Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 146




Rất nhanh đã tới phủ Thái Tử, Cận Thu xuống xe ngựa đi tới trước của lớn, thị vệ gác cửa cũng nói giống như lúc Ngâm Hoan tới đây: “Thái Tử Phi không tiếp khách.”

Từ trong ngực, Cận Thu lấy ra lệnh bài, những người thị vệ gác cửa đưa mắt nhìn nhau, một người trong bọn họ lên tiếng: “Kính xin cô cô chờ một chút, tiểu nhâu phải đi bẩm báo lại với Thái Tử Phi.”

“Không cần, ngươi dẫn chúng ta vào trong là được rồi." Cận Thu nhìn hai người thị vệ, hoàng hậu nương nương phái bà đến, còn cần gì phải bẩm báo.

Thị vệ thấy không thể ngăn cản được, liền hướng về phía người kia ra hiệu bằng mắt, sau đó dẫn Cận Thu cùng hai người Tô Khiêm Mặc vào trong.

Trong lúc bọn họ sắp tới viện của Thái Tử Phi, thì Thái Tử Phi mới vội vàng ra đón, thấy Tô Khiêm Mặc đứng sau lưng Cận Thu thì nàng ta sững sờ trong chốc lát, nhưng ngay sau đó liên cười nói: “Thì ra là Cận Thu cô cô, không nghe mẫu hậu nhắc tói, cho nên không kịp chuẩn bị.”

“Biết Thái Tử Phi chăm sóc Thái Tôn cực nhọc cho nên nương nương sai ta tới để thăm nom, bởi vì Tô Phó Thống quan tâm đến tình trạng của Thái Tôn nên cùng đi để thăm viếng.” Thái Tử Phi vừa nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, Hoàng Hậu quan tâm tới con của nàng ta, đó là một chuyện không thể nào tốt hơn nữa: “Mời cô cô qua bên này, Khiêm Mặc cũng thật là, muốn tới thăm mà không chịu nói trước với ta một tiếng.”

Đến biệt viện của Thái Tôn, ở trong viện trên đường đi cứ cách một khoảng đều có người, Ngâm Hoan cảm thấy thật kỳ quái, nếu Thái Tử Phi đã coi trọng con trai như vậy, không lý nào lại để cho một mình hắn chạy tới viện của Tưởng tỷ tỷ, mà không có người nào đi theo bên cạnh.

Hiện giờ Thái Tôn đã sáu tuổi, đang nằm thở thoi thóp trên giường bệnh, nếu không phải nắm giữ địa vị Thái Tôn, thì lấy tình trạng sức khỏe của đứa nhỏ này thật khó lọt vào mắt hoàng thượng, cũng khó trách Thái Tử Phii vì đứa nhỏ này mà lo lắng, cho dù có sinh bao nhiêu đứa nhỏ khác cũng không thể lợi thế bằng trưởng tử đích tôn.

“Mẫu phi.” Thái Tôn nhẹ giọng gọi một tiếng, Thái Tử phi đau lòng ôm hắn ngồi dậy, Thái Tôn nhìn Cận Thu cũng biết chuyện gọi một tiếng Cận Thu cô cô, Cận Thu cũng đưa lên những vật được Hoàng Hậu ban thưởng xuống, truyền đạt lại mấy lời quan tâm của Hoàng Hậu.

“Đa tạ hoàng nãi nãi đã quan tâm, nhất định Tuân Nhi sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt, đến lúc đó sẽ vào cung để thăm ba.” Tô Ngạn Tuân ôn hòa nói, đến lúc này Tô Khiêm Mặc mới bảo A Hỉ đưa lễ vật lên: “Phải vài ngày nữa Thái Tử ca ca mới trở về, ta cũng sắp trở về Dương Quan rồi, cũng muốn tới thăm một lần.”

