Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 768: Đòi tiền bảo kê




Liễu Tuấn hỏi:
- Đại Hải, đã chọn được xong địa điểm cho thành phố điện ảnh chưa?

Bàn Đại Hải đầu tư thành phố điện ảnh ở khu Trường Hà, tuy là được Liễu Tuấn gọi tới, nhưng tất cả các công việc cụ thể Liễu Tuấn không hề nhúng tay vào.

Chẳng phải muốn tránh kiêng kỵ gì, mà là một vấn đề quản lý tầng cấp.

Liễu Tuấn hiểu rõ đạo làm lãnh đạo, không tùy tiện đi giúp người khác làm việc.

Trong những chuyện kiến thiết cụ thể, bí thư chèn ép quyền lực của thị trưởng, chuyện như vậy có nhiều lắm.

Nguyên nhân rốt cuộc không gì ngoài tranh giành lợi ích.

Ai nắm giữ hạng mục cụ thể, người đó sẽ nắm được lợi ích cụ thể trong đó.

Quy luật này hoàn toàn không dùng được trên người Liễu Tuấn.

Chính bởi vì Liễu Tuấn buông quyền.

Mấy ngày qua cảm quan của Sài Thiệu Cơ với Liễu Tuấn sinh ra biến hóa lặng lẽ.

Sau bữa tiệc tẩy trận cho Bàn Đại Hải, chẳng những Sài Thiệu Cơ, mà tất cả thành viên trong ban lòng đều hiểu rõ quan hệ giữa Liễu Tuấn và Bàn Đại Hải không tầm thường, công ty Phượng Hoàng hoàn toàn do Liễu Tuấn gọi tới.

Vì thế Liễu Tuấn buông quyền càng trở nên đáng quý.

Việc do anh quản lý, thành tích của Sài chủ nhiệm, Liễu Tuấn sẽ không đưa tay ra mò.

Nói tới tầm cao hơn, toàn bộ thành tích của khu Trường Hà cuối cùng cũng được tính cho Liễu Tuấn cơ mà.

Bàn Đại Hải cười nói:
- Sơ bộ đã thăm dò rồi, chính ngay ở đối diện thiếu gia.

Mặc dù hợp đồng chính thức chưa được ký, nhưng công việc cụ thể đã được tiến hành.

Liễu Tuấn cười:
- Vị trí này lựa chọn không tệ, có sông có núi, địa thế cũng rộng rãi, chỉ có điều vấn đề di dời tương đối phức tạp một chút.

Thành phố điện ảnh tất hiên phải xây sát sông rồi.

Khi đóng phim cảnh quay sông nước trong phim không phải là ít.

Hồ chứa nước Hợp Thủy cho dù là vào mùa khô, diện tích mặt nước cũng hơn 300 héc ta, thế là đủ dùng rồi.

Chỉ có điều khi thành phố điện ảnh được xây dựng lên, chất lượng nước khó tránh khỏi bị ô nhiễm, không thích hợp làm nguồn nước uống nữa.

May mà thành phố Ngọc Lan chưa bao giờ thiếu nước, khu Trường Hà cũng thế, nguồn nước dùng uống được trong khu Trường Hà còn rất nhiều.

Xung quanh hồ Hợp Thủy, phong cảnh tươi đẹp, song cư dân tương đối nhiều, xây dựng một quần thể kiến trúc cực lớn, số hộ dân bị di dời tương đối nhiều.

Bàn Đại Hải đáp:
- Vấn đề di dời không sợ, vì tiền bối thường sẽ không chây ì.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Ừm, không nên quá nhỏ nhen, phải nhất định dựa theo văn kiện quy định của TW, chi trả bồi thường đúng thời gian. Như thế công tác di dời sẽ dễ tiến hành.

Bàn Đại Hải cười:
- Tuấn thiếu gia yên tâm, tôi không phải là thương nhân bất lương.

