Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

Quyển 2 - Chương 46: Lôi Tử bị bắt, Đường Đường phát uy 1/2




Edit: Heidi_Nhược Vũ Các

Nhìn khối phỉ thúy trong tay Đường Linh, anh mắt mọi người đều mơ hồ lắc đầu, thật không xác định được phẩm chủng.

Nhìn bề ngoài trông rất tinh xảo đặc sắc kia, hẳn là Thủy Tinh chủng, lại nhìn thấy phẩm chất màu xanh nhạt, lại hơi giống xanh lá cây, dường như chưa từng nghe tới phỉ thúy có màu xanh lá cây thuộc Thủy Tinh chủng.

Đây thật đúng là kỳ quái!

Trong khi mọi người còn trong cơn nghi hoặc, Đường Linh khẽ hé môi, chậm rãi từ trong miệng phun ra hai chữ, “Ôn hòa!”

Ôn hòa?

Đầu óc mọi người như co ngắn lại!

Sau đó “oang” một tiếng, như bị nổ tung!

Ôn hòa! Cô ta nói là ôn hòa!

Vậy… phỉ thúy trong tay cô ta… chẳng phải là… Phỉ thúy chi linh sao?

Ông lão của tổng hội ngọc thạch hưng phấn tiến lên một bước, đầy mặt kích động, gương mặt già nua bởi vì kích động mà có chút run rẩy!

Một cánh tay ông lão chỉ vào phỉ thúy trong tay Đường Linh, một tay còn lại thì chống gậy, có chút kích động nói, “Cháu nói nó cũng ôn hòa?”

Đường Linh quan sát ông lão một chút, nhẹ nhàng gật đầu, lại lần nữa khẳng định, “Đúng vậy, là ôn hòa!”

“ Chẳng lẽ… Chẳng lẽ cái này cũng là phỉ thúy chi linh!” Ông lão hít sâu một hơi, lầu bầu nói, “ Đây là Lục Tinh Linh?”

“ Ông chủ Lưu, phỉ thúy này có thể cho tôi xem một chút không?” Ông lão nhìn về phía Lưu Triển Bằng, đưa ra đề nghị.

Lưu Triển Bằng nhìn qua Đường Linh, sau đó gật đầu, ông lão tiếp nhận khổi phỉ thúy từ trên tay Đường Linh, lúc cầm vào tay, trong lòng chấn động không gì sánh nổi!

“ Là Lục Tinh Linh!”

Thanh âm già nua vang lên hữu lực, một tay đang chống gậy gõ lên nền nhà, lúc này có người đã nhìn ra đầu mối.

“ Ông lão kia chẳng lẽ là Vân Hải – Vân hội trưởng?”

“ Vân hội trưởng? Không thể nào, không phải nói Vân hội trưởng bị bệnh liệt giường sao, sao có khả năng xuất hiện ở đây!”

“ Tôi cho rằng chính là ông ta! Ông anh nhìn Dương lão cùng Bạch lão bên cạnh ông ta đi, thái độ cung kính thế kia, hơn nữa ông ta chống gậy, thấy ngay được thân thể liền không quá tốt, trước đây lâu rồi tôi từng gặp qua Vân hội trưởng một lần, nhưng khi đó thân thể Vân hội trưởng khoẻ mạnh, sắc mặt hồng hào, sắc mặt ông lão này có chút tái nhợt, hơn nữa anh để ý kĩ đi, da thịt trên mặt đâu còn mấy lạng! Nhưng đường nét khuôn mặt lại rất giống Vân hội trưởng!”

“ Đây cũng khó nói a! Nếu là tôi, cho dù có bị liệt cũng ráng kêu người khiêng đi tham gia triển lãm này! Tử Tinh Linh a, đâu phải vật phẩm mà cứ thích là có thể nhìn  thấy!”

“ Ông ta mới vừa nói đó là Lục Tinh Linh?”

“ Hình như là vậy!”

Ông lão không bị tác động bởi chung quanh, chỉ đang cẩn thận quan sát phỉ thúy trong tay, Dương lão bên cạnh đi lên phía trước, đem từng loại công cụ đưa cho ông lão, tay ông lão dường như không thấy run rẩy nữa, quan sát vô cùng cẩn thận, cuối cùng buông công cụ trong tay xuống, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.

