Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 126




Núi non trùng điệp từ chân trời kéo dài đến, lại vươn thẳng đến tận chân trời bên kia, sắc xanh ngập tràn tầm mắt khiến cả phiến phong cảnh đều giống như một khối bảo thạch xanh lục đính trên non sông mỹ lệ.

Nước gợn loang loáng, vạn dặm trời trong, chiếc xe huyền phù màu đen chậm rãi đổ xuống, bóng dáng anh tuấn cao ngất của một người đàn ông bước ra khỏi xe, vững vàng tiến vào nhà chính Hạ gia.

Từ lần trước Hạ Bách Thâm ghé qua đến bây giờ cũng đã có nửa năm, sau lần Hạ lão gia tử làm ra chuyện dư thừa kia, Hạ Bách Thâm chưa từng đặt chân về nhà chính. Sự kiện đó quả thật khiến Hạ Bách Thâm đi không ít đường vòng, lãng phí thời gian vô ích.

Bất quá đến lúc cần vẫn là phải trở về, tỷ như ngày hôm nay lão quản gia đã cố ý gọi điện cho Hạ Bách Thâm, nói rằng sáng hôm nay lúc lão gia tử tản bộ vô tình bị trật lưng, vậy nên anh liền về nhà xem một chút.

Hạ Bách Thâm tự nhiên cũng biết, với trình độ thuốc men hiện tại đừng nói là bị trật lưng, cho dù cả xương sống đều bị lệch cũng không phải chuyện lớn gì. Hơn nữa thân thể Hạ lão gia tử vẫn luôn cường tráng, mấy chuyện như trật lưng này nọ chưa từng phát sinh bao giờ.

Quả nhiên, ngay khi Hạ Bách Thâm bước vào cửa lớn Hạ gia, vừa ngẩng đầu liền thấy Hạ lão gia tử tinh thần quắc thước.

Hạ lão gia tử hừ nhẹ một tiếng, chống gậy khẽ liếc nhìn Hạ Bách Thâm: “Còn biết trở về?”

Hạ Bách Thâm cũng không giận, chỉ là bình tĩnh gật đầu, thong dong nói: “Ông nội.”

Hạ lão gia tử lập tức ngạo kiều ngẩng cằm, nhìn cũng không nhìn đứa cháu trai bảo bối của mình, xoay người đi vào trong phòng. Hạ Bách Thâm lập tức đuổi kịp, hơi cúi đầu, sắc mặt lãnh đạm bước ngay theo sau.

Đi dọc theo hành lang đến phòng khách chính, một mâm thức ăn ê hề được bày biện đầy đủ từ lâu, tất cả đều là món Hạ Bách Thâm thích ăn. Anh thấy thế hơi nhướn mắt nhìn Hạ lão gia tử bên cạnh, đã thấy ông cụ lần nữa giả vờ cao lãnh, không thèm để ý đến anh.

Hạ Bách Thâm khẽ cong môi mỏng, không lên tiếng.

Kế tiếp, hai ông cháu bắt đầu ăn cơm.

Cho dù mấy năm nay, Hạ lão gia tử vì vấn đề con nối dòng của Hạ gia đã nhiều lần lăn lộn cháu trai, thế nhưng Hạ Bách Thâm cũng không vì vậy sinh ra khoảng cách với ông. Nhà họ Hạ chỉ còn có hai người bọn họ, cha mẹ của Hạ Bách Thâm đều đã mất từ khi anh còn rất nhỏ, ông nội một tay nuôi lớn anh, tuy rằng tính tình của anh không tốt nhưng còn chưa đến mức có thể tùy tiện hờn giận đối phương.

Giống như ban đầu, Hạ lão gia tử yêu cầu anh kết hôn cùng một người xa lạ, Hạ Bách Thâm tuy rằng tức giận nhưng cuối cùng vẫn cưới người kia. Giống như sau đó, cho dù Hạ Bách Thâm phi thường coi thường Sở Ngôn trước kia, thế nhưng sau khi Hạ lão gia tử cầu xin, anh cũng đi tìm cậu.

