Trùng Sinh Chi Quyển Lang

Chương 57: Huynh đệ quen biết nhau (nhất)




Bả vai bị nắm đến phát đau, Đường Viễn nhìn khuôn mặt dữ tợn của Hướng Đông, trái tim chấn động một lát.

Hắn vươn tay ra sau thắt lưng Hướng Đông, móc ra một khẩu súng lục, trong ánh mắt lộ ra một tia cười giảo hoạt, nói: “Tôi là ai? Chú không phải đã bảo cháu phải gọi chú là chú Đông hay sao?”

Dứt lời, hắn cầm khẩu súng hướng hai tên địch nhân vừa xuất hiện phía sau lưng Hướng Đông bóp cò. Hai nhân ảnh ngã gục xuống đất mà chết.

“Như nhau… Giống nhau như đúc… Nhóc và cậu ấy giống nhau như đúc!”

Trong miệng thì thào, Hướng Đông khó có thể tin mà nhìn Đường Viễn, ngực kịch liệt phập phồng. Anh đã cùng sinh hoạt và huấn luyện với Tuyết Lang đến hai chục năm, là anh em đã từng kề vai sát cánh chiến đấu trong đầm rồng hang hổ (ý nói những nơi nguy hiểm). Anh đã quá quen thuộc với hình thức chiến đấu của Tuyết Lang, từ ánh mắt trấn định tự nhiên, tư thế nã súng, cách tiến công sắc bén, cách tử chiến đến cùng, tự dồn mình vào tử địa để ép cơ thể phản ứng, sinh ra bản lĩnh. Anh cũng vô cùng quen thuộc với trạng thái chiến đấu của Sói con. Trong mắt anh, cách chiến đấu của Sói con là độc nhất vô nhị, không ai có thể bắt chước.

“Nhanh! Phá vây!” Đường Viễn dùng bả vai mãnh liệt va chạm với Hướng Đông, thay đổi súng tự động, gầm nhẹ: “Đông, hỏa lực của đối phương bị tiểu Viêm hấp dẫn, biện pháp cũ, tôi bên trái, cậu bên phải, đi! Đi bắt Stephen!”

Cả người Hướng Đông cứng đờ, sự mừng rỡ phô thiên cái địa ngập tràn trong ngực, gân xanh nghẹn lâu trên cổ ứa ra. Đột nhiên Hướng Đông cười ha ha đứng lên, hai mắt đỏ bừng rốt cuộc không thể khắc chế, nước mắt hung hăng nện vào cổ Đường Viễn, chảy vào trong ngực, anh liên tiếp rống lên ba tiếng: “Tốt! Tốt! Tốt!”

Nước mắt lăn vào trong ngực ấm nóng, thân hình Đường Viễn cũng khựng lại, nhìn người đàn ông có thể gọi là thân nhân của mình, đôi mắt hắn cũng ửng đỏ.

Hướng Đông khó có thể ngăn chặn kích động trong lòng, thật giống như một người bị khát khô mười mấy năm đột nhiên được uống cam tuyền (hình như là nước trong lọ của quan âm bồ tát có năng lực giải độc, hồi sinh gì gì đó), cái loại tình cảm vui sướng hạnh phúc này thật khó để có thể biểu đạt.

Trên đời này, nếu còn có ai có thể ở trong chiến đấu nói với anh – Hướng Đông ba chữ “Biện pháp cũ”, trừ bỏ Tuyết Lang cùng Du Hồng, không còn người thứ ba! Hướng Đông đột nhiên nhớ lại, từ lần đầu tiên gặp gỡ Đường Viễn, trong lòng anh bắt đầu xuất hiện cảm giác muốn thân cận thật khó hiểu, mà giờ khắc này, loại cảm giác này càng mãnh liệt đến cực hạn. Hơn nữa, thái độ của Cố Viêm và mèo Mun đối với Đường Viễn cũng thân cận đến kì lạ. Ý tưởng hoang đường “Đường Viễn chính là Sói con” trong đầu Hướng Đông lại càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng chân thật.

Chiến hỏa trên tầng ba kịch liệt dị thường, nơi nơi đều là tiếng súng vang cùng tiếng kêu rên trước khi chết của con người, vị tanh của máu từ từ mở ra, tràn ngập không gian.

Lần này Stephen cùng Xuyên Hữu Điền hợp tác, hai đại đầu sỏ chuẩn bị mười phần đầy đủ, lực lượng vũ trang ưu tú đầu nhập vào cuộc chiến của song phương đã đạt đến sáu, bảy mươi người. Nguyên bản Stephen dự định phái ra lực lượng đông như vậy để áp đảo, bắt giữ tiểu đội đặc công Liêm Đao Quỷ. Nhưng gã thật vạn phần không ngờ, Cố Viêm lại tự mình tham dự hành động, còn phái ra hỏa lực cực mạnh để trợ giúp tiểu đội.

