Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Hiền Thê

Chương 58: Thẩm Tích Kỳ (1)




“Tiện tì! Ả có thân phận gì, lại có thể cùng lão gia ngồi ăn chung bàn! Lão gia còn muốn mua trang sức cho ả! Lại thêm con tiện nhân Thẩm Tích Họa, sao ta lại cho nó cơ hội làm Vương phi được chứ? Thật sự là tức chết ta! Tức chết ta!” Đại phu nhân tức giận đỏ hai mắt, bởi vì tức giận mà thân mình run rẩy, tay nắm thành đấm đập trên mặt bàn, lớp phấn trên mặt vì bị chấn động mà rơi xuống.

“Không! Tuyệt đối không! Tất cả những thứ này đều là của Thẩm Tích Thư ta, khi nào thì đến phiên tiện nhân như ả? Ả có tài đức gì mà có thể có được những thứ đó, so địa vị so diện mạo so tài hoa, mặt nào ta cũng hơn ả gấp trăm ngàn lần? Vì sao Vương gia cũng không liếc mắt nhìn ta, lại đối với ả tiện nhân kia tốt như vậy! Ta nhất định phải đoạt lại những gì thuộc về ta!”

Đệ nhất mỹ nhân cùng đệ nhất tài nữ thành Diên châu, lại là con gái dòng chính Thẩm phủ, cho nên không gì có thể lọt vào mắt, Thẩm Tích Thư kiêu ngạo sao có thể chịu được những thứ này. Vẻ mặt nàng khi tức giận không có chút dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, mà giống như một con điên, bởi vì ghen tị mà nổi điên.

“Thư nhi, vi nương nhất định sẽ mang những thứ thuộc về con đoạt lại cho con. Ta sẽ cho phụ thân của con ra mặt.” Đại phu nhân oán hận nói.

“Người đâu, đi mời lão gia về đây, nói cho lão gia, tam tiểu thư bị bệnh.” Đại phu nhân gọi nha hoàn.

“Ai u ~ nương, đầu con đau ~” Thẩm Tích Thư lập tức phối hợp với đại phu nhân, giả vờ bị bệnh. Có Vương gia ở trong phủ, bị bọn nha hoàn nói này nói kia cũng không tốt, cho nên vẫn nên giả vờ một chút thì tốt hơn.

Đại phu nhân cũng thuận thế đỡ Thẩm Tích Thư.

Kỳ cư 

Thẩm Tích Kỳ ném hết tất cả đồ đạc trong phòng, trước kia địa vị của nàng ở Thẩm phủ cao quý, cũng vì Thẩm Tích Họa gả đi mà tất cả đều thay đổi, Thẩm Tích Họa trở nên mạnh mẽ, không còn bị người bài bố khi dễ, di nương của nàng cũng bởi vì Thẩm Tích Họa mà bị bán vào kỹ viện, còn bản thân nàng cũng bị giam cầm.

Nghe nói tên An vương gia kia tuấn mỹ vô cùng, ngay cả Thẩm Tích Thư cũng vì hắn mà đập bàn đá ghế, đáng tiếc nàng lại bởi vì Thẩm Tích Họa làm hại mà bị giam cầm không có duyên gặp mặt.

“Thẩm Tích Họa! Ta với ngươi không đội trời chung, Thẩm Tích Kỳ ta còn sống ngày nào, ngươi đừng hòng yên ổn!” Thẩm Tích Kỳ hung hăng nâng ghế đập xuống, lộ ra gân xanh trên cánh tay.

Thẩm Tích Họa tự nhiên rùng mình một cái.

Tiết Giai Lệ chú ý thấy ái nữ khác thường, thân thiết hỏi: “Họa nhi sao thế?”

“Nương, con không sao. Nhanh ăn đi, đồ ăn nguội mất.” Thẩm Tích Họa gắp một miếng thịt gà vào trong bát Tiết Giai Lệ, vì không muốn nương sau này chịu khổ, không thể trước mặt hạ nhân làm Thẩm lão gia mất mặt mũi, cũng gắp cho Thẩm lão gia một miếng thịt gà: “Phụ thân, miếng thịt gà này khá ngon.”

Một hạ nhân vội vàng chạy vào, đang muốn mở miệng, Thẩm lão gia liền nghiêm mặt quát: “Không có quy củ! Quấy nhiễu Vương phi dùng bữa, lôi ra ngoài đánh 20 gậy!”