Đương nhiên, việc Hạ lão gia tử kéo ra chuyện mình và Sở Ngôn ly hôn, đây vẫn là khúc mắt trong lòng anh. Bất quá anh cũng hiểu được cuộc hôn nhân này quả thực cần phải ly, với sự kiêu ngạo của Sở Ngôn, hoàn toàn không thể giữ được, Hạ lão gia tử nhiều nhất chỉ là quăng một mồi lửa mà thôi.

Trên bàn cơm của Hạ gia là không có thanh âm, đợi đến khi cả bữa cơm kết thúc, Hạ Bách Thâm đang dùng khăn lau miệng, Hạ lão gia tử rốt cục không nhịn được: “Ông nói này Thâm Thâm, con và Sở Ngôn… thế nào rồi?”

Hạ Bách Thâm bình tĩnh hỏi ngược lại: “Thế nào là so?”

Hạ lão gia tử chà xát tay, nói: “Trước đó Sở Ngôn hình như giận con, thế nhưng ông nghe nói hiện tại cậu ta vẫn còn ở trong nhà con, giữa hai người rốt cuộc thế nào rồi?”

Hạ Bách Thâm sắc mặt bình tĩnh hồi đáp: “Bọn con đang yêu nhau.”

Đôi mắt Hạ lão gia tử sáng lóe lên, gấp rút hỏi: “Đang yêu nha?! Như vậy cháu cố của ông đâu? Cháu cố của ông thế nào rồi?” (Mèo: Mèo đặc biệt không thích Hạ lão gia tử, bởi vì mèo không thích trẻ con nên những chuyện kết hôn vì con cháu thế này mèo rất phản cảm. Ví dụ nhưđã lỡ có, lỡ sinh thì vì đứa trẻ làm nhiều việc không nói gì, đằng này mèo có cảm giác yêu đương chỉ vì sinh con ấy. Nếu không phải thời đại này đã có thể cho nam nam sinh con, có phải Hạ lão gia tử sẽ là bước cản trở lớn nhất trong tình cảm của Hạ Bách Thâm và Sở Ngôn không? Mình có lẽ không phải ghét Hạlão gia tử, chỉ là ghét cách suy nghĩ làm mọi việc chỉ vì ôm cháu của ông mà thôi (may mà còn chưa đến mức chỉ cần cháu trai ấy). Bonus, tất cả chỉ là ý kiến riêng và chủquan của mèo, mèo chỉ muốn chia sẻ và không áp đặt ai, bạn không thích có thể xem như không thấy, xin đừng lên lớp mèo kiểu ‘ông đã già, muốn con cháu là chuyện thường’, ‘Hạ gia nhất mạch đơn truyền, chẳng lẽ không quan trọng chuyện con cái?’… Mèo biết hết, hiểu hết, chỉ là không thích, okie?.)

Hạ Bách Thâm cười nhẹ một tiếng, môi mỏng khẽ mím, thần tình đạm mạc nghiêm túc nói: “Ông nội, con và Sở Ngôn là yêu đương bình đẳng, hoàn toàn không ôm mục đích nào mà đến với nhau. Ông tốt nhất đừng lén lút đi tìm Sở Ngôn, những việc này con sẽ xử lý tốt.”

Hạ lão gia tử vừa nghe lời này nhất thời bối rối, thật lâu không lấy lại tinh thần, đợi qua một hồi đẽo gọt cong cong nhiễu nhiễu bên trong ông mới trứng mắt, nói: “Hạ Bách Thâm, con nói vậy là có ý gì?! Cháu cố của ông đâu? Con rốt cuộc có sinh cháu cố cho ông hay không?”

Thái dương Hạ Bách Thâm nảy lên thình thịch, còn chưa mở miệng đã thấy ông cụ vỗ mạnh bàn đứng dậy.

“Hạ Bách Thâm nha Hạ Bách Thâm, ông nội thực sự đã nhìn lầm con! Con nếu đã yêu đương với người ta, vì sao không nỗ lực một chút? Tỷ suất gene xứng đôi của hai đứa nghịch thiên như vậy, gần như bách phát bách trúng, con thế nào không cố gắng được một chút? Con có phải cháu của ông không?! Con nói xem con rốt cuộc có được hay không! Loại chuyện này con chẳng lẽ còn làm không được sao? Hai đứa đều đã yêu đương bao lâu rồi, chưa từng lên giường sao? Đã lên giường cháu cố của ông cũng sẽ lập tức tới, con quả thực quá khiến ông thất vọng rồi!”