Khi giao chiến, sức chiến đấu cá nhân cường đại của Cố Viêm đã muốn vượt xa xa dự đoán, đánh giá của Stephen. Sắc mặt gã tái nhợt, lại nghe được tiếng Liêm Đao Quỷ mãnh liệt rống to ba tiếng “Tốt”, lúc này liền nhịn không được, gã lập tức hô to với Xuyên Hữu Điền: “Rút lui!”

“Rút lui?” Giờ phút này, mắt Xuyên Hữu Điền lộ ra vẻ điên cuồng, tựa như người mắc bệnh thần kinh, chỉ huy hỏa lực mãnh công phương vị của Cố Viêm và Hướng Đông, bản thân gã càng điên cuồng cười to: “Cơ hội tốt như vậy, Xuyên Hữu Điền ta sao có thể bỏ qua? Lần này một pháo oanh nát Cố Viêm, thử xem BOF còn chiêu gì xuất ra nữa?”

Lông mày Stephen nhăn chặt, làm cái thủ thế với vệ sĩ bên cạnh, đoàn người lập tức hướng về lối vào lui lại.

“Xuyên Hữu Điền, mày nói xem lão tử có muốn lưu lại một mạng của mày để báo tin cho Dã Đại hay không?” Cố Viêm rất dứt khoát cởi áo khoác, chỉ chừa lại quân dụng màu đen buộc ở trên lưng, bắp thịt nổi cuồn cuộn tràn ngập dã tính và lực lượng, ánh mắt như điện, bóp cò một cái liền bạo vỡ một đầu người bên cạnh Xuyên Hữu Điền, lạnh nhạt nói: “Xuyên Hữu Điền! Mày quá can đảm rồi! Địa bàn của lão tử cũng dám tiến vào! Con mẹ nó, còn dám đánh chủ ý lên người của lão tử! Xem ra, họ Dã này cũng sống đủ rồi!”

Óc cùng máu tung tóe văng khắp nơi, văng cả lên mặt Xuyên Hữu Điền, ánh mắt của gã thêm điên cuồng, mị lên, hừ lạnh nói: “Mày dám vũ nhục Dã —— “

Một câu chưa kịp nói xong, Đường Viễn lăng không một cái vượt qua, tay rung động, mã tấu sắc bén xẹt qua động mạch chủ trên cổ của Xuyên Hữu Điền trong nháy mắt. Một tay chống đỡ người, Đường Viễn như quỷ mị đột nhiên xuất hiện trên đài cao, đôi mắt hẹp dài lạnh như băng nhìn kẻ chết không nhắm mắt Xuyên Hữu Điền.

Khủng bố! Người này rốt cuộc là ai?

Stephen kinh sợ nhìn Đường Viễn, từ khi hai quân nổ súng đến hiện tại, cậu ta đã dùng mã tấu giết chết bao nhiêu người ? Hơn nữa, cơ hồ toàn bộ đều là bị một đao mất mạng!

Tại sao một đặc công có thực lực mạnh lại trẻ tuổi như vậy mà gã lại không nắm được một chút thông tin gì? Điều đó là không có khả năng, cho dù Từ Thạch có thể không biết nhưng Tả Quang tuyệt đối không thể không biết một nhân vật như vậy.

“Thống khoái!” Giờ phút này, Hướng Đông đã đạt đến trạng thái chiến đấu tốt nhất của những năm trước. Cơ hồ ngay tại thời điểm Đường Viễn nhảy lên đài cao, anh lao ra bọc đánh từ phía bên phải, mỗi một phát súng đều bắn rớt một người bảo vệ đang che chắn cho Stephen lui lại, trực tiếp gạt tai nghe, hai tay hai súng, một dài một ngắn, luồng đạn bắn tới tấp như mưa đánh dạt đám người Stephen sang bên trái, liên tục thối lui.

Đường Viễn cầm mã tấu Chó điên ở trong lòng bàn tay, khua vài vòng rồi thu lại. Mã tấu vừa cài vào thắt lưng, súng tự động trên tay hắn lập tức bùng nổ. Hắn liếc nhìn hỏa lực tiếp viện từ vòng ngoài rồi tầm mắt lại đảo sang Stephen, môi mím lại, ấn tai nghe. Tiếng quát khẽ vang lên trong tai nghe giữa những tiếng đạn cùng tiếng nổ mạnh: “Viêm Hổ, không thể tiếp tục tấn công! Hỏa lực của đối phương rất mạnh, Stephen không chỉ có bằng ấy người!”

