Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 62




Thương Lam mở sách tham khảo ra nghiêm túc làm ghi chú, chưa tới mấy tuần nữa chính là tháng kiểm tra, lần này sát hạch liên quan đến học kỳ sau chia lớp để chấm điểm, trụ cột của cô vốn là kém, phải trả giá so với người khác nhiều hơn gấp mấy lần nỗ lực, nếu như có thể phân vào lớp chọn, bầu không khí học tập nơi đó đối với thành tích của cô tất nhiên có thể có trợ giúp cực lớn. 

Đồng hồ treo trên tường tích tắc trôi qua, người trong chốc lát tập trung tinh thần tiếp, thời gian di chuyển đặc biệt nhanh, cuối cùng sau khi làm xong một trang bài tập, cô vô tình ngẩng đầu nhìn một chút thời gian thì đã đến chín giờ tối.

Nghĩ đến Triển Mộ cũng nên đi, Thương Lam thở phào một hơi, có anh ở nhà khô khan, lúc nào cô cũng chờ đợi lo lắng rất sợ anh lại làm ra cái gì nữa, cầm lấy ly nước trên bàn sớm đã trống không, cô đi tới cửa phòng.

Có thể cô nên cho chính mình uống một ly sữa tươi.

Đúng lúc này, cửa ngoài truyền tới tiếng giày da giẫm ở trên sàn gỗ của đàn ông.

"Cộc cộc "

Thương Lam cả kinh, đột nhiên đứng tại chỗ, vểnh tai nghe tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần.

"Cốc Cốc."

Cửa ngoài truyền tới hai tiếng đập cửa nặng nề, sau đó là tiếng nói trầm thấp khàn khàn của Triển Mộ. 

"Tiểu Lam, mở cửa."

Trái tim một hồi co rút nhanh, Thương Lam trợn tròn một đôi mắt to không nói tiếng nào đứng.

Cầm cái ly tay trên tay, cô khẩn trương nhìn chằm chằm cửa chính bằng gỗ, may mắn sau khi chính mình vào tiện tay đem khóa cửa lại.Edior: Sói Xám_

Ván cửa bền chắc không ngăn cản được khí thế bức người của anh, cho dù cách một tầng gỗ thật dầy cô vẫn cảm thụ được ánh mắt anh nóng rực xuyên qua cửa chính chính xác tìm được vị trí của cô, đang không hề chớp mắt nhìn cô. 

Không thể phủ nhận, cho dù anh không hề làm gì, chỉ là ở đứng ngoài cửa, là có thể ảnh hưởng sâu đậm đến cô.

Thương Lam có chút nghĩ sợ mà thối lui đến phía sau rèm cửa sổ, trái tim thình thịch nhảy, đột nhiên ngoài cửa tiếng động như bị phóng đại vài lần, khoảng cách xa như vậy, cô vẫn như cũ có thể nghe được tiếng hơi thở nồng đậm của anh..

"Anh biết em ở bên trong, mở cửa." Giọng nói mơ hồ lộ ra uy hiếp.

Nơi này là Thương gia, Thương Lam tin tưởng anh không dám xằng bậy, tóm rèm vải cửa sổ tay nắm chặt lại, không có động tác tiến lên.

Triển Mộ lặng lặng đứng ở ngoài cửa, trên mặt âm trầm là sơn vũ dục lai – bình tĩnh, nếu như không phải kiêng kỵ thế lực với Thương Trung Tín, một tầng ván cửa mỏng sao có thể ngăn bước tiến của anh.

Như là cảm nhận được anh tức giận, bỗng nhiên dưới bàn chân Thương Lam dâng lên ớn lạnh cả người, lạnh lẽo thấu xương, cóng đến cô run lập cập.

"Cốc Cốc."

Edior: Sói Xám_

Ngoài cửa lại vang lên hai tiếng gõ nhỏ nhẹ.

Triển Mộ cười thật thấp xuyên qua ván cửa truyền vào trong tai Thương Lam, đưa tới trên da vô số sợ run.

"Tiểu Lam, lúc nữa em tra Email một chút, anh không bảo đảm nội dung bên trong ngày mai sẽ không truyền ra ngoài. "

Thương Lam nghe vậy toàn thân chấn động, lạnh lẻo tập kích trên sống lưng cô, cô tim đập mạnh và loạn nhịp mấy giây, thông suốt đứng dậy đi qua bàn máy tính chạy đi, vội vã chạy nhanh đến nỗi đụng ngã cái ghế đặt ở mép giường.

