ông ta với Liêu Khánh Khai thì không thế nói bằng lời, không muốn thấy lúc Liêu Khánh Khai còn ở đây mà phạm phải “lỗi lầm mang tính nguyên tắc” kiểu này, đến nỗi để lại những lời bình luận không hay.

Trong trường hợp đó giải thích cho Liêu Khánh Khai là một chuyện, điều bản thân bí thư Nghiêm lo lắng còn hơn cả Liêu Khánh Khai.

“Nghiêm Liêu” một khối, mặc dù là một trong những nguyên nhân khiến Nghiêm Ngọc Thành tức giận, nhưng tuyệt đối không phải là nguyên nhân chủ yếu. Ông ta chủ yếu vẫn là xuất phát từ tiến triển công việc ở thành phố Đại Ninh. Rất rõ ràng, lực cản mà Liễu Tấn Tài gặp phải ở thành phố Đại Ninh còn lớn hơn là ở thành phố Bảo Châu, đến nhiệm chức một năm, vẫn còn đang gặp rắc rối trong việc hòa hợp ở ban, tiêu hao biết bao nhiêu sức lực quý báu.

Lần này cả sự lộn xộn trong ban huyện Ninh Bắc chính là minh chứng.

Nếu là ở thành phố Bảo Châu, dựa vào năng lực nắm trong tay của lLiễu Tuấn và tác phong công việc thâm sâu cẩn trọng, khu vực bảy huyện của thành phố Bảo Châu đều tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề kiểu này, chỉ cần vừa mọc mầm thì Phương Triêu Dương sẽ nhổ ngay.

Nhưng dưới sự bao che của bí thư ủy ban kỉ luật thành phố Trâu Thanh ở huyện Ninh Bắc này, gây ra vấn đề nghiêm trọng như này.

Chuyện này, đối với Liễu Tấn Tài mà nói thì ít nhiều cũng có mặt trái ảnh hưởng.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều hi vọng nhanh chóng hoàn thành việc chỉnh hợp ban thành phố Đại Ninh, toàn lực phát triển xây dựng kinh tế, khiến cho kinh tế thành phố Đại Ninh tăng thêm một mức nữa trong thời gian sớm nhất.

Nhưng hiện tại, tiến trình kế hoạch của bọn họ bị người ta gửi thư nặc danh gây nhiễu.

Trong lúc Liễu Tấn Tài cùng với ông ta nói về kế hoạch “treo đầu dê bán thịt chó”, sự lo lắng của Nghiêm Ngọc Thành mới dần dần giảm bớt đi.

Nhưng không phải là Liễu Tuấn lợi hại hơn các vị đại lão bọn họ, chủ yếu vẫn là “người ngoài cuộc thì tỉnh táo”.

Dù sao Liễu Tuấn không phải là Nghiêm Ngọc Thành và lLiễu Tuấn, đối với Liêu Khánh Khai không có lòng cảm kích sâu sắc kiểu này, cũng sẽ không suy nghĩ tình cảm của Liêu Khánh Khai đối với Điền Văn Minh quá nhiều.

Mục đích của y rất thuần túy, chỉ là người của hệ Nghiêm Liễu, không kể là ai, ra đảm nhiệm chức vụ bí thư ủy ban kỉ luật thành phố Đại Ninh đều được. Còn cái gọi là “vấn đề” của Điền Văn Minh, Trương Quang Minh và ủy ban kỉ luật tỉnh đều “có dụng ý khác”. Đấu sức của hội thường ủy tỉnh ủy một ngày nào đó ngừng lại, sẽ không có ai lại nắm lấy Điền Văn Minh mà không thả.

Chỉ cần Liêu Khánh Khai còn ở vị trí bí thủ tỉnh uiyr, thì đều có khả năng tìm cơ hội cho ông ta lên một bậc.

Liễu Tuấn đề xuất đổi thành Dung Bách Xuyên, cũng nhận được sự đồng ý của Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài.

Dung Bách Xuyên vốn là nhân tài mà Chu tiên sinh coi trọng, đế thành phố Bảo Châu cũng được vài năm rồi, sớm nên đề bạt thăng chức. Sự sắp xếp đối với Dung Bách Xuyên, ý của Liêu Khánh Khai và Nghiêm Ngọc Thành là định đưa ông ta lên làm phó trưởng phòngthường vụ của bộ tuyên truyền tỉnh ủy, xác định rõ cấp chính phòng, ngăn chặn trưởng phòngbộ tuyên truyền Khổng Trạch Nguyên.