Thái Tử Phi mời bọn họ tới ngồi ở Thiên Sảnh, Thái Tử Phi liếc mắt nhìn Ngâm Hoan vẫn luôn yên lặng không nói lời nào bên cạnh Tô Khiêm Mặc: “Khiêm Mặc này, một lần đi là mất một khoảng thời gian không phải ngắn đâu.”

“Cho nên ta muốn mang Ngâm Hoan cùng đi với ta.” Tô Khiêm Mặc không nói lời nào nắm tay của Ngâm Hoan, lại nhìn Thái Tử Phi vừa cười vừa nói: “Hôm nay cũng đã đến đây rồi, cũng muốn gặp Tưởng Trắc Phi, trước là việc thành thân, sau là chuyện Tưởng Trắc Phi đã tặng lễ vật rất hậu hĩnh, chúng ta còn phải cảm ơn Tưởng Trắc Phi.”

Thái Tử Phi ngẩn ra, khẽ mỉm cười: “Sợ rằng hôm nay Tưởng Trắc Phi không thể ra gặp hai người rồi.” Vốn nàng ta còn đang cảm thấy kỳ lạ vì sao bọn họ lại cùng Cận Thu cô cô xuất hiện cùng một lúc, thì ra là vì Tưởng Trắc Phi.

“Có phải Tưởng tỷ tỷ không được khỏe hay không?” Trên mặt của Ngâm Hoan xuất hiện một tia lo lắng, Thái Tử Phi cười lắc đầu: “Đây vốn là chuyện xấu ở phủ Thái Tử, các người đã hỏi, vậy thì ta cũng không sợ bị mất hết mặt mũi, trong lúc này thái tôn lại đột nhiên trở bệnh nặng là vì ăn thức ăn trong viện Tưởng Trắc Phi, Thái y đã xem qua nói là do bị ngộ độc thức ăn, vốn thân thể của Thái Tôn không tốt, lại ăn đồ như vậy, lại nói có thể nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy ta đã cấm túc Tưởng Trắc Phi, chờ tới lúc Điện Hạ trở về để tra xét xem thế nào, chỉ sợ đổ oan cho Tưởng muội muội thôi.” 

Lời nói của Thái Tử Phi không một chút sơ hỏ, cấm túc cũng không phải là hình phạt gì lớn lao, chỉ là hơi cực khổ một chút, đối với người bình thường không phải là vấn đề lớn, lại nói sợ đổ oan Tưởng Trắc Phi, cũng rất hợp tình hợp lý đợi Thái Tử trở về xem xét.

“Vì vậy cũng không có bẩm báo lại trong cung, vì sợ mẫu hậu phiền lòng, kính xin Cận Thu cô cô tha thứ.” Trên mặt của Thái Tử Phi hiện đầy vẻ bất đắc dĩ, Cận Thu gật đầu, Tô Khiêm Mặc hơi nhíu mày nói: “Tại sao vô duyên vô cớ ăn thức ăn trong viện của Tưởng Trắc Phi lại trúng độc, không có ai đi theo bên cạnh Thái Tôn hay sao?”

“Nói tới cũng thật lạ, vốn không ít người đi theo bên cạnh Thái Tôn, cũng ít khi đi tới viện của Tưởng Trắc Phi, nhưng lần này lại một mình Thái Tôn đi tới đo, ta đã hỏi ma ma hầu hạ bên cạnh Thái Tôn, bọn họ nói do Thái Tôn tỉnh dậy sau khi ngủ trưa cho nên tự mình chạy ra ngoài.”

“Việc hạ độc này cũng quá trắng trợn đi.” Tô Khiêm Mặc chậm rãi nói ra ý của mình: “Làm sao Tưởng Trắc Phi sẽ ở trong tình huống như thế mà hạ độc Thái Tôn được.”

“Vì vậy mới tạm thời giam mọi người lại, chờ Thái Tử về tra xét, ta cũng sợ mọi người nói ta không công bằng.” Thái Tử Phi cười thật tự nhiên, nàng ta làm như vậy cũng không coi là sai.