“ Là Lục Tinh Linh!”

Lần nữa khẳng định, mọi người sôi trào!

Đây rất quỷ dị! Vốn cho là một khối Tử Tinh Linh đã đủ khiến người ta kinh hãi thế tục, không nghĩ tới Trân Bảo Trai vậy mà ở ngay trước mặt bọn họ, khai xuất Lục Tinh Linh!

Đây là nghịch thiên rồi sao?

Mà khi Vu Khánh Hỉ thở phào nhẹ nhõm, thực hiện thao tác cuối cùng đem khối nguyên liệu kia giải xong, một vệt hào quang màu vàng ào ào tuôn ra.

Lúc Đường Linh nhìn đến luồng ánh sáng màu vàng kia, trên môi lộ ra một nụ cười mê người, quả nhiên đúng như cô dự đoán! Cô ngược lại muốn biết hai khối còn lại trong kho kia, sẽ là phỉ thúy chi linh màu gì.

Trải qua lại lần nữa giám định, phỉ thúy màu vàng kia, dĩ nhiên cũng là phỉ thúy chi linh, là Hoàng Tinh Linh! Toàn trường đứng hình!

Nhìn ba khối phỉ thúy chi linh trên sân khấu, não của mọi người trực tiếp nổ tung!

Dạo này, phỉ thúy chi linh đều là rau cải trắng sao?

“ Lục Tinh Linh là gốc rễ sinh mệnh, có người nói có tác dụng tẩm bổ thân thể người, mà Hoàng Tinh Linh là gốc rễ trí tuệ, mang theo bên người, tinh thần thoải mái có tác dụng hỗ trợ trí nhớ!”

Ông lão nhìn hai khối phỉ thúy chi linh, chậm rãi giải thích.

Đường Linh gật đầu, lúc cô cầm trong tay Tử Tinh Linh, cảm giác tâm linh trong suốt, mà lúc cầm Lục Tinh Linh, rõ ràng cảm giác được thân thể sảng khoái thông suốt một mạch! Thì ra là phỉ thúy chi linh có công hiệu không giống nhau.

Trong mắt xẹt qua tinh quang! Có công hiệu cỡ này chẳng phải càng tốt hơn sao, nếu phỉ thúy chi linh chỉ có tác dụng thưởng thức mỹ quan, vậy chưa đủ để làm người ta điên cuồng, nhưng nếu có công hiệu tuyệt vời này, vậy giá trị phỉ thúy chi linh không cách nào lường được.

Lưu Triển Bằng tuyên bố, ba khối phỉ thúy chi linh không dùng hình thức đấu giá bán ra, Trân Bảo Trai sẽ đem ba khối phỉ thúy chi linh này tiến hành gia công, sau đó công bố số lượng giới hạn phát hành.

Mọi người không có bởi vì không mua được Tử Tinh Linh mà oán giận, bởi vì bọn họ biết, giá trị của Tử Tinh Linh này, dùng thực lực của họ mà muốn chiếm là chuyện không thể nào.

Mà Trân Bảo Trai đem phỉ thúy chi linh chế tác thành đồ trang sức ngọc, nếu bọn họ muốn mua tương đối dễ dàng hơn nhiều, cho nên cơ hồ tất cả mọi người đều ủng hộ cách làm của Trân Bảo Trai.

Kỳ thực lúc Đường Linh phát hiện công hiệu thần kỳ của phỉ thúy chi linh, liền nghĩ đến người nhà, nếu thật có công hiệu bực này, bảo bối tốt đương nhiên phải ưu tiên cho người nhà dùng trước, hơn nữa làm thành đồ trang sức sẽ có sự trợ giúp lớn đối với sự nghiệp sau này của cô.

Mà Đường Linh càng tin tưởng, dựa vào ba khối phỉ thúy chi linh này, Trân Bảo Trai muốn tiến quân vào thị trường ngọc thạch toàn quốc, sẽ dễ dàng hơn nhiều!