Tên hạ nhân thở hổn hển vội vàng quỳ xuống: “Dạ thỉnh an An vương phi! Lão gia tha mạng, tam tiểu thư đang rất đau đầu, đại phu nhân bảo tiểu nhân đến thỉnh lão gia trở về nhìn xem.”

“Mời ta thì có tác dụng gì! Đồ ngu xuẩn, sao không nhanh chân mà đi mời đại phu!” Thẩm lão gia tuy đau lòng ái nữ, nhưng hiện nay ngồi trước mặt lão là An vương phi, lão không tiện phát tác.

“Phụ thân, đi xem tam tỷ đi. Tam tỷ bệnh nặng mới khỏi, thân thể còn yếu. Ngày thường phụ thân yêu thương tam tỷ, nay tam tỷ bị bệnh, tất nhiên đại phu nhân sẽ muốn phụ thân đi thăm.” Thẩm Tích Họa biết rõ Thẩm lão gia hận không thể lập tức bay đi tìm Thẩm Tích Thư, nên nàng cho lão một bậc thang leo xuống.

“Đúng, đúng, đúng. Chỉ tại thường ngày phụ thân nuông chiều tam tỷ của con quá. Phụ thân phải đi ngay. Giai lệ à, cơm nước xong đừng quấy rầy Vương gia, Vương phi, đi dọn dẹp mọi thứ chuyển đến đây đi.” Thẩm lão gia lúc gần đi cũng không quên ở trước mặt Thẩm Tích Họa diễn trò, không hổ là lão hồ li.

“Vâng, lão gia, ngài mau đi đi, tam tiểu thư sợ là đang đau chết đi đấy.” Tiết Giai Lệ được yêu thương mà lo sợ, vội vàng đứng dậy trả lời.

“Haizzz, vậy phụ thân đi trước, Họa nhi cần gì cứ việc ra lệnh cho hạ nhân.” Nói xong đứng dậy rời đi, thu hồi vẻ mặt tươi cười chỉ giận hai mẹ con Trương Tam Nương không hiểu chuyện. Trước mắt là thời cơ tốt để nịnh bợ, tuy biết là Thẩm Tích Thư giả vờ bị bệnh, nhưng lão biết tính tình ái nữ, sao có thể chịu được đả kích như vậy, nếu thật sự bị bệnh sẽ đau lòng chết lão .

Sau khi Thẩm lão gia rời đi, Tiết Giai Lệ nắm tay Thẩm Tích Họa, lệ rơi đầy mặt.

“Họa nhi à, mười sáu năm, sau khi sinh con xong nương chưa từng cùng con ăn bữa cơm nào, cũng chưa từng gắp thức ăn cho con.” Nói xong, tay run rẩy gắp một miếng thịt vào bát Thẩm Tích Họa.

“Ăn đi, nương nhìn con ăn nương rất vui.” Vừa nói vừa lau nước mắt.

“Nương, đừng khóc ......” Thẩm Tích Họa có chút nghẹn ngào, ngược lại lệ sái lê hoa. Thẩm Tích Họa liền nhớ tới mẹ ruột của nàng, từ nhỏ nàng đã bị đưa đi huấn luyện, chịu khổ cực tất nhiên là không nói hết.

Mỗi khi về nhà, đều sẽ thấy mẹ lặng lẽ trốn trong khóc khuất rơi lệ, mẹ đau lòng cho nàng, nhưng vì muốn tốt cho nàng nên không ngăn cản việc huấn luyện cho nàng. Nhưng mà mỗi lần về nhà mẹ đều sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm, cũng sẽ giống Tiết Giai Lệ gắp thức ăn cho nàng, nhìn nàng ăn như sói như hổ.

Thẩm Tích Họa nhớ lại kỉ niệm càng khóc dữ dội hơn.

Mặc Thanh Dạ bị tiếng khóc của Thẩm Tích Họa làm tỉnh giấc, hắn không cho phép có người khi dễ nàng, càng không muốn nghe được tiếng khóc của nàng. Nhưng sau khi biết rõ nguyên do, biết mẹ con Thẩm Tích Họa vì cảm động mà khóc. Tuy hắn đã tỉnh nhưng vẫn không mở mắt, tiếp tục giả vờ ngủ say.

Không lâu sau, liền nghe thấy tiếng mẹ con Thẩm Tích Họa đi ra.