Ngâm Hoan nhìn Tô Khiêm Mặc, Thái Tử Phi thẳng thắng thừa nhận như vậy ngược lại làm cho bọn họ không thể yêu cầu được gặp mặt Tưởng Trắc Phi. Tô Khiêm Mặc nhìn Cận Thu đang đứng đối diện mình.

“Người là Thái Tử Phi, tại sao lại nói không công bằng, chờ đến lúc Thái Tử Gia trở lại để tìm chứng cứ, có khi đã muộn màng rồi.” Cận Thu nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở, sắc mặt Thái Tử Phi liền thay đổi: “Lỡ có chuyện gì xảy ra, làm sao có thể ăn nói với Tưởng gia đây?”

Ý tứ của Cận Thu chính là ý tứ của Hoàng Hậu nương nương, hôm nay Thái Tử Phi làm như vậy nghĩ rằng có thể lừa gạt hết người trong thiên hạ, cuối cùng có xảy ra chuyện gì cũng còn tròn  trở lại, nhưng nếu đã để người khác biết, vậy thì cũng phải suy nghĩ một chút về gia tộc ở sau lưng người đó, Hoàng Hậu đã cố gắng để làm thăng bằng các thế lực, không thể vì một chuyện ‘không có bằng chứng xác thực’ mà phá hư mọi chuyện.

“Nếu Thái Tử Phi không ngại, hay là để nô tỳ đến xem thử như thế nào?”

Cận Thu cũng trở miệng nói như vậy, Thái Tử Phi còn có thể làm được gì, đành đứng dậy dẫn bọn hộ đi đến viện của Tưởng Trắc Phi, Tô Khiêm Mặc đi cùng Ngâm Hoan ở phía sau, nàng kéo nhẹ áo của hắn hỏi nhỏ: “Làm sao chàng biêt Cận Thu cô cô sẽ hỏi vậy?”

“Đợi quay về sẽ nói rõ cho nàng biết.” Tô Khiêm Mặc ngắt nhẹ trên má nàng, dẫn nàng đi về phía trước.

Hôm nay trong viện Tưởng Trắc Phi, ngoại trừ ma ma giữ cửa thì tất cả những ma ma khác cùng nha hoàn đều bị giam lại, ngay cả nha hoàn trước đó đã báo tin cho Trình Bích Nhi cũng đã bị giam lại, đến trước phòng giam của Tưởng Trắc Phi thì có hai ma ma đứng canh giữ.

Sau khi mở cửa, Cận Thu nhìn căn phòng một lượt, trên mặt cũng không có bất cứ thay đổi nào, chỉ bước vào trong phòng, một cái bàn nhỏ được đặt trước bàn hương án để tượng phật, toàn thân Tưởng Trắc Phi mặc quần áo màu trắng đang ngồi ở chỗ cái bàn nhỏ đó để chép kinh.

Nghe thấy tiếng động, Tưởng Như Nhân quay đầu lại, thấy Thái Tử Phi liền vội vàng đứng dậy muốn hành lễ, nhưng có lẽ do ngồi lâu người cũng choáng váng, nàng ta còn chưa kịp đứng thẳng, do không có cái bàn làm chỗ dựa, đã lảo đảo ngã trên mặt đất.

Bên cạnh không có nha hoàn hầu hạ, Tưởng Như Nhân ngã xuống cũng không có ai nhanh chóng đi đỡ nàng ta, ngược lại Ngâm Hoan đang đứng bên cạnh Tô Khiêm Mặc lại la lên sợ hãi: “Tưởng tỷ tỷ.”