Đường Linh sau khi đi xuống sân khấu, bởi vì thân phận Đường Linh còn chưa lộ ra ánh sáng hoàn toàn, việc tiếp đón người của tổng hội ngọc thạch do Lưu Triển Bằng đứng ta, phải biết hiện tại chủ nhân Trân Bảo Trai đã là một thành viên của tổng hội ngọc thạch quốc gia, người ngoài đánh giá, Lưu Triển Bằng chính là người của tổng hội ngọc thạch.

Đường Linh đi tới bên cạnh Ngụy lão, Ngụy lão nhìn Đường Linh, cười có chút giảo hoạt, “Ông nói Tiểu Đường nhóc con, phỉ thúy chi linh kia cháu chia thành từng món nhỏ, phải giữ lại một phần cho ông lão như ta đó! Ông lão ta đây và cháu có giao tình nhiều năm, nếu không để dành một phần cho ông, ông sẽ không chịu đâu!”

Đường Linh nhìn Ngụy lão giả bộ, không khỏi bật cười lên tiếng, “ Ông nội Ngụy ơi, ngài đây cũng coi như là một dạng uy hiếp cháu rồi?”

Ngụy lão cười hì hì, “Cái đó chưa tính là uy hiếp được đâu nhóc con, ngược lại nếu cháu dám không để dành cho ông một phần, ông liền ở lì tại Trân Bảo Trai không đi! Đến lúc đó cháu còn phải lo ăn lo uống cho ông nữa!”

Đường Linh bật cười, “ Vì để tiết kiệm chi tiêu của Trân Bảo Trai, xem ra chỉ có thể như thế!”

Ngụy lão nghe vậy liền cười ha ha, nhóc con này vẫn xảo quyệt như xưa, mỗi lần nói chuyện với cô nhóc đều thoải mái cả về tinh thần lẫn thể xác!

Hồng Phong thực nghiệp Đới tổng, Hương Sơn trí nghiệp Quan Dược Quan tổng, Ức Phong truyền thông Tiêu Hồng Sinh Tiêu tổng, ba người họ đều dồn dập biểu thị hi vọng Đường Linh có thể để dành cho bọn họ một món, Đường Linh đều tươi cười đáp ứng, trong lòng mấy vị lão tổng tự nhiên nhận lấy ân tình.

Nơi tổng hội ngọc thạch đó, Đường Linh vẫn không lộ diện, gần đây cô khá nổi tiếng rồi, cho nên để Lưu Triển Bằng ứng phó đi, Lưu Triển Bằng là tay lão luyện trong giao tiếp, tự nhiên biết ứng đối ra sao, mà từ tin tức Lưu Triển Bằng phản hồi để thấy, ông lão kia đúng là tổng hội ngọc thạch quốc gia hội trưởng Vân Hải Vân hội trưởng!

Ông lão nghe nói Trân Bảo Trai đưa ra tuyệt phẩm độc nhất vô nhị Tử Tinh Linh bán đấu giá, ông không để ý ốm đau, vẫn kiên trì đến thành phố S, chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy phong thái Tử Tinh Linh, lại không nghĩ rằng, còn được chiêm ngưỡng cả Lục Tinh Linh cùng Hoàng Tinh Linh!

Vân hội trưởng đã cầm qua Lục Tinh Linh, ông đã trực tiếp cảm thụ qua, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi triển lãm kết thúc ông không quản mệt nhọc, vẫn phải lưu lại.

Nếu chỉ vì Lưu Triển Bằng hoặc là Trân Bảo Trai, đó là chuyện không thể, Lưu Triển Bằng cũng chỉ là một thành viên mới gia nhập tổng hội ngọc thạch quốc gia mà thôi, mà tên tuổi Trân Bảo Trai chỉ vang dội tại tỉnh Thanh, ra khỏi tỉnh Thanh cũng đâu còn danh tiếng gì.

Vân hội trưởng lưu lại, đương nhiên chính là vì phỉ thúy chi linh!

Vừa nãy thời điểm ông cầm trong tay Lục Tinh Linh, rõ ràng cảm giác được Lục Tinh Linh mang đến luồng sinh cơ bừng bừng, ông vốn bôn ba một ngày, hôm nay đến đây tham gia triển lãm chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng lúc ông cầm vào tay Lục Tinh Linh kia, chỉ là một lúc thời gian, ông liền cảm nhận được thân thể như được tẩm bổ, cảm giác mệt mỏi rã rời ban đầu như không còn nữa.