Nắm chắc hướng dư luận tuyên truyền cũng rất quan trọng.

Tình hình đã biến đổi rồi, vậy thì để ông ta thay thế vị trí của Điền Văn Minh, làm phó bí thư thành ủy Đại Ninh kiêm bí thư ủy ban kỉ luật cũng rất hợp lý. Mối quan hệ mật thiết của Dung Bách Xuyên và Nghiêm Liễu cũng không khác Điền Văn Minh là mấy.

Mục đích chỉnh hợp ban thành ủy Đại Ninh có thể đạt được giống như trước.

Dương Nghi An vẫn còn đang từng lời từng chữ giới thiệu tình hình của Dung Bách Xuyên, ánh mắt của Trương QUang Minh và Doãn Bảo Thanh bắt gặp nhau một lát rồi lại chầm chậm chuyển hướng đi. Cả hai đều đọc ra ở trong mắt nhau một sự chấp nhận đành chịu.

Không thể nghi ngờ, Dung Bách Xuyên ra nhiệm chức phó bí thư thành ủy Đại Ninh, bọn họ cũng không dễ dàng lại phản đối. Huống hồ nếu có phản đối thì cũng không có hiệu lực. Trên thực tế, chỉ cần lên hội thường ủy, cho dù là Điền Văn Minh hay là Dung Bách Xuyên, đều nhất định có thể được thông qua. Liêu hệ vốn đã chiếm ưu thế áp đảo. Bọn họ đạt được là Liêu Khánh Khai sẽ không đề việc điều nhiệm của Điền Văn minh trong hội thường ủy mà thảo luận.

Vậy thì việc bổ nhiệm Cung Nghĩa Phu sẽ có thể thông qua một cách dễ dàng.

Không có nhân tuyển của Liêu hệ ra cạnh tranh, mọi người đều không ngại giữ thể diện cho tỉnh trưởng.

Bây giờ Dung Bách Xuyên lại được tiến cử ra.

Trương Quang Minh có ý ngăn cản Điền văn Minh nhiệm chức ở thành phố Đại NInh, dùng phương pháp từ trên xuống dưới, biểu hiện thì việc này đối với ông ta và Doãn Bảo Thanh đều không có dính dáng gì.

Nếu Liêu Khánh Khai nhất quyết đề xuất Điền Văn Minh, Trương Quang Minh trong hội thường ủy cũng sẽ ủng hộ giống thế.

Bây giờ chưa đến lúc công khai ra mặt, cũng chưa cần phải như thế.

Hơn nữa đằng sau Dung Bách Xuyên còn có chủ nhiệm Chu phòng chính nghiên, mọi người càng không có lý do phản đối. Chu Dật Phi không có sắc thái hệ phái rõ ràng, chỉ là có chút tư giao với Nghiêm Liễu. Nghe nói ngay cả thủ trưởng số 1 cũng coi trọng ông ta, lại có ai dám chủ động “trêu tức” ông ta nữa đây?

“Các đồng chí đều bàn đi!”

Liêu Khánh Khai mỉm cười như trước, rất ôn hòa nói.

“Tôi tán thành đồng chí Dung Bách Xuyên đảm nhiệm chứ vụ phó bí thư thành ủy Đại Ninh kiêm bí thư ủy ban kỉ luật.” Trương Quang Minh cũng mỉm cười nói thêm một câu: “Đồng chí Dung Bách Xuyên là một cán bộ tuyên truyền rất có năng lức, tôi tin rằng về công việc điều tra kỉ luật của Đảng, đồng chí cũng có thế làm việc xuất sắc.”

“Tôi cũng đồng ý”.

Doãn Bảo Thanh lãnh đạm đáp.

Kết quả biểu quyết là nhất trí thông qua.

… …

“Liễu Tuấn, bạn có thời gian không?”

Liễu Tuấn đang ở trong phòng làm việc khởi thảo văn kiện, tiếng chuông điện thoại reo lên, Liễu Tuấn nhắc điện thoại lên, bên trong là giọng nói nhẹ nhàng của Long Diễm Lệ. Phải thừa nhận, thân hình tuyệt đẹp của Long Diễm Lệ cộng với âm thanh dịu nhẹ, thật sự là khiến chó đàn ông trong phút chốc tim phải đập thình thịch.

May mà Liễu Tuấn cũng không phải là tiểu tử vắt mũi chưa sạch, không đến mức nghe tiếng con gái mà thần sắc thay đổi.

“Có chuyện gì à?”