Đầu ngón chân đụng với chân ghế, cô không kịp kêu đau, tay trái đã đè xuống nguồn điện công tắc.

Triển Mộ ở bên ngoài nghe được một động tĩnh tiếng vật thể ngã xuống đất, khóe miệng hơi hơi động, giọng nói ôn hòa xuyên qua cửa phòng.

"Anh đi, chờ điện thoại của em."

"Cốc cốc." Tiếng bước chân của anh dần dần nhỏ đi, Thương Lam mở hòm thư ra, bên trong quả nhiên có một lá chưa mở, thời gian hiện lên năm giờ chiều, cũng chính là thời gian cô né tránh Triển Mộ một mình về nhà.

Cô hít vào một ngụm khí lạnh, ngón tay cầm lấy ly nước của cô trở nên trắng, mở thư điện tử ra, đột nhiên bắn ra ảnh chụp bản gốc khiến cho huyết sắc khuôn mặt nhỏ của cô thay đổi đến mức dị thường trắng bệch.

Trong tấm ảnh là một người thiếu nữ Xích lõa -- thân thể trần truồng, trên da thịt trắng nõn đầy vết bầm,  đôi mắt cô đỏ lên ôm mình rúc ở trong góc, trong mắt thật to viết đầy cầu xin, đến nỗi cô van xin cái gì cũng chỉ có Thương Lam tự mình biết.

Nước mắt từ trong con ngươi chiếu ra bóng dáng của một người đàn ông, cô đang cầu xin anh, cầu anh đừng chụp, về sau cô đều sẽ nghe lời, sẽ không lại ngỗ nghịch anh...

Bị điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng chuông làm sợ, bên trên hiện lên điện thoại cá nhân của Triển Mộ.

Thương Lam nhìn chằm chằm ảnh chụp trong máy vi tính, do dự tiếp.

"..."

"Thấy chưa?" Triển Mộ lấy xe, lặng lặng châm lửa một điếu thuốc.

"Anh đê tiện."

Bên đầu điện thoại kia truyền đến giọng nói mềm nhũn của Thương Lam, ngẩng đầu nhắm đúng tìm được vị trí phòng cô, ánh đèn yếu ớt xuyên qua rèm cửa sổ đập vào mi mắt, Triển Mộ nói cười thật thấp.

"Em lại trốn anh, chuyện càng hèn hạ anh đều làm được. "

"Đừng ép em, em sẽ nói cho ba!" Tuy là cô cũng không muốn đi tới một bước kia.Edior: Sói Xám_

Triển Mộ giễu cợt hừ nhẹ, muốn nói cô cũng đã sớm nói, còn có thể chờ tới bây giờ?

Anh không sợ hãi.

"Tiểu Lam, bây giờ có thể em nói với Thương Trung Tín, chẳng qua là anh không bảo đảm ngày mai vài tấm hình này sẽ không truyền trên Internet."

Bên kia trầm mặc một lúc, sau đó truyền đến Thương Lam khàn khàn khóc nức nở.

"Anh... Anh muốn như thế nào?"

"Em biết anh muốn như thế nào." Anh cười khẽ: "Hiện tại anh muốn gặp em, đi ra."

"Đã khuya lắm rồi, ngày mai có được hay không?" Cô xem sắc trời ngoài cửa sổ, núp ở góc giường nói ra, cô trốn tránh, có thể kéo dài được một ngày là một ngày.

Điểm mánh khoé nhỏ này làm sao có thể giấu diếm được anh, thu lại dưới đáy mắt không vui, anh chẳng muốn đi vạch trần cô, lời nói mang theo uy hiếp:

"Hiện tại đi ra, hoặc là anh đem phim ảnh truyền đi, tự em chọn. "

Triển Mộ nói cương quyết, không chỗ thương lượng:

"Năm phút đồng hồ, em biết anh không phải đang nói đùa. "

Trong ký ức của anh, Thương Lam mười sáu tuổi là đơn thuần, là hèn yếu, đối với cô gái như thế, anh có thừa biện pháp chữa cô, bất quá chuyện ảnh chụp anh cũng chỉ là trên miệng uy hiếp, cũng sẽ không thật truyền đi.