Cho nên ông âm thầm tìm Lưu Triển Bằng, kỳ thực chính đi cửa sau!

Đúng vậy! Chính là đi cửa sau!

Ai nói ông là hội trưởng tổng hộ ngọc thạch, thì không được đi cửa sau?

Tuyệt phẩm này dù có tiền có quyền cũng chưa chắc có thể mua được, đương nhiên đáng giá ông mặt dày, dựa vào thân phận đi cửa sau!

Lưu Triển Bằng đương nhiên biết nên nói cái gì, đáp ứng Vân hội trưởng nhất định sẽ chừa cho ông một phần, Vân hội trưởng mới hơi an tâm, ông cùng Lưu Triển Bằng còn bàn về phương hướng của Trân Bảo Trai sau này, cũng đưa ra không ít ý kiến cho Lưu Triển Bằng.

Mãi đến tận khi triển lãm kết thúc, Đường Linh cũng không nhìn thấy bóng dáng Lôi Tử đâu hết, vì thế cô bỏ Lưu Triển Bằng một mình đi chiêu đãi khách tham gia triển lãm, buổi tối không tham gia tiệc rượu mà đi Đế Hào!

Đến Đế Hào rồi Đường Linh mới ý thức được, Lôi Tử có khả năng đã xảy ra chuyện!

Cửa lớn Đế Hào treo bảng tạm dừng kinh doanh, Đường Linh mở cửa lớn ra, trực tiếp đi vào, thẳng đến tầng cao nhất Đế Hào!

Quả nhiên cả tòa Đế Hào không có người, tầng cao nhất lại đứng đầy người, Đường Linh đột nhiên xuất hiện, lập tức thu hút đến sự chú ý của mọi người!

Phần lớn mọi người đều nhận ra Đường Linh, biết vị thế cô ở Đế Hào rất không bình thường, chỉ là không rõ ràng thân phận chân chính của cô! Thường thì hội nghị trong phòng cao tầng đang đàm luận, bất luận người nào cũng không thế tiến vào!

Mấy nhân viên trẻ tuổi chưa từng thấy Đường Linh, có người đứng ra chặn Đường Linh lại, bên trong hội nghị đều là lãnh đạo cấp cao của Đế Hào, bất kể là ai cũng không thể tùy tiện vào, đây là Tam ca ra lệnh.

Đường Linh không nhìn mấy người này, giơ tay đẩy cánh tay đang chắn cô lại, mấy tên nhóc bị đẩy đến mức lảo đảo, mọi người ngẩn người ra, có mấy tên vừa định tiến lên chặn cô lại, có người nhận ta Đường Linh bèn mở miệng nói, “ Cô Đường, Đế Hào chúng tôi hiện tại ngừng kinh doanh, bên trong đang họp, cô không thể đi vào!”

“ Tránh ra!” Giọng nói thanh lãnh.

“ Chúng tôi không thể để cho cô đi vào! Cô vẫn nên đi về đi! Nếu như cô còn khư khư cố chấp, chúng tôi sẽ không khách khí!”

Đường Linh cau mày, “Tránh ra!”

Một tay đẩy ra một người trong đó, hiển nhiên không đem mấy lời cảnh cáo để trong mắt, cô hiện tại chỉ muốn biết, vì sao Đế Hào mở cuộc họp khẩn cấp, nhưng không ai thông báo cho cô biết! Mà giờ khắc này cô muốn biết nhất là, Lôi Tử đến cùng đã xảy ra chuyện gì!

Trước mắt vài người đang cản đường, Đường Linh thực sự không nguyện ý biện giải cùng bọn họ, thân hình hơi động, một chân gạt ngã một tên bảo vệ, tránh thoát liền vung ra một cú đấm, xông thẳng tới cửa phòng họp!

Một cước đá văng cửa phòng họp, cánh cửa bị đạp rầm một tiếng mở toang ra, bên trong tiếng tranh luận bỗng im bặt, đồng loạt nhìn sang, toàn bộ nhân viên cao tầng Đế Hào đều đến đông đủ, thấy được người mở cửa là Đường Linh, từng cái từng cái lập tức đứng lên thẳng tắp, vẻ mặt sùng kính nhìn cô, Đường Linh với khí thế bức người một thân phát ra hàn khí, cô cũng chính là lão đại của bọn họ!