“Không có chuyện gì thì không được tìm bạn à?”

Long Diễm Lệ có chút nũng nịu nói.

Có lẽ cô ấy không phải cố ý nũng nịu với Liễu Tuấn, cũng không có tư cách gì như thế phải không? Chỉ là thói quen nói chuyện như thế mà thôi.

Liễu Tuấn không nói năng gì.

Bạn học cũ thì là bạn học cũ, quy tắc vẫn là qui tắc.

“Giận à?”

Thấy Liễu Tuấn không nói gì, Long Diễm Lê có chút hoảng, giọng đáng thương hỏi thăm.

Liễu Tuấn cười một tí: “Không có gì. Bạn có chuyện gì à?”

“Ừ… cũng không phải là chuyện lớn gì… bạn, có thể đến trường bọn mình một lát được không?”

Liễu Tuấn nhíu mày lại.

Long Diễm Lệ lần này thật sự là xem y là bạn học cũ bình thường. Cũng chả trách người ta không phải là người trong thể chế, lại sao mà biết phó trưởng phòng này là một vị quan to như thế?

Long Diễm Lệ hiện giờ vẫn là học sinh vẫn chưa tốt nghiệp, những việc ngoài xã hội hiểu được là bao!

Mặc dù bố của Liễu Tuấn là bí thư thành ủy, bản thân lại là cán bộ cấp phó sở, đối với Long Diễm Lệ mà nói, cũng là một bạn học mà thôi, người đẹp mời thì có điều gì phải do dự chứ?

“Là thế này, bọn mình có một vài bạn học đều cần đi tham gia học động chi giáo lần này, có một vài việc muốn bạn chỉ bảo một chút, bạn là lãnh đạo chủ quản mà... bọn mình ở đây khá là xa xôi, bắt xe đi không tiện…”

Long Diễm Lệ gặp Liễu Tuấn không hề giống như các nam sinh khác nói chuyện, chỉ là có chút căng thẳng, giải thích một vài câu.

Nhắc đến công việc, Liễu Tuấn liền không thể từ chối, huống hồ Long Diễm Lệ không để người ta chê.

“Được rồi, các bạn ở cổng trưởng đợi tôi, tôi lập tức đến bây giờ.”

“Ừm…”

Long Diễm Lệ ngọt ngào đáp lại.

Liễu Tuấn để văn kiện xuống, đi xe đến trường Thủy Lợi.

Long Diễm Lệ đứng ở cổng trưởng đợi y, vừa nhìn thấy chiếc Santana của Liễu Tuấn liền giơ tay vẫy vẫy. Hôm nay cô ấy mặc một cây đen, áo t-shirt đen, zip đen, phần eo đeo một chiếc thắt lưng da màu trắng để trang trí, nhìn trông thật tuyệt đẹp.

Liễu Tuấn cũng được coi là người “từng trải” mà còn có chút xem thế là đủ rồi.

Liễu Tuấn chầm chậm dừng xe trước mặt cô ấy, thò đầu ra, cười nói: “Lên xe đi!”

Long Diễm Lệ cười thản nhiên, nhẹ nhàng đi tới, kéo cửa xe ra rồi ngồi ở ghế trước, mỗi bước đi là bộ ngực cứ rung rung, thật là đáng chú ý.

“Bạn hôm này thật là xinh.”

Liễu Tuấn cười khen.

“Thật sao?”

Long Diễm Lệ cắn môi, có chút xấu hổ lại có chút tự hào.

“Những người khác đâu?”

“Ừ… Bọn họ đang ở phong ăn nhỉ của trường đợi bạn… Xin lỗi, bọn mình là học sinh, vẫn chưa có tiền lương, không mời được bạn đến nhà hàng sang trọng ăn cơm, nên đành phải ở nhà ăn nhỏ, bạn đừng trách nhé…”

Long Diễm Lệ hai mắt không nhìn thẳng vào Liễu Tuấn, chỉ là thoáng nhìn, thần thái xinh đẹp, lại càng mê người.

“Bạn học cũ, bạn nói như thế là cố ý hại tôi rồi!”

Liễu Tuấn cười, khởi động xe.

“Ài, Liễu Tuấn, nói với cậu chuyện này… bạn, đừng gọi tôi là bạn học cũ được không? Người ta vẫn chưa già mà…”

Long Diễm Lệ xấu hổ yêu kiều nói.

Liễu Tuấn ngẩn ra, lập tức cười lên.

“Được, vậy từ giờ mình sẽ gọi tên bạn.”