Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 52: Bày tỏ tình yêu (nhị)




Đường Viễn đem Mp3 mini Hạo Dương đưa cho hắn đặt lên bàn trà, nắm một vốc hạt dưa bắt đầu cắn. Ông ngoại và ông nội của hắn ngồi bên cạnh uống trà xanh, một bên xem ti vi, một bên bình luận tin tức.

Triển Cẩn Lan ở trong phòng bếp bận rộn làm nốt mẻ bánh trẻo cuối cùng. Đường Niệm đứng bên cạnh phụ giúp mẹ, tiện tay thử vài miếng. Tiếng chuông điện thoại trong túi cậu chợt vang lên. Bên chân cậu, mèo Mun củng đến củng đi bát thức ăn của nó, Tia Chớp cũng củng đến củng đi bát thức ăn lớn hơn của mình.

“Tiểu Viễn, điện thoại của em!” Đường Niệm che tai nghe, hướng phòng khách hô: “Di động của em ở chế độ offline sao? Văn Suất muốn gọi chúc mừng năm mới với em mà gọi mãi vẫn ‘số điện thoại hiện tại không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau’!”

Đường Viễn sửng sốt, cúi đầu nhìn vạch sóng trên màn hình điện thoại, năm vạch hiện lên rất mạnh, tín hiệu thẳng đường, di động vẫn vận hành bình thường. Khóe miệng co rút, dùng ngón chân hắn cũng biết, khẳng định là Cố Viêm lại yêu cầu đám kĩ thuật kia động chân động tay vào điện thoại của hắn rồi.

Đường Viễn đáp lời đi qua nghe điện, sau đó gửi cho Cố Viêm một cái tin nhắn: [Di động của anh không kết nối được, cậu giải trừ hạn chế ngay cho anh.]

Cố Viêm trả lời tin nhắn cực kì nhanh: [Không có việc gì, vẫn nhận, gửi tin nhắn bình thường đó thôi. Lão bà, anh muốn là người đầu tiên gọi điện chúc Tết em, qua 12 giờ sẽ giải trừ thôi. Đúng rồi, em đã mở hộp quà chưa?]

Sau đó, anh gọi điện thoại cho Đường Viễn.

Đường Viễn trở mình một cái xem thường, vừa muốn ngắt di động, trong loa đột nhiên truyền đến một tiếng rơi và một tiếng gầm: “Tôi muốn nói chuyện với cậu!” Hắn khựng lại, tiếp tục nghe, tiếng Phùng Hiểu Hiểu nói tiếp: “Cố Viêm, tôi nói tôi rất xem trọng cậu!”

Cố Viêm không chút để ý mà liếc nhìn Phùng Hiểu Hiểu một cái, xoay người lại định nhặt di động lên. Phùng Hiểu Hiểu giận điên người, dưới cơn nóng giận nhấc gót giày đạp di động của Cố Viêm mấy cái.

“…” Đường Viễn tĩnh hai ba giây, đem di động ném lên trên ghế sa lông. Mèo Mun và Tia Chớp đã củng bát ăn đến chân hắn.

Lần trước, khi cô cùng bố – Phùng Phong đến nhà Cố Vệ Quốc ăn cơm, đã rất vừa lòng, có ý với Cố Viêm. Tuy rằng cô là một nữ quân nhân có tính tình khá cường thế, nhưng đối với mặt tình cảm, Phùng Hiểu Hiểu vẫn như đại đa số thiếu nữ bình thường, hy vọng Cố Viêm có thể chủ động hẹn hò với mình.

Kết quả không như mong muốn, Cố Viêm chẳng đả động gì đến cô thì thôi, còn nhiều lần cự tuyệt lời mời của cô.

Phùng Hiểu Hiểu đâu chịu nổi thái độ hờ hững này, cô vốn là đại tiểu thư nhà giàu, muốn gia cảnh có gia cảnh, muốn diện mạo có diện mạo, muốn dáng người chuẩn có dáng chuẩn,…

Những năm gần đây, đàn ông theo sau mông cô không ít, trong đó cũng chẳng thiếu người nổi bật, Phùng Hiểu Hiểu còn không buồn liếc mắt nhìn người ta một cái. Cố tình cô lại gặp phải Cố Viêm, dù rằng từng làm việc trong công ty giải trí, nhưng giờ cậu ta đã rút lui, cơ bản hiện tại đã cùng cấp với nhóm thất nghiệp, sâu mọt của xã hội, cư nhiên còn có thái độ kiêu ngạo, hờ hững với lời tỏ tình của cô.