Hai cung nữ đứng sau lưng Thái Tử Phi liền bước lên đỡ Tưởng Như Nhân, sắc mặt Tưởng Như Nhân tái nhợt nhìn Thái Tử Phi, tất nhiên cũng nhìn thấy được Cận Thu đang đứng bên cạnh Thái Tử Phi cùng hai người Ngâm Hoan đang đứng phía sau, Tưởng Như Nhân hành lễ với Thái Tử Phi, cũng không nói thêm gì, trên mặt hiện lên vẻ khổ sở, chợt một tay ôm bụng, sau đó hôn mê bất tỉnh trong lòng hai người cung nữ đang dìu mình.

Sau khi từ phủ Thái Tử đi ra, Ngâm Hoan quay đầu nhìn cái bảng hiệu lớn: “Xem ra Thái Tử sẽ trở về rất nhanh rồi.”

“Nàng cứ yên lòng đi, không có việc gì đâu.” Trong xe ngựa, Tô Khiêm Mặc ôm nàng vào ngực để an ủi, Tưởng Như Nhân rất thông minh khi giả vờ ngất đi, ở ngay dưới mắt hoàng hậu bày ra mọi chuyện rõ ràng như vậy, chắc chắn Hoàng Hậu cũng không để mặc mọi chuyện trôi qua như vậy.

“Đã làm phiền chàng phải giúp một tay.” Ngâm Hoan nói có vẻ hơi mệt mỏi, mọi chuyện từ lúc vào cung cho đến phủ Thái Tử, căn bản nàng cũng không có nói hay làm gì hết, nhưng mọi chuyện đều được giải quyết thuận lợi, đều nhờ có Tô Khiêm Mặc mà mọi chuyện mói thành công, nếu là người khác thì làm sao có thể gặp được Hoàng Hậu dễ dàng như vây, làm sao có được năng lực có thể vào trong phủ Thái Tử, buộc Thái Tử Phi bất đắc dĩ phải mang bọn họ đến gặp Tưởng tỷ tỷ, nếu là người khác thì thật sự nàng và Trình Bích Nhi cũng không có cách nào làm được.

“Chúng ta là vợ chồng, còn nói cám ơn này nọ, đúng là nha đầu ngốc.” Tô Khiêm Mặc hôn lên trán nàng: “Không phải nàng vẫn thắc mắc tại sao Cận Thu phải nhắc tới chuyện gặp mặt Tưởng Trắc Phi sao? Nàng cũng biết Tưởng gia còn có một vị cung phi khác mà.”

“Là Tấn Phi nương nương.”

“Mẹ ruột của Tam Hoàng Tử  chính là Tấn Phi nương nương, nhưng Tưởng gia lại đưa Tưởng Trắc Phi vào phủ Thái Tử, tình hình như vậy có vẻ như Tưởng gia không có ý định đứng về phía bên nào cả, chỉ muốn giữ thái độ trung lập, nhưng trên thực tế, đây là Hoàng thượng muốn cân bằng thế lực của Tưởng gia ở trong triều đình, theo lý mà mói thì dự định ban đầu chính là ban cho Tưởng Trắc Phi làm chính phi của Tam Hoàng Tử, nhưng sau lại trở thành Thái Tử Trắc Phi, chắc chắn trong đó Hoàng Thượng có nhúng tay vào.

“Hoàng Thượng là một lão hồ ly, không cần biết tương lai như thế nào, chắc chắn Tưởng gia đều phải ra sức vì triều đình, để giữ được Tấn Phi cùng Tưởng Trắc Phi, Tưởng gia cũng phải cố gắng để duy trì sự cân bằng này, áp chế Hoắc Khởi, cho nên nếu như Tưởng Trắc Phi có xảy ra chuyện gì, cho dù là chỉ vì chịu một chút oan uổng mà dẫn đến mất con, thân thể tổn hại, thì Tưởng Gia nhất định sẽ không bỏ qua, dĩ nhiên Hoàng Hậu sẽ không ngồi yên trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra, cho nên mới muốn Cận Thu thay mình đi xem xét thế nào, nếu được tốt nhất là đảm bảo Tưởng Trắc Phi không có chuyện gì cho đến khi Thái Tử quay trở lại, cho dù Tưởng Trắc Phi có vấn đề gì mà bị phạt cũng phải có chứng cứ rõ ràng.”