Liễu Tuấn cười sảng khoái.

Sau khi Nghiêm Phi trở về tỉnh N, đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn cười sảng khoái như thế.

Tiểu Vũ đang bận rộn dọn đồ hơi ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn.

Nam nhân này khi cười thực sự là hấp dẫn.

- Tiểu Vũ, giới thiệu cho em nhé, đây là giám đốc Lâm tới khu Trường Hà chúng ta đầu tư xây dựng thành phố điện ảnh, là giám đốc điều hành của công ty điện ảnh Phượng Hoàng. Sau này nếu em mà muốn làm diễn viên cứ nói với giám đốc Lâm một tiếng, anh ấy sẽ sắp xếp cho em một vai diễn tốt.

Liễu Tuấn tâm tình rất tốt, vui vẻ nói với Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ giật mình, ánh mắt nhìn Bàn Đại Hải liền mang theo một sự sùng bái.

Công ty Phượng Hoàng ở trong nước được coi là xí nghiệp danh tiếng lẫy lừng rồi, nhất là những cô gái trẻ như Tiểu Vũ, làm diễn viên điện ảnh, trở thành ngôi sao lớn, càng là mộng tưởng không ngày nào không mơ thấy.

Nhưng trong mắt người dân thường, đó là khoảng cách quá xa, chỉ có thể là mơ mộng mà thôi.

Đột nhiên Liễu Tuấn lại nói giám đốc của công ty Phượng Hoàng lừng danh ở ngay trước mặt, bảo Tiểu Vũ không kinh hãi sao được.

Bàn Đại Hải nói:
- Nếu Tuấn thiếu gia nỡ để cho Tiểu Vũ lộ diện ra ngoài thì phía tôi không có vấn đề gì. Tiểu Vũ so với đại đa số ngôi sao điện ảnh còn xinh đẹp hơn, ngay cả Thư Tâm cũng chẳng bằng được.

Tiểu Vũ cuống quít xua tay:
- Giám đốc Lâm nói đùa rồi, tôi làm sao mà đẹp được như Thư Tâm.

Trong mắt của cô, Thư Tâm là ngôi sao xinh đẹp nhất nhất rồi.

Bàn Đải Hải cười ha hả:
- Đẹp chứ, tất nhiên là phải đẹp rồi, nữ nhân của Tuấn thiếu gia làm sao không xinh đẹp cho được?

Tiểu Vũ tức thì mặt đỏ bừng, len lén liếc nhìn Liễu Tuấn, thấy người này vẫn cứ ung dung uống trà như hoàn toàn không có việc gì.

- Được, nếu như Tuấn thiếu gia đã có lời, chúng ta cứ quyết định như thế khí, khi nào cô muốn đóng phim cứ nói một tiếng, tôi nhất định định sắp xếp cho cô vai nữ số một... À tức là là nhân vật chính đấy.

Tiểu Vũ nghe thế thì bối rối, chỉ cười ngượng ngập với Bàn Đại Hải, rồi tiếp tục mang đồ lên lầu.

Xem ra mọi người đều giống như giám đốc Lâm, đều coi mình thành nữ nhân của anh ấy rồi! Nhưng từ khi tiến vào biệt thự cho tới nay, anh ấy đã nói một lời nào như vậy đâu.

- Tuấn thiếu gia, nghe nói ở nơi này có kẻ không phục thiếu gia?
Thấy Tiểu Vũ đi lên lầu, Bàn Đại Hải đột nhiên thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Liễu Tuấn mỉm cười hỏi:
- Anh nghe được cái gì rồi?

Bàn Đại Hải nói:
- Tôi nghe nói, tay bí thư chính pháp ủy, tên Trì Cổ thì phải, cha hắn trước kia là quan to trên tỉnh, ở nơi này là thổ bá vương hoành hành ngang ngược, không nể mặt ai cả, còn có người nhắc tôi, muốn đầu tư ở khu Trường Hà phải tới chỗ hắn nộp tiền bảo hộ.