Hạ Bách Thâm mãnh liệt chấn động.

Hạ lão gia tử tiếp tục mắng: “Cháu cố của ông nha! Cha con cơ bản không được việc gì cả, nó làm sao cũng không dỗ được vợ mình mà! Cháu cố đáng thương của ông, con chừng nào mới có thể đến với thế giới này chứ! Tỷ suất gene của bọn nó đã cao đến như vậy, cha con ngay cả biện pháp kéo người lên giường cũng không có, con nói xem con… ôi chao… Hạ Bách Thâm, con làm gì đó?”

Thấy cháu nội của mình bỗng nhiên đứng dậy Hạ lão gia tử bị làm cho kinh hoảng, nước mắt vừa cố ép ra nhất thời không còn một giọt. Ông kinh ngạc nhìn Hạ Bách Thâm, chỉ nghe ngoài cửa vừa vặn có một đạo sét đánh xuống, tia sấm đùng đoàng đem cả thế giới bao trùm trong tiếng nổ, phảng phất tất cả va chạm chỉ gần ngay bên cạnh.

Hạ lão gia tử trong lòng căng thẳng, hít hít một hơi vừa định lên tiếng, bỗng nhiên nhìn rõ thần sắc của Hạ Bách Thâm. Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia lúc này đã lạnh đến cực hạn, cánh môi đơn bạc mím thành một đường, đôi mắt phượng hẹp dài đen kịt dâng lên tâm tình đáng sợ khiến ngay cả ông cũng không khỏi chột dạ, không dám tiếp tục lên tiếng.

Ngay giây kế tiếp, Hạ Bách Thâm cất bước liền đi.

Đến tận lúc này Hạ lão gia tử mới hỏi với theo một câu: “Ôi chao! A Thâm, con muốn đi đâu đó?”

Bước chân Hạ Bách Thâm không hề hoãn lại, anh bước nhanh ra khỏi nhà chính Hạ gia, sau ba phút chiếc xe huyền phù kia lập tức xuyên qua màng mưa, bay vút về phía chân trời xa xôi.

Hạ lão gia tử hoàn toàn không hiểu ra sao, chỉ có thể lẩm bẩm: “Làm gì chứ, đột nhiên chạy đi, trong mắt thằng nhãi này có còn người ông nội như ta không…”



Mà bên này, Sở Ngôn và An Thiều Dương mới đi được nửa đường, cũng không ngờ lại gặp mưa như vậy.

Theo lý thuyết, chuyện Sở Ngôn làm khách mời cho 《Hắc ám tập kích》 nên giao cho Chu Hòa Huy phụ trách, An Thiều Dương hẳn là nên tìm Từ Ngọc Dung, hoặc người của đoàn phim tiếp xúc với Chu Hòa Huy, mời Sở Ngôn thử kính, cuối cùng mới xác định có thích hợp hay không.

Thế nhưng đối với việc này, An Thiều Dương chỉ là mỉm cười lắc đầu: “Chị đích thân ngỏ lời với em mới có thể biểu đạt được chị có bao nhiêu chân thành hy vọng em tham gia.”

Đây là An Thiều Dương, siêu sao hàng đầu tinh hệ, cô dùng ngôn ngữ thành khẩn và ngữ điệu chân thành đến thế nhìn bạn, chỉ cần là con người liền không thể cự tuyệt. Hơn nữa lúc ở trên xe, An Thiều Dương cũng đã kể cho Sở Ngôn nghe đại khái về bối cảnh và nội dung của 《Hắc ám tập kích》, cùng với nhân vật mà cô muốn cậu thể hiện.

Sau khi nghe xong thiết đặt bối cảnh, Sở Ngôn thoáng cái đã bị cái thế giới này hấp dẫn, sau khi tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, lại cân nhắc thời gian của mình một chút, Sở Ngôn lập tức đồng ý thỉnh cầu của An Thiều Dương, chỉ là lại bổ sung: “Chỗ của anh Chu em sẽ báo lại rõ ràng.”