Thân thể của cô là của anh, anh như thế nào lại ngốc đến mức đem bực này làm thành phúc lợi tặng cho người đàn ông khác.

Ban đêm gió thật to, hết năm vừa qua khí trời vẫn là rất lạnh, Thương Lam đi đến trong tủ chọn bộ áo ngủ bằng lông, lại từ trong ngăn kéo móc ra áo khoác bông, che phủ ba tầng trong ngoài xuất hiện ở trước mặt Triển Mộ.Edior: Sói Xám_

Ào ào gió lạnh chà xát khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, ở phía xa cô đi chậm rì, tản bộ, có thể kéo bao lâu thì bao lâu.

Triển Mộ tựa vào trên cửa xe thanh thản nhìn cô động tác như lão thái thái, cười đến vẻ mặt ấm áp, rốt cục thân thể tiểu mập mạp đi đến trước mặt mình, anh cúi đầu nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô. 

"Ngẩng đầu."

Không vui nhìn trên người cô áo khoác bông thật dầy, vật nhỏ này đánh tâm tư gì anh lại không biết?

"Em sợ cái gì, anh nói sẽ không chạm em là sẽ không chạm em."

Bóng người đen thùi lùi che kín đi qua, Triển Mộ khoác vai của cô đưa cô mang vào trong xe, anh cầm lấy tay nhỏ bé trắng noãn của cô, trong bàn tay nắm chặt nhẹ nhàng xoa xoa.

Một lúc Thương Lam cảm thấy khó xử, yếu ớt giãy dụa, nỗ lực từ trong tay anh rút ra.

"Anh nói sẽ không đụng em!"

Như là không có nghe được lời của cô, anh duỗi bàn tay, chợt đưa cô kéo vào trong ngực, cửa xe đóng lại, bên trong xe hình thành một không gian riêng biệt, bốn phía tĩnh lặng đáng sợ, bên cạnh chỉ còn lại tiếng hít thở lượn lờ của bọn họ.

Cô không rõ tại sao Triển Mộ biến thành như vậy, nhiệt tình của anh tới quá đột ngột, làm cô trở tay không kịp, cô không biết nên làm sao đối mặt với anh như vậy.

Anh tới gần môi của cô, chậm rãi mở miệng nói:

"Bảo bối, anh làm vậy sao xem như là "Đụng ngươi đâu’."

Chưa tới mấy năm, anh sẽ làm cô biết, cái gì mới thật sự là "Đụng".

Triển Mộ cuồng vọng như vậy, người đàn ông bất thường như thế làm sao lại quan tâm lễ giáo ràng buộc gì? Sở dĩ chậm chạp không muốn thân thể của cô, anh tự có suy tính.

Hơi thở nóng rực phun ở trên mặt của cô, đột nhiên trong bụng Thương Lam căng thẳng, nhưng lại không dám có nhiều động tác, chỉ có thể khéo léo ngồi trong ngực của anh, không dám nhúc nhích. 

Anh vuốt vuốt tay nhỏ bé của cô, tinh tế vuốt ve mười ngón tay cô như bạch ngọc, tâm tình cực tốt nói:

"Ngày mai tan học anh đi đón em, điện thoại di động của em sẽ lại không hết pin đúng không?"

"Triển đại ca, ngày mai có thể em..."

Lời của cô chưa nói hết, đôi môi đã bị anh ngăn chặn, anh đặt lên đôi môi của cô, nhẹ nhàng mút cắn miệng của cô, đầu lưỡi cạy ra khớp hàm đóng chặt, tiến nhanh vào, tùy ý tìm kiếm lấy mùi thơm ngát trong miệng cô.

Thật muốn ở chỗ này muốn cô!

Hút cái lưỡi của cô, anh nhìn mắt của cô sâu đậm, bàn tay to không cố kỵ thăm dò vào dưới áo lông của cô, đường hoàng vuốt ve làn da trên lưng trắng nõn nhẵn nhụi xinh đẹp.

Thương Lam rúc bả vai vẫn không nhúc nhích, giống như bị đóng chặt trên nền hồ điệp, tính cách tượng trưng cho sự đập cánh, làm thế nào cũng không tránh thoát sự kiềm chế của anh, chỉ có thể mềm nhũn thừa nhận anh như lửa kích - tình.