Phùng Hiểu Hiểu càng nghĩ càng giận, buổi tối ba mươi Tết chạy đến thổ lộ với người ta. Vậy mà Cố Viêm cứ ngồi trước mặt cô nghịch di động, thờ ơ coi cô như không khí, đây rõ ràng là không đem cô để vào mắt.

“Cố Viêm, cậu ——!” Không đợi Phùng Hiểu Hiểu phát giận, Cố Viêm nhìn chiếc điện thoại bị nứt nằm lăn lóc trên mặt đất, lạnh nhạt nói: “Đi ra ngoài!”

Mắt Phùng Hiểu Hiểu đã đỏ bừng. Cô vốn là người có lòng tự trọng rất cao. Đêm nay, cô cố lấy dũng khí đến đây là muốn tỏ tình với Cố Viêm. Vốn cho rằng Cố Viêm sẽ cảm động, sẽ cao hứng, nhưng trăm triệu lần cô cũng không nghĩ tới, Cố Viêm cư nhiên sẽ đối xử với mình như vậy….

“Cô cút ngay ra ngoài cho tôi!” Lửa giận của Cố Viêm đã đốt tới yết hầu, nói chuyện cũng không nhân nhượng.

Lúc Đường Viễn còn đang nằm viện, anh đã chỉ vào mấy loại điện thoại trên máy tính, bắt Đường Viễn chọn cho anh một cái. Tuy rằng, Đường Viễn cũng không tự nguyện, nghiêm túc cùng với chăm chú trong quá trình lựa chọn, nhưng mỗi khi cầm chiếc điện thoại này trên tay, tâm tình của Cố Viêm đều tương đối tốt. Ấy vậy mà hiện tại, nó nằm trên đất bảo anh ‘người ơi ở lại em đi nhé’, thế này mà không nổi điên thì đã không phải là Cố Viêm.

Cố Thiếu Cảnh nhún vai, trợn trắng mắt, nhỏ giọng nói: “Chị! Em đoán chuẩn phóc mà! Cô Phùng này tới đây kiểu gì cũng không có chuyện gì tốt. Năm mới năm me, thừa hơi tìm việc mò đến đây làm cái quái gì a?”

“Dán câu đối xuân đi!” Cố Lãnh Đông mặc một thân áo da, dáng người nóng bỏng vô cùng, “Ba” một tiếng, đem chữ “Phúc” lớm dán lên trên cửa phòng Cố Viêm. Cánh cửa lập tức bị đẩy ra.

Cố Thiếu Cảnh: “…”

“Anh! Sao anh không khóa cửa a? Kia, đây là… em cùng…. A, em theo con dâu nhà chúng ta đi dán câu đối xuân, ha hả a —— ôi! Đầu của tôi!” Cố Thiếu Cảnh tự nhiên biết thân phận của chị gái mình không thể tùy tiện bại lộ, thuận miệng lấy cớ lấp liếm. Ai dè, Cố Lãnh Đông nhanh như điện, lập tức vung tay gõ thẳng vào đầu Cố Thiếu Cảnh.

Phùng Hiểu Hiểu vừa vội vừa giận, nước mắt xoát mà tràn mi, xoay người lao ra bên ngoài, hung hăng đẩy dạt Cố Thiếu Cảnh đang đứng ngoài cửa.

“…” Cố Thiếu Cảnh nhu nhu cái gáy, bĩu môi nói: “Mạc danh kỳ diệu.” (không hiểu ra sao cả)

“Anh, ăn cơm tất niên thôi!” Cố Lãnh Đông nhìn điện thoại di động trên mặt đất, đem điện thoại của mình móc ra ném qua, nói: “Em cho anh mượn này, ngày mai trả em!”

Tám giờ tối, gần như tất cả các kênh truyền hình đều phát sóng trực tiếp chương trình liên hoan đón Tết. Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, đèn đường an tĩnh sáng dìu dịu, trên đường cũng không còn tiếng còi ô tô, xa xa ngẫu nhiên truyền tới vài tiếng pháo, tiếng trẻ con cười đùa huyên náo.

Cái đĩa ăn trước mặt Đường Viễn đã xếp cao như một ngọn núi nhỏ. Đường Niệm vừa gắp đồ ăn vừa lau miệng cho hắn, thỉnh thoảng lại lấy nước cho hắn uống. Đường Kính Thu cùng hai ông bố liên tục cụng chén chúc nhau. Triển Cẩn Lan cùng hai bà mẹ vui vẻ nói chuyện, xem ti vi. Bà nội còn chỉ ti vi, nói ai đó còn chưa về hưu, năm nay vẫn tham gia chương trình,….