An Thiều Dương cũng cười: “Chỗ của Chu Hòa Huy chị sẽ tự đi nói, em chỉ cần tham gia là được rồi.”

Sở Ngôn nghe vậy hơi nhấc hàng mi, cười nói: “Chị An, em còn chưa thử vai đâu, chị xác định em có thể đảm nhận sao?”

Vừa nghe vậy, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của An Thiều Dương lộ ra thần sắc kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, ung dung nói: “Chị tin tưởng, dù là Phượng Tu, Ti Tích, Tần Mộ hay Tô Ngọc Quang đều có thể đảm nhiện tốt nhân vật này. Sở Ngôn, chị đã nói rồi, chị rất thích cách diễn dịch của em.”

Sở Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, khiêm tốn nói: “Chị An, chị đã quá lời rồi.”

Nào ngờ vừa nói xong những lời này, An Thiều Dương đã nặng nề lắc đầu: “Chị không nói quá đâu, lẽ nào em không nghe rõ lời chị sao? Sở Ngôn, chị nói rằng, chị rất thích sự diễn xuất của chứ không phải nói chị rất thưởng thức.”

Giữa hai chữ này tuy rằng tựa hồ không có sai biệt quá nhiều, thế nhưng sau một lúc ngẩn ra Sở Ngôn lại hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn An Thiều Dương, còn chưa kịp lên tiếng thì khi chạm vào mắt đối phương đã thoáng dừng lại.

Giờ khắc này, vị Ảnh hậu khí chất tuyệt đỉnh lại hai mắt chiếu sáng, chăm chú nhìn chằm chằm Sở Ngôn, khiến người sau không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt. Sau một khắc, chỉ nghe An Thiều Dương hàm xúc nở nụ cười bất minh, mắt đẹp hóp lại: “Nếu chúng ta đã bàn xong việc công, như vậy bạn việc tư thôi…”

Sở Ngôn: “…?”

“Sở Ngôn, chị muốn ký tên, là chữ ký của Ti Tích đấy!”

Sở Ngôn: “…”

Hình tượng của chị chuyển đổi cũng quá nhanh đi!

Nếu cứ như vậy, sẽ mất fans đấy!!!

Bất luận Sở Ngôn có bao nhiêu bất đắc dĩ, An Thiều Dương đại danh đỉnh đỉnh sau khi xử lý công sự xong liền đột ngột thay đổi tác phong, từ một Ảnh hậu siêu cấp đoan trang trầm tĩnh hóa thân thành một fangirl thông thường.

Sự yêu thích của An Thiều Dương đối với Ti Tích và Tô Ngọc Quang, thực sự vượt khỏi dự liệu của Sở Ngôn.

Làm một nhân sỹ chuyên nghiệp trong giới giải trí, theo lý thuyết An Thiều Dương hẳn là phi thường khó thể bị ảnh hưởng, khi xem phim phần lớn sẽ rơi vào xét đoán kỹ thuật hơn nhập tâm cảm thụ. Thế nhưng hiện tại cô lại vô cùng nhiệt tình thảo luận về hai nhân vật này với Sở Ngôn, thậm chí còn nói như định đóng cột: “Chị biết Ti Tích nhất định đã chết, thế nhưng đó cũng là chỗ chị bội phục Quách lão nhất, chết rất tốt!”

Sở Ngôn: “…” Chị thật sự là người hâm mộ chứ?!

Suốt cả đường đi, Sở Ngôn đối với An Thiều Dương lại càng hiểu sâu thêm vài phần.

Nếu như ở bên ngoài, vị Ảnh hậu này có bao nhiêu đoan trang diễm lệ, như vậy khi đứng trước bạn bè cô lại có bấy nhiêu tùy tiện bừa bãi. Hai người giao lưu được phi thường khoái trá, trong lúc đang nói chuyện Sở Ngôn cũng có thể nhận thấy được, An Thiều Dương đối với những nhân vật mình đã từng diễn dịch đều có cái nhìn cực kỳ sâu sắc, ánh mắt vô cùng độc đáo.