Tiết Giai Lệ phải về viện của bà dọn dẹp đồ đạc, Thẩm Tích Họa tiễn bước Tiết Giai Lệ, sau đó đi đến bên người Mặc Thanh Dạ, nhẹ nhàng kéo chăn cho hắn. Sau đó đi phòng bếp làm điểm tâm.

Mặc Thanh Dạ nghe tiếng bước chân đi xa dần, trong lòng cảm thấy bình tĩnh.

Không lâu sau, Thẩm Tích Họa đã làm xong điểm tâm, bưng tới bên cạnh Mặc Thanh Dạ, nhẹ nhàng đặt trên bàn nhỏ, hương vị thơm ngọt dụ dỗ Mặc Thanh Dạ mở mắt.

“Dạ, tỉnh.”

“Ừm, bị điểm tâm ngọt của nàng làm cho tỉnh.” Mặc Thanh Dạ liếc mắt đưa tình với Thẩm Tích Họa.

Thẩm Tích Họa thẹn thùng tránh đi ánh mắt của Mặc Thanh Dạ, mở nắp chén.

“Thấy chàng ho khan, thiếp nấu canh tuyết lê ngân nhĩ cho chàng. Còn bỏ thêm kỷ tử, táo đỏ. Chẳng những sinh tân bổ phổi, còn ích khí bổ huyết.” Vừa nói vừa khuấy thìa ngọc trong chén, chuẩn bị đút Mặc Thanh Dạ.

“Tích nhi làm điểm tâm so với đầu bếp vương phủ làm còn ngon hơn, những món ăn vặt này lại là trò gì đây? Sao ta chưa từng thấy qua?”

Mặc Thanh Dạ hắn chưa từng thấy qua là đúng rồi, những cái này đều là món ăn vặt ở hiện đại, ở cổ đại sao có thể thấy được.

“Đây là bánh bí đỏ đậu xanh, tác dụng thanh nhiệt.”

Mặc Thanh Dạ cắn một ngụm bánh bí đỏ đậu xanh vàng óng, so với bánh đậu xanh bình thường càng thấy khác xa. Vỏ bánh bên ngoài là bí đỏ, bên trong là nhân đậu xanh.

“Ăn rất ngon.”

“Chỉ cần chàng thích, sau này mỗi ngày đều làm cho chàng.” Thẩm Tích Họa hiểu ý nở nụ cười, có chuyện gì vui bằng so với việc Mặc Thanh Dạ ăn thức ăn nàng làm chứ?

Trong phòng Thẩm Tích Thư.

“Phụ thân, Thư nhi không cam lòng!” Thẩm Tích Thư rơi lệ căm giận nói.

Thẩm lão gia ngồi ở bên giường Thẩm Tích Thư, nắm tay ngọc của nàng, ngón tay chưa từng dính qua nước, da thịt trắng trong mịn màng óng ánh, Thẩm lão gia thương tiếc vạn phần, nhẹ nhàng vỗ tay Thẩm Tích Thư nói:

“Thư nhi, phụ thân sẽ giúp con. Cho dù xảy ra chuyện gì, còn có phụ thân!” Thẩm lão gia nắm chặt nắm tay tuyên thề cho ái nữ chỗ dựa.

Đại phu nhân đứng bên cạnh bi thương nghẹn ngào nhìn Thẩm lão gia vì thấy ái nữ đau lòng mà biểu lộ vẻ mặt tàn nhẫn, bà lập tức ngừng khóc, trong lòng tính toán tìm cách tạo cơ hội cho Thẩm Tích Thư.

Đại sảnh Thẩm phủ. 

Đại phu nhân khóc sướt mướt, Thẩm Tích Thư bị thua thiệt, địa vị đại phu nhân của bà cũng sẽ bị uy hiếp.

An vương phi được An vương gia sủng ái nên là Thẩm Tích Thư, lại bị ả tiện nhân Thẩm Tích Họa đoạt đi, Tiết Giai Lệ sẽ vì thế mà mẫu bằng nữ quý, sẽ có thể từ một tiện tì mà trèo lên vị trí phu nhân, tuy trên danh nghĩa bà vẫn là đại phu nhân, nhưng không biết chừng ngày nào đó Thẩm Tích Họa lại muốn cho nương của ả ngồi trên vị trí đại phu nhân, vậy thì lúc đó tình cảnh của bà sẽ ra sao?