Sắc mặt Liễu Tuấn liền trở nên nghiêm túc.

Hắn đã được nghe tới sự ngông cuồng của Trì Cổ, cũng đích thân thấy, nhưng không ngờ lại còn có cả chuyện này.

Như vậy tính chất của sự việc đã hoàn toàn khác rồi.

Khu Trường Hà là một khu khai phát, việc kêu gọi đầu tư luôn luôn là một phần rất quan trọng.

Đây chính là nguồn tài nguyên trọng yếu để khu Trường Hà dựa vào đó phát triển.

Nhưng hiện giờ lại có người "nhắc nhở", thương nhân đầu tư bên ngoài phải "nộp tiền bảo hộ"! Đó còn là một xí nghiệp thanh danh hiển hách thực lực hùng mạnh như công ty Phượng Hoàng và Bàn Đại Hải.

Giả sử là những thương nhân thực lực yếu hơn một chút há chẳng phải sợ chết khiếp mà chạy sao?

Quan trọng hơn nữa là Bàn Đại Hải do đích thân y đưa tới.

Đường đường là thương nhân vào đầu tư do bí thư khu ủy giới thiệu, ở trong địa bàn quản lý của mình, phải đi nộp tiền bảo hộ cho kẻ khác, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

- Tên họ Trì này ngang ngược như thế, hay là để tôi xử lý hắn?
Bàn Đại Hải hỏi, đôi mặt ốc nhồi lóe lên một vẻ hung dữ.

Liễu Tuấn liếc mắt nhìn hắn.

Bàn Đại Hải vội giải thích:
- Thiếu gia yên tâm, tôi không chơi xấu hắn đâu. Trong giới truyền thông tôi quen biết rất nhiều, gọi bọn họ tới lôi tên Trì Cổ này ra ngoài ánh sáng, cho hắn nếm đủ!

Đây là biện pháp mang tính khả thi cao.

Một bí thư chính pháp ủy nghỉ hưu có lẽ trong hệ thống quan trường tỉnh còn có chút dư uy, nhưng trong mắt giới truyền thông thì đã không đáng một xu rồi.

Bàn Đại Hải lăn lộn trong giới truyền thông bao năm, thủ đoạn kết giao rất giỏi, nhất định quen biết không ít người nổi tiếng trong nghề.

Thêm vào thực lực tài chính khủng bố của bản thân, thực sự nếu ra tay, quyết không thể xem thường.

Bàn Đại Hải nói:
- Chỉ là ... Tôi lo ảnh hưởng tới thiếu gia thôi.

Cho dù thế nào Liễu Tuấn cũng là người đứng đầu nơi đây, nếu như mời giới truyền thông tới "hoành hành", thì cũng có chút sợ ném chuột vỡ đồ quý.

Liễu Tuấn rít một hơi thuốc, bình thản nói:
- Thôi, anh là người làm ăn, đừng xem vào những chuyện này là hơn.

Bàn Đại Hải gật đầu, hắn tin tưởng vào Liễu Tuấn.

Từ khi theo Liễu Tuấn tới nay, chưa bao giờ bị thua thiệt, tên họ Trì này cho dù là "hổ" ở đây đi chẳng nữa, cũng chưa đủ tư cách so bì với Tuấn thiếu gia.

Bàn Đại Hải nói:
- Tuấn thiếu gia, hay tôi di chuyển tổng hành dinh tới nơi này phút luôn cho xong. Anh Hắc Tử cũng định tới nơi này ở một khoảng thời gian, anh ấy nói thiếu gia vừa tới đây, bên cạnh không có người sai bảo, sợ không tiện cho lắm.

Liễu Tuấn liền vỗ vỗ vai Bàn Đại Hải nói:
- Anh lưu ở đây là được rồi, Hắc Tử cứ ở Nam Phương đi.