Ngâm Hoan bấm tay hắn một cái: “Nói nhỏ thôi, sao chàng lại hình dung Hoàng Thượng như vậy, cũng phải nhỏ tiếng một chút đi.”

“Nếu quả thật Thái Tử Phi có ý định này, thì coi như lần này chúng ta đến thật đúng lúc.” Sắc mặt của Tô Khiêm Mặc trầm xuống, huyết mạch con cháu của Thái Tử vốn không nhiều, nếu Tưởng Trắc Phi không may mất đi đứa nhỏ, đến lúc đó tuy Tưởng gia không thể thẳng thắn trách tội Thái Tử Phi, nhưng khẳng định ngấm ngầm bất mãn với phủ Thái Tử.

Ngâm Hoan thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tưởng tỷ tỷ không có sao là tốt rồi, mới vừa rồi khi bước vào căn phòng kia, tuy bọn họ chỉ liếc nhìn nhau một lần, Tưởng Như Nhân liền ngất xỉu, chuyện té xỉu có thể nói lên thân thể nàng ta yếu đuối, Cận Thu ở ngay đó, Thái Tử Phi sai người mời thái y tới, vào nhà kia, họ chỉ là nhìn nhau một cái, Tưởng như nhân liền ngất đi, một ít té vừa vặn nói rõ nàng thân thể yếu đuối, cận thu tại chỗ, thái tử phi phái người đi tìm thái y tới đây, mọi chuyện cứ phát triển như vậy, tất nhiên cũng biết được Tưởng Như Nhân mang thai.

Bởi vì vừ mới mang thai, cho nên đừng nói Thái Tử Phi, ngay cả bản thân Tưởng Trắc Phi cũng không biết chuyện này, chắc chắn là không thể tiếp tục cấm túc thêm nữa, Tưởng Như Nhân được thả ra để điều dưỡng thân thể thật tốt, lúc hai người Ngâm Hoan rời khỏi thì Cận Thu vẫn còn ở lại trong phủ Thái Tử, có bà ta ở đó, Ngâm Hoan cũng yên tâm rồi.

“Tướng công, chàng nói thử xem tại sao Thái Tử Phi phải làm chuyện này, chắc chắn nàng ta rất rõ ràng cái lợi và hại trong chuyện này mà.” Một lúc sau, Ngâm Hoan mới ấp úp hỏi, làm chính phi trong phủ Thái Tử, đã sinh được trưởng tử, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì sau khi Thái Tử kế vị, chắc chắn sẽ phong nàng ta làm Hoàng Hậu, dưới tình huống như vậy đáng lẽ nàng ta phải vì Thái Tử mà suy nghĩ, giúp Thái Tử được kế vị thuận lợi mới đúng.

“Cho dù là người lợi hại hơn nữa thì cũng sẽ có điểm yếu.” Tô Khiêm Mặc vuốt má của nàng: “Nàng chính là điểm yếu của ta, mà đối với Thái Tử Phi, Thái Tôn chính là điểm yếu của nàng ta.”

Khuôn mặt của Ngâm Hoan thoáng chốc đã ửng hồng: “Nếu đã là điểm yếu của nàng ta, vậy thì chuyện này không thể nào do Thái Tử Phi bày ra rồi, nàng ta không thể nào để Thái Tôn phải mạo hiểm.”

Vừa nói xong, dường như Ngâm Hoan nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu lên, hai người cùng nhìn nhau, ở trong mắt đối phương, hai người đều thấy được đáp án, không phải là Thái Tử Phi, vậy sẽ là người nào đây?!

Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi nhé- - hôm nay Lương Tử chỉ viết một chương thôi, về nhà trễ quá, thật sự không kịp nữa, ô ô ô, xin lỗi các bạn, cũng không kịp nhìn bình luận, giờ phải đi coi liền