Đại phu nhân không dám nghĩ tiếp, vì muốn gìn giữ sự tươi trẻ đã phải nhọc lòng, chẳng những đã phải phòng bị Thẩm lão gia ngày nào đó đón một thiếu nữ tuổi trẻ xinh đẹp về phủ, bây giờ còn phải phòng thêm việc Thẩm Tích Họa đem Tiết Giai Lệ phù chính. Nhớ tới thật sự thấy thương tâm, không nhịn được khóc nấc lên.

Kỳ thực Thẩm Tích Họa cùng Tiết Giai Lệ nào có suy nghĩ như thế, chỉ cần có thể làm cho Tiết Giai Lệ ở Thẩm phủ không bị người ức hiếp, có thể an hưởng tuổi già là được.

Thẩm lão gia vốn đã tâm phiền ý loạn, bị đại phu nhân khóc nháo như vậy, càng thêm giận dữ.

“Khóc! Khóc! Khóc! Chỉ biết khóc! Khóc cho mù luôn đi! Khóc có ích lợi gì? Bà khóc, Thư nhi có thể làm Vương phi sao? Giờ phải nghĩ cách!” Thẩm lão gia cũng hoang mang lo sợ.

Lúc trước Thẩm Tích Họa yếu đuối, có thể mặc người bài bố, hiện nay chẳng những tính nết khác với ngày xưa, còn được An vương gia sủng ái, muốn dễ dàng ở giữa thu lợi đã là không dễ, huống chi còn phải tạo điều kiện cho Thư nhi được Vương gia yêu mến, đã khó lại càng thêm khó. Lúc Thẩm Tích Thư nhìn thấy An vương gia là lão đã hiểu.

Đại phu nhân bị Thẩm lão gia quát lớn liền không dám khóc, chỉ không ngừng nức nở.

Bà biết lúc này lão gia rất buồn phiền, nếu bà lại khóc, lão gia sẽ mang chuyện lúc trước bà kêu Thẩm Tích Họa gả thay ra tính sổ thì bà phải làm sao? Đôi mắt đại phu nhân chuyển động, nảy ra ý hay.

“Lão gia, thiếp thấy việc này chúng ta có gấp cũng không được, thiếp sẽ đi khuyên nhủ Thư nhi, chúng ta bàn bạc kỹ hơn. Lão gia nhốt Kỳ nhi cũng lâu rồi, thả nó ra cho hít thở không khí, nếu không lại hại đến sức khỏe. Thư nhi với Kỳ nhi tỷ muội tình thâm, lúc này cũng có thể khuyên giải an ủi lẫn nhau một chút.”

Đại phu nhân ngoài miệng nói rất nhẹ nhàng êm ái, nhưng kỳ thực là kế hoãn binh, quyết ý muốn tính toán kế hoạch sao cho Thẩm Tích Thư đạt được sự ưu ái của Vương gia.

Bà hận Thẩm Tích Họa từ trong xương tủy, bà biết rõ Thẩm Tích Kỳ cùng Thẩm Tích Họa từ nhỏ đã bất hòa, bởi vì chuyện gả thay mà Thẩm Tích Kỳ bị Thẩm Tích Họa ức hiếp phải bị cấm túc, Tây Tĩnh cũng vì thế mà chết, di nương Thẩm Tích Kỳ cũng bởi thế mà bị bán đi kỹ viện, chỉ nhiêu đó thôi cũng có thể tưởng tượng được Thẩm Tích Kỳ hận Thẩm Tích Họa bao nhiêu, so với bà chỉ có hơn chứ không kém.

Trên danh nghĩa thả Thẩm Tích Kỳ là vì muốn trò chuyện giải buồn với Thư nhi, trên thực tế là muốn Thẩm Tích Kỳ đấu đá với Thẩm Tích Họa, làm cho Thẩm Tích Họa xấu mặt, Thư nhi của bà mới có cơ hội.

Chỉ là một tiện tì ngu ngốc mà thôi. Tuy Lão gia yêu nhất là Thư nhi, nhưng trước kia Thẩm Tích Kỳ cũng được lão gia sủng ái, nếu nói cho lão gia ý nghĩ của bà chẳng phải là làm cho lão gia tức giận nói đại phu nhân bà rất ác độc sao. Huống chi ả Thẩm Tích Kỳ này lại là người ngu dốt, dễ lừa gạt.

Chiêu này của đại phu nhân thật sự rất cao minh.