“Anh, anh ăn cái này đi.” Đường Viễn gắp một miếng thức ăn đặt vào bát Đường Niệm, hai má phùng ra nhích tới nhích lui.

Đường Niệm cười nói: “Em cứ tiếp tục ăn thế này, không tròn xoe mới lạ đó!”

“Tròn tròn thì đã sao?” Triển Viễn Kiếm đặt ly rượu xuống bàn, nhìn Đường Viễn, trêu ghẹo nói: “Ừ, Viễn Viễn của chúng ta có khuôn mặt tròn chứ không có to như mặt Đường Niệm, ha ha…”

Cả bàn cười vang, Đường Viễn nhìn mọi người tươi cười cảm thấy thật ấm áp, chân thành và tha thiết, phảng phất như xuân về hoa nở rực rỡ xung quanh. Hắn giật mình, cong ánh mắt cười rộ lên, nở nụ cười thật lâu.

Mèo Mun ngậm bát ăn đỏ sẫm Đường Viễn vừa đổi cho nó, cái đuôi vểnh lên. Tia Chớp cũng học theo ngậm cái bát to của nó, đi theo sau lưng mèo Mun, cái đuôi xù ve vẩy.

Hai con vật tựa như binh lính tuần tra, ngậm bát ăn, lượn vòng vòng xung quanh bàn trà.

“Tiểu Viễn, em mệt chưa?” Đường Niệm ngáp một cái, đã gần đến giao thừa rồi, cậu cầm hai bát ăn của mèo Mun và Tia Chớp vào phòng bếp, quay người lại nói: “Sang năm em 18 tuổi rồi, anh sẽ chuẩn bị cho em một món quà lớn.”

Không biết Đường Viễn đang suy nghĩ gì, tựa hồ không nghe thấy Đường Niệm nói, ánh mắt nhìn chằm chằm di động.

Đường Niệm bước lại gần, nằm lên ghế sa lông, gối đầu lên bên chân không bị thương của Đường Viễn, tay vươn lên xoa xoa tóc em trai, hỏi: “Sao vậy em? Nhìn di động mãi thế?”

“Không có gì!” Đường Viễn cười cười, thu hồi tầm mắt, người dẫn chương trình trên tivi đã cầm micro bắt đầu cùng khán giả đếm ngược: “5, 4, 3, 2, 1! Chúc mừng năm mới!”

“Tiểu Viễn, chúc mừng năm mới!” Hai kim đồng hồ cùng chỉ số 12, tiếng chuông đing đong vang lên. Những tiếng pháo rộn rã đoàng đoàng ngoài cửa, từ xa tới gần. Trên bàn trà, di động của Đường Viễn cũng reo lên.

Đường Niệm vươn tay kéo cổ em trai xuống, hôn nhẹ vào trán, cười nói: “Tiểu Viễn, từ khi lên đại học, tính tình của em thay đổi rất nhiều. Anh cũng không thể nói rõ chỗ nào thay đổi, nhưng từ nhỏ anh đã ở bên em, chăm sóc, che chở, nên trên người em có tíu xíu thay đổi nào, anh có thể cảm giác được.”

Dừng một chút, Đường Niệm hướng bàn trà bĩu môi: “Họ Cố hả? Nghe đi!”

Đường Viễn nhíu nhíu mày, không cầm điện thoại, nói: “Anh, chúc mừng năm mới! Cuộc sống sau này, em sẽ bảo hộ anh.”

Phút chốc, đồng tử mắt Đường Niệm co rụt lại, cậu yên lặng thật lâu không nói gì. Di động trên bàn trà vẫn không ngừng rung lên.

“Thằng nhóc xấu xa này!” Đường Niệm hung hăng xoa nhẹ tóc Đường Viễn. Sau đó cậu đứng dậy, tay vươn ra cầm lấy điện thoại, cũng không thèm nhìn tên hiện lên trên màn hình, trực tiếp nhấn nút nghe, lạnh nhạt nói: “Tiểu Viễn nhà tôi ngủ rồi!”

Cố Viêm cũng không giận, chỉ đạm mạc nói: “Chúc mừng năm mới! Đưa điện thoại cho lão bà anh nghe đi!”