"Không cần mượn cớ, anh không thích em gạt anh, hử?" Anh thở hổn hển buông tha đôi môi đỏ hồng của cô, bàn tay to càn rỡ ở thân thể cô đi lên trên, từ bụng dưới bằng phẳng một đường đi lên trên dò xét, bắt lại hai tiểu bánh bao xinh xắn bạch ngọc, véo nhẹ mảnh nhỏ nhào nặn, đầu ngón tay thậm chí trêu đùa điểm nổi trên quả anh đào đầy đặn của cô... Edior: Sói Xám_

Cái này... Đây chính là lý thuyết miệng của anh không động vào cô sao?

Tay muốn giãy giụa lại bị kiềm chế ở sau người, áo khoác bông thật dầy sớm đã bị anh bỏ đi để qua phía sau xe, hai hàng cúc củ áo ngủ mở rộng ra, Thương Lam bị anh áp dưới thân thể, như cá nằm trên thớt, vô lực tránh thoát, chỉ có đuôi cá hơi yếu nhúc nhích trơn trượt.

Hai hàng lệ trong trượt xuống hai gò má, cô cuộn tròn lấy thân thể nhẹ nhàng khóc nức nở.

Thật thấp tiếng khóc làm tỉnh lại lý trí của anh, trong đôi mắt màu đỏ tươi thối lui, dưới mắt anh nhìn thấy tiểu cô nương quần áo không đầy đủ, ho nhẹ một tiếng.

Mỗi khi đối mặt vố Thương Lam, bao giờ anh cũng không cách nào khắc chế cuộn trào mãnh liệt dưới thân muốn - bắn, dù sao anh đã cơ - khát lâu lắm, muốn chạm cô đã thành chấp niệm sâu tận xương tủy, không còn cách nào loại bỏ.

Thu hồi tay quyến luyến như cũ ở trên da thịt cô, anh giúp đỡ cô cài tốt nút áo ngủ, lấy áo khoác ngoài phía sau xe cô đưa đến.

Thương Lam chật vật tiếp nhận áo khoác của mình, tay run run ôm mình, co lại thành một đoàn cảnh giác nhìn anh.

Triển Mộ nhìn mắt cô phòng bị, cười khổ đem tóc rối của cô dính ở trên hai gò má vén ra sau tai, cô bé mười sáu tuổi cần chính là ôn nhu che chở_, mà không phải bá đạo mạnh mẽ bắt lấy, anh chậm chạp không muốn cô, là bởi vì anh không chỉ muốn người của cô, mà muốn cả đến lòng của cô.

"Ngày mai ngoan ngoãn chờ anh, biết không?"Anh động tình nhéo hai gò má béo mập của cô, môi ấm áp nhịn không được lại một lần nữa dán lên.

Khoảng cách giữa môi và môi rất gần, cô nhìn mắt Triển Mộ lửa nóng sắc bén, bên trong cất giấu lửa cháy hừng hực có thể mang cả người cô đốt cháy thành tro tàn, cực lực chịu đựng muốn ngoảnh khuôn mặt tránh thoát kích thích, cô khẽ gật đầu, xem như là đáp ứng.

"Dùng miệng của em trả lời anh."Anh cũng không tính đơn giản buông tha cô, nâng cằm của cô lên, anh kề cận môi của cô, miệng dưới giống như là muốn đem cô toàn bộ chiếm đoạt, giằng co cái lưỡi của cô không thả.

Đầu lưỡi bị anh mút vào trong miệng, Thương Lam tâm phế chỉ còn rút ra được một khe hở, cô nghẹn ngào, đứt quảng trả lời nhưng bị anh nuốt vào trong miệng:

"Biết... Đã biết..."

(Mỗ mỗ Thương – mỗ tác giả hoa mắt, ít đi mấy chục chữ, hồi đầu lại bù vào)

Đan Đan bảo hôm nay không phải mã bảy năm, ngày mai sẽ khóa phòng vip, Thương nào đó khóc... (Mặc dù không biết có hữu dụng hay không, nhưng là ta cũng không thể khiến đạo văn trộm được dễ dàng như vậy.)

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thương nào đó(cái bà tác giả nì) hoa mắt, thiếu mấy chục chữ, chương sau sẽ bù vào, trực tiếp đăng chương, mọi người xem quá nhiều lưu mấy chữ, thuận tiện ta đưa điểm cho các người.