- Không sao.
Bàn Đại Hải nói:
- À, nghe nói Hà tư lệnh viên đã điều tới quân khu đông nam rồi?

- Ừ cũng được mấy tháng rồi!
Liễu Tuấn gật đầu, không muốn nói nhiều thêm về đề tài này:
- Đại Hải, lần trước tôi bảo anh triển khai nghiên cứu đầu tư kỹ thuận internet, anh làm thế nào rồi.

Bàn Đại Hải gãi đầu xấu hổ nói:
- Cái thứ này là đồ công nghệ cao, tôi chẳng hiểu lắm...

Liễu Tuấn không khỏi bật cười.

Bảo một vị đại ca đánh đấm trên đường phố đi kinh doanh mạng internet đúng là làm khó người ta.

- Nếu cái gì cũng phải đợi bàn thân làm rõ rồi mới ra tay thì cơm canh nguội ngắt cả rồi. Thế này nhé, ở bên phía Tiểu Thanh có cái công ty nghiên cứu kỹ thuật cao, bên đó đang có đột ngũ chuyên môn nghiên cứu thứ này, hình như đã có được hiệu quả nhất định.

Kỳ thực công ty kia là do Tiểu Thanh thu mua lại của Nhật Bàn, cho nên về mặt kỹ thuật đã có điều kiện nhất định rồi.

- Hạng mục này cứ do anh thao tác đi, lập hẳn ra một công ty tách biệt với công ty Phượng Hoàng, hạch toán riêng, đừng để trộn lẫn vào nhau, hiểu không? Phải hành động cho nhanh, chuyện này trì hoãn không lợi.

Tiểu Thanh khi hợp tác với công ty Đằng Phi sớm đã hoàn toàn tiếp thu công ty nghiên cứu phát triển kỹ thuật cao của Đằng Phi, đầu tư vào rất nhiều tiền của, mấy năm qua thu được tiến triển không tệ, một số thành quả nghiên cứu đã được đưa vào ứng dụng.

Nhưng mạng internet thực sự là thứ quá mẫn cảm, với thân phận hiện nay của Tiểu Thanh là công dân một quốc đảo Thái Bình Dương, kinh doanh mạng internet trong nước có chút rắc rối.

Nếu để dưới tên Đại Hải thì không cần suy nghĩ nhiều.

Tất nhiên Tiểu Thanh phát triển kinh doanh mạng ở bên Mỹ thì sẽ không thành vấn đề gì.

Vài năm sau, kỹ thuật mạng sẽ phát triển với tốc độ cao, Mỹ thậm chí là cả thế giới được lợi ích không nhỏ.

Một cơ hội cực tốt như thế, hơn nữa là một sự nghiệp có thể phát triển lâu dài, là môt kẻ trùng sinh, đế quốc tài chính của Liễu Tuấn tất nhiên không bỏ lỡ thời cơ như thế được.

Bàn Đại Hải gật đầu.

Hai người lại hàn huyên một lúc rồi Bàn Đại Hải mời cáo từ rời đi.

Tiễn Bàn Đại Hải đi rồi, Liễu Tuấn không vội về thư phòng mà vẫn ngồi ở ghế sô pha hút hết điều thuốc này tới điều thuốc khác.

Thấy tàn thuốc trước mặt Liễu Tuấn ngày càng nhiều, Tiểu Vũ lòng rất lo lắng.

Không biết anh ấy gặp phải vấn đề gì.

Là người đứng đầu nhà máy và cả khu, tay nắm quyền lực lớn, còn chuyện gì không tự quyết định được sao.

Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn mày nhíu chặt, lòng sốt ruột, nhưng không dám quấy rầy, chỉ bê cốc trà thật đặc nhẹ nhàng đặt trước mặt Liễu Tuấn, sau đó ngồi xuống phía bên kia ghế, lặng lẽ làm bạn cùng y