Đường Niệm: “…”

“Nghe cái đầu anh ấy!” Sắc mặt của Đường Niệm xanh mét, phanh mà cúp điện thoại. Đường Viễn, mèo Mun, Tia chớp đều len lén ngẩng đầu liếc trộm sắc mặt Đường Niệm.

Di động tiếp tục kêu vang. Đường Viễn động động hầu kết, hơi có chút tối nghĩa nói: “Anh, chút nữa ngủ chung với em nhé…”

Đường Niệm “Khụ” một tiếng, nhướng mày, lại đè xuống nút nhận, quay sang nói với Đường Viễn: “Tiểu Viễn, anh yêu em!” Nói xong, cậu liền hướng Đường Viễn nháy mắt ám chỉ.

Đường Viễn: “…”

Trầm mặc nửa ngày, khóe miệng Đường Niễm nhịn không được nhếch lên, trúc trắc nói: “Anh,… em…em yêu…”

“Đệch! Đường Viễn! Em dám nói? Em dám nói? Em nói cho lão tử nghe một tiếng thử xem?” Cố Viêm đột nhiên xù lông lên, nóng nảy vô cùng quát: “Đường Niệm! Con mẹ nó, cậu đưa điện thoại cho lão bà của anh nghe ngay!”

Mẹ Cố Viêm vừa ra phòng khách rót nước uống, nháy mắt như bị sét đánh, câu “Cậu đưa điện thoại cho lão bà của anh nghe ngay” tuần hoàn liên tục trong não. Bà run run lẩm bẩm: “Tiểu… tiểu Viêm… Tiểu Viêm nhà mình biết nói thương yêu?”

Đường Niệm vốn là người “đệ khống”, tính tình cũng cường, bị Cố Viêm rống như vậy, cậu lập tức đáp trả, phi ngay đến trước mặt Đường Viễn, môi mấp máy ý nói: “Anh, em yêu anh!”

Đỉnh đầu Đường Viễn hiện lên một loạt hắc tuyến, hắn nhịn lại nhẫn. Rốt cuộc yên lặng mà dịch đầu qua, hôn một cái trên mặt Đường Niệm, vươn tay che tai nghe điện thoại, thuận thế cầm lại điện thoại của mình, nói: “Anh, em yêu anh! Anh không định làm ấm chăn giúp em sao?”

“Ôi ôi ôi ôi ôi ôi ôi, có phải em nói chúng ta nên ở cùng một chỗ, ôi ôi….” Nháy mắt, Đường Niệm như muốn điên rồi, chạy vòng vòng quanh phòng, sau đó chui thẳng vào phòng ngủ, lăn qua lăn lại làm ấm ổ chăn.

Đường Viễn: “…”

Mèo Mun: “…”

Tia Chớp: “…”

“Này?” Đường Viễn cầm lấy di động, thản nhiên nói: “Chuyện gì vậy?”

“Em vừa nói cái gì với Đường Niệm?” Tuy rằng Cố Viêm không nghe được câu nói trước đó của Đường Viễn, nhưng nghe được rất rõ ràng mấy câu hưng phấn “ôi ôi..” của Đường Niệm.

Đường Viễn trở mình một cái xem thường, di động “Đinh” một tiếng, tin nhắn từ Hướng Đông gửi đến, lại liên tiếp vang lên vài tiếng “Đinh” nữa, hắn đổi tay cầm điện thoại, nói: “Không có việc gì thì anh cúp đây.”

“Lão bà, chúc mừng năm mới!” Cố Viêm hít sâu vài cái, nỗ lực áp chế tức giận, nói: “Tiểu Viễn, năm nay em đã 18 tuổi rồi, còn 4 năm nữa nhé!” Kết hôn với anh.

Khóe môi của Đường Viễn vô ý mà cong cong, hai người yên lặng không nói gì nữa. Đêm yên tĩnh, đồng hồ treo tường trong phòng khách Đường gia vang lên những tiếng tích tắc đều đều. Mèo Mun đã cuộn tròn trong lòng Tia Chớp, nhắm tít mắt ngủ.

Cố Viêm ấn huyệt thái dương, ngã xuống giường, cảm thấy thật bình bĩnh, thư thái.

“Chúc mừng năm mới!” Đường Viễn nhìn vòng xích hổ trên cổ tay, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Loại yêu này là cảm giác gì? Nó… giống như là cảm giác với người nhà, với bọn Đông sao? Tiểu Viêm, 4 năm nữa, anh… sẽ yêu cậu sao?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: xem như trong đêm giao thừa, vài người bất đồng đã bày tỏ tình yêu?