Đợi đến khi Sở Ngôn xuống xe, y đã ký cho An Thiều Dương năm chữ ký. Bên ngoài mưa to giàn giụa, An Thiều Dương đưa cho Sở Ngôn một cây dù điện tử, Sở Ngôn nói cám ơn, còn biểu thị đợi đến khi thử vai sẽ trả lại, người sau chỉ cười lắc đầu.

Rất nhanh, xe của An Thiều Dương biến mất trong màn mưa dày nặng.

Sở Ngôn mở dù điện tử, một luồng khí xộc ra vòng thành khu vực cách ly xung quanh Sở Ngôn, cho dù mưa có lớn hơn nữa cũng không thể xâm nhập. Lúc đi trên con đường vào khu biệt thự, Sở Ngôn theo bản năng bóp nhẹ phần thịt mềm bên hông.

Kỳ thực, gần đây trên phân lưng, tay hay đùi của y cũng không bị tích mỡ gì, thế nhưng thể trọng lại thật sự tăng thêm 2kg, quả thực có chút không gảii thích được.

Đương nhiên, đối với một người đàn ông cao 185cm mà nói, 69kg là phi thường gầy, thế nhưng Sở Ngôn có một loại cảm xúc ép buộc kỳ quái, phi thường không hy vọng thể trọng của mình vượt qua 70kg.

Nghĩ vậy, Sở Ngôn quyết định, tối hôm nay phải tiếp tục rèn luyện.

Chậm rãi đi tới, Sở Ngôn đến trước cửa biệt thự, sau khi dùng vân tay mở khóa lại kinh ngạc phát hiện Hạ Bách Thâm cư nhiên vẫn chưa về. Không nghĩ quá nhiều, Sở Ngôn cúi người bắt đầu đổi giày, đem ô điện tử tắt đi đặt qua một bên. Thế nhưng lần này, y vừa mới cúi đầu chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng “Phanh ——” thật lớn.

Sở Ngôn hơi ngẩn ra, y vừa quay người lại đã thấy Hạ Bách Thâm hai mắt đỏ bừng nhìn mình.

Tóc của Hạ Bách Thâm đã bị nước mưa thấm ướt, bộ âu phục đắt giá cũng bị nước xối đến nhăn nhúm, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Anh nặng nề thở dốc, dùng một loại ánh mắt khó thể hình dung nhìn thiếu niên trước mặt, ánh mắt kia tiết lộ một loại tâm tình sợ hãi trần trụi, vừa kinh hoảng vừa lo lắng, thế nhưng cuối cùng còn lưu một tia chờ mong.

Sở Ngôn vừa thấy ánh mắt này trong lòng cũng căng thẳng, hầu kết giật giật vài cái, chưa kịp lên tiếng cổ tay đã bị Hạ Bách Thâm kéo đi, y theo bản năng hỏi: “Hạ Bách Thâm, đã xảy ra chuyện gì? Anh vì sao không bung dù?”

Hạ Bách Thâm kéo tay Sở Ngôn, đẩy cửa bước ra ngoài nói: “Chúng ta đi xem bác sĩ.”

Trong đầu đột nhiên lóe lên một đạo ánh sáng, Sở Ngôn còn chưa kịp nắm chắc cái cảm giác kia liền nghe chính bản thân của mình thăm dò hỏi: “Anh ngã bệnh?”

Bên ngoài trời mưa rất to, sắc trời đen kịt u ám, mây đen dày nặng phủ khắp nền trời khiến tâm tình người ta cũng theo đó hậm hực trầm trọng. Sau khi Sở Ngôn nói xong câu đó, Hạ Bách Thâm đột nhiên dừng lại bước chân, giờ khắc này bọn họ vừa vặn đứng ở điểm phân cách ——

Sở Ngôn đứng dưới mái hiên, cả người sạch sẽ khoan khoái.

Hạ Bách Thâm đứng bên ngoài phòng, mặc cho gió mưa khiến mình càng thêm chật vật.

Một lát sau, Hạ Bách Thâm rốt cục ngẩng đầu, hai mắt sâu thẩm phức tạp nhìn thiếu niên trước mặt, gằn từng chữ nói: “Ngôn Ngôn, em có thể đã… mang thai.”