“Mẹ kiếp! Stephen là cháu lão tử!” Cố Viêm bắn nốt một băng, xoay người dựa vào trên tường, ấn tai nghe phân phó nói: “Tôi là Viêm Hổ, tiểu đội trợ giúp tiếp ứng bên ngoài; nhân viên thông tin đem lộ tuyến phá vây tốt nhất cho mọi người; nhóm Miêu Nha và Kim Chúc Lang làm tốt công tác chuẩn bị rút lui, dự tính mười lăm phút nữa sẽ rút lui về phía điểm xuất phát!”

Mọi người sôi nổi thu được tin tức của đại đội trưởng, hỏa lực từ đội hỗ trợ tiếp tục bắn ra dày đặc bao trùm toàn bộ khu vực phía trong, chia hỏa lực cho tiểu đội Liêm Đao Quỷ đang rút lui. Hai đội phụ trách giao thông là Miêu Nha và Kim Chúc Lang thì lần lượt khởi động động cơ, cũng dựa theo vị trí được thông báo từ nhân viên thông tin chỉ huy đem xe dừng ở những vị trí tốt nhất, chỉ cần toàn bộ nhân viên đến đông đủ là trở về căn cứ.

“Nhanh! Chặn lại!” Stephen liên tục bóp cò súng hòng chặn đường Hướng Đông, tuy lúc đầu gã có chút luống cuống nhưng rất nhanh đã trấn định trở lại, lập tức phán đoán tình hình đưa ra mệnh lệnh. Dù sao Stephen cũng là lãnh đạo đương nhiệm của gia tộc Vincent, nếu điểm quyết đoán này còn không có, gã cũng không cần sống lâu như vậy.

Hình thể khỏe mạnh của Chuột lao đến, nhanh chóng xoay người đẩy Đường Viễn ra, quát khẽ: “Cẩn thận!”

“Phanh ——” một tiếng, âm thanh viên đạn xuyên vào cơ bắp tuy rất nhỏ nhưng vào tai Đường Viễn lại là một tiếng nổ mạnh, giống như Lôi tâm chưởng (một loại chưởng pháp gây nổ tung, phát ra ánh sáng và âm thanh mạnh) hung hăng xuyên vào lỗ tai. Chuột kêu lên một tiếng đau đớn, máu nhuộm ướt thắt lưng trong nháy mắt.

“Chuột!” Đường Viễn hét lớn một tiếng, mặt nháy mắt trắng, hắn xoay tay bóp cò mấy hết mấy băng đạn, đem đồng đội che dấu, không nói lời nào, vội vàng lấy kháng sinh từ trong thắt lưng ra đổ vào cánh tay của Chuột.

Bất kể là đời này hay đời trước, điều khiến Đường Viễn khó chịu đựng nhất chính là đồng đội bị thương, hi sinh trong chiến đấu, nhất là vì hắn mà bị thương, hi sinh. Đến tận bây giờ, Đường Viễn vẫn nhớ rất rõ, năm đó, từng có một tiểu đội vì cứu hắn mà toàn quân bị diệt.

Lửa giận của Đường Viễn đã đạt tới cực điểm .

“Không tốt!” Mày Hướng Đông nhăn chặt, một trận tim đập nhanh, anh dựa vào hỏa lực mãnh công thật sự bức khai địch nhân để tới gần người Đường Viễn. Một tay giữ chặt bả vai Đường Viễn, tay còn lại nhanh chóng lật lật mí mắt Chuột, tiện đà ghé sát vào lỗ tai Đường Viễn rống to: “Sói con! Bình tĩnh lại cho tôi! Cậu ta không có việc gì! Nhanh! Bắt không được, Stephen còn có hậu chiêu, lui lại!”

Ánh mắt Đường Viễn lạnh đến dọa người, tay đã đỏ tươi một mảnh, run lên nhè nhẹ. Hắn đột nhiên nắm chặt súng muốn vọt mạnh, đầu thình lình bị Hướng Đông tấu một quyền: “Sói con! Lui lại! Tôi nói cậu ta không có việc gì là không có việc gì!”

Đường Viễn trúng một quyền này, thoáng tỉnh táo lại.

Hắn đích xác rất tự tin, cho dù trải qua huấn luyện trong thời gian ngắn, thân thể của Đường Viễn cũng vô pháp đạt tới một trạng thái tác chiến ưu tú nhất. Hơn nữa, đùi phải của hắn bị thương vừa mới lành, mãnh liệt chiến đấu như vậy, nếu không phải Tuyết Lang có kinh nghiệm chiến đấu phong phú thì chỉ sợ hắn đã chết rồi.