Nhóm người ở ngoài phòng họp không ngăn được Đường Linh vội chạy tới, nhìn thấy lãnh đạo cấp cao của Đế Hào từng người đều đứng thẳng tắp nhìn cô gái mới xông vào kia, lập tức cảm thấy tê cả da đầu, đám người lãnh đạo cấp cao đang họp, bọn họ nhiều người như vậy mà lại không ngăn cản nổi một cô gái nhỏ, thực quá mất mặt!

Mà ngay khi anh chàng trẻ tuổi kia muốn lôi Đường Linh ra ngoài, trong phòng họp truyền đến tiếng xưng hô khiến hắn khiếp sợ, “Lão đại!”

Đường Linh nhếch miệng, hàn ý bắn tứ phía, nhìn một vòng tất cả mọi người trong phòng, “Thì ra các người vẫn còn biết ai là lão đại!”

Mọi người sống lưng mát lạnh, nhìn Đường Linh không biết nên làm sao, bọn họ chưa từng thấy Đường Linh như vậy, tuy rằng bọn họ tiếp xúc với lão đại không thường xuyên như Lôi Tử, lão đại đối xử với thuộc hạ rất hòa thuận, bọn họ không nghĩ đến lão đại hiện tại sẽ tức giận như vậy!

“ Lão đại!”

Phùng Tam bước ra khỏi vị trí, hướng về phía người thanh niên trẻ tuổi chỉ biết đứng đần ra kia phất tay một cái, tên bảo vệ kia lại càng hoảng sợ, sau đó vội vàng ra ngoài đóng cửa phòng họp lại, lúc vừa rời khỏi phòng họp, sau lưng hắn đã ướt đẫm một thân mồ hôi lạnh!

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Đầu óc hắn mơ hồ.

Đường Linh nhìn Phùng Tam, sau đó đi đến ghế chủ vị, nhìn một vòng chung quanh mọi người, đôi mắt sắc bén như chim ưng, giọng nói trong trẻo lạnh lẽo, không giận tự uy, “Ai có thể nói cho tôi biết, đây rốt cuộc là chuyện gì!”

Phùng Tam nhắm mắt, nhìn về phía Đường Linh, dứt khoát mở miệng nói, “ Lão đại, là Lôi Tử, đã xảy ra chuyện!”

Con người Đường Linh co rụt lại, quả nhiên là Lôi Tử đã xảy ra chuyện!

Phùng Tam dưới sự ra hiệu của Đường Linh, kể lại sự tình, hôm nay Lôi Tử vốn định chuẩn bị đi tham gia hội triển lãm, tuy nhiên hắn ta nhận được tin tức, em trai Lôi Tử đã xảy ra chuyện!

“ Lôi Vũ? Cậu ta không phải học đại học ở kinh thành sao? Trở về lúc nào?”

Đường Linh cau mày, Lôi Tử từng nói cho Đường Linh, em trai anh ta Lôi Vũ học đại học ở kinh thành, tại sao lại đột nhiên đến thành phố S, còn chạy đến quán rượu gây sự!

“ Việc này chúng tôi cũng không rõ ràng, nghe nói thằng nhóc đó hình như là vì một cô gái mới trở về, ngày hôm qua gây sự tại một quán bar của Thanh bang, kết quả bị người ta đánh, Lôi Tử sáng sớm biết tin, liền tìm tới Thanh bang, nhưng đến bây giờ vẫn chưa về, tôi nghĩ Lôi Tử đã xảy ra chuyện rồi!”

“ Tôi biết triển lãm bên đó rất trọng yếu, sợ lão đại lo lắng, cho nên liền chủ trương quyết định không báo cho lão đại biết, chúng tôi hiện đang thương lượng nên trực tiếp đánh vào Thanh bang đoạt người hay thương lượng với bọn chúng đòi người!”

Phùng Tam nói xong đột nhiên một gối quỳ xuống đất, mặt hướng về Đường Linh, vẻ mặt nghiêm túc, “Lão đại, không nói cho ngài biết quyết định của tôi, tôi biết chuyện này tôi đã vượt quyền, xin lão đại trách phạt!”