Ngay từ đầu, Cố Viêm chết sống cũng không cho Đường Viễn tham dự hành động, đúng là thâm tư thục lự. (suy nghĩ kĩ càng)

Nhờ đám vệ sĩ, Stephen nhanh chóng được bảo hộ lên trực thăng. Gã cười lạnh hai tiếng, dùng cameras mini ghi hình nhóm Hướng Đông, quan sát khuôn mặt loang lổ sơn đặc chế đã đen rất nhiều của Đường Viễn, lợi quang trong mắt lóe lên từng trận.

Thời điểm Miêu Nha và Kim Chúc Lang tiến vào dưới tán cây, hơn mười chiếc xe quân dụng khác cũng nhanh chóng xuất hiện, chờ ở bên cạnh. Một chiếc xe tăng thiết giáp tiến nhập trạng thái chiến đấu, canh giữ ở lối vào. Sau đó, trừ bỏ chiếc xe tăng ở ngoài, những chiếc xe quân dụng khác nhanh chóng bảo hộ xung quanh, giúp dẹp đường cho hai xe chính.

Dù sao, giao chiến ở vùng ngoại thành cũng không thể dấu được cư dân ở phụ cận. Quân đội sẽ nhanh chóng phong tỏa các con đường xung quanh, nghiêm cấm người và xe đi qua.

Thủ pháp của Lâm Quân vô cùng thuần thục, không rên một tiếng mà băng bó cho thương bình, tiêm thuốc tê…

Đường Viễn cũng thụ thương, tuy rằng không nghiêm trọng, nhưng Thảo Môi vẫn là trộm thấy được sắc mặt xanh mét của Cố Viêm và Hướng Đông. Khí áp trong xe rất thấp, một đường không ai dám nói chuyện, trở về căn cứ.

Vừa xuống xe, Hướng Đông mãnh liệt khiêng Đường Viễn lên, cả Cố Viêm cũng chưa nhìn, lướt qua một đám lính đang trợn mắt há hốc mồm, trực tiếp trở về phòng.

“…” Đường Viễn quả thực rất bất đắc dĩ.

Chưa đến năm phút đồng hồ, Hướng Đông đã đem hắn ném lên trên giường, cũng không nói lời nào, chỉ ngồi ở bên giường, mắt không chớp mà theo dõi hắn.

“Đông —— “

“Dừng! Trước đừng nói!” Hướng Đông hít sâu vài cái, đảo mắt thấy Đường Viễn đang nhìn vòng cổ có in đầu bò tươi cười màu đỏ treo trên khung ảnh ở tủ đầu giường. Anh lấy lại gần, dùng tay trạc trạc chữ “Phúc” trên đầu bò, nhìn Đường Viễn, thật cẩn thận nói: “Sói con?”

Vòng cổ có in đầu bò màu đỏ này chính là món quà Đường Viễn đã tặng Hướng Đông khi từ Lệ Giang trở về.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch hiếm có của Hướng Đông, trong lòng Đường Viễn muốn cười đến điên rồi, nhưng đôi mắt lại thấy nóng lên, yết hầu ngạnh lại, cười nhạt nói: “Đông, mọi chuyện tôi đều biết cả rồi, cậu đừng tự trách nữa! Cậu và Hồng đều là anh em tốt nhất của tôi!”

Cả người Hướng Đông phảng phất giống như một pho tượng, vẫn đơ ra không nhúc nhích.

Khi chiến đấu cùng Stephen, anh đã cảm thấy Đường Viễn là Tuyết Lang. Nhưng trên đường trở về, anh nghĩ thế nào cũng không thông, căn bản Tuyết Lang không có khả năng trẻ đến vậy.

Sau đó, Hướng Đông lại suy nghĩ , có lẽ Đường Viễn cùng Tuyết Lang có mối quan hệ thân cận nào đó….

“Đông!” Đường Viễn cười cười, vươn tay ôm lấy Hướng Đông, nói: “Tôi là Sói con a…”

Cố Viêm đứng ở ngoài cửa, nghe thấy tiếng khóc khàn khàn đột nhiên bùng nổ trong phòng, khe khẽ thở dài, tay vốn đang nắm chốt cửa hạ xuống, đi xuống dưới. Mà hầu như tất cả những nhân viên ở tầng một đều nghe được tiếng khóc của Liêm Đao Quỷ. Không hề có dấu hiệu, đột nhiên nghe thấy, một trận lại một trận, tiếng khóc từ thanh đến khàn, cả phòng tĩnh lại, nghe được nhịp tim mọi người chợt đập mạnh thật rõ ràng.